Tiếng chuông một lần nữa vang lên, nhưng đây là chuông báo hiệu hết giờ học, vả lại còn là buổi học chiều cho nên tất tần tật từ học sinh ngoan hiền, học giỏi cho đến học sinh cá biệt đều gần như đã đếm ngược từ bốn tiết trước chỉ để chờ đến cái thời khắc thiêng liêng và cao cả này. Thư cũng không phải là ngoại lệ, chuông còn chưa đổ hết hồi nó đã thu gọn gàng sách vở vào trong cặp. Lớp chọn áp lực học nặng nề kinh khủng, cả buổi trưa chỉ có chừng nửa tiếng đồng hồ ra căng tin ăn trưa còn đâu là hì hục đâm đầu vào học.
Cứ cuối giờ học, Thư thường cùng Phong và Duy ra sân bóng rổ chơi.
Nó lẽ ra ban đầu ở đội bóng rỗ nữ, nhưng do sức trâu vật dìm hàng người ta làm câu lạc bộ biểu tình liên hồi đòi đuổi nó ra. Nhà trường không biết nên làm thế nào mà vừa vặn Duy lại dùng thế lực ép buộc đòi chuyển nó sang câu lạc bộ nam nên quyết định nhắm mắt làm bừa.
Chính vì thế, hiện tại Thư có thể coi là chuyển giới và còn giữ chức quản lý kiêm chức đội trưởng ở đây. Một đứa con gái làm đội trưởng của đội bóng rổ nam, điều này nghe thật phi lý nhưng đây là thực trạng hiện tại của đội.
Đáng lẽ ra chức vụ đội trưởng này phải được quyết định sau khi Duy thi đấu một đối một với Phong để lựa chọn ra. Vậy mà khổ cái hai tên này nghe thấy làm “khỉ đầu đàn” là nghĩ đến khoản phải hứng mũi chịu sào hay nhiều việc thừa thãi vạ thân cho nên người nào người ấy kiếm cớ thoái lui. Rất may trong lúc cả đội đang phân vân không biết chọn ai thì Thư xuất hiện.
Ban đầu mọi người đều trố mắt ra, rồi còn có người bảo hiệu trưởng điên rồi. Nhưng chỉ với vài đường cơ bản, nó đã dìm phân nửa con trai trong câu lạc bộ chìm nghỉm như chưa từng được nổi. Tóm lại là không ai dị nghị thêm!
Hôm nay, vừa hết giờ thì đã thấy một chị gái rất xinh đẹp mò đến tận lớp tìm gặp Phong nên chỉ có Thư cùng Duy tới câu lạc bộ.
Vừa tới nơi đã thấy mọi người tập hợp đông đủ ở giữa sân. Thư liền cẩm bóng đập coong coong lên sàn nhà ra hiệu rằng đội trưởng bất đắc dĩ đã có mặt.
Cả bọn hào hứng thi nhau hô lên:
- A đội trưởng đến rồi kìa!
- Thư có mang bánh kem với nước ngọt đi không?
- Đội trưởng mang gì ăn không?!
- . . .
Thư hừ lạnh rút chai nước Lavie ném giữa mặt cái tên vừa tiên phong đòi ăn. Nó nhún nhún vai xòe tay biểu thị ” cả người lục ra vị chi là còn có tưng đấy tài sản “. Mấy tên kia thấy vậy lập tức uể oải, người nhũn ra như 乃ún, đồng loạt ủ rũ than vãn:
- Uầy! Vậy là không được ăn bánh kem free rồi!
Thư cầm trái bóng tương vào đầu vài tên ăn trực điển hình, một bộ dáng chỉ huy ra lệnh:
- Mấy ông có bỏ ngay cái thói ăn chùa vô điều kiện ấy đi không thì bảo? Lập tức xốc lại tinh thần chuẩn bị chia nhóm luyện tập!
Thư quán xuyến lại ý thức tập luyện của cả đội cả đội một lượt rồi sắp xếp những người chơi khá và giỏi đan xen vào nhau thành từng cặp ra lệnh đấu tay đôi ở một bên sân. Khoảng sân còn lại, nó tận dụng để hướng dẫn kĩ thuật cơ bản dành cho người chơi kém hoặc ma mới.
Duy không tham gia tập, cậu chỉ tập khi gần đến trận thi đấu chính thức, còn đâu chỉ toàn ngồi trên ghế hết nghe nhạc đến đọc shounen manga.
Từ ngày Thư tham gia vào đây, không khí đội bóng náo nhiệt hẳn. Nhìn bộ dáng nghiêm túc và ra dáng cán bộ của nó làm cậu thực sự cảm thấy rất thú vị. Không biết vì lý do gì, cậu rất thích vẻ mặt của nó khi tức giận hay chỉ đơn giản là nghệt mặt ra. Nó làm cậu chỉ muốn véo má, muốn trêu đùa.
Không biết từ lúc nào mà Thư đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộcsống vốn dĩ nhàm chán của cậu. Mỗi ngày đến lớp, việc đầu tiên cậu nghĩ đến chính là không biết Thư hôm nay có đi học không. Cậu rất muốn giống như tên Phong khó ưa kia được ở gần nhà Thư, mỗi ngày đều cùng đi học với nó.
Đang vẩn vơ suy nghĩ thì đột nhiên phát hiện ra mấy tên con trai đằng xa đang đùa giỡn nhau, tung loạn trái bóng lên. Bóng bay nhanh, thẳng về phía Thư. Nó không phát hiện ra điều đó mà vẫn tiếp tục chỉ dẫn cho những tân binh kia.
Duy hoảng quá, theo bản năng bổ nhào đến cạnh nó.
- Thư! Cẩn thận!
Nghe thấy giọng của cậu, nó mới giật mình ngoái đầu lại, nhưng ngay lập tức có gì đó chắn làm trước mắt nó tối sầm lại.
*
* *
- Ui ui nhẹ tay cái nào! Bà đang sát trùng vết thương hay đang lau nhà vậy! Ai ui! Cục bông to đùng ấy mà cứ di đi di lại trên bả vai tui là sao đây?!
Trong phòng y tế, tiếng kêu the thé vang lên chặt đứt không gian yên tĩnh làm ai người ta đi qua cũng đều muốn chôn chân tại chỗ mà vểnh tai lên nghe, kèm theo đó là tưởng tượng đến một khung cảnh SM điển hình. Chỉ tiếc là không có ai đi qua!
Thư cầm bông tẩm cồn thấm thấm nhẹ quanh miệng vết thương trên bả vai của Duy, nhưng rốt cuộc thì chịu không nổi tiếng kêu man rợ kia nên nổi đóa gắt lên:
- Ông có im mõm ngay đi không thì bảo không thì người nào nghe được lại tưởng tui ngược đãi ông thì sao!
Duy đúng là kì quái mà! Lúc nãy ở ngoài sân bóng rổ có thấy kêu ca gì đâu mà giờ sát trùng cho thì kêu như thể sắp bị cạo lông vậy trời?
Hừ, chắc chắn là sĩ gái rồi! Thư thừa biết xung quanh sân bóng này có rất nhiều chị em đang đứng đó ngắm trai, thế nào để mất thể diện được!?
Còn nữa, Thư không hiểu cậu ta nghĩ gì mà có ý tưởng xông lên đỡ trái bóng cho nó. Đã thế lại còn chữa lợn lành thành lợn què.
Tất nhiên là đúng như ý nguyện, quả bóng không trúng giữa đầu Thư nhưng là đập thẳng vào mặt cái thằng vận đen nào đó đằng sau Thư. Trong khi đó, Duy vì đẩy nó ra mà mất đà làm cả hai cùng ngã xuống.
Chẳng hiểu tại sao lòng nhân đạo của cậu ta bất ngờ trỗi dậy ôm chặt lấy nó, dùng thân làm nệm đỡ!
Do ngã nghiêng nên bị thương ở bả vai và trán bị va xuống sàn, xước một vết khá lớn.
Dù vậy, anh hùng vẫn oanh liệt mà hỏi mỹ nhân: ” Cậu có sao không?”.
Mặc dù Thư không phải mỹ nhân như đã nói nhưng tóm lại cái viễn cảnh nó là như thế!
Thư lấy miếng bông khác, thấm ít cồn vào chuyển sang sát trùng vết thương trên trán Duy. Nó vừa tần mà tần mần vừa mở miệng nói kháy:
- Duy, đúng như Thu Minh nói, càng nghĩ càng thấy ông ngu hệt như trong lời đồn.
Cậu ta nghe vậy nghệt mặt ra:
- Huh? Đứa nào đồn?
- Hôhô – Thư cười ngây thơ vô tội, bắt trước giọng điệu của Phong hồi sáng – Nhớ không nhầm là tui thì phải!
- Gì chứ! Tui đứng thứ 5 toàn trường ấy nhớ! Dám khinh?!
- Vẫn là đồ ngu!
- Hừ, ngứa quá! Bà bôi cái khỉ gì vậy!? – Duy đột ngột không đầu không đuôi la toáng lên.
Thư đặt lọ cồn xuống bàn, bĩu môi chê cười người trước mặt:
- Đừng có dùng giọng điệu bôi bác ấy mà la ó nữa, nghe khó lọt tai lắm! Sát trùng thì tất nhiên là ngứa rồi, đưa trán đây tui thổi cho đỡ ngứa!
Lần này Duy nghe lời dễ sợ, cậu ta ngoan ngoãn ngồi khoanh chân, chìa mặt ra không lời nào chống đối.
Vóc cậu rõ bảnh trai, nhất là trong bộ dáng cởi trần lại càng thể hiện rõ điều đó. Nhưng vẻ mặt nhắm tịt mắt lại, cười nhè nhẹ như con mèo đang thỏa mãn sự chiều chuộng của chủ làm Thư có cảm giác rất khó nhịn cười. Vậy là nó liền vô thức đưa tay ra tát cái bốp vào mặt cậu.
Tát xong mới sực nhớ ra hành động của mình có vẻ тһô Ьạᴏ. Nhưng mặt Duy khiến nó ngứa ngáy…rất muốn đánh!
Nhan sắc đẹp hấp dẫn, tội lỗi, amen!
Duy bị ăn một bạt tai, giật mình từ hư không trở về thực tại. Cậu phồng má trợn mắt ngố người ôm má:
– What? Sao bà đánh tui?
Nó quyết không chịu nhận sai:
- Tại mặt ông coi ngược coi xuôi vẫn thấy ngu quá, tóm lại là không kìm nổi xúc động!
Duy gân xanh nổi lên, mặt cậu đen lại, khóe môi cười một đúng một kiểu kinh dị.Cậu đưa tay lên véo hai bên má nó:
- Này thì xúc động!
Thư túm lấy tay Duy kêu lên oai oái:
- Cậu bỏ tay ra nào! Xưng má người ta lên giờ!
Trong khi đó, Phong đang ngáp dài ngáp ngắn đứng bên cạnh một đàn chị lớp trên, nghe đủ thứ luyên thuyên nào thì sét đánh, nào thì thích thầm gã từ lâu. Bà chị kia còn rất rất dày mặt tự liệt kê ưu điểm để nhanh chóng tự gói mình lại, đẩy hàng ra thị trường tiêu thụ!
Nghe được nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng chẳng ra đâu vào đâu, nên dù nể tình là bề trên lắm nhưng mà Phong cũng kiên nhẫn không có nổi, gã thẳng thừng ngắt lời:
- Đã nói xong chưa bà thím?
- Hơ?
Cô gái kia ngây người ra, đôi mắt xinh đẹp mở to hết cỡ như thể đang nghe chuyện lạ đời gì đó vậy!
Phong cũng không dư tinh lực tiếp tục cuộc trò chuyện nhàm chán này nên thẳng thắn chốt một câu cuối cùng:
- Xong rồi thì sập tiệm tại đây, chưa xong thì đứng đấy độc thoại tiếp, tôi đi có việc thím à!
Phong nói xong liền bỏ đi không thèm ngoảnh mặt lại. Gã đến thẳng sân bóng rổ để tìm Thư.
Vừa đến nơi, không thấy nó đâu, gã hỏi đại một người trong câu lạc bộ thì cậu ta bảo: ” Thư đang ở phòng y tế, vừa nãy cậu ấy bị bóng bay vào mặt, rồi…”. Chưa để người ta nói hết câu, Phong đã ngắt lời: “Thư bị bóng bay vào mặt?”. Tên kia bị thái độ hoảng hốt cùng vẻ mặt dọa người của gã hù cho đến nói cũng lắp bắp: ” Đúng, nhưng…”
Nhưng gì thì Phong cũng đã chạy đi mất tiêu. Đây là cái tội không nghe hết lời từ đối phương trong khi trò chuyện.
Cạch!
Tiếng cửa bị đẩy mạnh ra như thể cái cửa nó đắp tội với người mở. Phong thở hổn hển bước vào trong phòng. Vừa vặn, gã bắt gặp cảnh tượng hai người một trai một gái, người con trai thì cởi trần, người con gái thì quần áo hơi nhăn nhó và đầu tóc cả hai đều trongtrạng thái rối bời.
Không ngờ vì lo lắng mà chạy suýt hụt hơi, đến được nơi lại gặp ‘bức tranh phong cảnh hữu tình này’. Mà hai nhân vật chính lại không ai khác chính là Duy và Thư.
Gã nhướng mày, vẻ mặt ngờ vực hỏi:
- Cả hai đang làm cái trò gì ở nơi này?
Duy dừng lại động tác véo má Thư, quay sang ngạc nhiên nhìn Phong. Nhưng chỉ một giây sau liền trở lại nguyên bản bộ dáng thảnh thơi, ra vẻ như bất ngờ hỏi:
- Ô hot boy đến đây thăm bệnh trạng tui sao?
Phong liếc xéo về phía Thư, nhìn nó từ đầu tới chân nó một lượt rồi lại nhìn về phía Duy. Trầm ngâm vài giây, gã mới nhếch miệng cười đểu:
- Ra là cậu bị thương, vậy là nhầm lẫn. Hờ hờ… – Gã tới gần bàn, cầm bông và cồn trên tay, vẻ mặt gian trá – …tui đến thăm nè! Trông cậu thấy sao mà tội quá! Để tui chữa trị cho bớt bệnh ngu.
- Làm gì thằng điên? Biến! – Duy co giò, thu người lại.
- Im nào! Để tui “sát” trùng nào!
Cả hai lại vẫn trò cũ, đánh nhau loạn xì ngầu lên. Bụi tung mù mịt, bom đạn trút như mưa…Tất nhiên là không đến mức đấy, nhưng vẫn là nên đặt vào cái khung cảnh này mới diễn tả được hết sát khí đang bùng nổ giữa hai người.
Thư cho đến bây giờ vẫn không hiểu lý do vì sao mà hai cái tên này cứ gặp nhau là động thủ động cước. Nhưng chắc chắn là có nguyên do sâu xa mà người ngoài không hiểu được. Haiz! Vấn đề là làm sao để ngăn lại giờ, cứ thế này hoài không ổn cho lắm!
Thật may là vừa lúc nó bí kế thì cô y tế trở về. Duy và Phong ngay lập tức dừng lại toàn cục trận chiến và quay trở về dáng vẻ ngoan hiền. Cả hai khoác vai nhau ngoan ngoãn khẽ cúi đầu chào cô rồi bước ra ngoài.
Ra ngoài cái thì mỗi người liền quay phắt mặt về một bên, coi nhau như không khí, chỉ có Thư ở giữa cảm thấy rất buồn cười. Nó vẫn tò mò, không biết nếu cả hai cùng thích một cô gái mà cô ấy chỉ yêu một người thì người còn lại có chịu buông tay? Nếu thế thì chắc sẽ có nhiều thứ đáng để nói lắm đây!
Nhưng có nhiều điều đáng nói hơn những điều đáng nói trên là hai tên này có khi yêu nhau cũng nên!