“Cạch”.
Nghe tiếng động Nhi lập tức quay lại nhìn.
-Cậu đến rồi.- Nhi nhìn Minh rồi ngồi lại tư thế cũ, gương mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
-Cô đang đợi tôi sao?
-Tôi biết thế nào cậu cũng đến tìm tôi.
-Cô làm tất cả mọi chuyện như vậy, cuối cùng thứ cô được là cái gì?
-Cái tôi muốn có được chính là trái tim cậu.
-Cô nghĩ có thể có được nó bằng cách này?
-Tại sao lại không được?
-Muốn có được trái tim của một người thì phải dùng trái tim của mình để giành lấy. Phải dùng trái tim và tấm lòng của mình suy nghĩ cho người đó, tạo cho người đó một cảm giác thoải mái và bình yên.
-Vậy... cô ta tạo cho cậu được cảm giác đó?
-Đúng vậy.
-Vậy còn tôi?
-Cậu là một cô gái xinh đẹp và thông minh, nhưng cậu lại cho rằng bản thân là nhất, muốn người khác làm theo ý cậu, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
-Tôi không tin, tôi ưu tú như thế chẳng lẽ không thể sánh bằng cậu.
-Đây không phải là chuyện xứng hay không xứng mà là sự đồng điệu về tâm hồn và trái tim của hai con người.
-Tôi cũng có thể mà, chỉ cần cậu muốn tôi cũng có thể sửa đổi.
-Vì một người mà phải thay đổi bản thân mình thì chỉ là gượng ép mà thôi, sẽ rất mệt mỏi.
-Chỉ vì cậu muốn trả thù ta đã làm bị thương con nhỏ đó nên mới nói với tôi như thế. Tôi không tin đâu.
-Cô thực sự đã làm sai quá nhiều rồi, chính lòng nhỏ nhen, đố kị của cô đã khiến cô lầm đường.
-Tôi không muốn nghe nữa, những điều cậu nói đều không đúng.- Nhi hét lên, bịt chặt hai tai lại.
Ở tại nơi khác.
-Đến giờ kiểm tra vết thương rồi, nhóc ngồi xuống đi.- Bảo ấn Dương ngồi xuống lan can.
-Tôi không sao mà.
Lần trước lúc đi cứu Mai và Châu có không cẩn thận để mấy người kia làm bị thương. Tuy vết thương không đáng nói nhưng Bảo lại cứ làm ra vẻ vô cùng nghiêm trọng lắm. Chỉ băng bó vài ngày thôi mà.
-Có cần thiết như thế không vậy?- Dương nhăn nhó nhìn Bảo chăm chút vết thương cho mình.
-Phải cẩn thận như thế này mới nhanh khỏi.
-Cũng gần khỏi rồi mà.
-Không được chủ quan như thế, phải cẩn thận.
-Anh thật là phiền phức quá đi mất.
-Không sao đâu.- Bảo cười xòa.
-Anh... có thể... kể về chuyện... lúc trước không?- Dương rụt rè, không hiểu sao cô muốn biết quan hệ giữa ba người bọn họ trước kia.
Bảo khựng lại một chút rồi sau đó tiếp tục thay băng cho Dương.
-Nếu anh không muốn nói thì thôi vậy.
-Không có gì.- Bảo đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Dương.- Đều là chuyện đã qua rồi.
Nhìn Bảo lúc này, Dương có cảm giác thật lạ.
-Đợi một chút, anh đi lấy nước cho nhóc.
Bảo để Dương ở lại rồi chạy đi, cô cũng không thể ngăn cản lại. Có lẽ cô không nên nói ra câu đó.
Trong phòng Nhi.
-Cô có biết những chuyện cô làm khiến tôi có ấn tượng về cô như thế nào không?- Minh lạnh giọng.
Nhi ngước mắt nhìn anh, giờ thì ánh mắt cô hoàn toàn mờ sương.
-Cô thật sự quá độc ác.
-Tôi như vậy cũng là do cậu mà thôi. Nếu cậu đối xử với tôi như đối xử với họ thì đã không như thế. À không, đáng lẽ ra cậu chỉ nên đối xử tốt với một mình tôi thôi.
-Cô đã quá tự kiêu rồi. Năm xưa, người mà Ngọc thích không phải tôi mà là Bảo, tôi đơn giản chỉ là đang giúp họ thành đôi, nhưng cuối cùng cô đã làm hỏng tất cả mọi chuyện khiến sự việc trở nên trầm trọng như hôm nay.
-...
-Còn nữa, cô biết Mai thật sự là ai không ?
-Là người mà cậu yêu quý?
-Đúng, Mai là đứa em gái mà tôi yêu quý nhất, từ nhỏ đến lớn luôn ở bên cạnh bảo vệ, không bao giờ cho nó bị tổn thương.
-Em...em gái?
-Đúng vậy, cô đã làm tổn thương đứa em gái quý giá của tôi. Cô nghĩ tôi sẽ đối xử với cô như thế nào. Chỉ vì nhỏ nhen mà cô đã hoàn toàn mất đi lí trí của mình rồi.
-Không... không thể nào.- Nhi bàng hoàng ngồi xuống đất.
Minh nhìn Nhi một lúc lâu rồi ra ngoài.
-Không ngờ Mai lại là em gái cậu, thú vị thật đấy.
Minh quay sang, Bảo đang tựa lưng vào vách tường ngước mắt nhìn anh.
-Cậu đã nghe hết rồi?
Bảo không trả lời Minh chỉ quay lưng lạnh lùng bước đi.
Dương ngồi thẫn thờ nhìn ra phía xa. Có vẻ như là Bảo giận rồi thì phải, lẽ ra không nên tò mò như thế, chuyện của anh ta thì liên quan gì đến cô mà lại phải hỏi cơ chứ, thật điên rồi mà.
-Sao thế, mới đi một chút mà nhóc đã nhớ anh rồi sao?- Tiếng Bảo cất lên từ phía sau.
-Anh đang nói ai thế?- Dương quay mặt lại.
-Ở đây còn ai khác sao?
-Mơ tưởng.
Bảo cười nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Nụ cười lúc nãy cũng nhanh chóng tan biến.
-Thật xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên tò mò chuyện đó.- Dương cúi đầu nói nhỏ.
-Nhóc uống đi.
Bảo chìa chai nước trên tay ra cho Dương, cô đón lấy. Anh không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt ௱ôЛƓ lung khó đoán.
-Thật ra thì cũng đã đến lúc nên buông rồi.- Bảo thở dài.
Thật ra Bảo và Ngọc là bạn bè lớn lên bên nhau từ thời học tiểu học, thế nhưng anh lúc nào cũng chỉ xem Ngọc như một người bạn, một người em đơn thuần.
Ngọc là một cô gái tốt, thông minh, dịu dàng, lúc nào cũng đi bên cạnh Bảo để chăm sóc, nhắc nhở anh.
Khi bước vào cấp 3, xung quanh Ngọc dần có nhiều bạn nam xuất hiện hơn. Bảo cũng là một công tử đào hoa nên cũng chẳng quan tâm nhiều đến chuyện đó. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt ấm ức khó hiểu của Ngọc, anh cũng chỉ nghĩ rằng là do mấy bạn nam kia phiền phức quá mà thôi.
Và rồi, có tin đồn Ngọc và Minh thành một cặp, anh mới bắt đầu để tâm đến Ngọc và Minh.
Minh là một chàng trai tốt bụng, hiền lành và hòa nhã. Bảo quả thật có ấn tượng tốt về cậu thanh niên đó.
Thế nhưng, khi thời gian Ngọc đi bên cạnh Bảo không còn nhiều như trước, thay vào đó là những lúc anh nhìn thấy hai người họ cùng nhau đi về, hay những lúc tựa đầu vào nhau ngồi trên sân thượng, Bảo mới bắt đầu cảm thấy có chút ghen tỵ, trống vắng.
Những khi Ngọc tươi cười kể cho anh nghe những chuyện vui lúc Ngọc và Minh ở bên nhau, trong lòng anh có chút mất mát.
Những lúc cô gục đầu khóc bên bờ vai của Minh, anh đã ước gì mình có thể thay thế vị trí đó, được là người để cô tựa vào.
Hay cả những lúc cô cười vu vơ, thì anh mong rằng, người cô đang nghĩ đến là anh.
Nhưng hình như, anh đã đánh mất điều đó rồi.
Cho đến một ngày, ngày đi dã ngoại của trường của 3 năm trước.
Ngày cuối của buổi dã ngoại, Ngọc đột nhiên mất tích.
Theo như lời mọi người kể lại thì người cuối cùng Ngọc gặp trước khi mất tích là Minh.
Bảo bắt đầu điên cuồng, anh đi tìm Minh, đánh Minh vì Minh đã không thể bảo vệ được cho Ngọc, người con gái mà anh đã trao cả trái tim mình.
Anh gần như trở nên hận thù Minh, đối địch với Minh.
Sau đó không lâu, Bảo nghe nói Ngọc trở về nhà, nhưng khi anh đến thì không thể nào gặp cô được. Cô ấy nói cô ấy không muốn gặp anh.
Sau đó, cả gia đình cô ấy đã chuyển ra nước ngoài sinh sống, ngoài ra hình như còn để điều trị bệnh cho cô ấy.
Thế nhưng, cô ấy đã không thể lên máy bay ngày hôm ấy.
Trên đường ra sân bay, cô ấy đã gặp phải một vụ tai nạn xe cộ.
Và cô ấy đã mất. Cô đi mang theo bao nhiêu nuối tiếc của Bảo.
Từ đó, Bảo bắt đầu ghi hận với Minh, cũng tự trách chính bản thân mình. Minh cũng trở nên lạnh lùng, khó hòa đồng.
Nếu Minh bảo vệ tốt cô ấy thì mọi chuyện sẽ không như thế.
Nếu hôm đi dã ngoại, Minh không để cô ấy tự mình đi dạo mà đi cùng cô ấy thì mọi chuyện sẽ không như thế.
Nếu như anh giữ chặt lấy cô ấy, bên cạnh cô ấy, thì mọi chuyện sẽ không như thế.
Và nếu như mọi chuyện có thể quay lại từ đầu, anh nguyện sẽ không để cô ấy, sẽ ở bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy đến cuối cuộc đời.
Đáng tiếc mọi chuyện chỉ có thể là nếu như.
Đến bây giờ anh mới biết được, hóa ra người năm đó Ngọc thích lại chính là anh.
Chuyện mất tích năm đó là do Nhi làm, hơn nữa, cô ta còn hủy đi khuôn mặt của Ngọc, khiến Ngọc không muốn gặp Bảo...
Bảo bỗng cảm thấy có chút ấm áp bao lấy mình. Dương đang vòng tay ôm lấy anh.
-Mọi chuyện đã qua rồi, chị ấy chắc biết anh cũng thích chị ấy như vậy chắc sẽ rất vui.
-Ừ.- Bảo nhẹ mỉm cười, đặt tay mình lên nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Dương.
Hai người giữ tư thế như vậy thật lâu, đến khi phía đằng sau có tiếng động vang lên. Bảo quay người lại nhìn.
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền đâu.- Một thanh niên bối rối.
Dương xấu hổ vội đấy Bảo ra, anh thấy vậy mỉm cười trêu chọc Dương.
-Sao thế, lúc nãy còn rất tốt mà.
-Không nói chuyện với anh nữa.- Dương bỏ về phòng.
-Này, anh còn có chuyện muốn nói với nhóc mà...- Bảo gọi với theo sau.