Giao chiến kịch liệtMục Khả nghe thấy tiếng gọi liền nhìn sang, trông thấy dáng người cao lớn, khuôn mặt khôi ngô của Tả Minh Hoàng, cô cao giọng chào hỏi: "Xin chào, bác sĩ Tả." Đúng lúc cô định bước thật nhanh băng qua, Hạ Hoằng Huân đã vươn tay nắm chặt lấy tay của cô.
Mục Khả không nhận ra ý tứ thật sự trong động tác này của Hạ Hoằng Huân, cô nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy khó hiểu vì sao ở trước mặt mọi người anh lại làm hành động thân mật như vậy, cô né tránh muốn rụt tay lại, đồng thời nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh mặc quân trang đó nha, không sợ ảnh hưởng không tốt sao?" Kinh nghiệm nhiều năm sống chung với Hách Nghĩa Thành nói cho cô biết, ở bên ngoài, cố gắng không nên tiếp xúc động tay động chân gần gũi với các đồng chí giải phóng quân.
Coi thường những ánh mắt chung quanh đang nhìn mình, Hạ Hoằng Huân nhìn không chớp mắt nói: "Điều lệnh cấp trên cũng không quy định quân nhân không thể kéo tay bạn gái. Ai có ý kiến ông đây sẽ đá đít hắn ra ngoài.”
Có lẽ quân nhân đều như vậy, nói chuyện trực tiếp thẳng thắn không có lấy một tí nghệ thuật, bọn họ có thói quen tự lấy cách nói mình cho là thỏa đáng nhất để thổ lộ tình cảm. Hách Nghĩa Thành cũng như thế, thường không quản được mình, Mục Khả cũng coi như không thấy, chỉ là lần đầu nghe Hạ Hoằng Huân nói tục như vậy, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
"Tùy tiện đá người cũng không giống với tác phong của anh. Doanh trưởng Hạ, không nên phá hoại hình tượng cao lớn của anh trong lòng em như vậy.”
Nghe thấy cô cố ý nhấn mạnh ở hai chữ "cao lớn", Hạ Hoằng Huân nói: "Em nói chiều cao ấy hả?" Nghiêng đầu quan sát cô bạn gái nhỏ thấp hơn mình hai mươi phân, anh cười như không cười nói: "Ưu thế chiều cao có thể phát huy vô cùng rõ nét trước mặt em.”
Dám cười nhạo chiều cao của cô? Mục Khả tức giận, đè nén bực bội đang bốc cháy uy Hi*p nói: "Em rất thấu tình đạt lý mà trả lời anh rằng, sẽ cho anh thêm một cơ hội."
Hạ Hoằng Huân giả vờ không hiểu: "Cơ hội gì?"
Tiếp tục hung tợn nhìn chằm chằm vào anh, Mục Khả dựng lông mày uy Hi*p: "Một cơ hội cuối cùng, thử lặp lại lời vừa mới nói một lần nữa."
"Làm thủ trưởng, điều cơ bản nhất là truyền đạt mệnh lệnh phải chính xác. Tôi vừa rồi nói bốn câu, em ám chỉ câu nào?" Thấy ánh mắt cô như muốn nhả đạn, Hạ Hoằng Huân cố ý nói sang chuyện khác: "Tôi đã từng nói qua chưa nhỉ, bộ dạng nổi giận của em, đặc biệt đáng yêu."
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, Mục Khả hạ giọng như ra lệnh gằn từng chữ: "Hạ Hoằng Huân!"
Nghe vậy, đồng chí trung tá vội thu lại nụ cười, nghiêm túc ngay ngắn đáp một tiếng: "Có!"
Dám đem bộ dạng quân nhân ra che chắn, Mục Khả bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cho bật cười, cô nhìn chung quanh phát hiện có người đang nhìn bọn họ, cô mau nói: "Trước mắt cho anh chút mặt mũi, chờ không có người sẽ xử lý anh.”
"Xử lý thế nào? Có thể chạm tới bụng dạ sao?” Hạ Hoằng Huân cười có chút xấu xa, anh nắm chặt đôi tay mềm mại của cô nhẹ nhàng nói: "Em cứ tự nhiên ra tay đi, tôi cam đoan sẽ không phản kháng." Đây chính là “bản sắc” đàn ông, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể "Đùa giỡn" người trong lòng , Doanh trưởng uy nghiêm trong mắt chiến sĩ cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải lo lắng cho hình tượng đồng chí Giải Phóng Quân sáng chói trong lòng nhân dân, Chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước của Mục Khả đã phát huy tác dụng, cô không an phận khẽ giãy dụa, dùng sức bấm vào lòng bàn tay anh một cái.
"Đồng chí nhot, đây không phải là lần đầu tiên em động thủ với tôi.” Hạ Hoằng Huân ôn tồn cười cười, giọng vừa phải chỉ đủ cho hai người bọn họ có thể nghe được: "Bản lĩnh cũng không tệ lắm, đủ tư cách cùng anh lăn lộn." Thế là sau đó, Mục Khả bị anh chỉnh cho hết chỗ nói.
Cho nên nói "Hỏi thế gian tình ái là chi, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn". Mục Khả ngang bướng, luôn dễ dàng bị Hạ Hoằng Huân thu phục. Mà con người sắt đá như anh, cũng chỉ có Mục Khả mới có thể làm anh bộc lộ ra nhu tình. Bọn họ giống như một đôi trời sinh, căn bản không cần biểu diễn cũng đã nhập vai, lại còn phối hợp vô cùng ăn ý.
Bởi vì khoảng cách không gần lắm, Tả Minh Hoàng nghe không rõ nội dung hai người đang nói, nhưng từ vẻ mặt của Hạ Hoằng Huân cùng Mục Khả, anh cũng đoán được phần nào quan hệ của bọn họ không đơn giản. Ánh mắt không hề thay đổi, lộ ra ‘thâm tang bất lộ’, anh đi tới trước mặt Mục Khả nói: "Nghĩa Thành đâu rồi, sao cậu ta không tới?” Giọng nói Tả Minh Hoàng rất dễ nghe, lại có chút dịu dàng, nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt anh, vừa ôn hòa lại dịu dàng, khác xa nụ cười nghề nghiệp thường ngày, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Thu lại vẻ mặt dí dỏm lúc trước, Mục Khả lễ phép nói: "Cậu có tới, đang ở bên ngoài nghe điện thoại đấy." Nhớ tới lần huấn luyện quân sự trước, cũng chính là lúc nghỉ hè dạy thêm cho cháu gái nhỏ của Tả Minh Hoàng, cô biết một số tin tức, cô nói: "Bác sĩ Tả không phải đi học tập sao? Anh trở về khi nào vậy?"
"Trở lại cách đây một tuần, biết em và tân sinh tham gia huấn luyện quân sự rồi, nên không tiện gọi điện thoại." Tả Minh Hoàng giống như là đang giải thích gì đó, lại vừa giống như chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm, ánh mắt cùng Hạ Hoằng Huân chạm nhau, anh nói: "Vị này là. . . . . ."
Đề cao cảnh giác, nhưng tuyệt đối không có ý tứ khoe khoang. Không kịp để Mục Khả mở miệng, Hạ Hoằng Huân thản nhiên tự giới thiệu: "Hạ Hoằng Huân."
Nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, Tả Minh Hoàng rất lịch sự vươn tay: "Xin chào, Tả Minh Hoàng."
Hạ Hoằng Huân không thích khách sáo, anh không am hiểu loại phương thức giao tiếp lịch sự này. Nhưng anh cũng không muốn làm Tả Minh Hoàng mất mặt, anh buông tay Mục Khả ra, rồi bắt tay anh ta.
Đúng lúc ấy, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, là tiếng giày cao gót dứt khoát, Hạ Hoằng Huân nghe thấy có người gọi anh: "Doanh trưởng Hạ!"
Hạ Hoằng Huân quay người, bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, anh vừa định nói chuyện, lại thấy dưới chân cô trượt một cái, cả người ngã lệch sang một bên, anh còn chưa kịp bước tới, đã thấy một bóng người màu xanh đưa tay đỡ lấy cô.
Cô gái vóc người cao gầy, vuốt vuốt иgự¢, nói với Hách Nghĩa Thành: "Cám ơn anh đã cứu tôi.”
Vẻ mặt Hách Nghĩa Thành bình tĩnh như không, anh thu tay lại, điềm đạm nói: "Không nghiêm trọng như vậy."
Nhìn đồng chí quân nhân trước mặt có chút quen mắt, cô gái suy tư nói: "Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau?"
"Đã từng gặp. Chân tôi bị thương, cô là người đã chẩn đoán gãy xương bắp chân." Trí nhớ Hách Nghĩa Thành cực tốt, anh đã sớm nhận ra cô.
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc dài cười cười: "Tôi nhớ ra rồi. . . . . ."
Hạ Hoằng Huân bước nhanh tới cắt ngang bọn họ, anh trầm giọng trách: "Em đi đứng kiểu gì vậy, sau này đừng có mang giày cao gót nữa.” Anh cũng không hiểu nổi, cô cũng không thấp, vậy mà còn cố tình đi đôi giày cao gót, nhìn qua như thể lúc nào cũng có thể ngã.
"Còn không phải vì đuổi theo anh sao, nếu em mà ngã, anh phải chịu trách nhiệm. . . . . ." Cô gái bất mãn cau mày, tâm tình lúc này đều đặt lên Hạ Hoằng Huân, cô bất ngờ khi thấy anh lại tới bệnh viện lúc này, lo lắng hỏi: "Sao anh lại tới đây? Thắt lưng lại đau sao? Không phải em đã nói anh phải chú ý nghỉ ngơi, giảm bớt công việc rồi cơ mà, có phải anh lại làm mấy cái chuyện huấn luyện ma quỷ rồi đúng không hả ?" Nghe cô nói cứ như thể bắn liên hồi, những lời trách móc lẫn quan tâm đồng thời biểu đạt.
Người ta thường nói thân thể người quân nhân thân phải chịu rất nhiều thương tích, Hạ Hoằng Huân xuất thân Lính Trinh Sát càng không thể tránh khỏi ngã bệnh. Mấy năm trước, anh vô tình bị thương trong một cuộc luận võ, không cam lòng là người đứng vị trí sau anh cắn răng chịu đựng đến cuối cùng, phần xương thắt lưng gãy không được điều trị kịp thời, mặc dù sau này có thêm phương pháp dược vật trị liệu cùng vật lý trị liệu hỗ trợ, nhưng do anh vội vã trở về đơn vị chuẩn bị huấn luyện, trị liệu cũng không triệt để, để lại bệnh đau lưng mãn tính.
Rất trùng hợp, Hách Nghĩa Thành bị gãy xương cẳng chân cũng là vào trận luận võ lần đó. Trẻ tuổi hiếu thắng, chính anh cũng muốn đoạt giải quán quân, nên không ngừng gia tăng cường độ huấn luyện, kết quả là đúng lúc anh dồn hết sức lực chuẩn bị chạy nước rút đuổi theo Hạ Hoằng Huân, bỗng cảm thấy cơn đau nhỏ ở bên đùi phải biến thành đau đớn thấu xương, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, cơ thể ngã thẳng xuống. Đến bệnh viện kiểm tra bị chẩn đoán là gãy xương do vận động quá độ, đó là cơ bắp sau khi liên tục vận động mạnh bị tụ máu, do không thể chịu được chấn động sau khi vận động, khiến cho ngoại lực trực tiếp truyền tới xương cốt, dẫn tới nứt xương, mà bác sỹ trưởng ngẫu nhiên chính là cô gái tóc dài trước mắt này.
Hạ Hoằng Huân cùng Hách Nghĩa Thành quen biết trong lần tỷ võ đó, hai sĩ quan trẻ tuổi thực lực ngang nhau lần đầu tiên đấu võ, có thể nói hai bên đều chịu tổn hại. Cứ như vậy vài năm sau, một khi chạm trán, bọn họ không ngừng so đo, không ai phục ai.
Từ trước đến giờ Hạ Hoằng Huân sợ bị càu nhàu liền nhướng mày, anh không kiên nhẫn được đành nói: "Là rèn luyện mũi nhọn quân đội."
"Em mặc kệ là đánh hay là đấm, dù sao Lính Trinh Sát các anh huấn luyện vẫn chỉ có một chữ: độc ác."
"Nói trắng ra là chỉnh cho đến ૮ɦếƭ, chỉnh không ૮ɦếƭ thì không phải là Lính Trinh Sát rồi." Hạ Hoằng Huân không nhanh không chậm tiếp lời, thấy cô còn muốn nói gì nữa, anh trách móc nói: "Anh không sao, thắt lưng anh gần đây rất tốt. Tới đây, anh giới thiệu cho em. . . . . ."
Lúc này, một y tá trẻ tuổi từ trên cầu thang chạy xuống, vội vã cắt ngang câu chuyện của bọn họ, cô thở không ra hơi nói: "Bác sỹ Hạ, chị đã tới, bệnh nhân lại tái phát, chị mau đi xem đi."
"Sao lại vậy? Ngày hôm qua không phải tình hình rất ổn định sao?" Vẻ mặt Hạ Nhã Ngôn trở nên nặng nề mấy phần, là bác sỹ ý thức trách nhiệm khiến cô vội xoay người theo y tá lên tầng trên, đi được hai bước lại vội vàng quay ngược trở lại, nói với Hạ Hoằng Huân: "Em đi xem bệnh nhân trước, thắt lưng của anh phải cực kỳ chú ý, tái phát lần nữa em cho anh nằm viện thật, em không quan tâm anh là thượng tá hay trung tá gì gì đó, nếu có chuyện nghiêm trọng, tất cả đều không có tác dụng.
Lời còn chưa dứt, cô xoay người rời đi lần nữa. Lúc đi qua bên người Tả Minh Hoàng thì đột nhiên phát hiện có một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh, vẻ mặt cô tỏ ra nghi ngờ, nhưng dưới sự thúc giục của y tá, cô nhanh chóng chạy qua, ngay cả ánh mắt trao đổi cũng không có.
Bởi vì Hách Nghĩa Thành cùng Tả Minh Hoàng đều ở đây, nên Mục Khả đè nén nghi ngờ vào trong lòng, bắt đầu kiểm tra sức khoẻ. Trong lòng cô có chút không thoải mái với quy trình kiểm tra của bác sỹ Tả, lại không muốn làm trái ý của cậu út trước mặt người khác, nên cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là, cô còn không chịu buông tha cơ hội khuyên Tả Minh Hoàng khoan vội chuyện của mình.
"Bác sỹ Tả, năm nào em cũng kiểm tra, trình tự có thể đọc làu làu, có nhắm hai mắt cũng có thể đi vào phòng khám được, anh không cần phải để ý đến em đâu.”
"Không sao, dù sao hôm nay anh cũng không có việc gì. Em bụng rỗng tới, anh ở đây có thể khám nhanh hơn một chút, xong việc anh sẽ mời em cơm trưa.” Giọng nói Tả Minh Hoàng ôn hòa nhã nhặn nhưng thái độ vẫn kiên quyết, anh nói tiếp: "Khả Khả, em càng lớn càng khách sáo, nói bao nhiêu lần còn gọi là bác sỹ Tả, tên của anh quá khó để em có thể mở miệng gọi sao?”
Nếu như không nhìn ra thái độ bất thường của Tả Minh Hoàng đối với Mục Khả, nghe không ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của anh ta, Hạ Hoằng Huân cũng không phải Hạ Hoằng Huân nữa. Khi anh nhìn thấy Hách Nghĩa Thành, nỗi buồn bực đã cố gắng hết sức đè nén rốt cuộc cũng bộc phát, trong lòng nghiến răng thầm nghĩ: “Quá xem thường tôi rồi!” Ngoài miệng đã thản nhiên mở miệng nói: "Bác sỹ Tả là bạn tốt Tham mưu trưởng Hách?"
Tả Minh Hoàng quay đầu lại nhìn Hạ Hoằng Huân, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Đúng, chúng tôi quen biết đã nhiều năm rồi."
Nhìn Mục Khả có chút muốn gây chuyện, Hạ Hoằng Huân không nhanh không chậm ném một quả bom hạng nặng, anh nói: "Các anh đã là bạn tốt của nhau, xét địa vị Khả Khả phải gọi anh một tiếng chú mới đúng, gọi thẳng tên riêng như vậy quả thật dường như có chút không thỏa đáng.” Giọng điệu của anh rất thong thả, không để lộ quá nhiều tâm tình bất mãn, nhưng cũng đủ để cho người thông minh hiểu, lúc này đây, Hạ đại gia đang cực kỳ khó chịu.
Mục Khả trừng anh, rất không hài lòng vì Hạ Hoằng Huân hạ thấp địa vị của cô. Nhưng suy đi nghĩ lại lại có điểm đồng tình với đồng chí Giải Phóng Quân, dù sao so sánh với nhau, anh càng phải chịu thiệt nhiều hơn.
Tả Minh Hoàng luôn luôn chững chạc nay bị chẹn họng, liếc mắt nhìn Hách Nghĩa Thành, trong nháy mắt anh điều chỉnh lại tâm tình, lạnh nhạt cười cười nói nói: "Cái gì vai vế với không vai vế, tôi chỉ hơn Khả Khả sáu tuổi, nói thế nào cũng không kham nổi một tiếng ‘chú’ này." Nhìn thấy ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Hạ Hoằng Huân, anh nói: "Vẫn nên gọi là bác sỹ Tả thì hơn."
Chờ Mục Khả theo Tả Minh Hoàng đi vào phòng kiểm tra, Hách Nghĩa Thành bị tức đến nghiến răng hận không thể đá cho Hạ Hoằng Huân một cái cho đỡ hận. Anh ngồi trên chiếc ghế bành dài bên ngoài, cố ý gây sự nói: "Doanh trưởng Hạ trái lại rất biết sắp xếp vai lứa, nhưng sao tôi vẫn chưa nghe cậu gọi tôi một tiếng “cậu” nhỉ?”
Không dám trông cậy Hách Nghĩa Thành giữ vững vị trí trung lập, ngay khi bắt đầu có ý "Tấn công" Tả Minh Hoàng, Hạ Hoằng Huân đã có sự chuẩn bị. Đối mặt với vị “cậu út” vừa khiêu khích vừa chất vấn, sắc mặt anh vẫn ung dung nói: "Quân nhân phải có khái niệm cấp trên cấp dưới, anh là thủ trưởng, tôi mang quân trang trên người, sao có thể có quan hệ cá nhân riêng tư với anh”. Sau đó, thầm mắng một câu đã nghẹn đến nội thương ở trong lòng: "Nếu không phải vì Mục Khả, ông đây cả đời này cũng không muốn có quan hệ cá nhân riêng tư với anh."