Chị gái xinh đẹpTuế Hòa cầm một bộ váy lụa màu da đứng trước mặt khoa tay múa chân, hỏi Cừ Chiêu: "Mặc bộ này đẹp không?"
Không cần nhìn cũng biết là đẹp, Cừ Chiêu không ngẩng đầu, đáp: "Đẹp."
"Vậy thì chọn bộ này."
Cô quyết định quá nhanh, Cừ Chiêu khó hiểu liếc nhìn sang, phát hiện chiếc váy này quá mát mẻ, tuy rằng váy dài, lại mỏng như cánh ve, hắn nhíu mày, "Nhưng mặc bộ này sẽ lạnh."
Cuối thu, gió thổi qua lông tơ dựng đứng hết lên, cái lạnh thấm vào xương cốt.
Tuế Hòa không để ý tới câu giải thích của hắn, "Vừa rồi anh nói nhìn đẹp mà."
"..." Vác đá nện vào chân mình, Cừ Chiêu xoa xoa ấn đường, "Vậy thì ra ngoài mặc dày chút."
Tuế Hòa gật đầu có lệ, Cừ Chiêu khép sách lại, đi về phía cô, ʍúŧ một dấu nho nhỏ màu hồng trên cổ cô, "Không được che."
"Aazzz." Tuế Hòa nghiêng đầu nhìn gương, vị trí gần xương quai xanh, rất rõ, cô lườm hắn trong gương, "Quỷ hẹp hòi."
Cừ Chiêu thản nhiên xoay người, lại cầm sách lên, ngay cả phản bác cũng lười nói.
Tuế Hòa thay váy, lúc trang điểm đến bước cuối cùng, cô liếc nhìn kem che khuyết điểm, lại nhìn dấu dâu tây trên cổ, nghĩ lại nghĩ, động tác lưu loát đóng nắp lại.
Cô thật sự nghe lời Cừ Chiêu nói, không che, để mặc vết hồng bị lộ ra. Mà Cừ Chiêu ngồi sau lưng cô, rõ ràng đang nhìn sách Y, lại không tiếng động cười.
Ke thời gian, khi Tuế Hòa và Cừ Chiêu tới Nam gia, người tới không nhiều không ít, nhưng rất náo nhiệt.
"Thật nhiều người quen." Tuế Hòa kéo Cừ Chiêu, "Hình như hôm nay bố không tới."
"Em hỏi rồi?"
"Hỏi anh trai." Tuế Hòa ấn ấn lòng bàn tay hắn, "Anh trai sẽ đến."
Cừ Chiêu không nói lời nào, đáy mắt hiện lên ghét bỏ vô cùng rõ.
Tuế Hòa bĩu môi chịu thua, anh trai và bạn trai bất hòa, cô cũng không có biện pháp khắc phục.
Nam Nhĩ Hạo đứng trên tầng hai, hai tay cắm túi, sắc mặt nhàn nhạt nhìn Tuế Hòa dưới tầng, "Chính là cô ấy."
Trịnh Việt đứng cạnh cậu ta lười như không có xương, cơ thể dựa lên thanh tay vịn, anh ta nhếch môi ra hiệu, không chịu chỉ bằng tay: "Cái người trắng đến phát sáng kia?" Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
"Ừ."
"Khí chất không tệ." Trịnh Việt hiếm khi tán thưởng ai đó, nhưng nhìn thấy Tuế Hòa, anh ta không thể không thừa nhận, khí chất trên người Tuế Hòa làm cho người ta nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái, cảm giác rất thần kỳ.
Vẻ mặt Nam Nhĩ Hạo đắc ý, "Đấy là điều hiển nhiên."
Trịnh Việt không quen nhìn biểu cảm này của cậu ta, trực tiếp hắt cho cậu ta gáo nước lạnh: "Cậu đắc ý quái gì? Trong nhà còn có một đống chuyện phiền toái phải xử lý, làm gì có thời gian chơi đùa chứ?"
Anh ta dừng một chút, "Lại nói, cậu cũng không nhìn một chút người đàn ông bên cạnh cô ấy, chậc chậc, không phải người lương thiện."
Nghe xong, Nam Nhĩ Hạo lại khôi phục lạnh nhạt, cậu ta nhìn về phía Cừ Chiêu, "Đó là con trai út của Triệu gia, hai năm trước tìm về được."
"Anh ta chính là Triệu Cừ?"
Nam Nhĩ Hạo sửng sốt, nghĩ đến chắc đây là tên trước khi Cừ Chiêu trở về Triệu gia, theo sau gật đầu, "Ừ."
"Người này thai đầu thật giỏi." Trịnh Việt có ý riêng, "Ít nhất người ta không chỉ không có anh trai giả ngây giả dại, mà còn có một chị gái xinh đẹp."
Nam Nhĩ Hạo biết gần đây Trịnh Việt đang theo đuổi chị gái của Cừ Chiêu – Triệu Mặc, cậu ta gậy ông đập lưng ông, trong lời nói giấu dao nhỏ: "Nhưng hình như chị gái xinh đẹp chướng mắt cậu, đứa em trai được hời đưa tới cửa này."
Trịnh Việt: "... Như nhau."
...
Yến hội bắt đầu, mọi người dời bước đến sau hoa viên.
Nam Nhĩ Hạo đứng trên đài đầu tiên nói đến sinh nhật của cậu ta, Tuế Hòa không nhìn cậu ta nữa, chỉ mải điều hòa quan hệ giữa Cừ Chiêu với Tuế Sơ thôi đã khiến cô mệt quá sức rồi.
"Bọn anh ít nói hai câu đi."
Cây kim đối chọi sợi râu, hai người bọn họ anh một câu tôi một miệng phun dao nhỏ, Tuế Hòa nghe đến đau đầu, không chịu tiếp tục đứng giữa nữa, "Em mặc kệ bọn anh đó."
Cừ Chiêu với Tuế Sơ liếc nhau, đôi bên nhìn nhau chán ghét, ăn ý dời tầm mắt sau đó không nói chuyện nữa.
Tuế Hòa thở ra một hơi, lại lần nữa khoác cánh tay Cừ Chiêu, lúc này mới đặt tầm mắt lên người Nam Nhĩ Hạo.
Hôm nay cậu ta mặc rất nghiêm túc, chải tóc hất lên, thắt nơ tinh xảo, đứng trên đài nói lời khách sáo mềm dẻo có thừa, điển hình hình tượng quý công tử, tương phản rất lớn với bộ dáng cà lơ phất phơ không lâu trước đây.
"Nhìn cậu ta chăm chú như vậy làm gì?"
Tuế Hòa đã quen hành động tùy thời tùy chỗ nổi máu ghen tuông của Cừ Chiêu, cô dựa đầu vào bờ vai hắn, "Rõ ràng chỉ là thuận tiện nhìn, nào có chăm chú?"
Cừ Chiêu miễn cưỡng tiếp nhận cách dùng từ của cô, hắn cúi đầu sát đến bên tai Tuế Hòa, "Lát nữa em nhìn anh nhiều chút, tẩy sạch đôi mắt."
Tuế Hòa buồn cười vỗ hắn, mắng hắn một câu, tùy ý quét mắt sang trái, vậy mà nhìn thấy Thẩm Oái.
Đứng cạnh cô ta còn có một người đàn ông, dáng vóc cao lớn, vai rộng chân dài, vừa thấy chính là loại thượng đẳng.
Tuế Hòa nhớ tới Thẩm Oái từng theo đuổi Cừ Chiêu. Người đã từng theo đuổi thay lòng đổi dạ, cô dùng cánh tay chọc chọc eo Cừ Chiêu, "Anh nhìn xem người đàn ông đứng cạnh Thẩm Oái kia là ai?"
Cừ Chiêu nghe thấy hai từ "Thẩm Oái" liền nhăn mi, như là nhớ tới chuyện cũ nào đó làm cho người không vui, nhưng hắn vẫn nhẫn nại nhìn qua.
"Nam Nhĩ Đằng, anh trai ngốc nghếch của vị trên đài kia."