Cừ Chiêu phát hiện Tuế Hòa rất thích hôn môi.
Như đào được món đồ chơi mới lạ thú vị, chỉ cần Cừ Chiêu có dấu hiệu rời đi, Tuế Hòa sẽ ôm lấy cổ hắn không cho hắn di chuyển.
Đôi môi mềm mại ngọt ngào, ngay cả nước bọt cũng ngọt.
Xưa nay chưa từng dính người như thế.
"Sao dính người vậy."
Mãi mới thoát khỏi động tác hôn môi chủ động của cô, Cừ Chiêu ngậm lấy đầย שú cô, lưỡi ấm áp thô ráp ʍúŧ thịt mềm, ngẫu nhiên dùng hàm răng cắn nhẹ, năm ngón tay xoa nắn đôi nhũ phong, tựa như vắt sữa, mà viên quả hồng trong miệng kia chính là trái mơ thơm ngon.
Tuế Hòa xoắn ௱ôЛƓ, mếu máo, "Ách... Sao cậu không cho tôi hôn... A, ngứa..."
Bầu иgự¢ cô ăn quá ngon. Cừ Chiêu vuốt ve vùng bụng bằng phẳng mịn màng của cô, đầu ngón tay móc lấy mép ҨЦầЛ ŁóŤ, lần sờ đi vào, lông tơ mềm mại mảnh mai, vuốt rất thoải mái.
Động tác của hắn rất chậm, tất cả giác quan ngứa ngáy đều bị phóng đại vài lần, Tuế Hòa quay đầu sang bên cắn chăn, không muốn kêu ra tiếng, nhưng khi lòng ngón tay thô ráp gảy cửa ɦσα ɦµყệƭ, cô vẫn không nhịn được rên lên.
"Mẫn cảm như vậy?"
Cừ Chiêu ૮ởเ φµầɳ lót của cô ra, vải dệt mỏng manh cuộn thành hình dây thừng to treo trên mắt cá chân, hắn rốt cuộc thấy được toàn bộ âm hộ.
Hai cánh môi âm hộ đầy đặn, khép lại, lộ ra màu hồng nhạt, như là nụ hoa, tầng tầng lớp lớp xinh đẹp. Hắn nhéo thịt mềm vạch ra, khe hở nhỏ chật hẹp đang mấp máy phun hô hấp, còn có hai mảnh trai thịt nhỏ che hạt trân châu nhỏ mềm như đậu phụ.
Cừ Chiêu như đang làm nghiên cứu, hắn tò mò dùng ngón tay chọc chọc âm đế nhỏ xinh.
Vậy mà có dòng nước chảy ra.
Cừ Chiêu nhìn ngón tay mình, có phải hắn ấn vào chốt mở nào không?
Tuế Hòa mẫn cảm cong chân, môi âm hộ mở ra càng lớn hơn.
Cừ Chiêu nóng mắt, cúi đầu hôn xuống.
Vị hơi là lạ, nhưng không khó nuốt.
Huống chi Tuế Hòa còn kêu lớn tiếng hơn. Điều này làm cho nam căn của hắn ngẩng cao đầu.
Lúc này Cừ Chiêu có vẻ giống Tuế Hòa vừa nãy phát hiện lạc thú hôn môi, hắn nâng cao ௱ôЛƓ Tuế Hòa, vươn lưỡi liếm ɦσα ɦµყệƭ.
"A... Đừng như vậy... Ưm a..."
Hạ thể bị liếm, Tuế Hòa không thoải mái, thế nhưng khi lưỡi đi vào thịt động, cô rất muốn đi tiểu hơn nữa hình như thật đúng là phun ra nước tiểu.
Phì lưỡi linh hoạt như con thoi trong hoa thịt, càn quét vách hang, nhấc lên nếp uốn lại có nước chảy ra.
Nước quá nhiều, Cừ Chiêu uống không xong.
Hắn thu lưỡi về, vốn khe hở nhỏ hẹp bị hắn liếm tạo ra một lỗ tròn nhỏ, giống như vòng xoáy, không ngừng hấp dẫn hắn nhanh cắm ¢ôи тнịт vào.
"Tuế Hòa," Cừ Chiêu đỡ đại huynh đệ của mình, "Tôi muốn đi vào."
Trong cơ thể không có thứ gì lấp đầy, vừa rồi còn cảm thấy bị Lเế๓ láק rất ngứa, hiện tại Tuế Hòa lại cảm thấy không bị thứ đó Lเế๓ láק càng ngứa ngáy hơn.
Cô vô thức nắm ✓ú mình, "Cái gì?"
Rũ mi, cô nhìn thấy một căn thịt hồng nhạt đại gia hỏa.
Gân guốc, thô to, hình như rất cứng, còn rất đáng yêu.
Tuế Hòa thì thào: "Thật kỳ quái a."
Cừ Chiêu: "..."
Kỳ quái cái quỷ gì!
Cừ Chiêu mặc kệ Tuế Hòa là đang nói nam căn của hắn nhìn kỳ quái, hắn trực tiếp nhắm ngay quy đầu vào khe thịt mở ra, eo dùng sức hướng thẳng về phía trước...
"A!"
Cơ thể như bị chặt thành hai nửa, trước mắt Tuế Hòa lập tức trắng xóa một mảnh, "Cừ Chiêu?"
Cừ Chiêu bị kẹp rất đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn muốn động lại nửa bước khó đi, nghe thấy Tuế Hòa gọi tên hắn, hắn có một giây hoảng loạn, suýt nữa bắn ra.
"Cậu động đi." Không động rất đau.
Cừ Chiêu chăm chú nhìn Tuế Hòa, đôi mắt mơ màng vô định của cô như cho hắn một viên thuốc an thần.
Dường như về tới khoảng thời gian hai người vừa mới bắt đầu ở chung.
Cừ Chiêu vì giả bộ đáng thương nên nghe lời Tuế Hòa răm rắp.
Hiện tại nhận được mệnh lệnh cô bảo hắn động, Cừ Chiêu mới ra sức hoạt động.
Thực sự rất chặt. Cừ Chiêu phải dùng rất nhiều sức mới có thể thông thuận, không có quy luật gì, không có kinh nghiệm gì, cọ sát hắn đau, cũng cọ sát Tuế Hòa khó chịu.
Ý nghĩ muốn bắn nồng đậm, nhưng Cừ Chiêu vẫn cố chịu đựng, hắn điên cuồng cắm vào rút ra, thao hồi lâu mới cảm nhận được tư vị tình ái.
Tuế Hòa cũng vậy.
Có thể là do say rượu làm giảm bớt cơn đau đớn, trừ lúc ban đầu xé rách đau đớn, sau đó khoái cảm nhiều hơn đau đớn rất nhiều.
Cô lắc ௱ôЛƓ, xuân dịch tràn lan, toàn thân lộ ra sắc hồng dâm mỹ.
Cừ Chiêu cúi đầu, nhìn thấy ¢ôи тнịт của mình đang rút ra một nửa còn dính chút tơ máu và chất nhầy.
Đây là chứng cứ ɠเασ ɦợρ.
Mỗi tế bào trong cơ thể Cừ Chiêu đều đang nhảy nhót, hắn cắn môi Tuế Hòa, cắn xương quai xanh Tuế Hòa, cắn ✓ú Tuế Hòa, hạ thân ra vào không ngừng, tê dại ấm áp, chọc đến điểm mẫn cảm làm cả người hắn căng cứng.
Quá thoải mái.
Bộ phận sinh dục của hắn chôn trong hang động ngập nước của Tuế Hòa, phụt phụt văng xuân thủy lên lông mao của hai người, cực đại nấm đầu vặn xoáy hoa tâm, kéo căng nếp uốn dày dặn, hòa lẫn thủy mật đậm đà vào nhau.
Tuế Hòa cảm giác cô lại muốn tiểu, "A... Không được! Lại muốn đi tiểu, lại muốn đi tiểu!"
"Cái gì đi tiểu?" Cừ Chiêu thao ra kinh nghiệm, hắn liếm từ dưới lên đến bầu иgự¢ cô, "Đó là cậu chảy nước."
Tuế Hòa cứng còng vòng eo, cô cắn môi dưới, siết chặt tay nắm, bụng nhỏ kịch liệt phập phồng đồng thời đột nhiên siết chặt!
Trực tiếp thôi thúc ý nghĩ mở mã mắt вắи тιин trong lòng Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu nhẫn đến quai hàm bạnh phát đau. Hắn rút ¢ôи тнịт ra, "ba" một tiếng.
Theo Tuế Hòa cao trào, hắn cũng вắи тιин dịch lên người Tuế Hòa...
Khoảng chừng một phút sau, Cừ Chiêu mới thả lỏng thân mình.
Hắn lau sạch mấy giọt dịch trắng trên mặt Tuế Hòa, nhìn khuôn mặt cô tràn đầy tình dục.
"Thật điên rồ."
*
Mặt dán vào vật gì đó có cơ bắp co dãn và rắn chắc, còn hơi nóng.
Tuế Hòa mở mắt ra, gương mặt phóng đại đối diện khiến cô rơi vào trầm mặc.
Sao cô nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ Cừ Chiêu, lại còn gối lên cánh tay hắn.
Hơi nhức đầu, mê man, cô cố gắng nhớ lại, chỉ có thể nhớ, cô uống vài chén rượu.
Chăn mền trơn nhẵn lành lạnh, điều hòa còn đang hoạt động, khí lạnh vừa đủ lại không đến mức thổi đau đầu. Tuế Hòa giật giật chân, khô ráo thoải mái mát mẻ, nhưng đau quá, động một chút cũng đau quá.
Xem ra cô cùng Cừ Chiêu ℓàм тìин.
Làm, tình.
Từ ngữ thật xa xôi.
Ở trên người cô, quả thực chẳng khác nào không có khả năng.
Tuế Hòa nhìn nhận bản thân rất rõ ràng, đó chính là máu lạnh vô tình.
Nhưng hiện tại, cô lại cùng Cừ Chiêu ℓàм тìин.
Tuế Hòa nghĩ trăm lần cũng không ra. Cô cảm thấy cần bình tĩnh một chút.
Cô cũng không để ý ℓàм тìин hay chưa, cô chỉ muốn biết vì sao mình sẽ ℓàм тìин với Cừ Chiêu.
Tuế Hòa xoay người xuống giường, cũng không sợ Cừ Chiêu có thể tỉnh dậy hay không. Nhưng mãi đến khi cô hít khí lạnh mặc quần áo rồi mở cửa rời đi, Cừ Chiêu vẫn chưa mở mắt.
Ngủ rất sâu. Tuế Hòa nghĩ.
...
Đóng cửa lại, chỉ phát ra tiếng chốt cửa.
Cừ Chiêu mở mắt ra, hắn nhìn trần nhà, sạch sẽ ngăn nắp, đèn treo giữa trần nhà cũng ngăn nắp, giống như vòng tuần hoàn cái ૮ɦếƭ.
Hắn cho rằng hắn đã chui vào ngõ cụt.
Nhưng không gây cản trở tâm trạng hắn đang sung sướng.
Cừ Chiêu cười một tiếng, kéo chăn lên chóp mũi, hít sâu một hơi.
A... mùi của Tuế Hòa.
Nhưng dù trong lòng nghĩ đến tốt đẹp, kế hoạch cũng không đuổi kịp biến hóa.
Không thấy Tuế Hòa đâu.
Liên Kiều Kiều nói Tuế Hòa tạm nghỉ học, không ai biết cô đi đâu.
Lúc Cừ Chiêu nghe thấy cũng không có cảm xúc gì, hắn bình tĩnh về nhà, lại bình tĩnh rót một ly nước cho bản thân, còn không quên cắt thêm lát chanh ngâm trong nước.
Nước chanh hôm nay hơi chát.
Chắc là chanh không tươi.
Giống như Tuế Hòa.
Hắn ngại chanh không tươi, có phải Tuế Hòa cũng ghét bỏ hắn không thú vị không?
Cừ Chiêu hiểu Tuế Hòa, Tuế Hòa không có khả năng bởi vì một đêm kia mà chạy trốn, cô nhất định là có chuyện gì đó.
Nhưng sự thật đang sống lại lặng lẽ rời đi ngay trước mặt, Cừ Chiêu dù suy nghĩ khách quan vẫn không đè xuống được suy nghĩ chủ quan của mình.
Hiện tại ngoài mặt hắn gọn gàng tuấn tú, nhưng vẫn không che lấp được nội tâm dơ bẩn.
Cho nên mới không giữ được Tuế Hòa.
Mà Tuế Hòa cũng quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Thời khắc hắn sắp mất đi chính mình lại giáng cho hắn một đòn cảnh cáo, khiến hắn bỗng nhiên sực tỉnh.
Thế giới này vốn dĩ luôn làm cho người ta tuyệt vọng.
Nhiều năm trôi qua như vậy, sao hắn còn tồn tại hy vọng đối với nó chứ?
Hắn từng nói Tuế Hòa lại xuất hiện thì hắn sẽ không buông tay.
Nhưng hiện tại một mình Tuế Hòa chạy đi mất.
Rất khá.
Cừ Chiêu uống hết ly nước, lát chanh dán vào thành ly, vỏ màu vàng nhạt, tét chanh cũng màu vàng nhạt, thật giống mặt trời bên ngoài kia.
Cừ Chiêu cầm ly nước đi vào phòng bếp, không rửa.
Mà là ném vào thùng rác.