Váy ngủ mỏng gần như trong suốt treo trước иgự¢, Cừ Chiêu vừa ăn miên nhũ, vừa dùng ngón tay tách ra khe thịt khép chặt.
Váy ngủ là hắn mua cho Tuế Hòa mặc.
Quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, chỉ cần nhìn Tuế Hòa mặc vào, hắn liền cứng.
“Ưm… Cừ Chiêu…” Tuế Hòa bị bịt mắt bởi chiếc cravat màu đen, cảm giác bí bách làm cô mặc cho người ta sai khiến, vầng trán bị mái tóc rối bời che khuất, chóp mũi xinh xắn, đôi môi sưng đỏ cùng với chiếc cằm bị cắn hiện ra dấu răng, cô đang thở dốc, đầu lưỡi chọc vào hàm trên, miệng đắng lưỡi khô.
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cảm giác kích thích và cảm thấy thẹn thùng lan tràn khắp người cô.
Đầu ✓ú bị ʍúŧ, bị kéo dài, lại bị xoa thành đủ hình dạng, cảm giác thật giống như có hàng ngàn con kiến chui vào trong từng khớp xương của cô, khiến cô ngứa ngáy toàn thân đổ đầy mồ hôi; đôi chân bị tách ra, ngón tay vân vê âm đế còn chưa đủ, đẩy ra trai thịt thọc vào bên trong, nhất quyết phải quấy nhiễu nhục huyệt phun nước mới bỏ qua.
ɦσα ɦµყệƭ đỏ, ngón tay trắng, hình ảnh sắc tình nhục dục, mị thịt ướt dầm dề. Cừ Chiêu ma sát lung tung cửa hang một phen, nhắm ngay ¢ôи тнịт ¢ươиg ¢ứиg đi vào khe hở nhỏ bị thọc ra.
Đường đi bị lấp đầy, mọi nếp uốn bị dãn căng, Tuế Hòa theo bản năng siết chặt nhục huyệt, bám lấy ďươñğ √ậț nóng bỏng, cô sảng khoái nói không nên lời, đôi tay vung loạn muốn tìm được Cừ Chiêu trong tình trạng không nhìn thấy.
Cô muốn hôn môi.
Vừa vào trong cơ thể cô Cừ Chiêu liền hôn môi.
Ngay từ đầu, chính Cừ Chiêu làm cô biết hôn môi vô cùng tuyệt vời.
Cừ Chiêu chống hai bên người Tuế Hòa, thẳng lưng cử động, cơ bụng hiện rõ, rậm rạp trong rừng cây, ¢ôи тнịт cắm vào mật huyệt phát ra tiếng nước biển đập vào đá ngầm. Hắn nhìn vẻ mặt Tuế Hòa bị Dụς ∀ọηg điều khiển đến ngay cả miệng cũng không khép lại được, như đang thưởng thức một đóa hoa kiều diễm, vừa mới nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Đóa hoa này, chỉ mình hắn có thể ngắt, người khác không được phép.
Như có tia chớp lóe qua, Cừ Chiêu vậy mà sinh ra một ý niệm hoang đường… Vốn dĩ Tuế Hòa sinh ra là vì hắn.
Cừ Chiêu bỗng nhiên cường thế hôn Tuế Hòa.
Hai người như những người du mục cùng đồng hành đi trong sa mạc, nước bọt của họ chính là nguồn nước duy nhất, ai uống được nhiều hơn, người đó sẽ sống lâu hơn.
Nhưng bọn họ chưa nhận ra, dâm thủy cuồn cuộn không ngừng từ chỗ ɠเασ ɦợρ kia, so với mồ hôi, nước bọt… Còn dồi dào hơn cả.
Tuế Hòa lại tiết ra lần nữa, lần này cô lại bại bởi Cừ Chiêu. Cừ Chiêu nhân lúc cô đang hưởng thụ khoái cảm cao trào mang đến dần mất đi, hắn bỗng nâng cô lên, ôm cô, vừa đi vừa làm.
“Như vậy có thoải mái không?”
¢ôи тнịт bừng bừng sức sống, không ngừng thọc sâu, Tuế Hòa thét chói tai, mật nước giao triền trượt xuống dưới theo bắp đùi, nhỏ một đường trên tấm thảm.
Không nhận được câu trả lời, tiếng ՐêՈ Րỉ dồn dập chính là đáp án tốt nhất.
Cừ Chiêu dừng lại trước cửa sổ, để lưng Tuế Hòa đối diện với hắn, hắn từ phía sau đâm Tuế Hòa, tháo gỡ cravat, hắn xoay cằm cô để cô nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có thích như vậy không? Hửm?” Tầm mắt lấy lại được ánh mặt trời, Tuế Hòa cau mày thích ứng độ sáng.
Mùa đông trôi qua, mùa xuân ấm áp tới mơ hồ, nó dây dưa với mùa hè, không trốn thoát, thời tiết khô nóng đúng hẹn lại tới.
Có hơi nóng đang lơ lửng trong không khí, chúng nó đang ca hát cho bụi bặm nghe, hạt bụi nhỏ xíu vui vẻ được dịp đắp lên một lớp vàng rực mỏng manh dưới ánh nắng.
Đôi đồng tử của Tuế Hòa phát sáng, cô không kìm nổi kẹp thật chặt tiểu Cừ Chiêu… đây không phải là lần đầu tiên ℓàм тìин bên cửa sổ.
Biết rõ trên tầng cao sẽ không có người thấy được phong cảnh này, nhưng cô vẫn hưng phấn, hưng phấn muốn Cừ Chiêu dùng thêm sức một chút.
Những người đó cô không muốn tiếp xúc, tất cả đều bị dẫm dưới lòng bàn chân. Cô ở trước mặt bọn họ giao hoan hưởng lạc, bọn họ lại không nhìn thấy được.
“Kẹp chặt như vậy,” Cừ Chiêu liếm vành tai cô, “Xem ra là rất thích.”
Váy ngủ mỏng manh trượt xuống, bầu иgự¢ như ẩn như hiện bị Cừ Chiêu nắm giữ trong lòng bàn tay, Tuế Hòa vểnh ௱ôЛƓ, mũi chân gần như không chạm mặt đất, cô ưỡn иgự¢, hơi nóng phả vào mặt kính, ɦσα ɦµყệƭ theo quy luật chèn ép ďươñğ √ậț, giống hệt miệng trên, biết hút máu người.
Cừ Chiêu hôn ót cô, khi ɦσα ɦµყệƭ co Ϧóþ ngày càng chặt liền nhanh chóng ra vào, hắn cắn một ngụm lên bả vai trắng nõn…
Cao trào kịch liệt bất chợt đau nhói làm Tuế Hòa run rẩy dữ dội, Cừ Chiêu вắи тιин dịch vào hoa tâm, thắt lưng dán sát Tuế Hòa, gân xanh trên cổ hiện lên, hàm răng vẫn đang cắm vào bả vai.
Trước kia cô từng cắn cổ tay hắn.
Sau đó cô bỏ chạy, khiến hắn thấy phụ nữ liền ghê tởm.
Hiện tại hắn muốn trả lại một miếng này.
Chỉ là không nỡ làm đau cô, ngay cả cắn mạnh hắn cũng không dám.
Coi như là phần thưởng cô quay trở lại bên hắn đi.
…
Giúp Tuế Hòa tắm rửa xong, Cừ Chiêu để trần ôm cơ thể trần trụi của cô ra khỏi phòng tắm, hai người dây dưa tựa tranh vẽ.
Cẩn thận đặt Tuế Hòa lên giường, mặt cô còn chưa chạm vào gối đầu đã ôm lấy chăn bông xù xì, chỉnh điều hòa đến nhiệt độ phù hợp để ngủ.
Cừ Chiêu xoay người, tìm bừa một chiếc quần đùi mặc vào, hắn không lên giường, chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh, dùng ngón tay chọc vào mặt Tuế Hòa.
Mềm mại non nớt, còn lộ ra màu hồng phấn, trắng nõn đàn hồi như bánh mochi vị dâu tây.
Hắn hạ thấp giọng hỏi: “Bảo bảo, em cảm thấy Nam Nhĩ Hạo thế nào?”
Sau hai tháng, danh tiếng của Nam Nhĩ Hạo vang xa, người người đều khen, dù là Cừ Chiêu, cũng từng hối hận trước đây giúp đỡ cậu ta.
Nhưng nếu quay trở lại, Cừ Chiêu vẫn sẽ lựa chọn giúp đỡ Nam Nhĩ Hạo.
Hắn chẳng qua chỉ bảo Nam Nhĩ Hạo đi một nước cờ, còn lại phải xem vận khí của chính Nam Nhĩ Hạo.
Nam Nhĩ Hạo là người có dã tâm bừng bừng, Cừ Chiêu khá thưởng thức, thêm một kẻ địch không bằng thêm một phần nhân tình. Hơn nữa, giúp đỡ một chuyện nhỏ, đổi lại không bị người khác quấy rầy cuộc sống của hắn và Tuế Hòa, rất đáng giá.
Cũng không phải Cừ Chiêu thiếu tự tin.
Mà là hắn không cho phép Tuế Hòa bị một người không liên quan chiếm mất thời gian, một phút một giây cũng không được, dù là người có liên quan hay không.
Tuế Hòa sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy câu hỏi, cô mơ mơ màng màng đáp: “Anh tốt nhất.”
Cừ Chiêu cười, hôn môi cô.
“Thật ngoan.”