Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau - Chương 06

Tác giả: lilynguyen

Hôm nay là hạn cuối cùng của hình phạt, chỉ cần xong hôm nay là nó sẽ không phải ở lại trực nhật nữa. Phù, qua hai tuần cũng nhanh thật đấy.
Đã dọn dẹp gần xong thì nó nghe thấy tiếng động từ cửa lớp. Lạ thật giờ này còn ai ở lại nữa đâu. Nó quay đầu lại.
-Sao thế, làm xong rồi à?- Anh lên tiếng, giọng đầy khinh miệt.
Nó không nói gì, chỉ nhìn cô ta một lúc rồi cúi đầu tiếp tục công việc của mình, mặc kệ họ muốn nói gì thì nói.
-Sao thế, câm rồi à?- Anh tiếp tục.
Theo sau Anh còn có vài nữ sinh, bọn họ tỏ vẻ rất ngạo mạn, nhìn qua đã biết toàn những người ỷ thế ức Hi*p kẻ khác, nhưng Mai không phải người dễ ức Hi*p đâu.
-Nếu không có chuyện gì thì mấy người về đi, tôi còn phải dọn dẹp.
-Còn dám lên mặt nữa à? Để xem hôm nay mày làm như thế nào.
Anh vừa dứt lời, lập tức bọn người phía sau đã tản ra cả lớp phá Mai, người thì xả giấy vụn bay khắp lớp, người thì đẩy bàn ghế lộn xộn. Mai đứng nhìn những hành động đó, nhất thời chưa phản ứng kịp. Đúng là ức Hi*p người ta quá đáng.
-Các người có dừng lại không hả?- Nó tức giận la lên.
-Dừng lại ư? Đang vui mà.
-Các người rảnh rỗi lắm sao mà đi gây chuyện với người khác như thế?
-Gây chuyện? Là mày đã gây chuyện trước thôi.
-Tôi gây chuyện với các người lúc nào chứ?
-Lúc nào ư? Từ ngày mày vào trường này đã là gây chuyện với bọn tao rồi. Nhìn lại mày xem, không có gì mà cũng đòi tiếp cận với Hoàng, mơ đi. Còn anh Bảo nữa chứ.
-À, hóa ra các người là vì trai nên mới như thế chứ gì?- Nó mỉa mai.
-Mày... còn mày thì tốt hơn chắc, cũng là đứa mồi chài mà thôi.
-Ồ, thế sao, hay là vì các người mồi chài không được nên muốn tôi chỉ giúp.
-Mày nghĩ mày là ai mà dám nói với tao điều đó?- Anh thực sự bị nó làm cho tức giận.
-Nếu không muốn phải nghe những điều khó nghe thì xin mời đi chỗ khác cho, tôi không rảnh hầu chuyện các người đâu.
-Nếu bọn tao không đi thì sao nào?- Anh vênh mặt thách thức.
-Nếu muốn biết hậu quả thì thử xem sao.
Những lời này phát ra từ đâu? Không phải phát ra từ miệng Mai mà là từ một người khác, giọng nói lạnh lẽo đến âm độ làm cho đám nữ sinh cảm thấy e sợ. Mọi người quay người về phía cửa ra vào nhìn xem rốt cuộc đó là ai.
-Anh Minh.- Tiếng một nữ sinh vang lên, giọng nói vô cùng mềm mỏng, khác hẳn giọng nói chanh chua lúc nãy.
-Chuyện này không liên quan đến anh, anh đừng xen vào.- Anh không chịu thua.
-Nếu tôi cứ thích xen vào thì sao?- Anh lạnh lùng nói, khí thế dường như không cho người khác có cơ hội phản bác.
-Anh...- Cô ta không thể nói gì.- Anh không sợ em sẽ nói với...
-Nếu cô muốn.
-Anh thật quá đáng, chẳng lẽ anh với nó...
-Không liên quan tới cô.
Anh nói câu nào cũng bị anh ςướק lời, uất ức không sao tả được, cuối cùng đành phải bỏ đi, trước khi đi còn lườm Mai một cái.
-Sao anh lại đến đây.- Sau khi mọi người đi khỏi, nó mới hỏi anh.
-Anh biết em vẫn còn ở lại nên sang đây giúp em.- Giọng anh lại ấm áp như thường ngày.
-Không cần đâu mà. Em tự làm được.
-Có như thế này, bố mẹ hỏi anh mới nói được chứ.
-À.
Nó gật đầu, cũng đúng, có anh nó ở đây, nếu bố mẹ có hỏi anh Minh sẽ giúp nó trả lời, vậy là sẽ đỡ khiến bố mẹ lo lắng hơn.
-Hừ, không ngờ con nhỏ đó lại còn quen biết với cả anh Minh nữa- Một nữ sinh tức giận lên tiếng
-Bản chất nó vốn như thế mà, không thể để yên cho nó như thế được.
-Đúng vậy.-Nhất định phải cho nó bài học.
-Đang nói về ai thế?- Lại một giọng nói khác vang lên chen ngang câu chuyện.
-Anh Bảo, anh chưa về sao?- Anh hỏi.
-Việc này liên quan tới em sao?
-À không, em chỉ muốn hỏi thăm thôi mà.- Anh cười cười.
-Vậy à, à mà lúc nãy mọi người đang nói ai vậy?- Bảo vẫn nhẹ nhàng, mắt không nhìn họ mà đang nhìn vào hai ngón tay đang nghịch nhau của mình.
-À, bọn em đang nói về con nhỏ mới vào trường ấy mà?- Một nữ sinh khác nhanh nhảu.
-Nữ sinh mới vào trường?
-Vâng ạ, chắc anh không...
Nữ sinh kia chưa kịp nói hết câu đã bị gương mặt Bảo dọa cho hết hồn. Bình thường gương mặt Bảo nhìn rất thánh thiện, baby, nhưng một khi đã tức giận thì gương mặt vô cùng đáng sợ, trông như quỷ dữ có thể Gi*t ૮ɦếƭ bất cứ ai.
-Anh... anh... sao thế... ạ?- Mọi người sợ hãi lùi lại.
-Tôi muốn nói cho các cô một việc này...
-Việc... việc... gì ạ?
-Từ nay trở đi cấm các cô gây chuyện với cô gái đó, nếu không thì...
Mọi người bị Bảo dọa sợ đến hoảng loạn vội gật đầu lia lịa.
-Vâng... vâng ạ, bon em không dám nữa đâu ạ.
-Vậy thì tốt, về đi.
Đám người đó vội chạy đi, riêng Anh vẫn cảm thấy ấm ức, tại sao ai cũng bảo vệ con nhỏ ấy chứ. Nhất định cô sẽ không tha cho nó đâu, không bao giờ.
Đợi đám người kia đi, Bảo mới bước về phía phòng học của Mai. Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ríu rít của nó.
-Anh Minh anh đã xong chưa vậy?
-Đợi tí, còn phải kê lại mấy cái bàn nữa.
-Để em giúp.
-Không cần, em cứ ngồi đó đi, anh làm được mà.
-Nhưng như thế không hay lắm, đây là việc của em mà.
-Anh không cho em làm, em không nghe lời anh phải không?
-Không có...
Bảo đứng bên ngoài rồi bước đi. Thật sự làm người ta thấy tò mò về quan hệ của hai người kia, nhưng đã là người liên quan đến Minh, hơn nữa lại là người có thể làm cho Minh cư xử như thế, nhất định Bảo không thể bỏ qua.
-Mọi người thu dọn đồ đạc làm gì vậy ạ?- Nó mắt nhắm mắt mở hỏi mẹ.
-Bố mẹ và anh con phải đi về quê có việc.
-Ở quê có việc gì ạ?
-Cũng không có việc gì quan trọng lắm, bố mẹ và anh con đi là được rồi.
-Mọi người đi mấy ngày ạ?
-Khoảng một tuần.
-Một tuần???- Nó trợn mắt.- Thế con thì sao, con ở nhà một mình sao ạ?
-Không.
-Vậy thì con ở đâu?- Nó khó hiểu.
-Con sẽ sang nhà cô Hà ở vài ngày.
-Cái gì???- Nó hét lên.- Con không đồng ý.
-Vậy nếu con có thể ở nhà một mình thì con có thể ở nhà.- Mẹ nó thản nhiên.
-Hay mẹ để anh Minh ở nhà với con đi mẹ.
-Không được.
-Mẹ...- Nó mếu máo.
Từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ ở nhà một mình, hơn nữa nó cũng rất sợ ở nhà một mình, biết thế nên mẹ nó mới dùng chiêu này, đúng thật là khốn khổ mà.
-Không còn cách nào khác hả mẹ?- Nó nài nỉ.
-Mẹ đã cho con lựa chọn rồi đấy thôi. Một là ở nhà một mình, hai là sang nhà cô Hà.
-Con chẳng thấy cái nào gọi là lựa chọn cả.- Nó gận dỗi.
-Tùy con thôi, mẹ đi đây.
Mẹ nó bỏ nó lại rồi đi chuẩn bị những thứ khác, nó quay sang tìm đồng minh- anh nó. Thế nhưng cái nó nhận được là cái nhún vai và gương mặt bất lực từ Minh. Ôi trời, chẳng lẽ nó phải sang ở nhờ nhà tên tâm thần ấy thật sao? Ôi cuộc đời của nó sẽ ra sao đây?
Nó buộc lòng phải thu dọn đồ đạc, nói là đồ đạc chứ thật ra chỉ có vài bộ quần áo mà thôi.
-Nhanh lên, mẹ đưa con đi.- Mẹ nó giục.
Trái ngược với sự thúc giục của mẹ, nó vẫn chần chừ thu dọn hành lí, thấy vậy, mẹ nó tức giận nói:
-Nếu con còn như thế thì mẹ cho con ở nhà một mình luôn đấy.
Nghe thấy vậy, nó cuống cuồng làm việc, công suất có thể nói là đạt maximum luôn ấy chứ.
Nhìn vẻ mặt không cam chịu của nó mà mẹ nó muốn nổi khùng.
-Này, có phải con đi tù đâu mà mặt mũi như thế hả?
-Con không muốn mà.- Nó phụng phịu.
-Bây giờ con có đi không?
-Đi ạ.- Nó đành chịu khuất phục.
Mẹ nó đưa nó đến nhà Hoàng rồi bỏ mặc nó ngoài cổng liền rời đi. Trông nó lúc này chẳng khác nào một con ngố đứng ngẩn tò te trước nhà người khác, thật không thể nào nói nổi bộ dạng nó lúc này.
-Cháu đến rồi à?- Bà Hà đi ra tươi cười chào nó.
-Vâng ạ, cháu chào cô.- Nó lễ phép.
-Vào nhà đi, cô nghe mẹ con nói rồi, một tuần này cháu sẽ ở nhà cô.
-Vâng ạ, làm phiền cô quá ạ.
-Không có gì, cô coi con như con gái cô vậy, không có phiền gì đâu.
Nó đi theo sau bà Hà đến phòng mới của mình.
-Đây là phòng của con.
Mai nhìn thoáng qua căn phòng, rất sạch sẽ và ngăn nắp, hơn nữa còn rộng rãi hơn phòng nó ở nhà nhiều.
-Con có thích không?
-Có ạ, cháu cảm ơn.
-Đừng khách sáo, ta đi xuống trước, con cứ vào sắp xếp đồ đạc đi.
-Vâng ạ, cháu chào cô.
Nó lễ phép cúi đầu chào rồi vào trong phòng. Tuy căn phòng này rất tốt nhưng nó lại chẳng thấy thoải mái chút nào. Haizz, cũng chỉ một tuần thôi mà, sẽ chóng qua thôi. Cố gắng lên Mai.
Nó sắp xếp xong thì bước ra ngoài, đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra.
-Sao cô lại ở đây?
Hóa ra phòng đối diện là phòng của Hoàng, sao muốn tránh càng xa lại càng gần thế này cơ chứ.
-Không có gì, chỉ là tôi sẽ ở đây một tuần.- Nó không nóng không lạnh nói.
-Một tuần, nức cười, ai đồng ý.
-Cô Hà đã đồng ý rồi, cậu có ý kiến gì không?- Nó hỏi vặn lại Hoàng.
Đúng là lời nói của cô có tác dụng, mẹ cậu đã quyết định thì làm sao cậu có thể có ý kiến gì.
-Tại sao lại đến đây?
-Bố mẹ tôi đi vắng cả rồi, tôi đến ở tạm, khi nào họ về sẽ về nhà. Yên tâm, tôi không có ý định ở đây lâu đâu.
-Cô biết thế là tốt.
-Ở đây lâu thì có ngày tôi bị tâm thần giống cậu mất.
-Này, cô nói thế là có ý gì?
-Có ý gì đâu, chỉ là nhìn thấy mặt ai đó vô cùng xấu xí và đáng ghét nên nói thế thôi.
-Ý cô đang nói tôi đấy à?
-Là cậu tự nhận đấy nhé, tôi không có nói đâu.
-Cô...
-Hai đứa sao thế?- Ông Hưng đi lên cắt ngang cuộc nói chuyện.
-Cháu chào chú ạ.- Nó lễ phép.
-Ừ, chào con, chú nghe nói con sẽ ở đây một thời gian?
-Vâng ạ.
-Ừ, cũng tốt, con có thấy thoải mái không?
-À, chuyện đó...
-Sao thế?
-Không sao ạ.- Đối với nó bây giờ không phải ở một mình là tốt lắm rồi.
-Thôi, hai đứa nhanh xuống nhà đi.
-Vâng ạ.
Mai và Hoàng liếc nhìn nhau thầm nói”Đợi đấy tôi không tha cho cô/cậu đâu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc