Ẩn Trúc đỡ Tiêu Ly ngồi dậy, cho anh uống nửa cốc nước. Cô định đưa cốc để anh tự uống nhưng anh vừa cầm cốc lên, tay run đến nỗi khiến chiếc cốc lắc qua lắc lại nên cô đành cầm lại để giúp anh uống.
"Vừa rồi em nói rất đúng."
"Chuyện gì ạ?", Ẩn Trúc cũng rót cho mình một cốc.
"Người có bản lĩnh, tôi sẽ phục."
"A? Khụ khụ... khụ...", ngụm nước vừa vào đến miệng thì cô đã bị ho sặc sụa.
Mãi cơn ho mới xuôi xuống, Ẩn Trúc vội vàng nhận sai, "Xin lỗi em tự ý nói năng linh tinh".
"Em nói sai rồi."
Ẩn Trúc xém chút nữa lại nghẹt thở, xem ra sếp bị uống rượu trúng độc thật rồi, biểu hiện của việc trúng độc là từ người thâm sâu khó lường chuyển thành người cởi mở.
"Có ích hay không, không liên quan đến việc tôi phục hay không phục, ai có bản lĩnh hay không có bản lĩnh."
Ẩn Trúc thành tâm lắng nghe những lời góp ý của anh, nhưng anh lại chỉ nói có một nửa rồi không nói tiếp nữa, xem ra việc trúng độc này đã ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng logic của anh. Cô cúi đầu đợi rất lâu, thấy sếp không có thêm lời giáo huấn nào nữa mới ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mắt Tiêu Ly đã nhắm vào rồi. Ẩn Trúc quay người cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào đi về phía ghế sofa, định ngồi đấy đợi đến khi trời sáng.
Tìm được chỗ, Ẩn Trúc thả lỏng người từ từ ngồi xuống, động tác hết sức cẩn trọng đó bị một tiếng ՐêՈ Րỉ khe khẽ cắt ngang, "Ẩn Trúc, tôi đau đầu quá".
Đây là lần đầu tiên Tiêu Ly gọi thẳng tên Ẩn Trúc như thế, hoàn toàn không có chuẩn bị gì, anh buột miệng gọi một cách hết sức tự nhiên.
Ẩn Trúc cũng không để ý, chỉ là cách xưng hô thôi mà. Nhìn anh lấy tay ấn lên đầu, khó chịu đến mức phải vùi mặt vào trong chăn, cô cũng không biết nên làm thế nào. Không biết cô y tá trực có thể giúp được gì không nhưng phòng y tá tối om om, cô y tá vừa vào tiêm cho Tiêu Ly giờ cũng không thấy đâu nữa.
Ẩn Trúc đành đi đến đứng trước đầu giường Tiêu Ly, "Anh có đau lắm không? Khó chịu quá không ngủ được à? Hay là để em đi tìm bác sỹ đến tiêm cho anh một mũi nhé".
Tiêu Ly gục đầu xuống sâu hơn, "Không cần đâu". Câu nói này anh nói rất chậm, cứ như mỗi từ thốt ra đều phải chịu một sự đau đớn rất lớn, phải cố gắng lắm mới có thể nói ra cả câu đó.
Thấy anh đau đớn như thế, Ẩn Trúc kéo tay anh ra nói: "Để em Ϧóþ đầu cho anh. Anh cứ thả lỏng người, ngủ được sẽ ổn ngay thôi". Trước đây mỗi khi bố cô bị đau đầu, Ẩn Trúc cũng Ϧóþ đầu cho ông, có tác dụng hay không thì cô không biết. Tiêu Ly nghe lời buông tay xuống để Ẩn Trúc giúp anh. Cô dùng ngón tay cái ấn nhẹ lên huyệt ở thái dương, bốn ngón tay còn lại massage phía sau gáy. Ở tư thế đó mấy ngón tay ở phía sau cũng có tác dụng đỡ giữ đầu anh, Tiêu Ly không cần phải cử động mà cũng không thể cử động được. Khi mới bắt đầu, Ẩn Trúc đứng khom người bên cạnh giường làm, sau đó cô ngồi ghé bên mép giường, có điểm tựa thì các ngón tay mới có lực.
Ϧóþ được một lúc thì mỏi tay, Ẩn Trúc bắt đầu vừa Ϧóþ vừa dừng quanh đầu Tiêu Ly. Tiêu Ly dùng tay gõ nhẹ lên tay Ẩn Trúc, "Được rồi, cảm ơn em".
"Giám đốc Tiêu, có cần em thông báo cho người nhà hoặc bạn bè anh không?", mấy tiếng nữa cô phải đi làm rồi mà tình trạng của Tiêu Ly lúc này, không có người ở bên chăm sóc thì không ổn.
"Thông báo cho ai được? Họ đều ở nước ngoài cả. Người nhà thì di dân còn bạn gái cũng bỏ đi theo người bạn thân nhất", Tiêu Ly nhìn nhìn Ẩn Trúc, "Lúc này tôi chỉ có thể tự mình cầu nguyện cho mình thôi, không thể nhờ ai được."
Ẩn Trúc sững người mất một lúc không nói được câu nào. Nguyên tắc của cô là: Không bao giờ muốn biết bất kỳ chuyện riêng tư nào của cấp trên. Cho dù có biết, cô cũng phải tỏ ra cho anh thấy là cô không biết, càng cố tỏ ra với những người khác là cô không biết. Mặc dù khi đến thành phố J nguyên tắc này ít nhiều cũng bị phá vỡ, tất cả mọi người đều cho rằng cô đương nhiên biết rất nhiều chuyện liên quan đến sếp. Nhưng đấy chỉ là suy đoán của họ, ai hỏi gì cô cũng đều làm ra vẻ không biết gì là được. Cô làm sao ngờ được chỉ một câu hỏi thăm ngẫu nhiên lại dẫn đến một vấn đề nhạy cảm như thế. Giờ cô đã biết những chuyện hết sức riêng tư của anh, sau này có chuyện không hay gì lọt được vào tai anh thì cô chắc chắn là người đầu tiên bị nghi ngờ. Làm thư ký, giữ bí mật cũng là nhiệm vụ cần thiết hàng đầu.
"Thái độ của em có nghĩa gì? Thương hại tôi?"
Ẩn Trúc toát mồ hôi hột, không nói chính xác thì phải là lạnh toát cả người.
Cô không nghĩ Tiêu Ly cần sự đồng tình hay thương hại của cô, cho dù anh có gặp chuyện gì đó bất hạnh thật đi nữa cũng không đến lượt một kẻ bất hạnh chẳng kém gì như cô đồng tình. Chính thế, cho dù có không muốn nghĩ đến nó thì cô cũng phải thừa nhận cô chẳng hạnh phúc gì. Rõ ràng là có được người đó, rõ ràng biết đấy chính là anh ấy, thế mà lại không tìm được cảm giác ngọt ngào vốn có.
"Em làm gì có tư cách để thương hại ai, em chỉ không ngờ anh mà cũng gặp phải những chuyện không như ý như thế."
"Không như ý? Nói cũng phải. Khi tốt nghiệp đại học, đúng là tôi cũng có cảm giác bị mọi người cô lập thật, bọn họ kẻ trước người sau lần lượt ra nước ngoài hết, quyết liệt phản đối việc tôi ở lại."
"Có biết tại sao tôi lại chuyển đến đây làm việc không?", Tiêu Ly đã bắt đầu rơi vào trạng thái tự nói tự nghe, tự hỏi tự trả lời, "Khi học đại học, tôi có một người bạn là người ở đây. Nghỉ Tết bọn tôi về nhà cậu ta chơi, cái tết đó thật sự làm tôi cả đời này cũng không thể quên được".
"Tôi không ngờ, một xã hội như xã hội ngày nay, một xã hội phát triển như thế mà vẫn còn những vùng Tết đến không hề có điện. Thực ra mà nói thì không phải là hoàn toàn không có điện, mà hàng tối đều quy định giờ mở điện giống như trong ký túc xá, chỉ có điều giờ cắt điện sớm hơn, tám giờ là cắt rồi. Vào tối Ba mươi ngày hôm đó, họ được mở điện tới mười giờ tối, mọi người đều tập trung ở những nhà có tivi trong thôn để xem các tiết mục văn nghệ đêm giao thừa."
"Khi đó tôi đã nghĩ, tôi phải làm điều gì đó có ích và thực tế một chút cho những nơi như thế này."
"Còn bạn anh đâu?"
"Cậu ta ra nước ngoài rồi."
Người sống ở đấy lại chưa từng nghĩ đến chuyện cố gắng để cải thiện điều kiện sống cho nơi mình sinh ra, huống hồ một người hoàn toàn chẳng có mối liên hệ nào với nơi này như Tiêu Ly, chẳng trách người nhà anh không thể hiểu được anh.
"Nghe nói cậu ta đã lấy vợ sinh con ở nước ngoài, còn đón cả bố mẹ sang đấy rồi. So với cậu ta thì tôi thật chậm chạp. Lâu như thế rồi mà tôi vẫn chưa thể cải tiến được mạng lưới điện ở vùng ấy để họ có thể có điện dùng cả ngày."
"Phải làm từng chút một, làm sao đơn giản và nhanh như người ta lấy vợ sinh con chứ?"
"Chung Hạ, cô bạn gái thời đại học của tôi nói rằng tôi là một người mơ mộng với những lý tưởng hão huyền, sớm muộn gì cũng xôi hỏng bỏng không."
"Vì thế nên cô ấy cũng bay rồi à?"
Tiêu Ly cũng phải bật cười bởi câu hỏi của cô, "Đúng thế, bay cùng nhau mà".
Ẩn Trúc nhìn nụ cười đầy rạng rỡ kia, trong lòng bất giác nhận ra sự khác biệt. Trước kia, cảm giác của cô dành cho Tiêu Ly là sợ sệt, là kháng cự, là của kẻ đi làm thuê, nói chung thì ai là cấp trên của cô cũng chẳng quan trọng. Còn cảm giác lúc này là kính trọng, ngưỡng mộ nhưng không dám tiếp cận.
Xây dựng đất nước có thể là lý tưởng của tất cả mọi người khi còn trẻ, nhưng sau khi đã trưởng thành thì có mấy ai canh cánh trong lòng lý tưởng ấy nữa? Tìm một công việc miễn cưỡng để sống qua ngày, bỏ ra chút sức lao động, cống hiến chút sức lực rồi cũng thôi. Như xã hội hiện nay, thước đo của thành công phải dùng tiền và quyền lực để ước lượng. Những kiểu công trình như sửa một cây cầu hay làm một con đường có liên hệ mật thiết đến lợi ích và thành tựu Chính trị, mấy ai còn coi đó là sự nghiệp để tạo phúc lưu danh muôn đời? Tất cả đều vì mưu lợi cá nhân còn những thứ khác chỉ là phụ. Ẩn Trúc hoàn toàn không nghi ngờ những gì Tiêu Ly nói, làm việc với anh thật sự là rất nghiêm túc, điều này Ẩn Trúc hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Tiêu Ly như đoán được những suy nghĩ của cô, "Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi cũng chẳng phải là người chất chứa những lý tưởng vĩ đại trong đầu, chẳng qua tôi chỉ muốn thoả mãn bản thân bằng cảm giác thành công đó thôi".
"Thỏa mãn khao khát thành công của bản thân mà tình nguyện từ bỏ tất cả?", Ẩn Trúc không phải là muốn phản bác, chỉ thể hiện rõ kính phục là kính phục, không tán đồng là không tán đồng. Vì lý tưởng này của mình mà Tiêu Ly đã phải từ bỏ quá nhiều thứ, có rất nhiều con đường anh có thể đi nhưng anh lại chọn con đường gian khổ nhất, vất vả nhất để đi.
"Đến em cũng không tán thành?"
"Vâng, dù thế nào thì cũng vẫn như lấy trứng chọi đá thôi."
Nếu như nói anh thật sự ôm mộng chí lớn sao không tham gia vào sự nghiệp thúc đẩy tiến bộ của Khoa học kỹ thuật cho toàn nhân loại? Anh lại đi làm những công việc có tính thực tế thế này, xét cho cùng cũng là ý chí của những anh mọt sách mà thôi, nhiệt huyết bừng bừng nhưng không thực tế.
"Cảm thấy tôi không thích hợp với nơi này phải không? Tôi cũng đã từng nghi ngờ, hôm nay lại càng nghi ngờ hơn. Luyện bao lâu như thế mà tửu lượng vẫn tệ như thường."
"Nhưng những chuyện khác, nếu là người khác làm chắc gì đã bằng được anh?"
"Em nghĩ thế thật sao, không phải là vì muốn an ủi tôi đấy chứ?"
"Không, em thật sự nghĩ như thế", Tiêu Ly không tỏ vẻ cao ngạo, cũng không phải là người ích kỷ tư lợi, đấy cũng là điều hiếm có rồi.
"Cho dù chỉ là an ủi, tôi cũng sẽ cho là em nói thật. Tôi cần sự an ủi đó, đặc biệt khi cơn đau đầu ૮ɦếƭ tiệt này lại bắt đầu rồi..."
Từ sau chuyện này, Ẩn Trúc ăn đủ quả đắng của việc an ủi không đúng cách đó. Tiêu Ly bắt đầu càng ra sức sai bảo cô. Rõ ràng việc đấy không phải việc cô được giao, thế mà anh vẫn rất ngang nhiên hỏi cô kết quả, nếu mà phối hợp không ăn ý, anh không do dự gì trút cơn giận lôi đình lên đầu cô. Cuối cùng, luôn là cuộc đối thoại kiểu như sau: "Tôi nghĩ xong rồi, lẽ nào chưa nói cho em biết sao?"
"Chưa, anh chưa nói với em."
Đây thật sự không phải lỗi của Ẩn Trúc, cô làm sao biết được những quyết định vụt đến trong đầu của cấp trên chứ? Mặc dù đã quen với các cơn giận dữ mà anh chuẩn bị dành riêng cho cô nhưng đôi khi cô vẫn cảm thấy ấm ức. Do đó, mỗi buổi sáng sau khi Ẩn Trúc xác nhận lịch trình làm việc với Tiêu Ly xong, cô còn thêm một trang nữa xác nhận lại những công việc mà cô phải làm.
Những tình huống căng thẳng giữa cô và Tiêu Ly không phải hoàn toàn không có ưu điểm. Ánh mắt của các đồng nghiệp khác nhìn cô có vẻ bình thường hơn trước rất nhiều, tiếp xúc nhiều trong công việc, dần dần cũng phát triển được khá nhiều các mối quan hệ bạn bè. Thấy Ẩn Trúc bị mắng hay bị phê bình, họ cũng bất bình thay cho cô, buổi trưa đi ăn cơm, buổi chiều hết giờ làm cũng có người gọi cô cùng về.
Từ sau lần về nhà nghỉ lễ quay lại, Ẩn Trúc không còn đi nhờ xe Tiêu Ly đi làm nữa. Cô thường sẽ dậy sớm hơn một chút, đi bộ đến công ty, nếu không kịp thì đi taxi. Khi trời chuyển lạnh thì số lần đi taxi của cô cũng tăng lên. Nhưng gọi xe cũng có dễ đâu, nhiều lúc đi đến gần công ty rồi mà vẫn không nhìn thấy chiếc xe nào. Thế nên dù không đến nỗi đến muộn nhưng tình trạng thường xuyên của cô là bước vào cửa thì chuông kêu.
"Lại đến muộn rồi?", Tiêu Ly thật sự không thể chịu hơn được nữa, Ẩn Trúc chưa đến thì Trương Nguyệt ở phòng thư ký sẽ pha cho anh một cốc cà phê ngọt tới phát ngấy, hơn nữa độ ngọt của mỗi lần pha lại không giống nhau.
"Chỉ muộn hơn bình thường một chút thôi", Ẩn Trúc không giải thích nhiều, chuẩn bị một lô báo cáo về lịch làm việc trong ngày.
"Đừng đi vội, em uống hết cốc này rồi mang đi đi", Tiêu Ly chỉ chỉ vào chiếc cốc trước mặt mình.
Ẩn Trúc nếm thử, độ nóng cũng rất vừa miệng. Buổi sáng mới kịp ăn một chiếc Sandwich nguội ngắt, dạ dày còn đang khó chịu đây!
"Thế nào?"
"Tuyệt hảo."
"Ngọt thế mà em còn khen ngon?"
Ẩn Trúc cầm chiếc cốc nghi ngờ hỏi, "Anh đã nếm rồi?".
Tiêu Ly gật đầu, "Tôi muốn biết là còn có thể ngọt tới mức nào nữa?".
Ẩn Trúc cảm thấy hơi khó tin, anh ta đã uống rồi còn muốn cô uống nốt?
Hành động này gọi là hành động gì? Chơi khăm? Thật khó có thể tưởng tượng đây là việc mà Tiêu Ly làm.
Nén cảm giác kỳ quái trong lòng lại, Ẩn Trúc bắt đầu đưa ra điều kiện với Tiêu Ly, "Nếu như em đảm bảo trước khi nghỉ tết Nguyên Đán ngày nào cũng đến sớm thì em có thể nghỉ hai ngày trước tết không?".
"Chỉ còn có bốn ngày nữa là đến tết Nguyên Đán thôi", Tiêu Ly tỉnh táo nói, "Hơn nữa, đến sớm chẳng phải là công việc của em sao?".
"Thế thì thôi vậy, ngày mai ngày kia em nghỉ phép", Ẩn Trúc muốn nhân dịp này đến thăm Ngô Dạ Lai. Sau cuộc điện thoại đó không ai chủ động liên lạc với ai. Hôm qua cô gọi điện về nhà mới biết, tết Nguyên Đán theo như thường lệ anh vẫn không về. Tốt cũng được mà xấu cũng xong, dù thế nào gặp mặt nói chuyện vẫn hơn.