-Cậu không chơi bắn súng nữa sao?- Hoàng đứng phía sau Mai.
-Tớ mà chơi thì thể nào cậu cũng cười tớ nữa cho mà xem.- Mai nói.
-Sao cậu cứ nhắc lại chuyện cũ vậy chứ, mà tại hồi đó cậu cầm súng sai cách đấy chứ.Chẳng lẽ chỉ vì thế mà cậu không chơi à?
-Mà tại sao cậu lại cứ đi sau tớ thế?
-Cậu cứ chơi đi.- Hoàng không trả lời câu hỏi của Mai, trực tiếp cầm cây súng đưa cho Mai.
-Tớ không muốn bị cười.
-Không sao đâu.
-Tớ không biết cách bắn.
-Tớ sẽ chỉ cho, cầm đi.- Hoàng đưa cây súng cho Mai.
Mai lưỡng lự một lúc.
-Sao vậy chẳng phải cậu đã nói là không quan tâm đến người khác nghĩ gì hay nói gì sao?
-Đó là người khác. Còn đây là...
Từ khi nào nó lại quan tâm đến suy nghĩ của Hoàng về nó như thế, thật không giống nó trước đây chút nào.
-Sao?- Nó bỏ lửng câu nói khiến Hoàng khó hiểu.
-Được rồi.- Nó đón lấy cây súng từ tay Hoàng.
-Cậu chơi đi.- Hoàng khích lệ.
-Cậu... không được cười đó.
-Được rồi, yên tâm đi.- Hoàng trấn an nó.
Nó bắt đầu giương súng lên nhắm bắn, phát đầu tiên của nó đã hỏng.
-Hỏng rồi.- Nó than vãn.
-Cậu phải làm như thế này mới đúng.
Hoàng đứng phía sau nó, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của nó, thì thầm chỉ bảo từng chút một.
-Đừng nắm chặt quá, ngắm mục tiêu phải như thế này, hít thở sâu vào.
Hơi nóng từ hơi thở của Hoàng cứ liên tiếp phả vào mặt nó khiến nó cảm thấy cả người nóng ran, không thể tập trung được vào những gì cậu ta đang nói.
-Này, bắn súng phải nhìn mục tiêu, cậu nhìn tớ làm gì?- Hoàng bỗng chốc cắt đứt mạch suy nghĩ của nó.
-Ơ… Ơ… Tớ không chơi nữa đâu.- Nó lúng túng đặt cây súng xuống.
-Sao vậy, đang tập mà?- Hoàng nhìn nó.
-Không có gì, hay là cậu bắn đi.- Nó đẩy cây súng về phía cậu.
-Thôi được rồi, để tớ làm mẫu cho cũng được.
Hoàng chấp nhận lời đề nghị của nó rồi cầm lấy cây súng, giương lên, nhìn thẳng về phía mục tiêu.
Từng động tác một vô cùng chuẩn mực, cộng thêm vóc dáng anh tuấn cùng gương mặt nghiêm túc mê người thật sự là một liều thuốc mê cực mạnh cho bất cứ ai nhìn thấy. Nó dường như cũng đang bị say trong khoảnh khắc đó. Trông cậu lúc này chững chạc, chín chắn hẳn lên, giống như một vị quân dân thực thụ. Nó nhớ đến hình ảnh chàng hoàng tử bạch mã trong lòng mà nó hằng mơ ước trước đây. Tim nó bỗng chốc lại bị hẫng một nhịp, sau đó lại càng lúc đập càng dồn dập hơn.
Hoàng bắn trúng mục tiêu không mấy khó khăn, kết quả, cậu đã giành được phần thưởng của trò chơi, một con gấu bông nho nhỏ khá đáng yêu. Định tặng nó cho Mai, nhưng khi quay người lại thì…
-Ôi, cậu đẹp trai, cậu tên là gì vậy?
-Cho xin số điện thoại đi cậu đẹp trai.
-Cậu có bạn gái chưa vậy, cho tôi làm bạn gái cậu nha?
…
Mai đã hoàn toàn chìm lỉm trong đám người đó. Đúng là hotboy, luôn có sức hút dù ở bất kì nơi nào, chỉ khổ cho nó bây giờ không biết đang ở nơi nao.
Khó khăn lắm, Hoàng mới có thể tìm thấy Mai và lôi cô ra khỏi đám đông háo sắc ấy.
-Lần sau nhớ lúc nào cũng phải đứng bên cạnh tớ đấy.- Hoàng nhắc nhở.
-Ai mà biết cậu được ái mộ như vậy, chưa kịp nhìn xem thế nào thì đã bị bọn người đó đẩy ra rồi.
-Sao cậu không giữ chặt cái gì đó lại, để người ta đẩy ra như vậy nhỡ ngã thì làm sao.
-Có cái gì để mà bám vào đâu chứ.
-Thì cậu cứ ôm chặt vào người mình là được.
-Cậu… vừa nói cái gì?- Mai trố mắt nhìn Hoàng.
-Tớ đây sẽ làm cây cột cho cậu bám vào, vì thế đừng có ngần ngại, cứ ôm tớ thật chặt mỗi khi cảm thấy mình cần một chỗ dựa.- Hoàng nhìn thẳng vào mắt nó, nói rành mạch từng chữ.
-Cậu đang nói gì vậy? Đừng làm tớ hiểu nhầm.
-Điều cậu nghĩ chính là điều tớ đang muốn nói.- Hoàng khẳng định.
-Xin lỗi, tớ nghĩ tớ nên về rồi, tạm biệt cậu.- Nó vội vàng bỏ đi.
Hoàng cũng không đuổi theo nó, có lẽ giờ này, điều nó cần chính là thời gian.
Mấy ngày nay, nó dường như muốn tránh mặt Hoàng, cậu cũng không khó để nhận ra điều đó, có lẽ cậu đã quá đường đột chăng? Hay là trong lòng nó, Minh thật sự có vị trí nào đó cao hơn cậu? Cậu không hề muốn điều đó.
Nhưng cậu cũng không muốn ép Mai, đó là điều không thể. Vì vậy, cậu cũng chỉ có thể ngồi một chỗ như thế này mà đoán già đoán non mà thôi.
-Con làm gì mà ngồi thừ ra như vậy?- Ông Hùng từ phía sau cậu tiến đến.
-À, con không sao đâu ạ.- Cậu ngồi nhích người sang một bên để bố cậu có thể ngồi bên cạnh.
-Sau chuyến dã ngoại của trường thì trông con có vẻ thay đổi nhiều đó.
-Thật vậy hả bố?- Hoàng nghi ngờ.
-À, nói chính xác thì từ khi con biết được hôn ước giữa con và Mai thì con đã từ từ thay đổi rất nhiều.
-Thay đổi như thế nào ạ?
-Con đã chín chắn, trưởng thành hơn rất nhiều, đặc biệt là sau buổi dã ngoại thì con đã không còn cái vẻ lông bông ngày trước nữa. Sao vậy, con đã thay đổi mình như thế nào vậy?
-Con cũng không biết nữa ạ, chỉ là con cảm thấy muốn trở thành một người tốt hơn để có thể cho người con muốn bảo vệ một cảm giác an toàn khi ở bên con.
-Cả trong suy nghĩ của con cũng đã thay đổi rất nhiều, bố rất mừng vì điều đó.
-Nhưng hình như vẫn chưa đủ thì phải.
-Sao con lại nói vậy?
-Vì…- Hoàng cũng không biết phải nói sao.
-Con và cô bé đó không tốt sao?
-Con cũng không biết nữa, mấy ngày nay cô ấy đều tránh mặt con sau khi con… con nói với cô ấy hãy dựa vào con.
-Vậy là con đã thừa nhận mình thích cô bé đó.- Bố cậu cười hiền.
-Vâng… con nghĩ là con thật sự thích cô ấy.
-Nhưng còn cô bé kia nghĩ sao?
-Điều đó cũng là điều mà con băn khoăn. Con nghĩ là cô ấy không thích con.
-Tại sao?
-Bởi vì bên cạnh cô ấy luôn có một người khác rất tốt.
-KHông ngờ cô bé đó cũng thuộc dạng đào hoa đấy nhỉ. Con trai à, cố gắng lên chứ.
-Con biết, nhưng con không muốn ép buộc cô ấy.
-Vậy thì hãy nghĩ cách khác đi, tìm cách kéo cô ấy lại gần con.
-Phải làm cách nào ạ.
-Thì chỉ còn một cách thôi. Đó là…
-Hai bố con đang làm gì vậy? Nhanh chuẩn bị đồ đi chứ.- Mẹ Hoàng giục mọi người.
-Chúng ta phải đi đâu ạ?- Hoàng hỏi.
-Ừ, bây giờ chúng ta sẽ sang nhà cô Linh chơi.
-Cô Linh?
-Là nhà của cô bé Mai đó.- Bố Hoàng nhắc nhở.
-Hôm nay ạ?- Hoàng nghi hoặc.
-Ừ, hôm trước gia đình họ đã sang nhà mình rồi, hôm nay mẹ quyết định sang nhà cô ấy chơi, nhân tiện gặp mặt đông đủ thành viên nhà bên ấy luôn.
-Còn ai chúng ta chưa gặp sao ạ?
-Ừ, cô chú ấy còn một người con trai nữa, hôm trước hình như cháu ấy bận nên không sang được, lần này muốn sang để gặp mặt luôn.- Bố cậu giải thích cặn kẽ.
Nó có một người anh trai sao? Chuyện này từ trước tới nay sao không ai cho nó biết hết vậy trời. Anh nó là một người như thế nào nhỉ, liệu có ghét cậu không nhỉ, chắc là không thân với nó lắm nhỉ nếu không sao không hề nghe nó nhắc đến, hay là nó yêu quý anh nó đến mức không muốn nói cho ai biết? Thật phức tạp.
-Con còn ngồi thừ ra đó làm gì nữa, mau chuẩn bị đi.- Mẹ cậu nhắc nhở.
-Vâng ạ, con đi ngay đây.
Chưa đầy 20 phút sau, cả nhà Hoàng đã có mặt tại nhà nó.
Lúc này tại nhà nó.
-Con còn làm gì trên phòng mà chưa xuống hả Mai?- Mẹ nó nói vọng lên.
-Con sẽ xuống ngay đây ạ.- Nó vội vàng chạy xuống, không hiểu sao hôm nay mẹ có vẻ sốt sắng thế nhỉ.
Lúc nó xuống dưới nhà thì chuông cửa vang lên, vì thế, nó buộc lòng phải rẽ ngang đi về phía hành lang để mở cửa.
Lúc nó mở cửa ra cũng là lúc mà nó đối mặt với Hoàng (Bố mẹ Hoàng bận cầm quà nên cậu bấm chuông).
Nó ngơ ngác mất hồn một lúc, sao lại gặp nhau đường đột như thế này chứ.
-Mai đấy hả cháu.
Mẹ Hoàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng đến quỷ dị giữa nó và Hoàng.
-Cháu chào cô chú ạ.- Nó lễ phép.- Mời mọi người vào nhà ạ.- Nó nhường lối để gia đình Hoàng vào nhà..
-Mọi người đến rồi à?- Mẹ nó đi ra.
Hóa ra là hôm nay gia đình Hoàng sang nhà nó chơi nên mẹ nó mới có vẻ khẩn trương như vậy. Nhưng sao mà mẹ nó lại không nói trước với nó một câu chứ. Bây giờ thực sự nó không dám đối mặt với Hoàng. Cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng trong lòng nó luôn cảm thấy có một chút nghi ngờ, một chút lo lắng không xác định được. Vì thế, nó chỉ có thể tránh mặt cậu mà thôi.
Nó không dám để mình làm mất không khí vui vẻ của mọi người nên lẻn trốn về phòng, mỗi khi gặp cậu, nó lại không tự chủ được, luôn chỉ biết chạy trốn.
-Con nên tìm cô bé đó nói chuyện một chút đi.-Bố Hoàng ghé tai cậu nói nhỏ.
Cậu nghi hoặc nhìn bố, không hiểu ý ông cho lắm.
-Muốn lấy được lòng cô bé thì phải biết chai mặt một chút con trai ạ.- Ông cười mỉm.
Hoàng nghe lời bố đi tìm Mai, nhưng khổ nổi không biết nó ở đâu. Bố mẹ nó đều đang nói chuyện với bố mẹ cậu cả rồi, biết hỏi ai đây?
-Cậu đang làm gì đó?- Một giọng nói đầy nghi hoặc vang lên phía sau lưng Hoàng làm cậu giật mình.