Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau - Chương 10

Tác giả: lilynguyen

-Mẹ ơi, con đi đây.- Hoàng vừa xỏ giày, vừa nói vọng vào nhà.
-Con nhớ về sớm đấy, hôm nay nhà ta có mời nhà Mai đến ăn cơm.
-Thì mẹ và bố đón tiếp là được rồi, cần gì phải có con.- Hoàng tỏ ra không quan tâm.
-Con có nghe lời không thì bảo, hay con muốn ở nhà?- Bà Hà tỏ vẻ không vui.
-Con biết rồi, con sẽ về mà. Con đi đây.- Cậu nhanh chân chạy đi, nếu còn nấn ná thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
-Đi thôi.
Hoàng cùng đám bạn bước đi. Hôm nay ngày nghỉ nên cậu muốn ra ngoài chơi một lúc. Khi nghe mẹ nói là cả nhà Mai sẽ đến ăn cơm, cậu thật sự có chút mong ngóng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như không. Con người cậu lúc nào cũng vậy sao?
-Này suy nghĩ gì vậy?- Một cánh tay vỗ lên vai cậu.
-À, không có gì...
Tại nhà Mai.
-Anh Minh, ta đi thôi.- Mai háo hức hệt như trẻ con.
-Hai đứa đi đâu vậy.- Mẹ nó hỏi.
-Hôm nay là ngày nghỉ, anh Minh và con đi chơi ạ.
-Không được, tối nay nhà ta có hẹn ăn tối với nhà cô Hà. Lần nào con đi chơi cũng về muộn, làm sao mà đi được.
-Vậy thì bố mẹ đi đi, con không muốn đi đâu.- Nó phụng phịu nhìn anh.
-Lâu lắm mới có ngày nghỉ, hai chúng con đi chơi để thư giãn một chút. Em nó không muốn đi thì mẹ cũng đừng ép.
-Nhưng...
-Anh à, em đợi anh ở ngoài nhé.
Nó không đợi mẹ nói hết câu đã chạy ra ngoài, nó mà không nhanh chân thì chắc hôm nay khỏi đi chơi mất.
Nhìn thấy nó vội vội vàng vàng chạy trước, Minh không khỏi cảm thấy buồn cười, nó không thích đến thế cơ à?
-Mẹ cũng đừng nên ép nó quá. Con đi đây.
Minh chuẩn bị xong rồi ra ngoài. Nó đang đứng đợi anh.
Tối qua nó đã vào phòng anh nài nỉ suốt đêm để anh đưa đi chơi. Đương nhiên anh không thể nào từ chối nó. Vậy là chiều nay nó đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chẳng lẽ sợ anh nó nói không giữ lời sao?
-Anh sao thế?- Nó hỏi.
-Em làm gì mà sốt sắng như thế? Cứ như sợ anh đổi ý không bằng.
-Đâu có, em muốn tới sớm để được chơi nhiều hơn thôi.
-Em đã là học sinh trung học rồi đấy.
-Thì đã sao, chẳng lẽ học sinh trung học thì không được đi chơi.
-Em... trẻ con quá đấy.
-Đi thôi anh.
Nó kéo tay Minh đi nhanh về phía khu vui chơi thường hay đến.
Nó lại tiếp tục với đam mê của mình cùng những trò chơi đậm chất... con trai, và hình như lần nào nó cũng không được như ý muốn. Nhưng chỉ cần được vui chơi là tốt rồi, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, còn hơn là ở nhà rồi phải đến nhà Hoàng gặp mặt cậu ta.
Minh nhìn nó vui chơi hăng hái, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ không ít, chỉ có khi ở bên cạnh nó, cậu mới có thể tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng kia mà quan tâm, chăm sóc nó, cũng chỉ có nó mới có thể khiến anh một mực bảo vệ không thôi.
-Em có vẻ mệt rồi đấy.- Minh đứng cạnh Mai nói, trên trán nó giờ đã nhễ nhại mồ hôi.
-Em không sao, vui mà.- Nó lại nở một nụ cười rạng rỡ.
-Để anh đi mua kem cho em.
-Được ạ, anh Minh là nhất.- Nó không quên nịnh nọt Minh.
-Em ngồi ở đây đi, anh sẽ quay lại ngay.
Nó ngồi xuống ghế đá gần đó nghỉ ngơi, nhìn dáng anh dần biến mất trong đám đông người trước mặt...
-Mai, nhóc cũng ở đây sao?
Một giọng nói ấm áp cất lên, Mai ngước lên nhìn nhưng bị ánh sáng làm cho chói mắt nên nhất thời không thể nhìn rõ, đợi một lúc để thích ứng, nó nhận ra đó là Bảo.
-Em chào anh.- Nó mỉm cười
Bảo mỉm cười nhìn nó thay cho câu trả lời. Trên gương mặt anh vẫn còn lưu lại vết bầm, tuy nhiên đã không còn thấy rõ.
-Anh có sao không?- Nó dè dặt.
-Sao?... À, không sao đâu.
-Tại sao...?
-Nhóc đừng hỏi gì cả, là chuyện riêng giữa bọn anh thôi.
-Nhưng mà em không hiểu, có chuyện gì mà phải đánh nhau như thế?
-Nhóc tốt nhất đừng nên biết.
Bảo xoa đầu nó, đối với nó, anh thật sự cảm thấy rất thân thiện, anh cũng chẳng muốn nó bị lôi vào chuyện này, nó tốt hơn hết là nên lúc nào cũng vui vẻ như thế.
Cách đó không xa, mọi hành động của Bảo đều được Hoàng thu vào tầm mắt. Trong lòng cậu bực bội không thôi. Sao nó lại có thể thân mật như thế với Bảo? Nó rõ ràng là... là...Ôi trời ơi, cậu đang nghĩ gì thế này, nó và cậu vốn đâu có liên quan gì đến nhau, việc gì phải quan tâm cơ chứ.
-Này, Hoàng, cậu đi đâu thế?- Tiếng cậu bạn gọi với theo phía sau.
-Về nhà.- Hoàng bực bội.
-Ê, nó bị sao thế.- Cậu ta hỏi xung quanh chỉ nhận được cái lắc đầu khó hiểu.
Từ đằng xa, Minh đã nhìn thấy Bảo, gương mặt bỗng chốc tối sầm lại.
-Sao cậu lại ở đây?- Giọng nói lạnh đến cực độ.
 -Liên quan gì đến cậu.- Bảo đứng lên, bỏ tay vào túi quần.
-Hai anh sao thế? Đến đây là để vui chơi mà.
-Nhóc ở lại chơi nhé, anh phải về rồi.- Bảo tránh ánh mắt như lửa của Minh, quay sang nó cười nói.
-Anh phải về rồi sao?- Nó tiếc nuối.
-Chúng ta đi.
Minh không tỏ ra thân thiện, nhanh chóng kéo nó đi để lại một mình Bảo đứng đó nhìn theo bóng lưng nó.
-Tốt nhất em đừng nên lại gần anh ta.- Minh nói như ra lệnh.
Nó chỉ biết im lặng, chắc chắn giữa hai người họ có chuyện gì đó rất lớn, nó phải tìm hiểu mới được.
Nhìn thấy Hoàng tức giận về nhà, bà Hà liền cảm thấy không ổn.
-Con có chuyện gì vậy?
-Không có gì ạ. Tối nay...
-À, tối nay gia đình Mai bận nên không đến được...
-Con không ăn tối đâu, mẹ đừng gọi con.- Hoàng bỏ lên phòng.
Hôm nay là buổi học thể dục, trong phòng thay đồ nữ có rất nhiều học sinh đang tíu tít nói chuyện, vậy mà khi thấy Mai bước vào thì tất cả đột nhiên im bặt.
Mai cũng chẳng lấy làm lạ về điều đó, chuyện này đối với nó đã quá quen rồi. Lúc nào thấy nó, bọn họ đều như thế, cứ như thể nó là người lạ vậy. Phải học trong một môi trường như thế cũng thật cô độc, nhưng nó vẫn cảm thấy ổn vì ít ra nó vẫn còn có anh Minh.
Nó lướt qua mọi người, thản nhiên mở tủ quần áo để lấy đồng phục của mình. Khi nó vừa mở ra thì đống quần áo rớt xuống chân nó, toàn bộ đã bị vấy bẩn, hơn nữa còn bị làm cho hỏng. Lại có người muốn gây chuyện nữa rồi.
Mai đưa mắt nhìn quanh khắp phòng, bọn họ vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục với công việc của mình rồi lần lượt rời phòng. Nó khẽ thở dài, tại sao từ khi vào trường, nó lại gặp nhiều rắc rối như thế này. Nó bỏ ra ngoài hành lang đứng, hít một hơi thật sâu để có thể bình tĩnh, có thể nói, cũng nhờ vậy mà nó kìm chế được tính nóng nảy rất nhiều. Nhưng nó không phải là người ưa rắc rối, bất cứ điều gì cũng nên có điểm dừng của nó, vượt quá giới hạn thì không thể kiểm soát được.
Hoàng đã thay đồ xong, bước ra ngoài thì thấy Mai đang đứng trầm tư ngoài hành lang, bóng lưng toát lên vẻ gì đó cô độc khiến cậu không khỏi muốn quan tâm. Cậu bước lại gần nó mà hình như nó cũng chẳng phát hiện ra.
-Có chuyện gì mà đứng như trời trồng vậy, còn không đi thay đồ đi, muốn bị phạt nữa à?
Nó quay đầu lại nhìn Hoàng, gương mặt lạnh lùng đối diện với nét mặt vui vẻ của cậu ta.
-Không có gì.-Nó buông một câu chẳng mấy quan tâm rồi bước đi.
Hoàng cảm thấy khó hiểu, nó bị sao vậy?
Đúng lúc đó, một số nữ sinh đi ngang qua đang nói chuyện thì cậu mới biết có chuyện gì.
“Cốc...cốc...cốc...”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, bây giờ Mai đang ở một mình trong phòng thay đồ, không biết phải làm sao để có đồng phục.
-Ai vậy?- Nó dè dặt cất tiếng hỏi.
-Là tôi.
Nhận ra giọng Hoàng, nó mới mở cửa bước ra ngoài.
-Có chuyện gì không?- Nó vẫn lạnh nhạt như cũ.
-Cô còn định như thế này bao lâu nữa, sắp vào tiết rồi đấy.
-Tôi không sao cả. Cậu không cần phải ở đây nói những lời này.
-Đợi tôi một lúc.
Không đợi nó kịp hiểu thì Hoàng đã vụt chạy mất, chưa đầy 5 giây sau đã quay trở lại với bộ đồ thể dục trên tay. Cậu ta ném nó vào tay Mai rồi bảo.
-Vào trong thay đồ đi, nhanh lên tôi đợi.
Mai vẫn còn đang ngơ ngác thì đã nghe tiếng đóng cửa vang lên, cậu ta còn tốt bụng đóng cửa giúp nó nữa.
Phòng thay đồ nam và nữ khá gần nên cậu ta có thể đi nhanh như vậy cũng phải, nhưng sao cậu ta biết nó không có đồ thì nó không thể hiểu nổi.
“Cốc... cốc... cốc”
Bên ngoài một lần nữa có tiếng gõ cửa. Nhưng còn kèm theo một lời nhắc nhở.
-Nhanh lên, nếu muộn sẽ bị phạt đấy.
Là tiếng của Hoàng, trong lòng nó bỗng chốc cảm thấy có gì đó ấm áp lan tỏa.
“Cạch”
Cửa phòng mở ra, Mai đang bước từ trong ra, dáng vẻ vô cùng e ngại. Vì thân hình của Hoàng khá đô cao, hơn nữa lại là nam nên trang phục mặc trên người Mai có vẻ rất rộng, trông nó rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Nhìn thấy vậy, bất giác Hoàng nở một nụ cười.
-Tôi thấy hình như không ổn lắm.
-Ổn, rất ổn, mau đi thôi.
Nói rồi, Hoàng kéo nó chạy ra sân, bàn tay cậu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, bàn tay của cậu thật ấm áp. Tâm tình nó bây giờ cảm thấy thật khác lạ, có chút vui vui không thể nói thành lời. Mùi bạc hà từ bộ quần áo lúc này cứ quẩn quanh trong tâm trí nó, mang lại cho nó sự thoải mái vô cùng.
Bên ngoài sân đã tụ tập đầy đủ học sinh, thấy Mai cùng Hoàng đang tiến lại gần, tay đang nắm tay, lại nhìn thấy bộ đồ trên người nó lại không khỏi hiếu kì. Lời bàn tán xôn xao được dịp nổi lên.
Từ trong đám đông, Anh nhìn thấy việc đó thì vô cùng tức giận. Kể từ sau chuyện xảy ra với Mai lần trước, Hoàng đã hoàn toàn không để tâm đến cô nữa. Hôm đó cứ ngỡ không có ai can thiệp, nào ngờ giữa chừng lại xuất hiện Minh và Hoàng làm cô không kịp ứng phó. Đáng giận hơn là Hoàng không hề quan tâm tới cô mà một mực lo lắng cho nó khiến cô lại càng oán hận hơn. Nó là gì mà có quyền ςướק đi Hoàng của cô chứ, cô nhất định không tha cho nó.
Mai hiện giờ đang rất chật vật trong bộ quần áo rộng thùng thình này. Vì Hoàng cao hơn nó nên quần áo đều dài khiến nó bước đi không được tự nhiên, nếu không cẩn thận sẽ bị vấp té mất. Chưa kịp kết thúc với suy nghĩ ấy thì nó chính thức vấp té, eo ôi, sao lúc nào nó suy nghĩ điều gì cũng xảy ra vậy?
Cứ ngỡ là phải ôm đất mẹ yêu dấu thì nó cảm nhận được một vòng tay đang ôm lấy nó, kéo nó về phía sau. Mở mắt ra, chưa kịp hoàn hồn đã đối diện với gương mặt đẹp trai vô đối của Hoàng(hình như đây là lần đầu tiên nó khen cậu thì phải).
Cả lớp lại một phen nín thở.
Chưa bao giờ nó được nhìn Hoàng ở khoảng cách gần đến thế, cậu ta thật sự rất đẹp, thảo nào mà lại được mệnh danh là hotboy của lớp, quả không sai.
Nhìn đôi mắt trong veo của nó đang đối diện với mình, Hoàng bỗng cảm thấy tay chân cứng nhắc, căng thẳng đến tột độ. Tại sao lại có một cô gái đáng yêu như thế này mà cậu lại không nhận ra sớm nhỉ? Cô gái này thật sự rất đặc biệt, luôn thu hút ánh nhìn của cậu, đặc biệt là đôi mắt này, nó quá là trong sáng.
Nhận thấy có chút gì đó bất thường, nó định thần lại thì nhận ra.OMG nó đang nằm gọn trong vòng tay của Hoàng, nó vội vã đẩy cậu ra. Trời ạ, nó vừa có hành động điên rồ gì thế này, ngắm nhìn cậu ta ngây ngốc, còn ở trong một khoảng cách gần đến thế. Đã vậy, tim nó còn đập loạn lên như thế này nữa. Nó nhất định là có vấn đề rồi.
Cả lớp trông thấy một màn đó không khỏi làm loạn cả lên, trong đó có cả ánh mắt tức giận như viên đạn của Anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc