Tiệc đứng trong nhà hàng của khách sạn cao cấp đương nhiên không thể phục vụ loại sữa kém, chẳng qua so với loại của con nhà giàu uống đương nhiên khác nhau, nhưng Ngu Minh Nhã nói vậy cũng làm người khác buồn cười.
Tần Du nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng, “Loại sữa bình thường này? Không phải bình thường Ngu đại tiểu thư lên trời uống sữa tiên chứ?”
“Cậu!” Sắc mặt Ngu Minh Nhã xanh trắng nhìn hắn.
Mấy cô gái đằng sau bất an nhìn cảnh trước mặt, bọn họ vốn nghĩ Ngu Minh Nhã đến đây sẽ cùng bọn họ nói chuyện, nên bọn họ có thể có cơ hội đáp lại với đám Lục Dĩ Hoài, không nghĩ rằng cuối cùng sẽ như vậy.
“Tôi làm sao?” Tần Du biết rõ cố hỏi: “Tôi rất tốt, nhưng nhìn cô lại có vẻ không tốt lắm.”
Ngu Minh Nhã nhìn Lục Dĩ Hoài trực tiếp uống sữa Ngu Trà đưa cho, không thể nào cam lòng được, trực tiếp mở miệng: “Ngu Trà, thấy chị gái ở đây, em không thể chào hỏi đàng hoàng sao?”
Hôm nay cô ta mặc một cái váy liền, rất ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, vừa động một chút đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
“Lúc nãy cô cũng đâu có thấy tôi.” Ngu Trà nói.
Lúc nãy Ngu Minh Nhã căn bản không đặt cô vào mắt, có cũng không rảnh chào đón, dù sao cũng đã xé rách mặt, không cần nói gì nhiều.
Lục Dĩ Hoài đặt một miếng bánh vào đĩa của Ngu Trà.
Ngu Minh Nhã đứng một bên nhìn động tác này, rất tự nhiên thuần thục, vừa nhìn là biết bình thường rất hay làm, mà Ngu Trà cũng không có biểu tình thẹn thùng ngoài ý muốn, cô chắc chắn cũng có thói quen được Lục Dĩ Hoài gắp cho.
Dựa vào cái gì a?
Trong đầu Ngu Minh Nhã hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng lóe lên linh quang, một đáp án dừng lại làm cô ta giật mình.
Cô ta cẩn thận quan sát hai người trước bàn, Ngu Trà sắc mặt bình tĩnh đang ăn phần của mình, mà Lục Dĩ Hoài lại thường xuyên nhìn cô, ánh mắt tối nghĩa khó hiểu.
Tần Du lên tiếng: “Ngu đại tiểu thư, cô đứng ở đây không tốt đâu, ảnh hưởng chúng tôi ăn sáng, có thể rời đi được không.”
Tô Ngọc cũng nói theo: “Chẳng lẽ các người thích nhìn người khác ăn?”
“… Cậu nói bậy gì đó!” Ngu Minh Nhã liếc qua hai người trừng mắt một cái, dẫm lên giày cao gót rời khỏi đây.
Trở lại bàn của mình, bọn họ ở đây có thể nhìn thấy mấy người đằng kia, Trương Tuyết nói: “Mình thấy Ngu Trà đã câu dẫn để Lục Dĩ Hoài yêu cô ta sâu sắc.”
“Thật không biết xấu hổ!” Chu Nguyệt đỏ mặt nói: “Nhìn môi của Lục Dĩ Hoài đi, đã bị thương rồi, chắc chắn là Ngu Trà cô ta…”
Lời còn lại chưa nói ra hết nhưng mọi người đều rõ ràng.
“Không nghĩ rằng Ngu Trà là người như vậy, bề ngoài thanh cao gì đó đều là để thể hiện ra cho các nam sinh nhìn thấy.”
“Nếu không sao có thể làm cho ba người Lục Dĩ Hoài thích cô ta như vậy, mình nghi ngờ cô ta gặp ai cũng có thể câu dẫn…”
Ngu Minh Nhã không gia nhập đề tài của bọn họ, ngược lại cảm thấy suy nghĩ lúc nãy của mình càng có khả năng, hơn nữa lúc nãy Chu Nguyệt cũng nói chuyện môi bị cắn, đã trở thành một minh chứng.
Rất có thể là Lục Dĩ Hoài ૮ưỡɳɠ éρ Ngu Trà!
Đây không phải lần đầu Ngu Minh Nhã muốn đến gần Lục Dĩ Hoài, cô ta hiểu tính cách của hắn, rất lãnh đạm đối với người hắn không thích, nhưng hắn lại nhìn Ngu Trà bằng một ánh mắt khác, chắc chắn là thích.
Nhưng nhìn cách Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài ở chung, chỉ sợ Ngu Trà vẫn chưa thích Lục Dĩ Hoài, nếu không cũng sẽ không cắn môi hắn.
Ngu Minh Nhã cho rằng môi của Lục Dĩ Hoài là do Ngu Trà cắn.
Sắc mặt cô ta ngày càng khó coi, người thích hắn thì hắn lại chướng mắt, cố tình lại thích một đứa không bằng cô ta như Ngu Trà, thậm chứ đối phương còn không thích hắn.
Nếu ngày nào đó Ngu Trà thông suốt được, chỉ sợ hai người họ sẽ ở bên nhau.
Ngu Minh Nhã khuấy ly cà phê, cô ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra, ngay lúc Ngu Trà vẫn chưa thích Lục Dĩ Hoài, cô ta có thể xuống tay dễ dàng hơn một chút.
Vì mùa hè đã qua nên thời tiết rất thoải mái, không nóng không lạnh, khu du lịch lại còn nằm ở vị trí rất thuận lợi, độ ấm vừa đủ.
Ăn xong, cả nhóm Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài ra ngoài chơi, vì không chuẩn bị trước để cưỡi ngựa, nên đã quyết định thử đánh golf.
Người trong xã hội thượng lưu rất thích đánh golf, đây là sở thích tiêu biểu của bọn họ, ngoài ra còn có đua ngựa, ở thành phố Ninh còn có câu lạc bộ mà người không có quyền thế thì không thể vào.
Đời trước Ngu Trà có cơ hội tham gia, nhưng lần đó cô và Lục Dĩ Hoài cãi nhau rất lớn, cuối cùng không thể cưỡi ngựa được, ngược lại lại bị giáo huấn trên giường cả đêm.
Cô lắc đầu, sao lại có thể nhớ đến chuyện này.
Ngu Trà nghi ngờ là do nụ hôn tối qua của Lục Dĩ Hoài, cô cảm thấy không thể nào có một nguyên nhân khác, cảm xúc lúc đó của Lục Dĩ Hoài có lẽ là do phát bệnh.
Có lẽ là cô không muốn nghĩ theo một hướng nào đó.
Bọn họ vừa bước vào thì nghe thấy tiếng cười của một nhóm người, giọng cười hỗn loạn của các cô gái có chút kệch cỡm.
Chàng trai nhuộm tóc đỏ nói: “Muốn chơi?”
Tên đó dùng một tay túm lấy cô gái bên cạnh, hôn một cái, sau đó buông ra, ngay lập tức tạo nên một trận ồn ào, có cô gái mặt đỏ bừng đấm nhẹ vào иgự¢ cậu ta.
“Lương thiếu!”
Lương Vân cười ha hả, duỗi tay đẩy, nói: “Ai nhặt được trái bóng nhanh nhất thì sẽ tặng người đó túi xách mới nhất.”
Vừa dứt lời, một đám con gái trực tiếp chạy ra ngoài, mang giày cao gót chạy trên cỏ cũng không thấy sợ, tất cả đều muốn bắt được trái bóng rơi phía xa kia.
Ngu Trà thấy một màn như vậy cũng chỉ bình tĩnh dời tầm mắt.
Cô nhớ đến một bộ phim điện ảnh, một đám phụ nữ vì nhặt đồng hồ đã nhảy xuống hồ bơi, không khác gì so với cảnh lúc nãy.
Chu Chu thấy cô đang nhìn bên kia, cười nói: “chị dâu nhỏ, cậu cứ việc quăng đi, rơi đến đâu thì tôi sẽ giúp cậu nhặt lấy.”
Ngu Trà mỉm cười không trả lời.
Nhân lúc các nam sinh đang nói chuyện phiếm, cô đi đến cạnh Lục Dĩ Hoài, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh muốn chơi bóng không?”
Lục Dĩ Hoài nhìn khuôn mặt nhỏ đang cười kia, “Ừ.”
Ngu Trà trêu chọc nói: “Người muốn nhặt bóng giúp anh có cả đám, nếu anh nói một tiếng, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây cũng sẽ giúp anh nhặt lấy.”
Lục Dĩ Hoài thấp giọng nói: “Em nghĩ như vậy thật sao?”
Ngu Trà nói: “Chẳng lẽ sai à?”
Người ở sân golf không nhiều lắm, một nhóm người tiến vào cũng sẽ gây chú ý cho người khác, bên phía Lương Vân cũng có người chú ý đến bọn họ.
“Lương thiếu, cậu có biết người kia không?” Một nam sinh đến cạnh Lương Vân, thấp giọng nói, “Nhìn rất quen.”
Lương Vân liếc mắt một cái, “Lục gia.”
Tuy cậu ta không có quan hệ gì nhiều với Lục gia nhưng cũng đã nghe người trong nhà nói qua, phần lớn thời gian đều sống ở nhà ngoại, lúc tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử diễn ra cậu ta cũng không về thành phố Ninh, chỉ nghe nói Lục Dĩ Hoài đã xảy ra chuyện, không nghĩ lại là sự thật, có chút tiếc hận khi nhìn thấy tận mắt.
“Chắc Lương thiếu không biết cô gái bên cạnh hắn đâu.” Nam sinh lại cười cười, “Ngu gia.”
“Ngu gia?” Lương Vân lặp lại, “Ngu Minh Nhã?”
Cậu ta cũng biết người Ngu gia, nhưng chỉ biết nhà đó có một đứa con gái, rất nổi tiếng, xinh đẹp ôn nhu.
“Không phải, là con nuôi của Ngu gia, em gái của Ngu Minh Nhã, tên Ngu Trà, rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng rất hấp dẫn.”
Nói đến việc này, mấy nam sinh xung quanh đều nở nụ cười ý vị thâm trường.
Bình thường bọn họ chỉ biết ăn chơi, đã sớm nếm thử mùi vị phụ nữ, khi nói chuyện phiếm cũng thêm vài những lời thô tục, lúc nói về con gái cũng không tránh khỏi chủ đề này.
Đang nói thì có mấy cô gái cách đó không xa đang đi lại.
“Ai, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lương thiếu, người đi đầu chính là Ngu Minh Nhã.” Nam sinh chỉ tay ra phía trước.
Lương Vân nhìn đi, liếm liếm môi, ánh mắt đặt thẳng lên người cô ta, lại có thể nảy sinh hứng thú với cô ta, nói với người bên cạnh mấy câu.
Đương nhiên Ngu Minh Nhã cũng thấy bên đây, liếc mắt một cái là biết bọn họ phi phú tức quý nên khi có người lại đây mời, rụt rè một chút thì đồng ý.
“Ngu Minh Nhã lại đi qua đó.”
Tô Ngọc nói, “Chị dâu nhỏ, chị gái của cậu đúng là rất can đảm, có khi cô ta còn nghĩ Lương Vân là người tốt.”
Ngu Trà hỏi: “Lương Vân có vấn đề?”
Tần Du lập tức nổi lên hứng thú, nói: “Tên đó là người trầm mê nữ sắc, hơn nữa còn có sở thích đặc biệt tại cái phương diện đặc thù kia, như là ——”
Lục Dĩ Hoài ho khan một tiếng.
Tần Du vội vàng cắt đứt, “Cái này hơi khó nói, chỉ là phong cách làm việc của cậu ta tương đối cấp tiến, dù sao thì đối xử với con gái chẳng ra gì.”
“À.” Ngu Trà đã hơi hiểu được.
Cô không biết gì về Lương Vân, cùng lắm cũng chỉ mới nghe qua tên cậu ta, đời trước cũng không nghe qua chuyện Ngu Minh Nhã có quan hệ gì với Lương Vân, đương nhiên cũng có thể hai người bọn họ mới quen biết sau khi cô ૮ɦếƭ đi.
Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nói: “Lương Vân không phải người tốt.”
Có thể bị Lục Dĩ Hoài đánh giá như vậy, hiển nhiên là đã bị hắn chán ghét một mức nhất định, dù sao người bình thường cũng chỉ bị hắn làm lơ.
Trong lòng Ngu Trà yên lặng thắp một cây nến cho Ngu Minh Nhã.
Ngu Minh Nhã sẽ đánh golf cùng nhóm Lương Vân, nhìn thấy Lục Dĩ Hoài trên xe lăn đang đi qua hướng khác, cô ta không nhịn được mà đi theo.
Hôm nay hắn mặc áo đen thật sự rất đẹp.
“Lục Dĩ Hoài.” Ngu Minh Nhã gọi một tiếng.
Người phía trước cũng không dừng lại.
Trong lòng Ngu Minh Nhã bùng lên một ngọn lửa giận, bỗng nhiên nói: “Lục Dĩ Hoài, cậu thích Ngu Trà, tôi biết chắc chắn cậu thích nó.”
Quả nhiên Lục Dĩ Hoài dừng lại trong chớp mắt, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, Ngu Minh Nhã theo bản năng lùi lại một bước, không lùi nữa.
“Lục Dĩ Hoài, có vẻ như Ngu Trà không thích cậu, cậu thích cô ta cũng không được gì, cùng tôi ở bên nhau không được sao?”
Ngu Minh Nhã tươi cười, nhanh chóng nói: “Tôi đẹp hơn so với nó, xuất sắc hơn so với nó, chỗ nào cũng tốt hơn nó.”
Lục Dĩ Hoài hỏi: “Chỗ nào cũng tốt hơn?”
“Đúng vậy.” Ngu Minh Nhã cho rằng hắn bị mình thuyết phục, vội vàng gật đầu: “Thích một người không thích mình rất không thú vị.”
Cô ta nhìn Lục Dĩ Hoài, cảm giác được hắn tức giận.
Chỉ chợt lóe qua, như chưa từng xuất hiện.
Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, khí thế không giảm, cười cười, nói: “Cô có thứ gì có thể so sánh được với cô ấy?”
Giọng nói của hắn lạnh lẽo đến tột cùng.
Vừa dứt lời, nụ cười của Ngu Minh Nhã lập tức cứng đờ, sau lưng nổi lên một tầng da gà.
Ánh mắt Lục Dĩ Hoài lãnh đạm, “Đừng tự đề cao bản thân, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, ghê tởm.”
Nói xong, Lục Dĩ Hoài điều khiển xe lăn.
Ngu Minh Nhã ngơ ngác nhìn hắn rời đi, tức giận dậm chân, vành mắt đỏ lên, phẫn nộ kêu lên: “Cô ta sẽ không thích cậu!”
Lời nói quanh quẩn trong không gian.
Đôi mắt hắn đen nhánh, chứa một cảm xúc điên cuồng không tên, không thể phủ nhận, Lục Dĩ Hoài đã đặt lời nói của cô ta trong lòng.
Hắn nhìn về phía xa.
Cô gái với thân hình yểu điệu đang cầm gậy, chỉnh tư thế nửa ngày mới đánh ra, vậy mà còn đánh hụt.
Ngu Trà nhìn chằm chằm trái bóng nhỏ trên cỏ, không cam lòng, tại sao đánh cả một lúc lâu vẫn không trúng, thật không khoa học.
Rõ ràng nhìn qua rất đơn giản.
“Thả lỏng.” Lời nói từ tính truyền từ phía sau.
Ngu Trà quay đầu, “Lục Dĩ Hoài, anh mới đi đâu vậy, bọn Tần Du Tô Ngọc không biết đã chạy đi chỗ nào rồi.”
Còn có tên Chu Chu cợt nhả kia, miệng nói là đi nhặt bóng, kết quả còn chưa chơi đã không thấy bóng dáng đâu.
Giọng nói cô gái rõ ràng ngọt ngào, được gió thổi nhẹ đi vào lòng, “Lục Dĩ Hoài, anh muốn thử không?”
Ngu Trà nhìn hắn, chuẩn bị chỉ dạy cho Lục Dĩ Hoài.
Lục Dĩ Hoài khống chế khoảng cách phía trước, đến cạnh cô, “Golf không được chơi như vậy, tư thế của em sai rồi.”
“Phải không?” Ngu Trà đỏ mặt.
“Đừng sợ.” Lục Dĩ Hoài thấp giọng nói: “Rất đơn giản, tôi dạy em.”
Ngu Trà cười cười nghe câu này, thật ra không quá tin tưởng, dù sao bây giờ hắn cũng đang ngồi xe lăn, sao có thể dạy cô.
Cô mềm mại nói: “Chờ sau này khi anh khỏe lại thì dạy tôi.”
Loại lời nói này chỉ là nói miệng cho có lệ, sau này cũng không có ai có thể nhớ đến.
“Sau này?” Lục Dĩ Hoài nhẩm lại hai chữ.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, khi nói chuyện thì yết hậu động nhẹ, bất tri bất giác đã sắp trở thành một người đàn ông.
Ngu Trà hoảng hốt khó hiểu: “Sao vậy?”
Lục Dĩ Hoài cười khẽ: “Sau này sẽ dạy em chuyện khác.”