Đau là cảm giác không có những nhịp đập thổn thức của hạnh phúc, cảm giác đau khổ mà anh mang tới, với cô trước kia cũng là sự ngọt ngào tuyệt vời.
Hơn mười giờ tối, đợi mẹ chồng đi ngủ rồi Ẩn Trúc mới dọn dẹp qua nhà cửa, đặt chế độ tự động cho mắt giặt, lúc ấy mới coi như hoàn thành hòm hòm công việc của một ngày.
Ẩn Trúc nằm dài trên giường, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên phím bấm phân vân mãi. cô muốn gọi cho Ngô Dạ Lai, suy nghĩ đó cũng đã lờ mờ xuất hiện trong đầu từ buổi trưa, chỉ là cô cố lờ nó đi mà thôi.
Gọi điện cho anh còn khó hơn là nói chuyện trực tiếp. Khi ngồi đối diện nói chuyện với nhau, cô còn có thể dựa vào nét mặt để đoán xem phản ứng của anh ra sao, nhưng khi nói chuyện điện thoại, những câu trả lời của anh ngắn quá nên người ta chẳng thể nào mà đoán được. Điện thoại di động với Ngô Dạ Lai chỉ là công cụ liên lạc khẩn cấp để nghe Ẩn Trúc gọi báo những việc đột ngột xảy ra trong nhà thôi. Nói chuyện phiếm với nhau, không phải hoàn toàn không có nhưng cũng chỉ dùng lại ở mức Ẩn trúc tự độc diễn một mình. Cô sợ rằng nếu mình dừng lại thì bầu không khí sẽ trở nên nhạt nhẽo, bởi vì Ngô Dạ Lai chẳng bao giờ tiếp lời cô để mở rộng đề tài nới chuyện.
Nhưng ai mà nói mãi được chứ? Hết lần này đến lần khác, bầu không khí nhạt nhẽo đó đã trở thành đương nhiên, hoặc là anh thật sự không thấy hứng thú, không hứng thú với những gì cô nói, không hứng thú cả với cuộc sống của cô nữa. Cô cảm thấy trái tim mệt mỏi đến nghẹt thở. Một thính giả với sự im lặng quá đỗi cũng sẽ làm giảm hứng thú và mong muốn được dốc bầu tâm sự của người nói.
Lúc này mà gọi sợ là anh đang đi tuần tra, nhưng nếu mà không gọi thì lát nữa đến giờ giới nghiêm theo kỷ luật của bọn họ, anh sẽ phải đi ngủ và không được phép nhận điện thoại nữa. Bây giờ không gọi, thì gọi được vào lúc nào đây? Nếu cuối tuần anh được về, Ẩn Trúc hi vọng lúc đó anh có thể bày tỏ ý kiến của mình, cho dù đó có là ý kiến hời hợt cho có thôi cũng được.
Ẩn Trúc vô thức ngồi thẳng dậy và bấm số, một tay cô cầm điện thoại, tay kia kéo chiếc gối vốn thuộc về anh ôm vào trong lòng.
Điện thoại mới chỉ đổ chuông hai hồi, đầu dây bên kia Ngô Dạ Lai đã nhấc máy, "Chuyện gì thế?"
"Không có gì. Hôm nay bà đã khá hơn một chút rồi, buổi tối em vừa vào thăm. Mặc dù vẫn chưa ăn được cơm, nhưng hôm nay bác sĩ nói bà có thể ăn một chút đồ ăn nước. Sáng mai em sẽ nấu cháo mang vào." Biết anh lo lắng chuyện bệnh tình của bà, Ẩn Trúc vội vàng kể ngắn gọn câu chuyện.
"Có chuyện phải không?", câu này anh hỏi Ẩn Trúc vì gọi điện thoại vào giờ này không phải việc mà cô thường làm. Bình thường họ thường nói chuyện điện thoại vào dịp cuối tuần khi Ngô Dạ Lai gọi về nhà, thăm hỏi người lớn trong nhà một lượt, cuối cùng mới đưa máy cho cô, anh dặn dò cô vài câu, bảo cô chăm sóc việc nhà chu đáo, sau đó là kết thúc cuộc trò chuyện. Chuyện có quan trọng tới đâu, cô cũng chỉ gủi một tin nhắn ngắn gọn, súc tích cho anh, còn việc có cần phải gọi lại hay không lại do anh quyêt định.
"Vâng, có chút việc."
Ngô Dạ Lai cầm điện thoại đi ra bãi tập bên ngoài. Doanh trại rồi bãi tập, đi tiếp nữa sẽ là xưởng sửa chữa quy mô lớn và sân bay. Ban đêm ở đây không hề yên tĩnh chút nào.
"Nói đi"
"Hiện giờ em đang có một cơ hội trong công việc, nhưng lại phải chuyển đến thành phố J"
"Đi bao lâu?"
"Chưa xác định được thời gian, nhanh thì một năm, nhiều thì phải từ ba đến năm năm". Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ẩn Trúc chần chừ chưa đưa ra quyết đinh. Công việc hiện tại của cô tuy không có gì quan trọng nhưng lại rất ổn định. Phòng thư ký không phải chỉ có một mình cô, sếp cũng không phải chỉ có một người, khi có chuyện gì vẫn sẽ có người ở cấp cao hơn đứng ra gánh chịu, công việc cũng không quá bận rộn, lại kiếm được nhiều tiến. Theo Tiêu Ly qua đó, cũng có nghĩa là cô phải đứng ra trực tiếp gánh vác mọi trách nhiệm, khi chìm khi nổi, cũng có nghĩa là cô đã giao phó tương lai của mình cho cái cây lớn Tiêu Ly. Cây mà đổ, cô cũng đổ theo, có muốn tránh cũng khó.
Nhưng ngược lại, nếu đường quan lộc của Tiêu Ly rộng mở, thuận buồm xuôi gió thì cô cũng sẽ được thơm lây. Với một người có tài như Tiêu Ly, sớm muộn gì cũng sẽ được điều về tổng công ty. Con người anh ấy toát lên khí chất khiến người ta tin tưởng và muốn tiếp cận, hay nói cách khác là con người này có sứa hút lớn. Cô đã làm wor vị trí thư ký giám đốc mấy năm rồi, giờ lên chức chủ nhiệm văn phòng cũng là hợp tình hợp lý. Với khả năng của cô mà dừng lại ở vị trí này cũng không phải là việc gì thiệt thòi lắm. Nếu trụ lại được ở đây và cố gắng làm việc thì vị trí này cũng không phải là chuyện gì ngoài tầm với. Vì thế, Tiêu Ly đưa cô đi theo, thực ra cũng hơi tiếc cơ hội ở đây, ai bảo cô đã mất hết chí tiến thủ rồi.
"Em có muốn đi không?"
"Em muốn nghe ý kiến của anh"
Thành phố J cách thành phố C không xa, ngồi xe mất khoảng nửa tiếng đồng hồ. Khoảng cách không phải là khó khăn chính ở đây, vẫn đề chủ yếu là liệu có nên để khoảng cách giữa hai vợ chồng càng xa thêm nữa không. Có thể chút khoảng cách cỏn con này sẽ làm mối liên hệ vốn đã mong manh giữa họ đứt hẳn.
Ở đầu dây bên kia Ngô Dạ Lai đột nhiên im bặt, Ẩn Trúc đoán là anh đang suy nghĩ nên cũng không nói gì, cứ im lặng chờ đợi.
Đột nhiện, phía bên đó vọng lại tiếng nói, nghe được cả tiếng thao trường ồn áo quen thuộc vọng vào trong ống nghe, "Cứ thế đi, giờ anh còn có việc."
Ẩn Trúc lặng lẽ đặt điện thoại xuống, bỏ chiếc gối vừa ôm trong lòng ra, Thì ra, vừa rồi không phải là anh đang suy nghĩ mà đã lấy tay bịt loa điện thoại, không biết là bận làm việc gì. Một động tác hết sùc đơn giản thôi, anh không những chặn được âm thanh, mà còn nhẹ nhàng chặn Ẩn Trúc lại, khiến cô mãi đứng ngoài cuộc sống của anh. Anh có việc gì, anh đang bận chuyện gì, Ẩn Trúc chưa bao giờ được biết. Không phải là cô không muốn thử tìm hiểu, mà cô muốn nghe anh đích thân giải thích. Phải trình bày cặn kẽ từng sự việc, anh sẽ cảm thấy nhàm chán, việc của cô chẳng hề có chút trọng lượng nào đối với anh.
Bình minh có thể giúp xoa dịu vết thương của bóng đêm. Nhìn thấy những tia nắng đầu tiên le lói, Ẩn Trúc khẽ nhắm hai mắt lại thả lỏng mình và cảm thấy vẫn nên bắt đầu một ngày mới bằng tâm trạng vui vẻ. Đêm qua cô cũng không bị mất ngủ, cúa sốc mà Ngô Dạ Lai gây ra cho cô ngày hôm qua, giờ đây cảm giác cũng dần tê dại rồi. Đau hay không đau, Ẩn Trúc không còn để ý tới nữa, cũng không còn cảm thấy cí gì đó quá ghê gớm cả. Có lúc cô nghĩ mình đã miễn dịch với cảm giác này, chắc bản thân cô cũng đã đắc đạo thành tiên rồi.
Đau là cảm giác không có những nhịp đập thổn thức của hạnh phúc, cảm giác đau khổ mà anh mang tới, với cô trước kia cũng là sự ngọt ngào tuyệt vời. . . . Có thể bây giờ cảm xúc không đạt tới mức độ đó nữa, nhưng cô vẫn cố hết sức để duy trì thói quen đó, Ẩn trúc bất giác tự giễu cợt bản thân mình. Cô đã từng thầm mong, chỉ cần có anh thôi cô sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì khác từ anh nữa. Còn giờ thì sao? Gia đình, công việc, bạn bè đều là chỗ dựa của cô, còn anh thì ngược lại, bất luận có ở đâu, ở bất kì khoảng cách nào, anh cũng là người xa cách cô nhất.
Mỗi sáng tỉnh dậy, Ẩn Trúc lại cảm thấy mình giống như một cái máy, guồng máy đã chuyển động thì rất khó có thể dừng lại. Cho dù là thế, nhưng đã quen với nhịp sống này rồi nên cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, có thêm một vài việc dễ chịu điểm xuyết, bôi trơn làm cho cỗ máy như cô cũng sẽ hoàn thành mọi việc đúng thời gian quy định và đảm bảo cả về chất lượng.
Buổi trưa, Ẩn Trúc cùng Tiêu Ly tham dự một bữa tiệc chiêu đãi. Sau bữa tiệc, Tiêu Ly đột nhiên nói với cô: "Buổi chiều em nghỉ đi, về nhà chịu khó nghỉ ngơi".
Ẩn Trúc hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tiêu Ly rất phong đô. Không sai, nhưng anh chưa bao giờ làm những việc kiểu mua chuộc lòng người như thể, hành động tốt đẹp đó của anh quả thực là đã rất nể mặt một thư ký như cô rồi. Cô nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào cho phải, nên khách sáo vòng vo một lúc hay sẽ nhận lời, đồng ý ngay?
Tiêu Ly không cho cô nhiều tời gian nghĩ dông dài, "Tháng này em làm thêm rất nhiều, giờ cũng đã sắp cuối tháng rồi, em không nghỉ phép cũng phí ra"
Đây là quy định, cũng là một trong những chế độ phúc lợi của công ty. Công ty thực hiện chế độ làm thêm giờ và nghỉ phép khá linh hoạt, nhân viên làm thêm giờ, ngoài việc được hưởng những chế độ trả lương theo quy định hiện hành của nhà nước, thời gian làm thêm giờ được cộng dồn thành thời gian nghỉ phép, nhưng chỉ có hiệu lực trong tháng đó mà thôi. Ví dụ tối hôm trước bạn làm thêm bốn tiếng đồng hồ, bắt đầu từ ngày hôm sau của tháng đó, nếu bạn thấy công việc không có gì quan trọng thì có thể nghỉ phép bốn tiếng, chỉ cần nói với cấp trên một câu là được. Rất tự do, thoải mái.
Trước kia Ẩn Trúc thường tích lũy kiểu nghỉ phép này, dồn vào cuối tuần đến nơi Ngô Dạ Lai đóng quân thăm anh. Tích lũy được rất nhiều, nhưng hai năm nay, cô mới đến chỗ anh được hai lần. Anh tường rất bận, tìm được một khoảng thời gian mà cả hai đều rảnh thật không dễ dàng gì. Đến nơi rồi, đơn vị anh công tác sẽ bố trí chỗ ăn chỗ ở cho cô, anh thì không thể gác công việc lại chỉ để ở riêng bên cô được, phần lớn thời gian, cô thường ở một mình trong phòng đợi kỳ nghỉ trôi qua. Sân bay của bọn anh là cứ điểm quan trọng nên không cho phép bất kỳ ai vào thăm quan. Quá nhiều vấn đề xuất hiện trước mắt khiến cô không biết phải làm sao. Quá nhiều vấn đề xuất hiện trước mắt khiến cô không biết phải làm sao. Dần dần, cô cũng thấy nản, những nagyf nghỉ đối với cô không còn hấp dẫn nữa. Một người không có không gian riêng tư như cô mà không đi làm thì ở nhà cũng không biết làm gì.
"Về nhà chịu khó nghỉ ngơi đi" Tiêu Ly nói xong lái xe đi thẳng.
Thực ra, anh biết hôm nay mình có hơi nhiều chuyện, đây không phải là phong cách làm việc thường thấy của anh. Đối với Phùng Ẩn Trúc, về cơ bản là anh tin tưởng cô. Chưa nói đến vấn đề năng lực, cô là một trong số ít những người phụ nữ mang lại cho anh cảm giác yên tâm. Thật ra trong hai năm làm việc, anh nhận thấy Phùng Ẩn trúc không phải là kiểu phụ nữ tinh ranh, thủ đoạn, nhưng cô lại có thẻ nhanh chóng nắm bắt công việc, cư xử hòa nhã với mọi người, không gay ra bất kỳ điều thị ohi nào, những điều này thật sự là những ưu điểm rất đáng quý. Vì vậy, lần thuyên chyển công tác này, khi biết cấp trên cho anh đưa một hai người theo thì người đầu tiên anhh nghĩ tới chính là cô. Mặc dù không có nhiều tiếp xúc riêng với Phùng Ẩn Trúc, nhưng sự phối hợp ăn ý trong công việc giũa hai người cũng đủ để hỗ trợ anh trong công việc trên cương vị mới.
Lời đề nghị của anh này hôm nay thật ra cũng không phải là hoàn toàn nẫu nhiên. Suốt hai năm làm việc, số lần nghỉ phép của Phùng Ẩn Trúc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cần cù chăm chỉ, tận tâm tận tụy đương nhiên là tốt, nhưng người chăm chỉ quá cũng mang đến một thứ áp lực vô hình cho những người xung quanh.
Chu Dao Hồng từng nửa đùa nửa thật trách mó Phùng Ẩn Trúc làm việc không biết mệt mỏi, chỉ làm thêm mà không nghỉ phép khiến cho mọi người đều ngại không dám để cho cô làm thêm giờ nữa. Mấy người còn lại trong phòng thư ký, người thì bận chuyện gia đình, có con nhỏ, người thì mải với chuyện yêu đương, như La Phu có chồng nhưng cũng rơi vào tình trạng mỗi người một ngả như Phùng Ẩn Trúc nên đã trở thành đối tượng thích hợp nhất cho việc làm thêm giờ. Nếu như sau khi cô làm them giờ rồi lại tìm cơ hội để nghỉ phép như những người khác thì họ cũng sẽ cảm thấy yên tâm thoải mái hơn, nhưng Phùng Trúc Ẩn lại thường xuyên quên mất việc nghỉ phép, lâu dần cũng khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Chế độ chính sách là chế độ chính sách, Tiêu Ly hi vọng Phùng Ẩn Trúc có thể hiểu được điều này nhưng cũng vẫn tôn trọng chế độ hiện hành của công ty. Nhân viên lý tưởng trong suy nghĩ của anh, không phải là người công hiến toàn bộ tâm trí và sức lực cho công ty và công việc, mà là người biết kết hợp hài hòa giữa làm việc và nghỉ ngơi. Nếu như bảo anh phải tìm xem Phùng Ẩn Trúc có điều gì chưa được, thì đấy chính là việc cô đã ép mình quá chặt, nhìn qua thì tưởng là một người rất dễ tính nhưng hàng ngày cô đều làm việc rất tuân thủ nguyên tắc và tỉ mỉ chu đáo. Mặc dù đã quyết định là sẽ đưa cô đi theo, nhưng tiêu Ly hoàn toàn không muốn những người khác nghĩ rằng cô ó được điều này là nhờ vào sự làm việc chăm chỉ không biết đến ngày nghỉ của mình.