Nếu đã biết rồi, sao còn chần chừ cả tháng trời mới nghĩ đến việc phải giải thích với cô, Ẩn Trúc chẳng có tâm trạng nào để cảm động vì cái ý tốt chậm trễ bao lâu đó của anh, ngược lại còn cảm thấy từ trong ra ngoài đều bao trùm một thứ cảm giác lạnh lẽo, "Hiểu lầm, có gì để em phải hiểu lầm? Đương nhiên là em biết anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em cả, dù đối tượng có là Khổng Thần". Ẩn Trúc không muốn để anh nhìn thấy bất cứ biểu hiện nào của mình, nhưng lời cô vừa nói xong vẫn để lộ ra sự chua xót.
Ngô Dạ Lai khẽ ho một tiếng, "Đây là lòng tin sao?".
"Coi là vậy cũng được", không phạm sai lầm, có lẽ là sự đảm bảo và tôn trọng tối thiểu nhất dành cho hôn nhân rồi chứ thật ra cũng không có gì phải nhấn mạnh cả.
Câu trả lời của Ẩn Trúc làm Ngô Dạ Lai không biết phải nói tiếp thế nào. Họ im lặng, cố ăn xong bữa cơm, điều đáng kinh ngạc là cả hai đều ăn không ít.
Cũng có thể là vì để tránh phải nói chuyện với nhau nên ai cũng muốn làm cho cái miệng của mình bận rộn.
Nhưng cho dù có ăn nhiều tới đâu thì cũng không tránh khỏi việc phải chia tay nhau trong buồn bã, thậm chí Ẩn Trúc còn kiên quyết không cho Ngô Dạ Lai tiễn cô về công ty.
"Hiếm hoi lắm mới có được ngày nghỉ, anh về thăm bố mẹ đi", dù đã ly hôn rồi nhưng cũng giống như thời gian đầu mới về làm dâu phải đổi cách xưng hô gọi bố mẹ anh là bố mẹ, giờ muốn đổi lại cách xưng hô thì cũng cần phải có thời gian.
Ngô Dạ Lai vẫy tay tiễn Ẩn Trúc đi về phía công ty. Hiểu lầm tuy đã được loại bỏ nhưng không mang lại kết quả như mong muốn, đây có lẽ là việc mà Ngô Dạ Lai không ngờ tới. Cô làm vậy không phải vì muốn anh cảm thấy khó chịu, mà sau một thời gian dài, cô thật sự nhận ra việc ly hôn của cô không phải là vì việc đó, những việc khiến cô để tâm cũng không chỉ có việc đó.
Điều khiến cô để ý nhiều hơn cả là gì chứ? Có lẽ chính là vì anh không hề tỏ ra muốn níu kéo. Yêu nhau, kết hôn rồi ly hôn, đều là những việc chứng tỏ sự độc lập tự chủ của cô và có vẻ đều diễn ra theo ý của cô cả, anh thì hết sức hợp tác. Nhưng điều đáng hận chính là sự hợp tác đó, hoàn toàn tách biệt với sự hợp tác về mặt tình cảm của anh. Điều này khiến Ẩn Trúc không thể không suy nghĩ, nhưng rốt cuộc là anh đã từng yêu cô chưa, dù chỉ một chút xíu thôi.
Tại sao hôm nay anh ấy lại đến tìm cô, vì muốn thanh thản hay là vì không muốn bị đánh dấu bởi bất kỳ vết nhơ nào? Ẩn Trúc nghĩ đến biểu hiện của mình và cảm thấy cô vẫn còn hơi ích kỷ. Nếu đã hạ quyết tâm từ bỏ thì nên thể hiện ra sự bình thản mới phải, nhưng cô vẫn vụng về để lộ tâm trạng thật của mình.
Thật chẳng ra sao!
Đây là cảm giác của Phùng Ẩn Trúc, nhưng qua mắt của Ngô Dạ Lai thì lại được giải thích theo một cách khác. Nếu không phải do hiểu lầm mà ly hôn thì lý do cô quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này là vì cô rồi. Lý do này là gì? Anh không dám hỏi, thậm chí còn không dám nghĩ đến. Một Phùng Ẩn Trúc tỏ ra quá bình tĩnh lạnh lùng, không còn vui sướng vì sự xuất hiện của anh nữa đã tác động không ít tới anh.
Đến tận bây giờ anh mới hiểu, buông tay từ bỏ không chỉ là cuộc hôn nhân mang tính trừu tượng kia mà chính là từ bỏ Phùng Ẩn Trúc. Bắt đầu từ lúc đó, niềm vui hay nỗi buồn của cô đều không còn liên quan đến anh nữa; Bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi quyền lợi liên quan đến cô, anh cũng đã mất hoàn toàn. Không được phép luồn tay vào chải tóc cho cô và cảm nhận được niềm vui khi nghe tiếng kẽ tay mình lướt qua những sợi tóc; Không thể tức giận với cô mà cũng không bị cô giận dỗi nữa, tất cả những chuyện trước kia mà anh tự cho đó là thói quen đều phải dừng lại, phải quên đi thật rồi.
Là anh không hiểu rõ hàm ý thật sự của hai từ ly hôn sao? Không phải! Nhưng anh không thể tin được, người luôn theo đuổi anh như Phùng Ẩn Trúc lại có thể nói đi là quay người đi luôn, quyết định ra đi như thế. Anh vô thức chạy đuổi theo bóng lưng của Ẩn Trúc hai bước, rồi mới đột nhiên như bừng tỉnh dừng hẳn lại.
Không còn hiểu lầm, mối liên hệ cuối cùng giữa hai người cũng đã được giải quyết xong. Bóng dáng nhỏ bé đó chỉ càng đi càng xa, càng lúc càng nhỏ, cho tới khi khuất ra khỏi tầm mắt không nhìn thấy gì nữa. Ngô Dạ Lai nắm chặt tay. Anh cần phải tập trung sức lực để khống chế bản thân mình, ngăn ham muốn đuổi theo và níu giữ cô lại. Anh biết, anh đã đối xử với cô sai rồi nhưng lại không biết nên đối xử thế nào cho đúng. Yêu cô sao? Nhưng yêu thế nào? Không còn sự ràng buộc thiêng liêng của hôn nhân nữa thì anh phải yêu thế nào? Anh có tư cách gì mà yêu? Anh làm sao có thể đòi hỏi tình yêu đây?
Khống chế và ràng buộc bản thân vốn là việc mà anh làm giỏi nhất lúc này anh đang cố gắng nhẫn nại tới mức cả người như sắp nổ tung. Anh tự hạ lệnh cho mình, đằng sau quay, bước đều để đôi chân không muốn rời đi cũng phải rời đi, để trái tim không muốn rời đi cũng phải rời đi. Khó chịu lại không phải vì anh phát hiện ra mọi chuyện đáng sợ đến thế nào, khó chịu đựng đến nhường nào mà là anh phát hiện ra bản thân mình mãi chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra.
Ẩn Trúc quay về công ty, tình trạng không khá hơn Ngô Dạ Lai là bao nhiêu, cô gần như sụp đổ hoàn toàn, ngồi xuống rồi không thể nào nhấc người đứng dậy được.
Tiêu Ly xuất hiện trước bàn của cô, "Thế nào rồi, lúc này ra ngoài buổi trưa mà cũng có thể bị cảm lạnh sao?".
Ẩn Trúc gục đầu xuống tay mình, "Em không có tâm trạng để đùa, em muốn xin nghỉ nửa ngày phép".
"Nửa ngày có đủ không? Nhìn bộ dạng lúc này của em chắc phải ba đến năm tháng mới có thể hồi phục được", câu nói đùa của Tiêu Ly thật chẳng dễ chịu chút nào. Thời gian này, rõ ràng anh biết rằng Ẩn Trúc nhất định là có chuyện gì đấy, không phải đơn giản là chuyện gia đình nên anh không tiện hỏi, chỉ giao cho cô mấy việc làm lặt vặt để cô có việc mà làm nhưng cũng không đến nỗi mệt mỏi quá. Đương nhiên cái giá khi giao việc cho cô làm là việc gì anh cũng phải kiểm tra lại hết sức cẩn thận, có việc gì thì giúp cô giải quyết. Cũng may dù chậm chạp, nhưng dần dần, thấy cô cũng khá hơn. Có điều, tình trạng lúc này của cô cho thấy xem ra quá trình đó lại lặp lại rồi.
Ẩn Trúc cúi đầu. Đúng thế, nếu để cô trở lại bình thường e là ba đến năm tháng cũng không đủ. Tình cảm gần mười năm của cô lại phải từ bỏ trong một thời gian ngắn như thế, làm sao có thể hồi phục ngay được. Dù biết không thể quên, dù phải đợi thời gian từ từ qua đi nhưng cô vẫn để mặc mình chìm đắm trong nỗi bi thương và quá dung túng bản thân mình.
Làm gì có kỳ nghỉ cho bi thương chứ?
"Không đủ thì để cho em nghỉ phép dài ngày nhé", Ẩn Trúc lấy lại tinh thần, đáp trả câu nói đùa của anh.
Tiêu Ly hợp tác ngay: "Không vấn đề gì, hay là em chuẩn bị sẵn đơn xin thôi việc nộp cho tôi đi".
Ẩn Trúc biết gần đây biểu hiện của cô rất kém, người làm sếp như Tiêu Ly chắc cũng đã rộng lượng hết mức rồi, "Em không thể nghỉ việc, chia tay rồi lại thất nghiệp thì thật chẳng còn đường sống nữa".
Câu nói đó Ẩn Trúc lẩm bẩm như nói cho mình nghe và đưa ra bản tổng kết trên tay, "Không xin nghỉ nữa là được chứ gì! Cả năm cũng không nghỉ, chăm chỉ cày cuốc như trâu như ngựa ạ".
Tiêu Ly như không nhìn thấy động tác trên tay cô, không biết là đang nghĩ gì, anh đặt ngón tay lên môi như đang suy ngẫm điều gì đó rồi quay về phòng.
Tiêu Ly có một thói quen là thường xuyên chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mà những suy nghĩ của anh lại lan man khác nhau, những lúc như thế anh sẽ không để ý tới những việc đang xảy ra trước mặt nên thường xuyên xảy ra tình trạng một lúc dặn dò tới mấy việc xen kẽ nhau. Ẩn Trúc không lấy làm lạ bèn theo anh vào trong phòng, đặt bản tổng kết lên bàn rồi ra ngoài.
Gần đây cô có hơi lười biếng, đi làm và làm thêm cũng vẫn như bình thường, nhưng đa phần thời gian cô cứ ngồi ngẩn ngơ. Xem ra phải trấn chỉnh lại tinh thần thật rồi, phải tập làm quen với việc giờ chỉ còn lại một thân một mình. Gặp một cú sốc mà buông thả bản thân giống như những nhân vật nữ chính trong các bộ phim tình cảm sướt mướt, thật sự là rất khó coi và cũng khó chấp nhận.
Khi đóng cửa phòng Tiêu Ly lại, Ẩn Trúc đã hạ quyết tâm, mặc dù cô không thể dồn tâm sức vào công việc như vào tình yêu nhưng cũng không thể đánh mất miếng cơm manh áo của mình, thậm chí còn phải nắm lấy nó thật chặt!
Lúc này Tiêu Ly ở trong phòng vẫn chưa định thần lại được! Chia tay? Ẩn Trúc đã nói như thế. Nếu nói là chia tay thì cũng có nghĩa là đã ly hôn rồi. Anh thấy tâm trạng của Ẩn Trúc trong thời gian này cũng đoán là có liên quan đến chuyện tình cảm, nhưng anh chỉ không ngờ là đã đến mức ly hôn rồi.
Ly hôn thật không giống chuyện mà Phùng Ẩn Trúc anh biết sẽ làm. Phùng Ẩn Trúc mà anh biết dường như là nguời sẽ đi một con đường từ sáng đến tối. Có thể chính vì trong lòng có những suy nghĩ như thế nên anh mới quan tâm chăm sóc cô hơn. Trong công việc cô ấy là một trợ thủ rất đắc lực; Trong cuộc sống, cô là kiểu người mà anh thích nên anh coi cô như một người bạn và tâm sự với cô nhiều hơn. Chính bởi vì không có ý gì khác với cô nên anh mới có thể cư xử với cô hết sức tự nhiên như thế, vui vẻ tận hưởng những giây phút ở bên cô.
Vì thế tin tức này đối với anh hoàn toàn không phải là chuyện riêng tư của cấp dưới nữa, rất có thể sẽ trở thành vấn đề cá nhân của chính anh. Còn anh lại chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để suy nghĩ về vấn đề cá nhân này.
Trống một chút cũng tốt, khi màn đêm yên tĩnh buông xuống là anh lại có thể ném những nỗi buồn phiền không thể dứt bỏ kia vào không gian trống đó, để khi bản thân mở nó ra lần nữa sẽ không còn cảm thấy buồn phiền.
Có hay không có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, thật ra cũng chẳng liên quan gì mấy. Đối với sự xuất hiện của Thẩm Quân Phi, Phùng Ẩn Trúc đã có sự chuẩn bị đầy đủ về mặt tâm lý từ lâu rồi, nhưng do thời gian kéo dài quá làm cô suýt quên mất là sẽ có một việc như thế sẽ xảy ra.
Thẩm Quân Phi không đến tìm Ẩn Trúc ngay khi vừa đến thành phố J, việc xây dựng nhà máy là một việc quan trọng và phức tạp, đây cũng không phải là chuyện của riêng mình anh mà còn có ảnh hưởng tới kế sinh nhai của rất nhiều những người khác nữa nên không thể coi nhẹ. Vì vậy, cho tới tận khi nhà máy đi vào hoạt động thì anh mới lên kế hoạch để liên lạc với Ẩn Trúc.
Anh gọi điện cho Thạch Chỉ để hỏi cách liên hệ với Ẩn Trúc thì mới biết, thời gian này cuộc sống của Ẩn Trúc đã xảy ra một biến cố lớn như thế làm anh nhất thời không biết nên làm thế nào.
Quyết tâm chọn việc quay về thành phố J để phát triển sự nghiệp, anh không dám nói quyết định đó không hề liên quan gì đến Ẩn Trúc. Lần trước về nhà, anh mới phát hiện ra rằng, bất luận là quan hệ giữa anh với Ẩn Trúc có thế nào nhưng nơi nào có cô là anh sẽ đều cảm thấy rất thoải mái. Nhưng lý do chủ yếu vẫn là điều kiện ở thành phố này, giá thành thấp mà còn có nguồn nhân công dồi dào.
Thẩm Quân Phi không đòi hỏi điều gì khác, anh chỉ hy vọng có thể giống như trước kia, thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè buôn vài câu chuyện phiếm, hoặc cùng nhau chơi một trận bóng, giải tỏa bớt áp lực là đủ lắm rồi.
Từ trước tới giờ, mặc dù chỉ có một mình nhưng Thẩm Quân Phi tự nhận định rằng cách sống của anh khá lành mạnh. Cho dù rất bận nhưng anh vẫn tập thể dục đúng giờ, ăn cơm đúng giờ và thậm chí còn rất chú ý đến vấn đề dinh dưỡng. Cuộc sống bận rộn và tràn ngập những thách thức rất thích hợp với con người anh, dù là trong trái tim vẫn có một góc nào đó không bao giờ có thể lấp đầy mặc cho anh bận rộn tới đâu. Nhưng anh đã quen với sự trống rỗng ấy rồi. Trống một chút cũng tốt, khi màn đêm yên tĩnh buông xuống là anh lại có thể ném những nỗi buồn phiền không thể dứt bỏ kia vào không gian trống đó, để khi bản thân mở nó ra lần nữa sẽ không còn cảm thấy buồn phiền.
Giờ đây, anh bất ngờ biết Ẩn Trúc lại trở thành người sống đơn thân thì trái tim tưởng chừng như đã ngủ yên của anh đột nhiên lại đập thình thịch trở lại.
"Phùng Ẩn Trúc, biểu hiện đó của em là gì? Là hoan nghênh sao?"
Ẩn Trúc cố gắng che đi cái miệng đang há to quá đỗi vì kinh ngạc của mình, "À, vâng, là hoan nghênh mà".
Bên này Tiêu Ly cũng xuống xe, "Em sao thế, sao còn chưa vào?".
"Đây là bạn học của em, Thẩm Quân Phi", cô quay sang phía Tiêu Ly, bộ dạng căng thẳng của Tiêu Ly làm cô thấy buồn cười, "Còn đây là giám đốc Tiêu".
"Bọn em cũng định lên đây", dù không có sự chuẩn bị trước cho sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Quân Phi, cho dù lúc này đã là mười giờ tối rồi thì cũng vẫn phải mời anh lên nhà ngồi một lát chứ.
Tiêu Ly nãy giờ vẫn im lặng nhìn Thẩm Quân Phi, nhìn bộ dạng bàng quan của anh ta cứ như chỉ muốn đuổi, nhanh chóng lên nhà vậy, anh đành gật đầu, "Sáng mai đừng đến muộn".
Ẩn Trúc ngại ngùng nghịch nghịch quai túi. Gần đây buổi tối cô thường không ngủ được, đến sáng mới ngủ thi*p đi không dậy nổi làm cho người phụ trách việc đưa cô đi làm như Tiêu Ly lúc nào cũng thấp thỏm sợ đi muộn. Ẩn Trúc cũng đã nói cô có thể tự đi làm được nhưng Tiêu Ly sáng nào cũng đợi cô ở dưới nhà từ rất sớm.
Tiêu Ly nhanh chóng lái xe đi, Ẩn Trúc đưa Thẩm Quân Phi lên nhà, "Đợi lâu rồi phải không?".
"Chưa lâu lắm", Thẩm Quân Phi đứng ở bậc thang dưới đợi Ẩn Trúc mở cửa. Đây là thói quen nhỏ giữa họ, Ẩn Trúc trước giờ vẫn không thích anh ta tỏ ra quan trọng như thế trước mặt cô.
"Anh gọi trước cho em thì có phải tốt không chứ!"
"Anh cũng phải biết số điện thoại mới gọi được chứ!", Thạch Chỉ không chịu nói cho Thẩm Quân Phi biết số điện thoại của Ẩn Trúc, nhất quyết nói đấy là thông tin cá nhân, không tiện tiết lộ. Thẩm Quân Phi cũng không hiểu, lẽ nào địa chỉ nhà ở thì không phải là thông tin cá nhân sao?
"Làm muộn thế này mới về, em có đói không?", Thẩm Quân Phi bỗng biến đâu ra một cái túi từ phía sau, "Anh định mang thêm món gì đó cho em ăn tối nhưng giờ ăn đồ ăn đêm cũng được". Món mà anh mua đến là vịt quay, cũng có thể do ở Bắc Kinh lâu rồi nên mỗi khi nghĩ đến chuyện mua thứ gì đó để ăn, là nghĩ ngay đến vịt quay.
ẨnTrúc nhìn nhìn túi đồ ăn, "Chắc nguội rồi nhỉ? Để mai ăn đi".
Thẩm Quân Phi ra vẻ khổ sở, "Em giữ chút phép tắc khi đón tiếp khách có được không? Đã không mời cơm rồi, đồ mang đến cũng không được ăn một miếng sao?".
"Đừng tỏ vẻ đáng thương nữa, cái bụng của anh thật sự có thể nhịn đói đợi em à?", Ẩn Trúc có thể không hiểu người khác, nhưng sao có thể không hiểu Thẩm Quân Phi? Với anh, ăn và ngủ đều là những việc đại sự được xếp lên hàng đầu, cho dù có để lỡ bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ bạc đãi bản thân mình.
Thẩm Quân Phi thở dài, "Em lúc nào cũng thấy yên tâm về anh nhỉ". Chính vì tin rằng anh sẽ luôn ăn ngon, ngủ say nên mới từ chối anh một cách không cần suy nghĩ như thế, thậm chí sau khi từ chối rồi còn không được một lời quan tâm hỏi han.
Ẩn Trúc cười, rửa tay chuẩn bị nấu mỳ, đã lâu không nấu một bữa cơm nghiêm chỉnh rồi nên cũng chỉ có tay nghề nấu mỳ là còn tạm được, "Em nấu gì anh ăn nấy đấy, không được phép ý kiến đâu nhé".
"Thêm ít mỳ nữa đi, dù sao em cũng phải ăn cùng anh mấy miếng chứ!", Thẩm Quân Phi cũng đi theo cô nói.
Phùng Ẩn Trúc vốn nhanh nhẹn, nấu mỳ lại rất đơn giản. Chỉ vài phút sau, nước sôi là cô cũng rảnh rang hơn, "Em không muốn ăn, sợ béo mà", nói xong, cô cảm thấy thật buồn cười, thế là quay lại nhìn Thẩm Quân Phi cười.
Thẩm Quân Phi lại chẳng có tâm trạng đâu mà cười. Gầy như một cây sậy thế kia lại còn nói là sợ béo, chỉ làm người khác phải buồn thêm. Anh tự nhủ thầm, có thời gian thật sự phải đến rủ cô đi ăn nhiều hơn.
"Ngẩn ngơ gì nữa, mỳ được rồi", Ẩn Trúc bưng một bát mỳ to đi ra, "Em thật sự không thể ăn thêm được nữa, trước khi về đã rẽ vào một quán ăn nhỏ ven đường ăn linh tinh rồi". Vừa nãy Tiêu Ly có kêu đói nên họ đã cùng đi ăn hoành thánh rồi mới về.
Thẩm Quân Phi thầm nghĩ anh chàng tên Tiêu Ly tâm địa quả nhiên không đơn giản. Nhưng liệu cô có thật sự từ bỏ hay không thì còn phải chờ xem kết quả cuối cùng, chứ không thể phán đoán theo ý kiến chủ quan của anh được.
Với tính cách của cô cũng khó đảm bảo việc cô sẽ nghĩ lại, Ngô Dạ Lai quan trọng thế nào với cô, anh là người rõ nhất.
Anh chậm rãi ăn, tuy đang rất đói nhưng lại không nỡ ăn nhanh.
Ẩn Trúc nghĩ anh không thích món mỳ cô nấu, "Không hợp khẩu vị thì phiền anh cũng nên giữ lịch sự một chút, phải ăn hết đấy". Nói thì nói vậy chứ cô vẫn rót cho anh một cốc nước và bày thêm món vịt quay lên bàn. Chỉ tiếp khách bằng một bát mỳ, nói gì thì nói cũng đạm bạc quá.
Hai người bọn họ nói chuyện về công việc, rồi lại nói về bạn học hay tình hình gần đây của bạn bè, cười không dứt làm Ẩn Trúc cười muốn đứt cả hơi.
"La Linh nói thế thật sao? Sinh con cho vui à?", Ẩn Trúc mới biết tin La Linh có thai, với tình trạng hiện tại thì cô không muốn gặp người khác, cũng không muốn liên lạc với ai cả, phải có tin gì tốt thì mới liên lạc với bạn bè chứ. Chắc vợ chồng La Linh cũng là có ý tốt, lúc này thì tin tốt hay tin xấu cũng đều sợ làm cô bị tổn thương.
"Em nghĩ thế nào?"
Ẩn Trúc tỏ vẻ ngưỡng mộ, "Mọi thứ đều diễn ra theo đúng trình tự, họ thật hạnh phúc!". Một cuộc sống theo quy luật bình thường và thuận lợi như thế lại là điều mà nhiều người không thể với tới được.
Đôi đũa trong tay Thẩm Quân Phi thoáng dừng rồi lại tiếp tục gắp mỳ, "Có gì mà đáng ngưỡng mộ, tốt hay xấu đều là cuộc sống của mình, em có thời gian ngưỡng mộ người khác thì dành thời gian đó mà hướng tới những điều tốt đẹp để sống". Không phải anh định giáo huấn gì Ẩn Trúc mà là không nỡ nhìn thấy cô sống buồn khổ như vậy.
Ẩn Trúc nghe anh nói vậy thì biết chắc anh cũng đã nghe về chuyện của cô rồi, "Đúng, đúng, chẳng phải là em đang sửa chữa sai lầm đây sao?". Sau khi Ngô Dạ Lai quay về thì không có tin tức gì nữa, lần này chắc kết thúc thật rồi.
Kỳ nghỉ tiếp theo, Ẩn Trúc định sẽ về nói chuyện với gia đình hai bên, Tết năm ngoái, cô đã nói dối bố mẹ hai bên, nỗi bất hạnh không thể nói ra đó thật sự khiến cô khổ tâm.
Thẩm Quân Phi không ngờ trong một thời gian ngắn như thế mà Phùng Ẩn Trúc lại nói tới một đề tài nhạy cảm như vậy, dù sao họ cũng đã không liên lạc mấy năm rồi nên cũng có xa cách về mặt tình cảm. Anh còn đang suy nghĩ nên nói tiếp thế nào thì Ẩn Trúc đã nói tiếp, "Không cần phải tỏ vẻ điềm tĩnh như thế đâu, chuyện đã thành ra thế này, mọi người cũng không cần lảng tránh nữa".
Những người xung quanh, ai cũng cố gắng bảo vệ cô, như Tiêu Ly mà thỉnh thoảng trong bữa ăn có ai đó vô tình nhắc đến đề tài ly hôn, anh đều nghĩ cách để nói lảng sang chuyện khác khiến Ẩn Trúc cũng thấy ngại ngùng. Thực ra cô đã qua giai đoạn, gặp phải chuyện gì cũng tự liên hệ với bản thân mình rồi, có điều vì họ mới biết nên để ý hơi quá tới cảm xúc của cô.
Cảm giác được chăm sóc bảo vệ, không thể nói là không tốt nhưng mà vì nguyên nhân này thì cô không thích. Cô không muốn vì vấn đề của cá nhân mình mà nhận được sự chăm sóc, quan tâm đặc biệt như vậy. Như thế cũng đồng nghĩa với việc, chỉ khi nào chuyện này bị người khác quên đi thì cô mới có thể từ bỏ thật sự.
Thẩm Quân Phi thoáng nghĩ, "Chẳng phải là vì mong em sẽ sống tốt hơn sao, ý tốt thì em cũng nên đón nhận chứ. Chuyện đã qua hay chưa qua cũng không thể chỉ dựa vào lời em nói là xong, ai cũng đều thấy".
Ẩn Trúc tỏ ra ngạc nhiên, "Phi Nhân, anh giận đấy à?".
Mặc dù sắc mặt của Thẩm Quân Phi không thay đổi nhưng Phùng Ẩn Trúc thấy giọng của anh nghe có vẻ quá nghiêm túc, cũng nghiêm trọng nữa.
Thẩm Quân Phi không trả lời Ẩn Trúc, chỉ đứng dậy thu dọn bát đĩa và xỏ giầy định đi. Ẩn Trúc kéo anh lại, "Anh học gì không học, lại đi học người ta làm cái hũ lưu buồn phiền thế à?".
"Em bảo anh phải nói gì, mà anh có thể nói gì đây? Đứng trên lập trường của anh thì em bảo anh phải nói gì? Anh tức giận, lẽ nào anh không thể tức giận sao? Cái gì mà sửa chữa sai lầm, anh không cần biết em định thế nào và muốn nói gì, chẳng lẽ em không nên sống tốt hơn để những người yêu quý em được yên tâm sao?", Thẩm Quân Phi cuối cùng cũng trút được sự ấm ức, Ẩn Trúc bảo anh nói thì anh sẽ nói.