Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau - Chương 12

Tác giả: lilynguyen

Châu đang khệ nệ ôm một chồng sách từ thư viện về lớp. Cô vốn là người ham đọc sách nên tình trạng như thế này đã không phải là quá xa lạ.
-Em làm gì mà đem nhiều sách thế?-Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới làm cô thoáng giật mình, lâu như vậy không gặp, anh vẫn thế.
-Em không sao, đã quen rồi.- Châu quay người lại đối diện với Minh khẽ gượng cười.
-Thật sự không sao?- Minh nhíu mày nhìn chồng sách, không chừng có thế đè được cô.
-Không sao ạ.-Châu cười nhẹ, nụ cười thoáng qua như một cơn gió.
-Đưa đây cho anh.
Minh nhanh chân tiến về phía trước đỡ lấy chồng sách từ tay Châu. Cô vẫn còn đang ngơ ngác thì đã nghe thấy tiếng gọi của anh.
-Sao thế, em không về lớp sao?
Vẫn giọng nói lạnh lùng ấy nhưng Châu vẫn cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.
Châu bước chầm chậm phía sau Minh, ngắm nhìn bóng lưng anh không rời mắt.
Từ ngày đầu tiên gặp anh, cô biết rằng mình đã thích anh, nhưng cô biết anh không dành cho cô bởi trong lòng anh luôn tồ tại một người con gái khác, tuy cô gái ấy đã mất nhưng cô biết vị trí của cô ta trong lòng anh sẽ khó mà thay đổi, vì thế Châu chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn anh.
Mỗi khi nhìn thấy anh tỏ ra quan tâm lo lắng cho Mai, cô thật sự rất ghen tị, nhưng vẫn không dám nói ra lòng mình. Anh và cô như hai mặt đối lập, cô mãi mãi cũng chẳng thể nào chạm tới anh. Đã vậy, sao còn đối với cô như thế, sẽ lại càng khiến cô nảy sinh ảo tưởng mà thôi.
-Em sao thế?-Minh hơi dừng bước.
-À, không có gì?- Châu có chút bối rối.
-Em đọc sách cũng nhiều thật, Mai mà bằng một nửa em thì anh cũng mừng rồi.
-Đâu có, Mai thông minh hoạt bát như vậy mới tốt, em chỉ là mọt sách thôi, có gì đáng nói.
-Mọt sách cũng có cái tốt của nó. Em không nên nói thế.
Cả hai lại lâm vào tình trạng trầm mặc, bước gần tới cửa lớp, Châu vội lên tiếng.
-Đến đây được rồi ạ, anh đưa cho em đi.
-Ừ, cũng được.
Minh cúi người trả chồng sách cao ngất ngưởng cho Châu, ngón tay hai người bất giác chạm vào nhau. Thoáng chút lúng túng, Châu quay vội đi, giấu đi gương mặt ngượng ngùng đang dần ửng đỏ. Minh cũng im lặng không nói gì, nhìn bóng lưng của Châu hướng về phía mình.
-Anh... anh về lớp đi.-Châu ngập ngừng.
-Được rồi, anh đi đây.
Minh bỏ hai tay vào túi quần, khoan khoái bước đi, dáng điệu lạnh lùng ấy sao mãi chẳng thể phai nhạt trong tâm trí Châu, hơn nữa lại càng ngày càng khắc sâu?
Nhìn bóng Minh đã khuất sau hành lang, Châu mới từ từ bước vào lớp, đặt chồng sách lên bàn, cô khẽ thở dài, giờ chẳng còn tâm trạng nào mà đọc sách nữa.
-Chà chà, cậu lại tiếp tục thói quen đấy à?-Dương ngồi bên cạnh nhìn chồng sách trầm trồ hỏi.
-...
-Này, cậu có nghe tớ nói không đấy?- Dương vỗ nhẹ vai Châu.
-Hả, cậu nói gì?- Châu giật mình.
-Haizz, cậu nghĩ gì mà chuyên tâm như thế, đến tớ nói gì cũng không nghe.
-Không có gì.
-Có thật là không có gì không đấy? Lúc nãy hình như tớ thấy ai đó đi ngang qua lớp thì phải, nhìn dáng hơi bị quen đó nha.- Dương nói đầy hàm ý.
-Thật sự không có gì mà.
-Cậu thôi cái điệu bộ đó đi được không? Đã hai năm rồi đó, biết thế này thì đừng có chuyển trường.
Là bạn thân bao năm Châu nghĩ gì đương nhiên Dương hiểu rõ, chỉ là cô bạn này quá mức hiền lành, chỉ muốn nhìn từ phía sau, muốn cho người khác không bận tâm về mình.
-Tớ ổn mà.- Châu nói nhỏ.
-Không biết nói sao với cậu, chi bằng bây giờ tớ thay cậu nói với anh ta?
-Đừng...- Châu cuống quít giữ lấy Dương.- Đừng làm như thế.
-Thật hết cách với cậu mà.- Dương thở dài ngồi xuống bên cạnh Châu.
-Là tớ tự mình đa tình, đâu thể trách ai.
-Thôi được rồi, tớ không muốn cùng cậu nói chuyện này nữa, cậu cũng đừng suy nghĩ nữa.
-Ừ...
Bây giờ là giờ học tự chọn.
Tại bàn cuối đang diễn ra một “cuộc chiến tranh thế giới” với quy mô nhỏ nhưng sức công phá không hề nhỏ.
-Này, tớ không nghĩ đó là cách đúng đâu.- Châu lên tiếng phản bác.
-Bài này tớ đã làm rồi, chắc chắn là như thế này.- Mai không chấp nhận.
-Không đúng, kết quả của tớ mới đúng, hai cậu làm sai thì có.- Dương cũng không chịu thua một mực bảo vệ ý kiến của mình.
-Cậu nói ai sai, chẳng phải lúc nào cậu cũng làm sai sao?- Mai nóng nảy lên.
-Bình tĩnh đi, coi lại lần nữa thử xem.- Châu lúc nào cũng là người giải quyết mâu thuẫn.
-Tớ không tin tớ làm sai.-Dương vẫn khăng khăng.
-Cậu không sai thì tớ sai à?- Mai không đồng tình.
-Các cậu như thế thì các bạn khác không học được đâu.- Châu khẽ thở dài.
Lúc này nó và Dương mới chú ý, hóa ra từ bọn nó đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò lẫn khó chịu từ mọi người trong lớp. Nếu Châu không nhắc nhở thì chắc hai đứa nó sẽ cho cả lớp chứng kiến một màn tranh đấu nhớ đời mất.
Hoàng vẫn ngồi im lặng bên cạnh Mai. Vốn dĩ là cậu hoàn toàn ngơ ngác trước hành động này của Mai, từ trước tới giờ luôn thấy Mai đối xử với bạn bè rất tốt, không ngờ cũng có lúc lại tranh cãi quyết liệt như vậy. Đúng là được mở rộng tầm mắt. Nhìn vẻ mặt đằng đằng “sát khí” kia, nếu không có Châu can ngăn thì không biết thật sự sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Mai và Dương nhất thời biết điều không cãi nhau nữa nhưng nhìn ánh mắt hai người thì vẫn chẳng ai chịu nhường ai.
Hoàng cảm thấy kì cục nên cầm lấy cuốn vở của Mai xem qua, rốt cuộc là bài gì mà khiến bọn họ cãi nhau đến thế.
Liếc nhìn qua một chút, Cậu khẽ cười thầm, hóa ra là bài này sao. Bài toán này có thể nói là khó nhưng là bài cậu đã từng làm nên rất nhanh nhận ra vấn đề của nó ở đâu.
-Bài này làm thế này này.
Không đợi nó kịp phản ứng, Hoàng lấy luôn cây 乃út nó đang cầm trên tay làm thật nhanh. Chưa đầy 5 phút, một bài giải hoàn thiện đã hiện ra, rõ ràng và chi tiết.
-Xong rồi này.- Hoàng chìa cuốn vở ra trước mặt nó.
Nó nhận lấy cuốn vở xem qua một lượt rồi đưa cho hai đứa bạn xem, mắt thì nhìn Hoàng với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
-Không ngờ cậu lại giỏi như thế đấy.
Hoàng nghe nó khen mình như vậy bỗng nhiên cảm thấy tâm hồn lâng lâng cứ như đang ở trên tận mây xanh.
Nhưng không để cậu hưởng thụ cảm giác ấy được bao lâu thì câu nói tiếp theo của Dương làm cậu như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
-Đúng là giỏi thật. Nhưng mà Mai này, cậu ta là ai thế?- Dương nhìn Hoàng.
-Ừ, trông cậu ta quen quen sao ấy.-Châu cũng tỏ ra tò mò.
Không phải chứ, hôm trước còn được cậu ta đãi một chầu kem mà lại quên nhanh thế ư, trí nhớ có vấn đề gì không vậy? Không biết phải nói sao với hai người này luôn.
-Cậu ấy tên là Hoàng, ngồi cùng bàn với tớ. À, hôm trước cậu ta đãi tụi mình ăn kem ấy.- Mai từ từ giới thiệu.
-À- Cả hai cùng gật gù.
-Tớ thấy hai người có vẻ thân thiết nhỉ?- Dương nhìn Mai.
-Làm gì có, chỉ là bạn bình thường thôi.- Nó xua tay.
-Thôi, chúng ta tiếp tục đi.- Châu kéo hai đứa vào bài tập tiếp theo.
Vậy là cả ba lại tiếp tục to nhỏ làm bài tập, Hoàng chính thức bị cho ra rìa lần thứ hai. Gì chứ, trong lớp cậu cũng được coi là có sức hút “mãnh liệt nhất”, vậy mà sao đối với ba người họ lại chẳng đáng để tâm như vậy. Đúng là bạn bè có khác, cách nhìn nhận người cũng giống nhau. Haizz...
Mà lúc nãy Mai nói cậu là gì nhỉ? Bạn bè bình thường sao? Trong lòng nó, cậu thật sự chỉ là một người bạn bình thường không hơn không kém. Hóa ra là vậy, Hoàng khẽ cười tự giễu chính mình rồi bỏ ra ngoài.
Thấy Hoàng bỗng nhiên tức giận bỏ ra ngoài, Mai cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Cậu ta bị làm sao thế nhỉ? Hay là tại lúc nãy nó có nói gì không phải, mà nó nói đúng sự thật mà, có gì sai đâu?
-Haizz.- Nó vươn vai- Tớ ra ngoài một chút, các cậu cứ tiếp tục học đi nhé.
-Ừ.- Châu không nhìn nó, đáp cho có lệ.
Nó nhanh chân bước ra ngoài, tầm mắt cứ nhìn quanh quẩn như đang tìm kiếm ai đó. Nó đang tìm gì vậy chứ?
Và rồi, bước chân nó dừng lại ở gốc cây phượng già gần ấy, mắt dán chặt vào một đôi trai gái đang ở cách đó không xa.
Ở nơi đó, một nữ sinh đang ôm lấy một nam sinh từ phía sau, trông rất là tình tứ. Bất ngờ hơn khi nam sinh ấy lại là Hoàng.
Nó quay người lại, tựa vào gốc cây phượng xù xì. Bỗng nhiên nó thấy đau lòng, trái tim như thắt chặt lại khi nhìn thấy cảnh đó. Tại sao, tại sao lại đau thế chứ, dường như không thể nào hô hấp được, mọi thứ đều trở nên khó khăn. Chẳng phải trước kia, nó chẳng bao giờ coi cậu ta là bạn, lúc nào gặp nhau cũng muốn gây gổ sao, thậm chí còn không muốn nhìn mặt cậu ta nữa. Vậy sao bây giờ lại đau lòng như thế. Vốn đã biết bản tính con người cậu ta là vậy, tại sao còn có chút ảo tưởng trong lòng?
Nó cố gắng đứng thẳng người rồi quay trở về lớp. Nó không nhớ rõ mình về lớp bằng cách nào, chỉ biết rằng kể từ lúc đó nó đã hạ quyết tâm. Nếu đã có chút ảo tưởng gì đó về Hoàng, tuyệt đối phải dập tắt nó đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc