Lão Hạ thẳng thắn thành khẩnHạ Hoằng Huân đã bí mật núp ở ghế sau một lát rồi, nắm chắc thời gian “ẩn núp”, anh yên lặng tập trung chờ cô bạn gái nhỏ chui đầu vào vòng mai phục.
Nhìn thấy Mục Khả cong khóe miệng bước nhanh tới, anh suýt chút nữa thiếu kiên nhẫn mở cửa xe nhảy xuống, nhưng muốn xem phản ứng của cô nên cuối cùng Hạ Hoằng Huân cũng kiềm chế lại được. Khi Mục Khả đối diện với cửa kính của anh nhăn mặt thì biểu cảm nghịch ngợm đáng yêu đó làm khóe môi Hạ Hoằng Huân bất giác cong lên.
Đồng chí Giải Phóng Quân đột kích bất ngờ toàn thắng. Mục Khả bị chấn động kinh ngạc trợn tròn mắt, ngẩn ngơ nhìn Hạ Hoằng Huân mặc thường phục đeo caravat, mặc dù anh chỉ mặc áo khoác bình thương nhưng vẫn toát lên vẻ khí khái anh hùng đến bức người, chỉ có điều nụ cười của thân sĩ kia, nếu nhìn kỹ dường như có chút bất cần đời.
Nhìn mái tóc xoăn đen nhánh, đến áo khoác ngoài vừa vặn màu trắng gạo, rồi đến đôi boots nhỏ nhắn màu đen, nụ cười bên môi Hạ Hoằng Huân lớn dần, thân mật kéo cao cổ áo cho cô, anh chậm rãi hỏi: “Nếu hôm nay anh không xuất hiện, em định làm gì?”
Nhìn thấy sự trêu chọc trong ánh mắt anh, Mục Khả lúng túng cũng khôi phục lại một ít nguyên khí, cô gỡ tay anh ra rồi lúi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với anh: “Hôm nay anh có xuất hiện hay không cũng chỉ có một kết quả, chính là, chính là…..”
Hạ Hoằng Huân nhíu mày, hứng thú nhìn biểu cảm của cô, bình tĩnh khích lệ nói: "Tiếp tục!"
"Chính là. . . . . ." Cho dù Hạ Hoằng Huân đứng chỗ nào thì khí thế cũng rất mạnh mẽ, Mục Khả nhất thời bị bí từ, hơn nửa ngày mới thốt lên một câu: "Chính là bị chặn ngoài cửa."
Thấy cô xoay người muốn đi, Hạ Hoằng Huân giữ chặt cánh tay cô lại, cười hỏi: "Vậy à? Quà cũng không cần sao?"
Từ ngày yêu nhau đến giờ, đồ vật Hạ Hoằng Huân đưa cho cô không phải đồ ăn vặt thì là nhân dân tệ. Mục Khả nghe thấy từ quà tặng từ miệng anh, trong lòng tràn ngập tò mò, đấu tranh tư tưởng một hồi, cô cực kỳ không chịu khuất phục nói: “Anh như vậy thì biết tặng quà gì?” Thân thể vẫn không nhúc nhích, đôi mắt lặng lẽ ngắm nhìn anh.
Véo một cái lên mặt cô, Hạ Hoằng Huân nói: “Em tự mang lên, anh chỉ phụ trách mua.” Nói xong nhét cái chìa khóa vào trong tay cô, nghênh ngang bước lên tầng, bộ dạng ngựa quen đường cũ cứ như thể anh là nam chủ nhân của nơi này vậy.
Mấy phút sau, Mục Khả tức giận ôm một bó hoa hồng to lên tầng, một tay giơ cái túi to lên chất vấn: "Nếu như em đoán không nhầm, cái này mới chính là do anh mua.”
Băng ghế sau của xe việt dã có một bó hoa, bên cạnh có một túi rau hãy còn mới, hai thứ đồ khác nhau lại được đặt cạnh nhau nhìn rất buồn cười. Mục Khả không tin đồng chí Giải Phóng Quân lại có thể lãng mạn tình cảm như thế, vậy nên suy đoán ý tưởng tặng hoa là của người khác.
Hạ Hoằng Huân bị vạch trần vẻ mặt hơi lạnh nhạt, anh nhận lấy túi đồ trong tay đưa ánh mắt ý bảo cô mở cửa, bình tĩnh nói: “Xem ra ý tưởng lấy em làm vợ vô cùng chính xác, sao có thể thông minh như vậy chứ, em thật là hiểu anh đấy Mục Khả à.”
Vừa dứt lời, Mục Khả đã nhanh tay mở cửa, đồng thời nhanh chóng đi vào, đúng lúc Hạ Hoằng Huân chuẩn bị nhấc chân bước theo, cửa đã bịch một tiếng đóng lại.
Rốt cuộc vẫn bị chặn ở ngoài cửa. Hạ Hoằng Huân vẻ mặt kinh ngạc cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, nghĩ thầm đồng chí nhỏ trong lúc nóng giận tốc độ cơ động khá nhanh, ngay cả Lính Trinh Sát như anh mà cũng bị vượt qua, quả nhiên con hổ nhỏ muốn ra oai rồi.
Xác định trên cầu thang không có ai qua lại, Hạ Hoằng Huân gõ cửa: "Đừng dỗi nữa, bắt chồng tương lai của em đứng ngoài cửa thì còn ra thể thống gì nữa? Bị người ngoài nhìn thấy thì anh biết để mặt mũi ở đâu? Mục Khả!”
Mục Khả ϲởí áօ khoác ngoài ném lên ghế salon, nhìn anh qua cửa kính, cười đắc ý.
"Anh thấy Viên Soái là sợ thiên hạ không loạn, còn nói tặng hoa sẽ làm em cười, thấy chưa, biến khéo thành vụng rồi………” Nửa ngày không thấy Mục Khả đáp lại một câu, Hạ Hoằng Huân thấp giọng nói: “Cái thứ này dễ hỏng, chỉ có mấy bông hoa mà đã hơn một trăm đồng, không bằng dẫn em đi ăn mấy món ngon ngon. Em không thích thì cũng chịu khó cắm hai ngày đi, không thì lãng phí quá.”
Ôi trời, người đàn ông này cả đời cũng đừng hy vọng anh có một chút lãng mạn.
Nhìn thấy anh cau mày, dáng vẻ tiếc nuối, Mục Khả dở khóc dở cười.
“Em nói gì đi chứ, đừng để anh nói một mình với không khí như vậy, Mục Khả?” Không nghe thấy chút tiếng động nào trong phòng, biết có thể Mục Khả đứng bên cạnh cửa, Hạ Hoằng Huân hỏi: “Tối hôm qua sao anh lại bị lộ? Sao em có thể nhận ra đó là anh?”
“Không biết xấu hổ mà còn hỏi.” Mục Khả rốt cuộc cũng mở miệng. “Thứ nhất, chuyện em ra nước ngoài Điềm m cũng không biết, cái này là Hướng Vi nói với em, chẳng qua lúc anh bắt đầu em không kịp phản ứng thôi; thứ hai Viên Soái nói chuyện phiếm với em chưa bao giờ gọi anh là Phó Đoàn Trưởng, anh ta quen gọi anh là lão đại hoặc Doanh trưởng; thứ ba, hai bọn em là một phe, anh ta sẽ phối hợp với em đả kích anh, chắc chắn không che giấu giúp anh.”
Anh không thèm để ý đến chuyện bị vạch trần, Hạ Hoằng Huân phản bác: “Che giấu cái gì? Anh rõ ràng là đang giải thích mà! Mở cửa ra đi cho dễ nói chuyện.” Nghe dưới lầu có tiếng bước chân truyền đến, mặc quân trang nên trong người anh quả thật có chút nóng nảy, anh nhanh chóng chịu thua: “Mục Khả, cho anh chút mặt mũi đi, để người ta thấy anh ôm thứ đồ này bị chặn ngoài cửa, thực trở thành chiến sĩ ngốc mất.”
“Không phải anh nói tính ưu việt lớn nhất của người làm lính các anh không sợ bị bà xã ngăn cấm sao? Không làm cơm có thể đến phòng ăn ăn, buổi tối cấm cửa thì có thể đến phòng làm việc ngủ. Sợ mất thể diện thì về đơn vị đi.” Mục Khả đả kích anh cười đến phát nghẹn, cũng không chú ý mình đang bê nguyên xi lời anh vào.”
Coi như đã hoàn toàn hiểu thế nào là tự bê đá đập vào chân mình. Hạ Hoằng Huân nhớ tới mấy ngày Mục Khả tới đơn vị, anh đưa cô tới phòng ăn để ăn cơm. Đồng chí nhỏ vừa ăn vừa nói: “Cuộc sống của đám người các anh thật là an nhàn, cơm canh có sẵn, thức ăn cũng không tệ.”
Lúc đó anh rất hả hê nói: "Có một lần chủ nhiệm cùng chị dâu gây gổ bị ‘ đuổi ’ ra khỏi nhà, anh ta xây dựng cơ sở tạm thời ở văn phòng gần một tháng, cuối cùng chị dâu giơ cờ đầu hàng, chủ nhiệm hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang về nhà. Cho nên mới nói, tính ưu việt lớn nhất của đám người chúng tôi là không sợ bà xã ngăn cấm." Lúc gắp thức ăn cho cô còn nhắc nhở cô: “Sau khi kết hôn tốt nhất đừng anh chặn ở ngoài cửa, đóng cửa lại rồi em muốn xử lý thế nào cũng được.”
Tiếng bước chân dưới lần ngày càng gần, Hạ Hoằng Huân lấy ra một cuốn sổ màu hồng từ bên trong chiếc áo khoác ngoài, anh lặng yên mấy giây rồi mới nói: “Ra nước ngoài học tập cũng là một cơ hội, anh đã nghĩ qua, em cảm thấy thích thì đi đi. Có điều, đừng mải chơi quá, trở về sớm một chút.” Đặt cuốn sổ tiết kiệm vào trong bó hoa, anh nói: “Mật mã là sáu số một.”
Biết rõ anh sĩ diện, Mục Khả đang định mở cửa cho anh, không ngờ Hạ Hoằng Huân lại nghĩ rằng chuyện ra nước ngoài là thật, còn đưa tiền cho cô. Nhìn thấy anh chậm chạp vịn eo đặt bó hoa cùng túi đồ xuống đất, Mục Khả kinh ngạc, đồng thời kéo cửa, bắt lấy cánh tay anh khẩn trương hỏi: “Thắt lưng làm sao thế? Lại đau sao? Không phải đã bảo anh huấn luyện đừng quá……. ”
Hạ Hoằng Huân đang cúi người liền nắm lấy bó hoa cùng túi đồ ăn tiến vào trong nhà, trong nháy mắt cánh cửa được đóng lại, anh xấu xa cười nói: “Không đau, chỉ là tự nhiên cảm thấy ngứa ngứa một chút.”
Dám lừa cô! Mục Khả vung tay lên đánh anh: "Hạ Hoằng Huân anh là tên lừa gạt, lừa gạt sự quan tâm của em, đồ đểu!"
"Nếu không như vậy em có thể cho anh vào nhà sao? Cái này gọi là Binh Bất Yếm Trá*, đồng chí nhỏ à.” Thuận tay đặt túi đồ xuống đất, còn cả bó hoa hồng kiều diễm kia nữa. Động tác tự nhiên không hề giống như đang đau lòng bởi thứ hơn trăm tệ kia. Hạ Hoằng Huâm nhẹ nhàng ôm Mục Khả vào lòng, nụ cười dần thu lại, anh nhìn vào mắt cô, chân thành nhận lỗi: “Xin lỗi, nhiều ngày như vậy mới tới đây nhận lỗi, chủ yếu là quá bận rộn, thật sự không thể phân thân ra được. Em cũng biết, có việc là anh không thể đi được, hi vọng em thông cảm, đừng tức giận, được không?”
* Binh Bất Yếm Trá : chiến tranh không ngại dối lừa; việc quân cơ không nề dối trá; nhà quân sự luôn phải lừa địch
Mục Khả giãy giụa rõ ràng nhẹ đi, Hạ Hoằng Huân tiếp tục động viên, thẳng thắn nói: "Anh không phủ nhận ngày đó là do ham muốn chiếm hữu đột nhiên bộc phát, nhưng em yên tâm, tuyệt đối không phải là trong lòng biến thái. Trên thế giới này, đàn ông có ba thứ tuyệt đối phải bảo vệ, quốc gia, tôn nghiêm, cùng người phụ nữ của mình. Anh sẽ không cảm thấy nở mày nở mặt vì em được yêu thích. Hạ Hoằng Huân anh muốn kết hôn với vợ mình chứ không phải những thứ hư vinh vô hình kia. Đối với những kẻ ham muốn người phụ nữ của anh, xin lỗi, anh thật sự không thể có sắc mặt tốt được.”
Mục Khả ngừng giãy giụa, thuận thế dựa vào trong иgự¢ anh, cô bĩu môi nói: "Đừng có nói như thể em là nhân dân tệ ai gặp cũng thích thế?” Thật ra cô đã sớm tiêu tan hết tức giận, chặn anh ngoài cửa thật ra chỉ muốn hạ bậc thang cho anh thôi. Hơn nữa cô vốn hay mềm lòng, bây giờ lại nghe thấy lời tỏ tình thẳng thắn như thế, muốn không tha thứ thật sự là quá khó khăn.
Con hổ nhỏ cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn, Hạ Hoằng Huân siết chặt tay ôm cô thật chặt vào trong lòng, cảm thán nói: “Em cũng không biết bản thân mình được nhiều người thích như thế nào đâu, hại anh mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.” Cắn nhẹ lên vành tai tinh tế của cô, anh lấy giọng thương lượng nói: “Con đường sau này còn dài, anh không thể bảo đảm vĩnh viễn sẽ không cãi vã, chỉ có điều nếu giận anh thì mắng anh hay đánh anh đều được, nhưng mà không được tùy hứng ngắt máy, nếu không tìm được em, anh sẽ rất lo lắng.” Nghề nghiệp của anh rất đặc biệt, không giống như nghề nghiệp của những người đàn ông khác có nhiều thời gian để dỗ dành cô, Hạ Hoằng Huân không muốn vì vậy mà hai người sinh ra hiểu lầm.
Mục Khả ừ một tiếng, đưa cánh tay ôm lấy eo anh, tội nghiệp nói: "Mấy ngày nay em hay nằm mơ, không phải mơ thấy anh cùng cậu cãi nhau sau đó anh phủi tay rời đi, mà là nằm mơ thấy anh và Thích Tử Di cùng nhau bỏ đi………..”
"Sẽ không đâu!" Hạ Hoằng Huân cắt ngang cô, hôn một cái lên đỉnh đầu cô nói: "Anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, về sau nếu như Hách Nghĩa Thành đánh anh, anh sẽ chịu đựng không đi. Về phần Thích Tử Di, Mục Khả, anh rất xin lỗi vì đoạn tình cảm trong quá khứ với cô ấy đã khiến em bất an. Nhưng xin em hãy tin tưởng anh, người anh thích chỉ có em, người anh muốn cưới cũng chỉ có em, anh sẽ không quay đầu lại, thật đấy.” Bàn tay xoa nhẹ lên gò má mịn màng của Mục Khả, dường như là an ủi nhưng lại càng giống yêu thương.
Trên người Hạ Hoằng Huân mang theo hơi lạnh của mùa đông giá rét, nhưng trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh lại ấm áp dễ chịu vô cùng, Mục Khả có chút mềm yếu, càng ôm anh chặt hơn, cô lẩm bẩm: “Em cũng rất thích anh!”
Hạ Hoằng Huân kiên định nói: "Anh biết, anh sẽ đối xử với em thật tốt."
“Vậy anh có thể đến xin lỗi cậu được không? Mặc dù hai người cùng tuổi, nhưng đấy là cậu của em, xét về địa vị anh nhất định phải hạ mình.” Mục Khả ngẩng đầu lên, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Trước đây có nhiều chuyện em không hiểu, kể từ khi em và anh pử bên nhau em mới phát hiện cậu ấy vì chăm sóc em mà khiến bản thân bị trễ nải.” Cô trừng mắt nhìn Hạ Hoằng Huân, giọng nói có chút hờn ghen phê bình: “Anh cùng bác sĩ Thích cũng đã có một khoảng thời gian bên nhau đấy thôi, mà cậu còn chưa có nổi mối tình đầu, so đi sánh lại, anh không xấu hổ sao!”
Hạ Hoằng Huân lại bị chẹn họng, nhớ tới Mục Nham cũng đã khuyên anh nên có lời cảm tạ Hách Nghĩa Thành, anh cười khổ mà nói: "Biết rồi, anh sẽ xin lỗi anh ấy." Yêu Mục Khả, đời này Hạ Hoằng Huân anh coi như hết rồi. Có đối thủ như Hách Nghĩa Thành làm sao có ngày ngẩng đầu chứ? Đồng chí Tham Mưu Trưởng quả thật có thể nói là anh vĩnh viễn không đánh bại "Tình địch".
Anh nghe lời như thế làm Mục Khả rất hài lòng, cô khẽ cười, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên một bên má của anh.
Hạ Hoằng Huân cong môi, ánh mắt rơi đúng vào đôi môi khẽ mím lại của cô, anh nói nhỏ: "Lần này dùng lực đấy!" Nói xong, hôn cô rất sâu. . . . . .
Chung ᴆụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cảm xúc từ Ⱡồ₦g иgự¢ lan ra khắp thân thể. Mục Khả hơi ngẩng đầu, hô hấp nhè nhẹ lướt qua mặt Hạ Hoằng Huân, mặc cho anh chiếm lấy cái miệng nhỏ xinh ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé không tự chủ dò vào bên trong quân trang của anh, cách một lớp áo sơ mi trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nơi eo gầy mà mạnh mẽ của anh. Hạ Hoằng Huân động tình, ϲởí áօ khoác ngoài bao lấy cô đặt lên trên cửa, hôn sâu hơn………….
Hiểu nhầm rốt cuộc cũng được hóa giải, Mục Khả cùng Hạ Hoằng Huân hòa hảo như lúc ban đầu. Tình cảm liên tục được hâm nóng làm con đường cầu hôn của đồng chí Phó Đoàn Trưởng trở nên thuận lợi hơn nhiều. Nhưng tính tình nghịch ngợm của Mục Khả vẫn không thay đổi. Hành động tạm coi như là màn cầu hôn “thâm tình” của anh lại cô làm loạn lên trong nháy mắt! Mặt khác, ngày hôm sau vợ chồng son đến bệnh viện lại ngoài ý muốn phá vỡ chuyện tốt của Tham Mưu trưởng Hách. Rất đúng lúc nhìn thấy anh đang cầm tay Hạ Nhã Ngôn…..
A%�\'\'���x!� sao! Hạ Hoằng Huân giận đến mức lời muốn nói cũng lười nói luôn, nhấc chân đi. Đi tới cửa phòng bệnh rồi còn không nghe được tiếng Mục Khả gọi anh hoặc là tiếng đứng dậy. Anh quay đầu lại, thấy vị đồng chí nhỏ vẫn hăng hái cầm dao gọt trái cây chiến đấu với quả táo, vẻ mặt chuyên tâm.
Rất muốn gọi Mục Khả đi cùng anh, dù sao đã hơn nửa tháng không gặp, hơn nữa vừa rồi còn ầm ĩ với nhau, lại lo mấy ý nghĩ kì quái của Hách Nghĩa Thành tự nhiên phát tác, để tránh làm khó cô, Hạ Hoằng Huân yên lặng khoảng năm giây, cuối cùng không mở miệng.
Gặp ông anh nhà mình mặt hầm hầm từ trong phòng bệnh đi ra, Hạ Nhã Ngôn bước nhanh về phía trước ngăn anh lại, "Sao đi nhanh thế? Chị dâu đâu? Còn chưa tới đây sao?"
Bực mình ở cái chỗ cậu đấy, Hạ Hoằng Huân không có tâm tình trả lời em gái, đang muốn đi tiếp, chợt thấy trong tay cô đang cầm bình nước, trong nháy mắt cơn tức bộc phát, nhìn chằm chằm Hạ Nhã Ngôn, anh giận chó đánh mèo gầm nhẹ: "Ai cho em đưa cơm cho anh ta? Anh ta là ai? Đói bụng à, tinh thần người ta vẫn tốt lắm đấy!" Sau đó đưa tay mà lấy bình nước đi mất.