- Ngự Duật, anh đừng bỏ em.
Lam Thục Y giật mình tỉnh giấc. Là mơ hay là ác mộng. Sao mà cô cứ cảm thấy nó chân thật đến vậy. Mồ hôi lan toả trên khắp cơ thể cô.
Ngự Duật trong giấc mơ vừa rồi, cô thấy hắn đứng từ xa mỉm cười nhìn cô. Bên cạnh hắn, không một ai cả. Cô thấy bóng lưng cô độc của hắn. Cô thấy có chút gì đó yếu đuối trong đôi mắt của hắn.
Lam Thục Y lấy tay lau đi nước mắt trên khoé mi. Mỗi khi mơ thấy Ngự Duật trong giấc mơ. Cô không thể kiềm chế được cảm xúc. Hình như, bản thân cô chợt nhận ra rằng mình rất nhớ người đàn ông đó.
Nhưng mà, cơn ác mộng vừa rồi có thực sự như một điềm báo đáng sợ cho chuyện gì đó không lành sắp xảy ra trong tương lai ? Lam Thục Y hít thở sâu, nhớ lại hình ảnh trong mơ.
Đúng rồi, cô thấy hắn nôn ra máu, khuôn mặt thì không có một chút sắc. Trông rất đau thương và tuyệt vọng. Tại sao lại mơ như vậy, Lam Thục Y không hiểu.
Ngự Duật, cô muốn nhìn thấy hắn ngay bây giờ.
- Tiểu thư, cô tỉnh rồi.
Mai Thư Di nhẹ nhàng mở cửa bưng một ly sữa mới vừa pha xong đi vào. Lam Thục Y nhìn thấy cô bé mới tỉnh táo được một chút. Cô nhớ mình đã rời Đặng gia rồi nhỉ. Sao bây giờ lại còn nằm ở đây.
- Tiểu thư bị ngất trước cổng, chính đại thiếu gia đã bế chị vào đây. Bác sĩ đã đến khám cho chị tối qua rồi. Sức khoẻ của chị vẫn tốt chỉ là thiếu dinh dưỡng. Chị uống một ít sữa cho khoẻ ạ.
Lam Thục Y đặt tay vào lòng ngược. Cô bị ngất sao. Mai Thư Di thấy cô có vẻ không được ổn cho lắm.
- Tiểu thư thấy không khoẻ chỗ nào, có thể nói với em.
Đặng Tử Lâm đã kể hết mọi chuyện cho Mai Thư Di nghe. Thì ra, Lam Thục Y chỉ là người mà anh tốt bụng gặp trên đường rồi đưa về nhà. Chứ thật sự hai người bọn họ không có quan hệ nào hết.
Mai Thư Di rất lâu đã tin tưởng Đặng Tử Lâm.
Lam Thục Y quay người đi tìm kiếm cái túi xách của mình. Mai Thư Di như hiểu được mà đi đến chiếc ghế lông ở đằng kia lấy cái túi xách đưa đến cho cô.
Lam Thục Y cười dịu thay lời cảm ơn. Cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Ngự Duật.
Hắn không nghe máy. Cô tiếp tục gọi lại nhiều lần. Nhưng kết quả vẫn như lần đầu tiên. Trong lòng bất an, Lam Thục Y vén chăn xuống giường.
Mai Thư Di hốt hoảng đuổi theo sau cô.
- Tiểu thư, tiểu thư.
Đặng Tử Lâm thấy Lam Thục Y chạy xuống sảnh định qua hỏi nhưng không kịp. Anh liền kéo tay Mai Thư Di lại.
- Chị ấy gặp ma hả em.
- Không có, cậu chủ bị khùng hả.
Lam Thục Y vừa chạy ra cổng thì bắt gặp ngay xe của Ngự Duật.
Tình cảnh này, sao quá quen thuộc. Nó không phải đã xuất hiện trong giấc mơ vừa rồi của cô hay sao chứ.
Nhìn Ngự Duật có vẻ khá là mệt mỏi. Thân thể to lớn của hắn dựa vào mui xe. Lam Thục Y từng bước tiến tới dơ tay lên đưa qua đưa lại trước mắt hắn.
Hắn ngủ rồi sao.
Lam Thục Y giờ mới để ý, hình như trời đã sáng rồi.
- Ngự Duật, anh tỉnh lại đi.
Cô gọi hắn lần đầu.
- Duật.
Thấy hắn vẫn không có động tĩnh nào. Lam Thục Y hét lớn.
- Ngự Duật, tôi sắp đẻ rồi.
Quả nhiên lần này có hiệu quả. Ngự Duật giật mình đứng thẳng người dậy. Nhìn thấy Lam Thục Y cười cười, trong lòng hắn dâng trào dòng nước ấm áp.
Chính Đặng Khang đã báo tin cho hắn là cô đang ở đây. Lúc đó, hắn liền bỏ cuộc hợp quan trọng với đối tác làm ăn nửa chừng mà lái xe tốc độ đến Đặng gia.
Đứng đợi từ hơn 10 giờ tối đến cũng gần 6h30 sáng. Thân thể quá kiệt sức, nhưng Ngự Duật vẫn cố chịu.
- Muốn bỏ đi thì cứ nói với anh một tiếng. Em làm như vậy, anh thật sự rất lo lắng. Nếu em không muốn, thì anh sẽ không đi tìm...
Lam Thục Y nhón chân hôn lên môi của Ngự Duật. Chặn đứng lời hắn đang nói.
Những câu từ này, thật sự quá giống trong giấc mơ. Và chắc chắn rằng, cô đoán được chuyện gì hắn định nói tiếp diễn.
Ngự Duật có vẻ ngạc nhiên không nói được lời nào.
Lam Thục Y, hết giận hắn rồi sao ?
Như thế, cô sẽ không muốn ly hôn nữa đúng không. Hắn mừng thầm trong lòng. Ngự Duật ôm lấy cô, tựa cằm vào bờ vai cô. Giọng đầy yêu chiều mà nói.
- Anh yêu em.
Lam Thục Y hạnh phúc giả vờ đẩy hắn ra.
- Đưa tôi đi bệnh viện khám baby.
Ngự Duật bật cười.
Chỉ cần nhìn thấy người con gái này mỗi ngày thôi, những xua tan mệt mỏi của hắn có thể giảm đi rất nhiều.
Phải, hạnh phúc đơn giản chỉ cần như vậy. Yêu đúng người, người cũng yêu lại ta.
Một chiếc xe đậu từ đằng xa,
- Cô ta quả thật là trơ trẽn.
Mộc Lan tháo kính râm xuống. Mới sáng sớm đã dám đứng trước cửa lớn của Đặng gia hôn môi một người đàn ông lạ mặt. Đặng Tử Lâm, anh đúng là có mắt mà như mù.
Mộc Lan tay cầm điện thoại vẻ mặt hứng thú, trong đó đã chụp khá nhiều ảnh của Lam Thục Y và Ngự Duật thân mật.
Cô ta sẽ đăng tải những bức ảnh này lên khắp các trang báo lớn. Để mà xem, mặt mũi của Đặng Tử Lâm để đâu được nữa. Nhất là mẹ của anh, chắc chắn sẽ ghét cay ghét đắng loại phụ nữ này.
Như vậy, Mộc Lan cô ta sẽ có cơ hội bước chân vào làm dâu nhà họ Đặng. Nghĩ tới đây thôi, trong lòng ả đã cảm thấy sung sướng.
Ngự Duật chở Lam Thục Y đi ăn sáng xong mới ghé qua khám thai. Hôm nay, hắn huỷ bỏ tất cả các công việc trên công ty để tặng thời gian cả ngày cho cô vợ yêu của mình.
Ngồi chờ đến lượt khám cũng khá lâu, hắn có chút mất kiên nhẫn. Lam Thục Y nắm tay hắn gật đầu ý nói rằng đợi thêm một chút nữa.
Đáng lẽ Ngự Duật có thể dùng quyền lực mà đưa cô đến khám riêng bác sĩ. Nhưng mà cô nhất quyết không chịu, Lam Thục Y muốn trải nghiệm cảm giác ngồi chờ cùng chồng mình như những thai phụ khác.
- Duật, sao anh lại đến đây.
Một giọng nói hớn ha hớn hở khiến cô khó chịu mà vang lên. Ai mà dám gọi tên thân mật của hắn như vậy. Cô liếc mắt sang Ngự Duật nét mặt đang cười nhìn cô.
Lam Thục Y hướng mắt nhìn cái người đang đi đến.
Quan Uyển Đình không nhanh không chậm xuất hiện trước mặt Ngự Duật. Cô ta bỗng nhiên kéo tay Lam Thục Y đi ra khỏi ghế. Sau đó thoải mái mà ngồi vào bên cạnh hắn.
- Em nhớ Duật ૮ɦếƭ đi được.
Cô ta dựa người vào vai Ngự Duật. Mặt hắn tối sầm lại.
Đang định né cô ta ra thì Lam Thục Y đã ra tay. Cô mạnh bạo nắm lấy cổ áo sơmi trắng của hắn lôi ra. Còn thuận tay cởi luôn cái áo vest đen bên ngoài đã dính mùi ả ném thẳng vào cái bản mặt đánh phấn sắc sảo của Quan Uyển Đình.
- Bị mù hay sao mà không thấy anh ấy đã mang nhẫn cưới à.
Lam Thục Y dơ bàn tay đeo nhẫn của Ngự Duật lên.
Quan Uyển Đình hất tóc đứng dậy. Nét mặt chảnh chảnh mà nói.
- Tôi thích làm trà xanh đấy thì sao, cô định làm gì tôi.
Cái gì cơ, Lam Thục Y cô đây không bị điếc.
Làm gì không làm lại thích thú đi làm trà xanh. Sở thích của cô ta sao lại kém sang như vậy.
Định làm gì ả à, Lam Thục Y hừ lạnh một tiếng, cô lấy trong túi xách ra một cây son hãng Gucci. Mở nắp, tiến gần đến Quan Uyển Đình.
- Á. Cô làm gì vậy.
Lam Thục Y đè son lên mặt cô ta viết bậy cái gì đó. Hành động của cô khiến Ngự Duật ngây người. Nhưng trong lòng cảm thất rất vui.
Quan Uyển Đình đẩy cô ra. Ngự Duật nhanh tay đỡ lấy Lam Thục Y vào trong lòng. Ánh mắt hắn băng lãnh nhìn ả.
Trên mặt Quan Uyển Đình xuất hiện chữ
" Trà xanh thượng hạng "
Điều này làm cho mọi người xung quanh không thể nhịn được mà cười lên.
Cô ta tức tím mặt. Chỉ chỉ tay vào thẳng mặt Lam Thục Y.
- Cô dám làm xấu mặt tôi.
Lam Thục Y dơ tay lên trên không trung hù doạ.
- Tôi còn dám đánh luôn cả mặt cô. Thử không ?