Vừa ra khỏi tiệm, điện thoại Ngọc Tiên reo, cầm máy lên mặt cô nở ngay nụ cười:
- Alô! Chào người đẹp họ Lâm....
- ….
- Quá khen, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà lị.
- …..
- Nói cho vui thôi, mới sáng sớm mà Chị yêu điện thoại cho em có gì không?
- ….
- Hả… Chị nói thật chứ …
- ….
- OK… Good idea…
….
Tại sân bay, từ bên trong thấp thoáng dáng cô gái cố bước chen qua những hành khách cùng đi chung chuyến bay, với nụ cười tươi như hoa cô lao về phía người phụ nữ đang vẫy tay chào:
- Mẹ con nhớ mẹ quá.
Vuốt tóc cô gái bà mắn yêu:
- Còn biết nhớ bà già này àh?
Nụ cười vẫn còn trên môi giọng cô dí dõm.
- Nhớ chứ, nhớ đến nổi có người điện thoại qua bảo chịu hết nổi rồi nên Dì Hai cho con về đây nè…
- Cha cô !
Bà Lan xỉa trán mắng tiếp .
- Cô chỉ giỏi làm người ta nhớ thôi, chiều nay thằng Hai về cô ૮ɦếƭ với nó.
Le lưỡi Ngọc Như nắm tay mẹ đi ra xe. Ngọc Như sang Úc ở học với Ngoại và Dì từ năm 16 tuổi, cứ hai năm cô về thăm nhà một lần. Nhà khá giả được cưng chiều từ nhỏ, sang Úc do Dì Hai chỉ có một đứa con trai nên Ngọc Như rất được yêu thương cô chưa bao giờ làm việc gì cực, muốn gì là đều được đáp ứng chỉ biết lo học và hưởng thụ...vừa Tốt nghiệp Ngọc Như vào học việc trong Công Ty của Dì. Gần tháng nay vì sợ bài hát mai mối của Dì Hai với lại nhớ nhà, nên cô chạy về Việt Nam.