- Ưm…
Thư nhíu mày khó khăn cố gắng nghiêng người về phía sau để tránh đi bờ môi của Phong nhưng gã giữ chặt gáy làm nó không sao cử động được. Cả người bị nhấc bổng lên, chân không cách nào chạm xuống mặt đất được làm nó càng thêm hoảng sợ, tay túm áo gã làm nhàu hết lên.
Thư không biết Phong rốt cuộc là suy nghĩ gì mà lại đi hôn nó, nhưng nó chỉ biết rằng mình sắp nghẹt thở đến nơi.
Đầu rối ren tới mức thậm chí quên mất những tiếng hô hào xung quanh, quên luôn đây là nơi nào.
Mãi đến khi Thư như sắp xỉu luôn vì nghẹt thở, Phong mới chịu buông nó xuống.
Nó bất thăng bằng lao về phía trước nên liền theo bản năng bám lấy vai Phong.
Gã đưa tay đỡ lây nó cười gian:
- Muốn chơi tiếp?
- Phong… – Nó đỏ mặt ngước lên nhìn về phía gã – …Phong vừa làm quái gì…
Gã nhún nhún vai thản nhiên ngắt lời nó:
- Đã chơi thì phải chơi cho hoàn tráng, vậy mới vui!
- Phong…cái đồ…đi ૮ɦếƭ đi đồ khốn!
Mặt Thư sa sầm lại, nó tức tối đá thẳng vào chân gã rồi giận dỗi bỏ đi, chạy thật nhanh đến bãi để xe lấy xe phóng về luôn. Phong từ phía sau lớn tiếng gọi cũng không thèm quay lại.
Phong nhìn thư phóng xe chạy chối ૮ɦếƭ mà không khỏi thở dài thườn thượt ủ rũ đi vào trong.
Cả đám loai choai tư tưởng vốn đen tối lại vừa chứng kiến một màn cưỡng hôn đã mắt thì không nhịn được tò mò đứng chen chúc nhau ở cổng lớn, thò đầu ra ngoài hóng hớt.
Phong quay người lại thì đối diện ngay mười mươi con mắt đang lóe sáng rạng rỡ ngời ngời như vì tinh tú trên trời cao.
Cả bọn thấy Phong bước vào, không hẹn cùng nhoẻn miệng vừa cười thâm thuý, vừa đồng thanh lên án:
- Ghê thật, biết rồi nhá!
…
CỘC CỘC.
- Thư ơi, mở cửa!
Phong đứng trước cửa phòng Thư, trên tay cầm chìa khóa cửa nhưng vẫn gõ cho lịch sự rồi tính sau.
Thư bên trong nằm trùm chăn kín đầu, úp mặt xuống gối tự kỉ, nghe thấy tiếng gõ cửa liền phụng phịu gắt lên:
- Phong tốt nhất biến đi! Thư không muốn nhìn thấy bản mặt Phong!!
- Mở cửa đi đã!
Nó chắc nịch đáp lại:
- Không mở!
- Mở đi mà!
- Không!
Phong trầm mặc vài giây rồi thấp giọng hỏi:
- Mở hay không nè?
Càng vậy Thư càng kiên quyết:
- Không là không! Khóa rồi, không mở!
Bên kia cánh cửa đột nhiên lâm vào trạng thái im lặng. Thư nhổm đầu dậy, không thấy động tĩnh gì nữa thì bản tính trẻ con phụng phịu bĩu môi trùm chăn tiếp tục nằm ườn ra.
Phong đúng là đồ khó ưa! Đồ đáng ghét! Đồ ૮ɦếƭ giẫm!
Vậy mà dám lấy nụ hôn đầu của nó ra đùa giỡn, lại trước mặt biết bao nhiêu người như vậy. Thử hỏi mai nó đến trường còn mặt mũi đâu ra mà đối diện với các bạn chứ!?
Hôn kịch liệt như vậy rồi nói mỗi câu phủi sạch tội lỗi, coi tất cả chỉ là đùa giỡn. Làm Thư cứ nghĩ lại là tim lại đập liên hồi.
Nó đưa ngón tay lên bất mãn chà lau môi giống như làm vậy thì sẽ quên đi được những gì đang xảy ra vậy.
CẠCH.
Âm thanh cửa mở khe khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh.
Đây là lầu hai, và Phong đường hoàng nhẹ bước vào trong phòng tiến về phía Thư giống như một kị sĩ bóng đêm, không, kị sĩ ban ngày thong thả mà hiên ngang bước đến bên công chúa.
Giả dụ như gã mà là trộm thì quả này Thư mất trắng!
Nó không hay biết mà vẫn cứ trùm chăn kín đầu, nằm sấp trên giường nghĩ vu nghĩ vơ.
Phong cười ranh mãnh ngồi xuống giường, xoay người, cũng nằm sấp nhưng là nằm trên người Thư.
Nó giật thót mình, vung tay tốc chăn lên, ngoái đầu nhìn xem là “thứ” gì nặng trịch trên vai mình.
Phóng đại ngay tầm mắt nó là khuôn mặt Phong đang tủm tỉm cười mờ ám.
Đột ngột mặt đối mặt với người đã làm mình nghĩ ngợi đến ngây ngốc suốt cả buổi trưa, Thư không khỏi lúng túng, lắp ba lắp bắp hỏi:
- Phong…s…s..ao…sao cậu…
- Ba mẹ Thư bảo nếu Thư không chịu mở cửa thì tùy tiện dùng bất cứ phương pháp gì mà chui vào. Và, hết!
Gân xanh trên trán thư trồi lên trên khỏi da mặt, nó đẩy người Phong ra xa.
Tuy nhiên nào có dễ vậy!
Phong chẳng những không xi nhê tí nào, thậm chí còn ung dung chống cằm nhìn nó mà hòa ai hơi cong khóe môi:
- Còn giận sao?
Nó đưa ngón trỏ đẩy khuôn mặt gã sang một bên, bĩu môi trắng trợn chối cãi:
- Hừ, ai thèm giận chứ! Cùng lắm giống như muỗi đốt cột điện, chẳng có gì phải giận!
- Thế có thích muỗi đốt nữa không?
Nó đỏ mặt đập cái đốp vào trán Phong:
- Đốt cái đầu cậu ấy! Bửn kinh có gì mà thích! Biến chỗ khác, người cậu như cái tạ thịt di động ấy!
- Thế hết giận chưa?
Nó khó chịu quát lên:
- Vậy thì đừng bao giờ lặp lại hành động điên khùng đó! Đùa giỡn cũng có giới hạn!
Phong nghe vậy đột ngột trầm mặc, gã rũ mắt xuống hỏi bâng quơ:
- Cậu ghét tớ làm như vậy sao?
Thư không mảy may suy nghĩ bèn thẳng thắn đáp lại:
- Tất nhiên rồi! Ghét cay ghét đắng luôn ấy!
Bị đùa giỡn như vậy, bất cứ người nào cũng giận dữ chứ huống chi là một đứa con gái như nó!
- Vậy sao…ra là Thư ghét Phong hôn Thư đến thế. Vậy thì…kệ Thư! Thích hay không Thư không có quyền chọn lựa!
Gã mím môi nhổm dậy, cầm con gấu bông màu nâu ở góc giường Thư, phụng phịu ngồi bứt từng cọng lông.
Thư nheo mắt giựt lại con gấu bông trên tay gã, ôm gọn gấu vào trong lòng mình chu môi hỏi:
- Ai cho Phong nghịch con gấu bông yêu quý của tớ?!
- Thèm vào, gấu xấu òm!
” Ôm con gấu xấu xí ấy, tớ thà ôm cậu còn hơn! ” – câu này Phong suýt nữa thì buột miệng nói ra nhưng gã biết thừa lỡ mà nói ra thì phải làm, mà dám động đậy thì Thư trăm phần trăm sẽ không thèm nhìn mặt gã nữa. Nếu Thư không đi quá giới hạn cho phép của gã, gã cũng sẽ không có những hành động quá thái. Quyết định vậy!
Phong trèo lên bàn học của Thư, lấy từ trong hộc bàn ra mấy quyển truyện Conan mà gã để trong đó để thỉnh thoảng sang đây chơi lấy ra đọc Gi*t thời gian.
RENG RENG!
Tiếng chuông điện thoại để bàn dưới nhà vang lên. Mẹ Thư nhấc máy lên nghe, đầu giây bên kia nói gì đó chừng vài phút, bà rời ống nghe ra, hướng lầu bên trên mà hô:
- Thư ơi có bạn gọi nè!
Thư bước xuống, nhanh nhẹn tiếp ống nghe và đưa lên tai:
- Alô?
Một giọng nữ ồm ồm phát ra:
- ” Alô, tôi Thu Minh nè bà! ”
Nó ra vẻ ngạc nhiên bật thốt lên:
- Wow! Sao tự nhiên rồng vàng lại hỏi thăm giun đũa thế này!
- ” Hừ, thích ૮ɦếƭ hà con khỉ kia! ”
- Thế bà gọi tui có việc gì hông?
Giọng điệu Thu Minh có vẻ như trầm xuống:
- ” Ừm…tôi thất tình… ”
- Oh~ Nhưng bà là yêu đơn phương con gái hay con trai?
Nhỏ nghe vậy Ⱡồ₦g lộn quát lên:
- ” Bà là đang muốn kiếm người đánh nhau phải hông? Muốn solo ngay và luôn không hử?? ”
Nó ha hả cười:
- Đùa tí cho có không khí thôi mà! Ừ, “tê bình phương” rồi thì sao nữa?
- ” Ờ…thì tôi quyết định rồi… ”
- Hử?
- ” Mai chúng ta đi meeting đi! ”
- Meeting?
- ” Đúng, hai giờ chiều mai, tôi sẽ đến nhà make up cho bà, cấm trốn! ”
- ***?
- ” Tút…tút…tút… ”
Chưa kịp để Thư hiểu cái mô tê gì thì nhỏ đã cúp máy, để lại nó vẻ mặt mờ mịt nhìn cái ống nghe.
*
* *
Buổi chiều, trong phòng lớp 11B3.
Các học sinh đểu tập hợp đông đủ, mọi việc đều đã được thảo luận và chuẩn bị chu đáo từ trước, bây giờ chỉ còn mỗi việc thay trang phục và mở cửa nhà ma.
Theo như sắp xếp, Thu Minh đóng vai xác ૮ɦếƭ sống dậy, Duy thì quỷ ૮ɦếƭ oan bị nhét vào chiếc hòm lớn. Lớp trưởng làm chiếc đầu trên nóc tủ chỉ làm một việc duy nhất là thò đầu qua lỗ đã ᴆục và đứng im trợn mắt đỏ ngầu lên. Siêu song sinh làm ma sinh đôi bị quấn trong chiếc chăn treo lủng lẳng trên cây. Phong có nhiệm vụ làm thầy cúng đuổi tà bị điên cứ chạy lung tung nói linh tinh.
Nghĩ lại hôm trước Phong tập một màn này làm cả lớp run run ôm bụng mà không dám cười vì sợ bị ăn đòn. Thu Minh thì đúng là xác ૮ɦếƭ sống dậy thực thụ bởi động tác cứng nhắc, lại thêm đầu hơi ngoẹo đi trông vô cùng nghệ thuật. Duy bị nhét trong chiếc hòm cũ kĩ lại thỉnh thoảng phải hú lên đòi mạng nghe giống ma ૮ɦếƭ đói hơn là ૮ɦếƭ oan. Hội trưởng hội Cosplay thì đeo kính sát tròng đổi màu mắt thành đỏ, căng lồi mắt ra mà trừng, trông…thật ngu! Hai tên song sinh thì bị treo ở ngoài lan can tầng hai, đặt đệm ở dưới nên không lo, nhưng lo cái thỉnh thoảng lại thấy một trong hai thốt lên: ” Ngứa ௱ôЛƓ làm sao gãi? “, hay đại loại như ” Có cục ghèn ở mắt cần cậy gấp. “, …blad, …blad… Hội trưởng Cos dặn:
http://thichtruyen24h.com
” Nếu hôm nay dám thở ra những câu kiểu như hôm tập duyệt thì treo cả hai lên sân thượng phơi nắng phơi mưa, điều hòa không khí! ”
Còn về phần Thư, nó đóng vai ma nữ áo dài tự tử sau cánh cửa…nhà vệ sinh. Nhưng vấn đề không phải ở đó, vấn đề là nó sợ ma! Mà hội Cosplay hóa trang chẳng khác gì thật!
Nhìn chính mình trong gương mà còn cảm thấy sợ hãi chứ huống chi còn đứng trong cả một mê cung được dàn dựng muốn rợn người để dọa ma người khác! Chỉ sợ mình bị dọa trước thôi!