Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau - Chương 22

Tác giả: lilynguyen

Vì để cho sức khỏe của Châu tốt hơn nên mọi người đã về trễ hai ngày, điều đó đồng nghĩa với việc là họ bị trễ bài hai ngày. Trong lớp cũng đã có không ít lời bàn tán về chuyện xoay quanh họ, kể cả Nhi và Anh.
Giờ giải lao, Mai bước lên sân thượng một mình, nhiều lúc cảm thấy ngột ngạt, nó thật muốn lên đây để đón những cơn gió mát, như thế có thể làm cho tâm hồn nó trở nên thư thái nhẹ nhàng hơn. Đây cũng là khoảng thời gian để nó tĩnh tâm suy nghĩ nhiều chuyện khác, cũng là nơi mà nó có thể sống thật với lòng mình, không phải luôn giữ nụ cười trên môi khi đối mặt với mọi người.
Mai nhắm mắt lại, cảm nhận cái mát lạnh của những cơn gió đang мơи тяớи trên mặt mình, cảm nhận cả sự ấm áp của ánh nắng đang nhảy nhót trên làn da mình. Có thể thả tâm hồn mình trôi nổi cùng không gian như thế này thật thích.
-Cậu có tâm sự sao?
Tiếng nói vọng đến từ phía sau. Không cần quay người lại, nó cũng biết đó là ai. Mai quay người lại, nở một nụ cười nhạt nhòa.
-Sao cậu lại hỏi vậy?
-Tớ hiếm khi thấy cậu có tâm trạng như thế này.- Hoàng tiến lên đứng bên cạnh nó.
-Là cậu hiếm thấy thôi, tớ vẫn luôn như thế mà.
-Cậu đang nghĩ đến những điều mà mọi người nói trong trường sao?
-Tại sao tớ lại phải suy nghĩ đến những điều đó, họ muốn nói gì là chuyện của họ, tớ đâu thể can thiệp. Nếu quá để ý đến lời nói của người khác thì tớ đã không thể sống nổi vào mấy ngày đầu khi vào trường rồi.
-Chuyện cũ không nên nhắc lại.- Hoàng bối rối.
-Tớ cũng đâu có muốn nhắc lại. Nhưng những chuyện họ nói thì cứ kệ họ đi, tớ không quan tâm.
-Cậu... thật sự đã tha thứ cho chị Nhi sao?
-...- Mai im lặng trong giây lát rồi cười nhẹ- Tớ cũng không biết nữa, nhưng tha thứ hay không tha thứ thì có gì khác nhau sao? Cũng không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của mọi người, cứ kết thúc như thế này không phải là tốt hơn sao?
-Có lẽ như thế này là tốt nhất.
-Ừ, tớ cũng hi vọng là vậy.- Hoàng khẽ nói, cậu cũng không muốn chuyện đó xảy ra một lần nào nữa.
Tại bãi đất trống.
Dương đang loay hoay đi tìm Bảo. Rõ ràng anh hẹn cô ở đây mà mãi không tìm ra, nếu mà anh dám cho cô leo cây thì sẽ biết tay Dương này. Đây là nơi khó tìm trong trường nên phải vất vả lắm Dương mới có thể tìm ra. Bây giờ việc tiếp theo là tìm Bảo nữa là xong, không biết anh hẹn cô ra đây để làm gì không biết.
Phía xa có một bãi cỏ, hình như có người nằm trên đó thì phải, Dương tiến lại gần.
Bảo đang nằm ngủ trên bãi cỏ,Dương bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Trông anh lúc này thật giống như một đứa trẻ, rất dễ thương và đáng yêu. Dương chăm chú quan sát gương mặt anh. Tiếp xúc lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu cô nhìn anh gần đến vậy, trông anh ngủ yên lành như thế này, chẳng thể tin được người luôn trêu ghẹo cô thường ngày lại chính là anh.
Nước da trắng mịn, cái mũi cao, hàng lông mi thì dài như con gái. Sao chàng trai này lại có nhiều thứ mà con gái mơ ước đến thế cơ chứ. Do ngoại hình như thế nên trông anh giống như công tử bột, nhưng cô biết anh có học võ, anh là một người mạnh mẽ chứ không như vẻ bề ngoài của mình. Lúc này, Dương cảm thấy hình như tim mình đã đập lệch đi một nhịp vì ai đó.
-Nhóc ngắm anh thế đã đủ chưa?- Bất thình lình Bảo mở mắt ra nhìn Dương làm cô giật mình.
-Anh... anh giả vờ ngủ sao?- Dương xấu hổ.
Thật ra thì trước khi Dương đến đây, Bảo vì đợi lâu quá mà ngủ đi một lúc. Nhưng với một người học võ cấp cao như Bảo thì kể từ lúc cô bước lại gần thì đã tỉnh lại rồi, nhưng anh vẫn muốn xem cô sẽ hành động như thế nào nên mới giả vờ tiếp tục ngủ như thế.
Cảm nhận thấy bước chân Dương trở nên nhẹ hơn khi tới gần mình thì thật sự cảm thấy rất vui, rồi đến khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, hơi thở ấm áp của cô phả lên gương mặt mình, Bảo biết rằng, mình thật sự thích cảm giác có cô ở bên, anh không muốn một lần nữa đánh mất mọi thứ như lúc trước.
-Có gì mà mặt nhóc đỏ lên thế, xấu hổ ư?- Bảo trêu chọc.
-Anh lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc người khác như thế sao?
-CHỉ với người mà anh có hứng thú thôi.
-Anh... Anh hẹn em ra đây có việc gì?- Dương đánh trống lảng.
-Anh muốn rủ em đi chơi vào ngày mai.
-Ngày mai? Có ai đi cùng không?
-Nếu em muốn có thể rủ thêm người, nhưng anh muốn một mình em đi thôi.
-Anh thôi đi được không, em sẽ rủ thêm cả Mai và Châu đi cùng.
-Vậy thì anh sẽ rủ thêm Minh, à mà có lẽ em nên rủ thêm Hoàng.
-Tại sao?
-Em phải tính sao cho bạn em có đôi có cặp chứ.
-Vậy thì Châu với anh Minh, em với Mai, còn anh với Hoàng, ý anh là thế à?- Dương ngây ngô tính toán.
-Sao em chỉ tính đúng đôi đầu tiên thế?- Bảo cười khổ.
-Em tính sai chỗ nào?- Dương cãi.
-Phải là em đi với anh còn Hoàng đi với Mai chứ.
-Hứ, ai mà thèm đi với anh.- Dương ngoảnh mặt đi.
-Quyết định như thế nhé, em về lớp rủ thêm người đi, anh cũng đi đây.
-Được rồi.- Dương chấp nhận.
Tất cả mọi người đã tập trung đông đủ trước cửa khu vui chơi nổi tiếng của trung tâm. Hôm nay không hiểu là ngày gì mà Dương lại rủ nó cùng Châu đi chơi như thế này, còn có thêm cả Hoàng nữa. Cậu ta nhập bọn cùng họ từ khi nào vậy nhỉ?
-Hôm nay mọi người vui chơi thỏa mái đi nhé, tôi mời.- Bảo tuyên bố.
-Hôm nay là ngày gì mà anh lại mời bọn em đi chơi thế ạ?- Mai tò mò.
-Một ngày đặc biệt.- Bảo nháy mắt.
-Đặc biệt? Đặc biệt như thế nào ạ?- Mai háo hức.
-Không liên quan đến em.- Bảo phũ phàng.
-Anh đáng ghét, em không thèm.- Mai làm mặt giận rồi bỏ đi.
-Cậu đi với Mai đi.- Minh không nhanh không chậm nói với Hoàng.
-À... vâng...- Hoàng giật mình đuổi theo nó.
-Vậy tôi cũng đi thực hiện việc của mình đây.- Bảo cười đầy mưu mô.
-Tùy cậu, hôm nay cậu mời, đương nhiên mọi chuyện cậu đều là chủ.- Minh nhún vai.
-Vậy hai người đi chơi với nhau đi, chúng tôi đi đây.
-Chúng tôi?- Châu nhìn Bảo khó hiểu.
Bảo mỉm cười rồi kéo tay Dương kéo đi.
-Này này, anh kéo em đi đâu thế.- Dương bất ngờ la lên.
-Hai người họ???- Châu bất ngờ.
-Em vẫn chưa nhận ra sao?- Minh cười dịu dàng nhìn Châu.
-Đúng là bất ngờ thật, thường trông họ hay cãi nhau, vậy mà...
-Đó cũng là cách khác của yêu đấy, làm người khác chú ý đến mình bằng những cuộc cãi vã.
-Hóa ra là vậy.- Châu gật gù.
-Thôi, kệ họ đi, bây giờ em muốn chơi gì?
-Em cũng không biết nữa, anh chơi gì?
-Vậy thì chúng ta chơi trò tàu lượn siêu tốc đi.
-Tàu... tàu lượn sao?- Châu lắp bắp.
-Em sợ sao?- Minh nhìn Châu.
-Có... có hơi... sợ.-Châu cúi đầu.
-Không sao, đã có anh đây, nếu sợ thì cứ ôm lấy anh là được.- Minh cười thật dịu dàng.
-Vậy thì... chúng ta chơi vậy.- Châu vẫn có chút e ngại.
Ở một nơi khác.
-Anh kéo em ra đây làm gì?- Dương hỏi.
-Anh có chuyện riêng muốn nói với nhóc.- Bảo nghiêm túc.
-Có chuyện gì mà phải kéo ra ngoài này, mọi người ở bên kia mà.
-Nhưng chuyện này anh muốn nói riêng với một mình nhóc mà thôi.
-Chuyện gì?
-Nhóc hãy làm bạn gái anh nhé.- Bảo chân thành nhìn thẳng vào mắt Dương nói từng chữ rõ ràng.
-Anh đang nói gì thế?- Dương tròn mắt nhìn Bảo.
-Anh đang muốn làm quen với nhóc đó. Nhóc có đồng ý không?- Bảo kiên nhẫn nói lại.
-Em... em... không biết.- Dương lắp bắp, mọi chuyện quá bất ngờ với cô, hơn nữa, trong lòng Bảo còn...
Dương bỗng thấy hốt hoảng, cô lùi lại đằng sau, va phải một người nào đó, bị đẩy bật về phía trước nhào về phía Bảo.
-Em không sao chứ?- Bảo lo lắng.
-Không... không sao...- Dương đẩy anh ra.
-Em lại đây ngồi đi.- Bảo kéo Dương ngồi xuống cái ghế đá gần đó.- Để anh đi mua nước cho nhóc.
Khi Dương đã ngồi xuống ghế đá thì Bảo mới chạy đi, hòa vào trong dòng người tấp nập rồi biến mất.
Nhìn thái độ của Dương đối với lời nói của mình, Bảo có chút thất vọng. Anh đã quá vội vã hay thật ra tình cảm của Dương đối với anh không phải như anh đã nghĩ...
Bỏ tiền vào máy bán nước tự động, bấm loại nước, Bảo làm như một cái máy, khi lấy hai lon nước ra, anh tựa người vào thành chiếc máy bán hàng đó suy nghĩ.
Lúc này gặp cô sẽ phải nói gì? Liệu cô có đồng ý hay sẽ từ chối? Bây giờ câu trả lời của cô thật sự rất quan trọng với anh. Bảo bắt đầu cảm thấy lo sợ về câu trả lời ấy, anh không có dũng cảm đối mặt với lời từ chối của cô.
-Này anh đẹp trai, anh đang suy nghĩ gì vậy?- Một cô gái đứng trước mặt Bảo cất tiếng chào...
Dương cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, lời nói của Bảo đã tác động rất lớn đến cô.
Từ trước tới giờ, Dương chỉ có Châu và Mai là bạn, cũng chưa bao giờ nhậnđược lời tỏ tình của một chàng trai nào. Không phải vì Dương không phải là một cô gái đẹp mà vì phong cách tomboy của cô khiến các bạn trai e ngại, còn cái tính cách nóng nảy của bản thân, không ít lần bị xem là con trai. Vì thế, cô chính xác là vừa bị sốc.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, khi nghe lời nói của Bảo, nghe anh thừa nhận tình cảm của mình, quả thật Dương cảm thấy rất vui, có chút sung sướng, cũng có chút bất an trong lòng. Đó là sao?
Mà Bảo đã đi lâu như vậy rồi sao còn chưa trở lại. Dương cảm thấy sốt ruột bèn đứng dậy đi tìm.
Đằng trước , dưới tán cây không hiểu tại sao lại có nhiều cô gái tụ tập như vậy. Dương tò mò tiến lại gần, khi đến gần cô nhận ra một điều.
Bảo là trung tâm của đám đông đó.
Bảo đang chới với trong đám đông nhìn thấy Dương thì càng thêm lúng túng.
Không thể tiếp cận Dương bèn gọi điện cho anh.
-Trông anh có vẻ nổi tiếng nhỉ?
-Anh cũng không ngờ mình lại nổi tiếng đến mức này.- Bảo khẽ nhún vai nhìn về phía Dương.
-Anh còn nói nữa à?- Dương nghiến răng.
-Anh nói thật mà, anh chỉ là đi mua nước cho nhóc thôi mà.- Bảo nhìn cô với ánh mắt cực kì vô tội.
-Cho anh 3 giây, nếu anh không ra khỏi chỗ đó thì em sẽ đi.
-Làm sao anh có thể nhẫn tâm xô họ ra mà đến chỗ nhóc chứ.
-Một.- Dương lạnh lùng.
-Từ từ đã.
-Hai.
-Thôi được rồi.
Bảo tắt điện thoại sau đó hô to:
-Xin lỗi mọi người, người yêu tôi đang đợi ở đằng kia, vui lòng tránh ra cho tôi đi được không ạ?
Đám đông có vẻ yên tĩnh một lúc rồi cũng dãn ra. Bảo cười đắc thắng rồi đi về phía Dương.
-Em là người yêu của anh hồi nào vậy?- Dương hỏi.
-Ủa, vậy mà thái độ của em như là vợ anh vậy, anh chỉ mới nói mức độ người yêu thôi đấy.
-Anh...
-Vậy thì thôi, để anh tuyên bố lại rồi lại để bọn họ thịt anh như lúc nãy vậy.- Bảo nhăn nhó.
-Thôi được rồi, đi nhanh lên cho em nhờ.
-Vậy em đồng ý rồi nhé.- Bảo tươi cười.
-Em không nói với anh nữa.- Dương bỏ đi trước.
-Này đợi anh với.- Bảo đuổi theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc