Náo động phòng rất hăng, khoa trương đến mức bắt Hạ Hoằng Huân "Hôn thắng lợi" trước mặt mọi người, còn muốn nghe lời bình của Lục Trạm Minh. Mục Khả sợ tới mức chỉ biết túm vạt áo anh không thả. Cũng may cuối cùng Hạ Hoằng Huân ăn vạ thành công, chỉ hôn tượng trưng một cái lên trán cô, rồi nửa tiễn nửa đuổi mấy ông lớn này đi.
Để Tiểu Vương định thu dọn "Chiến trường" về nghỉ, Hạ Hoằng Huân ôm Mục Khả vào trong иgự¢, hai người chìm đắm trong một cái hôn thật dài, tiếp đó, Hạ Hoằng Huân đột nhiên dừng lại, ra hiệu bảo cô đừng lên tiếng. Anh khẽ bước nhanh tới cửa, không hề báo trước mở cửa ra, làm Lục Trạm Minh cầm đầu mấy tên sĩ quan lảo đảo ngã vào cửa, thậm chí cả Hướng Vi lẽ ra nên được An Cơ đưa về thành phố A rồi cũng vì quán tính mà nhào lên lưng người khác.
Nhìn mấy sĩ quan vì muốn nghe lén mà bị ngã mất hết cả hình tượng, Mục cười gập cả bụng.
Chờ họ đi thật, rửa mặt xong Mục Khả ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon, nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, nghĩ tối nay chuyện nhất định phải xảy ra, cô giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giữa hai tay, vừa khẩn trương mong đợi, lại không nhịn được buồn rầu vì cái cửa mà.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Hạ Hoằng Huân lau tóc ngồi trêu cô: "Sao nào, còn buồn gì nữa đây? Ngày mai anh sửa lại cửa. Bây giờ tập hợp, ngủ!"
Mục Khả mân mê cái miệng nhỏ nhắn, lúc ngước mắt nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ tinh tráng của anh hiện ra trong không khí khuôn mặt cô liền đỏ ửng xinh đẹp, cô hơi sẵng giọng: "Không phải đã đưa áo ngủ vào cho anh rồi sao, sao lại mặc áo ba lỗ ra đây?"
Bây giờ đã cầm giấy chứng nhận rồi, tuyệt đối phải hành động theo như trình tự. Hạ Hoằng Huân cười không đàng hoàng, trong tiếng hô kinh ngạc của Mục Khả anh ôm lấy cô: "Ngủ cũng không cần thiết phải mặc, mặc xong lại cởi ra còn không phiền phức hơn sao. Tiết kiệm thời gian tiến hành trình tự tiếp theo, kẻo chưa thân thiết đã bị còi báo gọi dậy rồi."
Mục Khả buồn cười đánh anh: "Đáng ghét, nói như bấm đồng hồ vậy, trong đầu đầy hương chuối. . . . . ." Còn chưa dứt lời, đã bị Hạ Hoằng Huân ném lên giữa giường, mà anh lại lấn người nửa đè trên người cô, kéo tay cô xoa cơ thể rắn chắc lại không mất co dãn của anh, cười cợt nhả đắc ý: "Thế nào, vừa lòng không?"
Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào da thịt màu lúa mạch cùng иgự¢ dày rộng rắn chắc của anh, Mục Khả nhặt gối lên đập vào.
Hạ Hoằng Huân nhanh nhẹn đoạt lấy "Vũ khí", cười lớn bắt cô dâu nhỏ vào lòng, tắt đèn đồng thời ra lệnh: "Ẩn nấp! Đào hố trồng trọt!"
Sáng tối chập chờn trong ánh nến, Mục Khả vừa kéo chăn che người vừa lấy chân nhỏ ngăn không cho anh đến gần, nửa thương lượng nửa làm nũng nói: "Không có cửa không được tự nhiên, hay là anh sửa nó đi đã."
Hạ Hoằng Huân vung tay lên lấy chăn mỏng cô đang đắp trùm lên cả hai người, trước khi hôn cô anh nói nhỏ mập mờ: "Bài tập ở nhà đều phải núp trong chăn làm, không tự nhiên cái gì!"
Khi đôi môi nóng bỏng của anh hạ xuống, Mục Khả quân lính tan rã, cô không kìm chế nổi phát ra tiếng nức nở vô lực rời rạc, động tình ôm lấy thân thể bền chắc mà có lực của anh. . . . . . Áo ngủ lụa màu trắng bị thô lỗ cởi khỏi thân thể, ý thức mê ly cô không nhịn được yêu kiều nói: "Anh nhẹ chút đi, đừng kéo hỏng. . . . . ."
Thân thể vì khát vọng mà chợt căng thẳng, Hạ Hoằng Huân hô hấp nặng nề, ôm chặt cô, giọng anh khàn khàn nói nhỏ bên tai cô: "Biết rồi, sẽ nhẹ, nghiêm khắc chấp hành chỉ thị của vợ!"
Oán trách còn sót lại bị anh ngậm vào trong miệng, thấp thoáng dưới đuốc hoa long phượng trong nụ hôn sâu cuồng nhiệt, họ hoàn toàn kết hợp với nhau, trượt vào vườn địa đàng, định cách đồng trinh.
Vì vậy, Hạ Hoằng Huân và Mục Khả lần đầu tiên làm bài tập ở nhà, cứ như vậy hoàn thành trong phòng ngủ không có cửa.
Chấm dứt ở đây, đã hạnh phúc rồi, tất cả đều kết thúc.
Nhưng mà, đám "Lục lâm hảo hán" đoàn 532 kia sao có thể bỏ qua cho đồng chí Phó Đoàn Trưởng dễ dàng như thế? Hai giờ sáng, kích tình sục sôi mãnh liệt vừa qua đi, khi Hạ Hoằng Huân mệt mỏi ôm Mục Khả ngủ say nằm trên người anh thì bọn họ diễn một màn hành động quân sự đã dự tính trước —— thổi kèn tập hợp khẩn cấp. Kết quả là, cả Đoàn trưởng Lục Trạm Minh và toàn bộ tướng sĩ trong đoàn đều đến đông đủ, chỉ riêng chú rể mới ôm được mỹ nhân về thì không hề thấy xuất hiện.
Vì thế, Hạ Hoằng Huân bị mọi người cười mất mấy năm.
Sau này, khi Hạ Hoằng Huân nói dóc chuyện này với Lệ Hành thì tham mưu trẻ tuổi rất chính nghĩa nói: "Xin cam đoan với **, tuyệt đối làm theo nguyên tắc." Người nào đó tức đến mức hận không thể cho anh một cú đấm.
Hôn lễ truyền thống cử hành vào mùng bảy tháng bảy âm lịch. Khi Mục Khả khoác áo cưới thánh khiết được Hạ Hoằng Huân ôm lên từ trên giường, cô đột nhiên kéo vạt áo Hách Nghĩa Thành.
Mắt Hách Nghĩa Thành thoáng chốc liền đỏ lên, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, lúc mở miệng giọng lại có chút nghẹn ngào: "Nếu Hạ Hoằng Huân dám bắt nạt cháu, cậu út tuyệt đối không tha cho cậu ta. Đi đi, sống cho tốt."
Mục Khả khóc gật đầu. Hồi lâu sau cũng buông lỏng tay ra, ôm cổ Hạ Hoằng Huân.
Chờ Mục Khả ra cửa, Hạ Nhã Ngôn lặng lẽ đưa khăn giấy qua.
Hách Nghĩa Thành xoay người sang chỗ khác lau mắt, cuối cùng cố kiên cường nói: "Anh không khóc, anh chỉ cảm động thôi."
Hôn lễ theo phong cách cổ xưa đơn giản, Mục Khải Minh cự tuyệt lời mời của MC mà để cho Hách Nghĩa Thành thay mặt mẹ Mục Khả lên phát biểu. Nhìn con gái và con rể uống xong rượu giao bôi, ông vui mừng gật đầu.
Nhìn mắt ba ươn ướt, Mục Thần chưa trưởng thành nhẹ nhàng nắm tay ông, mang theo cả sự hiểu biết và thông cảm.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Hạ Hoằng Huân mặc lễ phục quân trang thành kính mời rượu Mục Khải Minh và Hách Nghĩa Thành, anh chân thành nói: "Cám ơn ba và mẹ đã sinh ra Mục Khả, cám ơn anh đã chăm sóc cô ấy tốt như vậy."
Uống một hơi cạn sạch, Hạ Hoằng Huân và Mục Khả vái hai vị trưởng bối một cái thật sâu. Những đau đớn tổn thương trước kia, như theo động tác đơn giản mà ý nghĩa này mà tan biến hết. Khi hiểu yêu và không yêu, quên và không quên chỉ là một loại tâm lý thì Mục Khả đột nhiên được giải thoát.
Đêm hè đó, Hạ Hoằng Huân dắt tay Mục Khả bước chậm trên bờ cát, gió biển êm ái mang giọng nói trầm thấp của anh vào tai, Mục Khả nghe anh dịu dàng nói: "Lúc này anh không còn tiễn em về nữa, mà là chúng ta về nhà cùng nhau rồi."
Mục Khả nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo lộ ra chút nghi ngờ.
Hạ Hoằng Huân mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm như biển chớp lên ánh sáng dịu dàng khác thường, cưng chiều sờ sờ tóc Mục Khả, anh tự nói nhỏ không thể nghe thấy được: "Cô nhóc."
Đứng trên bờ biển sóng lớn mãnh liệt, Mục Khả dựa vào иgự¢ Hạ Hoằng Huân nhìn ra phương xa, trong đầu gom góp lại những đoạn ký ức ngắn mơ hồ và vụn vặt khi ở cạnh nhau, càng góp càng thấy rõ hơn. Ngắm nhìn thật kĩ sườn mặt người đàn ông bên cạnh, trước mắt Mục Khả cứ như hiện ra hoa mai đầy trời, đó là loại hoa có sức sống mãnh liệt mạnh mẽ nở rộ, như tỏ rõ hạnh phúc của cô. Cô sẽ được bảo vệ bằng tài bắn súng chuẩn xác của Hạ Hoằng Huân, không bao giờ bắn không trúng bia.
Ánh trăng sáng, thời gian như ngừng lại, họ đứng dựa vào nhau bên bờ biển thật lâu, giống như hồi tưởng, giống như khát khao. . . . . .
Khi Hạ Hoằng Huân cõng cô vợ nhỏ mới cưới đang buồn ngủ mơ màng về nhà thì Mục Khả ghé vào lỗ tai anh khẽ lẩm bẩm thân mật: "Còn cần em nói cám ơn không?"
Dù nhớ hay không, thì từ lúc họ gặp nhau dù cách thiên sơn vạn thủy thì câu chuyện của họ đã được bắt đầu rồi. Câu chuyện đó cũng đã lặng lẽ xác định sẽ kết thúc trong hạnh phúc. Như chứng kiến tình yêu của họ, phía chân trời xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hát ấm áp: "Yêu là tin Thiên Thời Địa Lợi, a, thì ra anh cũng ở đây. . . . . ."
Tình yêu là cuộc tương ngộ vô giá, thời gian sẽ lưu giữ những ký ức quý báu này, đến vĩnh viễn!
Cuối cùng:
Tháng mười hai cùng năm, Mục Khải Minh từ quân chức, sau khi nói chuyện cùng Mục Thần cả đêm, ông trở lại thị trấn nhỏ bên bờ biển, bắt đầu cuộc sống sống một mình. Trong lúc này, Mục Khả thường đến thăm.
Hai năm sau, Hách Ức Mai bệnh qua đời. Mục Thần yêu cầu an táng mẹ cạnh bà ngoại, cậu nói với Mục Khải Minh: "Ba, lúc mẹ bệnh không nói cho ba, bà nói, bà làm khó ba nửa đời, nên ba đừng đến. Ba tới bà lại không nhắm mắt được."
Sâu trong đôi mắt dâng lên sự khoan dung, Mục Khải Minh nặng nề vỗ vỗ bả vai gầy yếu nhưng kiên cường của con trai rồi lại đi tản bộ bên bờ biển như bình thường.
Vài năm sau, Mục Khải Minh bệnh nặng, Mục Khả nghỉ dài hạn, ở bên cạnh ba cả ngày lẫn đêm.
Sáng sớm ngày Mục Khải Minh qua đời, Mục Khả không ngừng ghé vào tai ông gọi "Ba".
Mục Khải Minh dùng hết sức mình nắm chặt tay con gái, trong miệng lầm bầm tên Hách Xảo Mai, hai mắt nhắm lại mỉm cười.
Ba ngày sau, Mục Khả tự mình sắp xếp để Mục Khải Minh và Hách Xảo Mai hợp táng cùng một chỗ.
Quỳ gối trước mộ cha mẹ, Mục Khả dập đầu, cô khóc nói: "Ba, mẹ, cám ơn hai người đã ban cho con cốt nhục và huyết mạch, những nút thắt trong lòng ba mẹ Khả Khả thực sự đã hiểu rồi. Xin hãy yên nghỉ!"