Hạnh Phúc Diệu Kì - Chương 14

Tác giả: Lucky- Unlucky

Nam bước một mình trên con đường vắng: “Có phải nhìn người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng vui vẻ không? Ai từng nói câu này nhỉ? Sao mình thấy không đúng gì cả”- Cậu ấy ngẩn ngơ với những suy nghĩ: “Nhưng dù sao, em tìm được người yêu mình, tôi về nước cũng thấy yên tâm hơn, hy vọng Quân với em là thật lòng, để sự hy sinh của tôi là xứng đáng”
Nam thở dài, mình còn một việc phải thực hiện trước khi ra đi: “Em gái bé nhỏ ơi! Đã đến lúc anh phải vì em làm một cái gì đó, cũng không phải vì em hoàn toàn mà còn vì tâm nguyện của một người nữa, một cô nàng ngốc nghếch đến đáng yêu”
- Cậu à, ông bà sắp đi rồi- vẫn là bác quản gia với chất giọng hiền từ.
Duy đã quyết định trở về nhà, dù sao việc này cũng phải có một kết thúc, chỉ có điều cậu ấy có dám đối mặt hay không mà thôi.
Ba con người đi hai hướng ngược lại lướt ngang mặt nhau một cách vô tình. Người phụ nữ khẽ ngoái đầu phía sau nhìn Duy rồi quay đi trong vô vọng.
- Ba…- một tiếng kêu khẽ thốt ra nhưng đánh động sâu sắc vào trái tim của tất cả mọi người.
Người đàn ông đứng tuổi và người phụ nữ kia quay lại nhìn một cách ngỡ ngàng, như không tin vào tai mình nữa.
- Con xin lỗi…- Duy nói xong thì chạy nhanh vượt khỏi tầm mắt của hai người đó. Cậu ấy đã làm được… dù chỉ là một lời nói đơn giản nhưng lại quá cao cả và thiêng liêng, cái điều mà bao nhiêu năm nay chất chứa trong lòng. Lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được mình đang tồn tại. Những cảm xúc trái ngược đan xen vào nhau, nhưng quan trọng là Duy thấy nhẹ nhõm thật sự, giờ đây hắn có thể sống thật với bản thân và gia đình mình. Căn nhà này sẽ không còn là địa ngục nữa…
Ông ấy đứng như người mất hồn đến 10s, miệng khẽ nhích một nụ cười phúc hậu, quay người đi với tâm hồn thanh thản đến lạ lùng, cảm giác chưa hề có suốt mười mấy năm nay. Giống như một tảng đá đè nặng trên иgự¢ giờ đây được bỏ xuống. Người con ông ta yêu thương đã trở về thật rồi…
Giọt nước mắt khẽ lăn trên má người đàn bà đáng thương, cuối cùng thì niềm mong ước bấy lâu nay trở thành sự thật, có lẽ từ bây giờ, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nhiều, những giọt lệ hạnh phúc tràn mi…
23h55’ Điện thoại đổ chuông, Duy khó chịu mở máy lên: “Cái quái gì nhỉ? Ai lại gọi vào giờ này”
Một số máy lạ hiện lên: “Chắc bị phá thôi, nhảm nhí thật!”- cậu ta càu nhàu tắt đi, vất chiếc điện thoại xuống giường và ngủ tiếp.
Lần thứ hai vẫn số máy đó gọi tới.
- Alo! Ai đó- Duy giữ giọng điềm tĩnh.
- Cậu là Duy đúng không?- đầu dây bên kia là giọng một người nam, trầm trầm nhưng không được tự nhiên.
- Phải, tôi là Duy, anh có việc gì à?- cậu ấy bắt đầu khó chịu, tên nào dở hơi nửa đêm gọi đến hỏi tên.
- Anh sẽ biết sau khi xem cái này.
Duy bất ngờ khi thấy hiện trên màn hình chiếc Iphone cảnh An bị trói, nằm ngất đi, đầu dựa vào một thành ghế. Trước иgự¢ treo một thứ gì đó nhảy số gần giống như đồng hồ. Vẫn giọng nói đáng sợ đó vang lên.
- Có thấy trái bom kia không? Nó sẽ nổ lúc 5h sáng. Bây giờ là 0h cậu có 5 tiếng để tìm đến chỗ này.
- Anh là ai, anh muốn gì ở tôi, sao lại bắt An?- Duy bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nó đã rơi vào tay hắn, còn hắn là ai hiện giờ cậu ta cũng chưa biết.
- Cậu không cần biết, tôi sẽ nhắn tin gởi những gợi ý đến cho cậu, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, chỉ có 5 tiếng đồng hồ mà thôi, không nhanh lên tôi e sẽ không kịp, nhớ là hãy làm những việc mà tôi bảo, chỉ một mình cậu… một mình cậu mà thôi, rõ chưa? Nếu tôi phát hiện có sự tham gia của kẻ khác vào thì đừng trách- hắn cúp máy không để cho Duy hỏi thêm lời nào, từng chữ mà hắn nói ra vẫn vang đều đều, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Có một tin nhắn, Duy mở ra ngay lập tức.
(Hãy đến địa chỉ số 256 đường Trần Quốc Toản.
Kí tên: Kẻ thích đùa)
Cậu ta gọi vào số di động của An, hy vọng mọi việc này chỉ là của một tên tâm thần nào đó.
Tút…tút… số điện thoại vẫn liên lạc được, Duy thở phào nhẹ nhõm.
Đầudây bên kia bắt máy.
- An hả? Em đang ngủ phải không?- Duy cười.
Không có tiếng trả lời.
- Em còn đó chứ?- cậu ấy lại hỏi.
- Cậu không có nhiều thời gian đâu, vì thế đừng lãng phí chúng- vẫn cái giọng đó, đến bây giờ thì Duy đã hoảng sợ thật sự.
Không chút chần chừ, cậu ấy nhảy lên chiếc xe mô tô phóng đến địa điểm được chỉ dẫn.
Ga được vặn đến mức tối đa, trong đầu cậu ấy lúc này chỉ có hình ảnh của An: “Em đừng có chuyện gì, anh không thể để em gặp bất cứ nguy hiểm nào, hãy tin anh, dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình, anh cũng cam lòng”
Hai bàn tay Duy siết chặt vào tay cầm, chiếc xe lao đi như một mũi tên có thể xé toạc bất cứ vật gì cản đường, thật may mắn là lúc này đường vắng người, xe cộ lưu thông rất hạn chế.
1 giờ 18 phút sau, “KÉT” chiếc xe dừng lại đúng địa chỉ ghi trên tin nhắn. Một khu dân cư sầm uất, đèn đã tắt trên các tòa nhà cao tầng. Nhưng đây không phải nhà ở hay chung cư mà chỉ là một bãi giữ xe công cộng.
“Chẳng lẽ An bị nhốt ở đây sao?”- Duy nhảy xuống khỏi xe nhanh chóng chạy vào trong.
- An ơi! Em ở đâu thế?- tiếng nói vọng qua bốn bức tường vang dội. Sau đó không gian lại im lìm. Chỗ đỗ xe này dài đến những 300m, cậu ta chạy mãi đến cuối hầm xe vẫn không thấy động tĩnh gì.
- Phải bình tĩnh, không được nóng nảy- Duy tự trấn an mình: “Chắc chỉ ở đâu quanh đây mà thôi, mình cần tìm kĩ hơn nữa, người chứ đâu phải mèo, nếu ở đây thì sẽ nhất định phát hiện ra thôi”
Bắt đầu cuộc tìm kiếm, Duy quay trở lại điểm xuất phát xem xét từng chiếc xe một, nhất là trong những chiếc ô tô hoặc xe buýt, đứng từ ngoài nhìn xuyên qua tấm kính, Duy phải để ý đến từng chi tiết bên trong, cậu ấy tự nhủ có thể An bị giấu trong một chiếc xe nào đó không chừng. Phải tìm cho thật kĩ.
Mồ hôi đã lăn dài trên trán và ướt cả áo, 30 phút trôi qua, vẫn không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng có người ở đây, nhưng chỉ mới tìm được 1/3 số xe mà thôi, Duy bắt đầu lo sợ. cậu ấy không biết An có được an toàn hay không? Lúc này đã là 1h50 phút, gần hai tiếng đồng hồ rồi nhưng Duy vẫn không có chút tin tức nào của nhỏ.
2h45’ mọi việc đã kết thúc, chẳng có lấy bất cứ dấu vết nào. Duy đã mệt mỏi, cậu ấy không còn đủ sức nữa. Rốt cuộc hắn muốn gì, ở đây vốn chẳng hề có người nào cả. ý của hắn muốn ám chỉ điều gì.
Duy đập tay lên thành xe một cách giận dữ kèm theo đó là tiếng thở dài bất lực. Hai tay cậu ta nắm vào nhau. Từng tiếng bẻ tay nghe răng rắc, hàm răng cắn chặt vào nhau. Nỗi sợ hãi lan tỏa nhanh chóng, cả người run lên.
Mục đích của hắn bảo mình đến đây làm gì, hắn cho mình đến 5 tiếng đồng hồ, bây giờ mới gần 3 tiếng thôi nên chắc chắn nơi giữ An không phải là ở đây. Vậy thì là chỗ nào?
Bây giờ mọi việc lại trở về điểm xuất phát, Duy phải cố gắng để suy nghĩ, hắn không thể dễ dàng để mình biết nơi giam An, nhưng rốt cuộc là có liên quan gì với nhau, sao hắn bắt mình đến.
“Chỗ đỗ xe… đây là chỗ đỗ xe”- Duy lẩm bẩm: “Cũng có nghĩa là Park…”
Như ngộ ra điều gì đó, cậu ấy trèo lên xe, đội nón bao hiểm vào, mắt nhìn xa xăm.
- Lẽ nào… chính là nơi đó!
- Điều tra xem cho tôi gần khu vực đường Trần Quốc Toản có công viên nào hay không?- Duy nhấc điện thoại lên gọi cho một ai đó.
Nếu không lầm trong tiếng Anh “Park” là nơi đỗ xe, nói một cách khác, nó còn mang nghĩa “công viên”. Thứ hắn muốn nói đến không phải là nơi này mà là một chỗ khác, Duy đã lãng phí không ít thời gian vì bây giờ đã là 3h5’
Chuông điện thoại đổ, Duy bắt máy rồi phi như bay đến địa điểm cần tìm.
Trái với quang cảnh nhộn nhịp lúc ban ngày, về đêm khu vui chơi trung tâm của thành phố trở nên im lìm một cách đáng sợ, cảnh vật lạnh tanh không chút sức sống chỉ có màn đêm đen dày đặc bao phủ và thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo le lói.
Đang chưa biết phải làm cái gì tiếp theo, tin nhắn từ số máy lạ đó lại đến.
(Cậu mất thời gian quá rồi đấy, nhưng cuối cùng cũng đến được nơi này.
Bây giờ là 3h15’ hãy nhớ: đi thẳng về phía trước 15m sẽ có một cái ngã ba, tùy cậu thích rẽ hướng nào thì tùy, đi thêm 35m nữa sau đó đi tìm chiếc phong bì màu đỏ in gợi ý cuối cùng. May mắn nhé hãy đi đúng hướng để không phải mất nhiều thời gian cậu chỉ còn 1h45’ thôi.
Kí tên: Kẻ thích đùa)
Tên này không phải tay vừa, lại một trò chơi nữa, lần này có vẻ hắn gợi ý khá rõ ràng.
Không mất quá một phút Duy có thể đến đúng ngã ba nơi hắn hướng dẫn nhưng quan trọng bây giờ là nên đi đường nào. Cậu ấy lưỡng lự không biết phải đặt chân đến đâu trước cho phải. Nếu nhầm thì sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm và phải trở về bên kia.
Đành nhờ vận may vậy. Duy giơ tay nắm lấy một ít lá hoa thủy tiên rất nhỏ trong lòng bàn tay thầm cầu nguyện: “Nếu số lá là chẵn thì rẽ phải, lẻ thì rẽ trái”
Cậu ấy đếm được tổng cộng là 12 lá nguyên vẹn và một lá bị
bị mất phân nửa do trong lúc vội vàng Duy đã làm rách lúc hái xuống. Đúng là trời chẳng giúp người, đã thế cậu ta tự nhờ vào vận may của mình thì hơn.
…Bạn đang đọc truyện tại Thichtruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^Duy quyết định rẽ sang trái. Ước chừng khoảng 30m cậu ấy dừng lại nhìn xung quanh. Trước mặt là một căn “nhà cười”
- Có khi nào cái gợi ý cuối cùng được giấu trong đó, phải đi tìm nhanh mới được- Duy chạy vào trong nhanh như tên bắn.
Đường đi trong này nhỏ xíu tối om, mãi cậu ấy mới lần được chiếc công tắc nằm ở đâu, đèn bật lên, ánh sáng phản chiếu vào nhau khiến nơi này rực rỡ hẳn toàn bộ bức tường đều được dát bằng đủ các loại gương khác nhau, biến con người thành những hình hài ngộ nghĩnh vô cùng đáng yêu nhưng bây giờ Duy không thể nào quan tâm đến việc đó được nữa, thứ hắn cần tìm là chiếc phong bì màu đỏ. Ban ngày màu đỏ khá là nổi bật nhưng nếu đêm về nó lại “chìm” trong cái màu đen vô vị khó mà xác định được. Hơn nữa nó lại không lớn khiến việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn hơn.
Cũng may trong “nhà cười” không có vật dụng gì, hơn nữa những tấm gươngsoi rõ mồn một cái “nội thất” bên trong, không khó để Duy có thế quan sát hết trong một thời gian ngắn.
Một chút thất vọng vì nghĩ mình đã tìm sai địa điểm. đã là 3h30’ mồ hôi lại túa ra như mưa. Nhanh chóng lách mình ra khỏi. gần đến cửa, một cơn gió mạnh ập vào.
“Rầm!”- Cánh cửa bị gió đập và khóa trái cửa lại.
- ૮ɦếƭ tiệt, chuyện gì thế này?- Duy bực mình, cố lần lại phía cửa ra vào xem còn cách nào thoát ra ngoài hay không.
Trong lúc lần mò những kẻ hở, bất ngờ chiếc phong bì màu đỏ rơi xuống đất, thì ra nó được nhét ở kẹt cửa, lúc đầu Duy chỉ chăm chú tìm phía trong. Đúng là những gì ở trước mắt là thứ dễ bị bỏ qua nhất.
Gấp rút xé toang ra, hắn nhận được một tờ giấy trắng với bài thơ và những con số kì lạ.
“Chiều tà rặng liễu đu đưa
Lòng người xao xuyến như chưa muốn về
Kỉ niệm chợt đến như mê
Làm sao có thể quay về ngày xưa
Mây về kéo những cơn mưa
Xua tan đi nỗi sớm trưa nhọc nhằn
34, 15, 45; 13
Kí tên: Kẻ thích đùa”
Lại một thử thách mới nhưng vấn đề là làm sao để thoát khỏi nơi này. Đến nước cuối cùng rồi, phải tông cửa thôi.
Đã nghĩ là làm Duy lấy đà rồi dùng cả thân hình lực lưỡng và toàn bộ sức lực của mình va vào cánh cửa, cũng may vì đã quá lâu một số chỗ đã bị mục theo thời gian nên cửa không chắc chắn lắm, chẳng mấy khó khăn để phá nát nó.
3h38’
Rốt cuộc là bài thơ đó có ẩn ý gì, còn những con số kia liên quan gì đến nhau.
Duy ngồi phịch xuống chiếc ghế đá gần đó vò đầu suy nghĩ. Từng phút trôi qua như xé toạc con tim vốn đã rỉ máu của hắn.
Chiều tà rặng liễu đu đưa
Lòng người xao xuyến như chưa muốn về
Kỉ niệm chợt đến như mê
Làm sao có thể quay về ngày xưa
Mây về kéo những cơn mưa
Xua tan đi nỗi sớm trưa nhọc nhằn
34, 15, 45; 13
Tại sao giữa 4 con số lại chỉ có một dấu chấm phẩy? Ba số 34, 15, 45 có liên quan gì với nhau. Còn số 13 lại mang ẩn ý gì?
Thật là đau đầu, bài thơ kia, những con số. Phải có sự liên quan đặc biệt nào đó.
- Bình tĩnh, không được nóng vội- Duy lại tự trấn tĩnh mình. Đầu óc hắn giờ đây hoa cả lên. Chỉ cần nghĩ đến việc An đang gặp nguy hiểm là Duy chẳng suy nghĩ được gì cả, những con số đặc biệt đó cứ quay vòng ở trong đầu.
“Nếu bài thơ này được tách ra thành từng phần thì mỗi chữ phải kí hiệu thế nào nhỉ?”- dường như Duy đã chợt nhớ ra một điều gì đó.
“Muốn xác định vị trí của một chữ người ta thường bắt đầu vào việc nó ở hàng nào và là cột bao nhiêu”
Nếu dựa vào quy tắc đó thì:
Chiều tà rặng liễu đu đưa
Lòng người xao xuyến như chưa muốn về
Kỉ niệm chợt đến như mê
Làm sao có thể quay về ngày xưa
Mây về kéo những cơn mưa
Xua tan đi nỗi sớm trưa nhọc nhằn
34: Đến
15: Đu
45: Quay
- Ôi trời, tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?- Duy không một phút chậm trễ.
Mặc dù trong lòng vẫn còn thắc mắc về con số 13 sau cùng là gì nhưng có lẽ phải đi tới đâu tính tới đó thôi.
3h55’ -
Duy đang đứng trước chiếc đu quay chợt kí ức ngày xưa tràn về. Chân tay hắn bắt đầu run rẩy, viễn cảnh bà nội mất lại như in trong tâm trí, cái quá khứ đáng sợ đó lại len lỏi và nhanh chóng xâm chiếm cả con người hắn một cách vội vã.
Từng giọt mồ hôi rơi càng lúc càng nhanh, dù trong bóng tối vẫn có thể nhận ra mặt Duy trở nên tái nhợt hơn bao giờ hết. Tay chân không còn chút sức lực nào cả, hắn muốn quay mặt đi, chạy thật nhanh, muốn tránh xa cái nơi từng làm một đứa trẻ mất đi tuổi thơ hồn nhiên, thay vào đó là chuỗi dài những ngày đau khổ và dằn vặt.
Nhưng Duy không thể, hắn biết An ở trong đó, còn người kia là ai, tại sao tên đó lại biết bí mật này, chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay một sự cố ý. Đôi mắt cậu ta hằn lên sự tức giận xen lẫn sợ hãi.
Duy cố gắng nhớ lại những ngày tháng vui vẻ để quên đi nỗi sợ hãi trong lòng, nội tâm hắn đang tranh đấu kịch liệt. Quá khứ và hiện tại, hắn biết mình cần phải chọn thứ nào nhưng… từ nói đến làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Biết mình phải cứu An nhưng đôi chân không chịu nghe lời, thậm chí nó không nhích nổi một bước. Càng tiến gần đu quay hơn, cái ám ảnh đó hiện về càng rõ ràng, hắn lại nhớ bà mình nằm trên một vũng máu với con dao đâm thẳng vào иgự¢. Cả người bà lạnh ngắt và da trắng toát khi hắn ôm chầm lấy, hắn không thể nào xua đi cái ý nghĩ ấy trong đầu được.
Bước chân như chùn lại. Duy nhắm nghiền mắt hắn không muốn nhìn thấy những thứ đó nữa.
“Không được bỏ cuộc, quá khứ đã qua rồi, nếu bây giờ mất An mình sẽ hối hận cả đời”- Duy nhìn đồng hồ đã 4h20’, chỉ còn 40’ nữa là 5h. Nhanh lên nếu không sẽ chẳng còn kịp nữa.
Đập vào mắt Duy lúc này là một hình ảnh khác, bây giờ hắn đã hiểu, An ở trong “cái Ⱡồ₦g” được đánh số 13.
Nhỏ đang ngất lịm trên chiếc ghế đúng như cảnh mà hắn được thấy qua điện thoại. Chỉ chờ có thế hắn ngay lập tức “bay” vào trong.
- Em tỉnh dậy đi, có nghe anh nói không?- Duy lay An với tâm trạng hết sức hỗn loạn vì bây giờ trên bụng của nhỏ được đeo vào một quả bom tính giờ đang chạy ngược thời gian.
An từ từ mở mắt như sau một giấc ngủ dài, nó dụi dụi đôi mắt, vì cứ ngỡ là mơ khi Duy đang ở trước mặt.
- Sao anh lại ở đây?- nói rồi nó nhìn xung quanh cũng không kém ngạc nhiên: “Đây là đâu thế?”
- Em đừng cử động mạnh- Duy nói khẽ nhưng khiến nó giật mình nhìn xuống.
An chỉ vào người mình tỏ ý khó hiểu.
- Bình tĩnh nghe anh nói đây, là bom đó, vì thế em phải cẩn thận- An gần như ૮ɦếƭ đứng.
- Đừng lo, để anh gọi chuyên gia tháo bom tới, sẽ không sao đâu, chỉ cần em đừng cử động mạnh là được- mặc dù rất lo lắng như Duy cố tỏ ra bình tĩnh để An yên tâm.
Một thông tin quá bất ngờ khiến nó sững người, chuyện gì đang xảy ra thế này? Có ai cho nó biết hay không?
Rõ ràng nó đang ở trên đu quay, chẳng phải Duy rất sợ sao?
- Anh ổn không?- An hỏi với vẻ mặt lo lắng.
- Em nói vậy là ý gì?- Duy vừa tắt điện thoại thì quay lại.
- Đây là… đu quay đấy, anh không saochứ?
- Không thể nói không sao, nhưng em yên tâm… vì em anh có thể vượt qua mọi thứ- Duy buột miệng nói ra.
- Anh về đi, cứ để em ở đây một mình, em không muốn anh gặp bất kì nguy hiểm nào- An bắt đầu nấc lên, nước mắt chảy dài, chỉ cần nghe Duy nói như thế nó dù có ૮ɦếƭ cũng cam lòng.
Em nói ngu ngốc gì thế? Anh không thể bỏ mặc một mình em ở lại đây được, nếu em muốn lương tâm anh cắn rứt suốt cuộc đời này thì cứ đuổi anh đi đi- Duy lau giọt lệ vương trên má nó.
- Có một việc em nghĩ đến nước này cũng không nên lừa dối bản thân mình nữa, anh có biết em thích anh nhiều lắm không, em đã từng nghĩ sẽ chôn chuyện này trong lòng mình mãi mãi, em vốn không xứng đáng với anh- An cứ thế nói ra hết suy nghĩ trong lòng, nó đâu biết mình có thể sống qua ngày hôm nay hay không. Thành thật với bản thân một lần để rồi ra đi sẽ không hối tiếc.
- Anh…- Duy định mở lời nhưng An chặn lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc