Hàng Không Bán - Chương 04

Tác giả: Lam Lâm

Về tới nhà mới phát hiện Trình Hạo vẫn còn đi vắng.
Lâm Hàn vẽ bản thảo được hai ngày, lại nhận thêm việc tới, ngày qua ngày, rốt cuộc cũng đợi được Trình Hạo kéo va-li trở về.
Nam nhân này vẫn cao lớn tuấn mỹ như trước, khí thể lại tăng thêm mười phần, làn da phơi nắng có hơi ngăm. Nói là đi thăm Duệ Tú, lại gặp Duệ thiết kế gia, tiện đường đi du lịch một phen, ra biển phơi nắng, mang về cho Lâm Hàn không ít quà.
Trình Hạo kể chuyện rất hăng hái, có vẻ rất hưởng thụ cuộc sống, không có thần sắc gì phức tạp. Chuyện hôm đó thậm chí không được đề cập tới, có lẽ hắn đã quên rồi.
Lâm Hàn cũng giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Hắn vừa xem một đống ảnh chụp Trình Hạo mang về, DV chụp, nghĩ đống ảnh này còn có thể sử dụng làm tư liệu cho tranh vẽ, vừa nhìn nam nhân da thịt màu đồng tự an ủi, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, có thể xem là chuyện tốt. Không tiến thêm được cũng không sao, còn hơn bị Trình Hạo ghét bỏ.
Trong lúc uống trà đem chuyện này nói với Diệp Tu Thác, Diệp Tu Thác vẫn nhận xét ôn hòa nhưng vô tình: “Hắn không thích cậu.”
Lâm Hàn đã quen loại đả kích này, cúi đầu yên lặng chịu thương tâm
“Cậu thực sự thích Trình Hạo vậy sao? Không muốn tìm người yêu à?”
“…” Lâm Hàn không biết phải trả lời như thế nào: “Tôi rất thích hắn, cũng nghĩ đến chuyện nói yêu.”
Diệp Tu Thác cười kéo tay của hắn: “Tôi cũng có làm dịch vụ thuê người yêu nữa. Cậu muốn thử không?”
“Ách…” Lâm Hàn đại khái cũng biết các đại gia đôi khi thích cùng MB chơi trò chơi này, do dự nói: “Phí dụng như thế nào?”
“Bao một tháng tặng thêm nửa tháng, nửa tháng tiếp theo cũng có thể ưu đãi nữa! Nói cách khác, lần sau cậu chỉ cần trả nửa tháng, có thể có được nửa tháng khuyến mãi.”
“Nếu cậu một lần bao hai tháng, tôi lập tức tặng cậu thêm nửa tháng nữa. Còn nếu một lần bao bốn tháng, là thêm hai cộng với nửa tháng, tổng cộng là ba cái nửa tháng…”
Lâm Hàn tính như thế nào cũng không được rõ ràng, đã thấy choáng váng:
“Kia, kia rốt cuộc là bao nhiêu tiền…?”
Không được ai yêu, rốt cuộc cũng muốn thử cảm giác được người khác yêu.

Diệp Tu Thác vẫn chuyên nghiệp như thế, sắm vai nhân vật tự nhiên hoàn toàn nghiêm túc. Làm “người yêu” thật sự giống như khuông mẫu: ăn cơm sẽ giúp hắn lấy rau, lột vỏ tôm cho hắn, còn nhẹ nhàng hôn tai hắn, đi đường cũng sẽ cùng nhau nắm tay.
Nếu đồng tính luyến ái chính là như vậy, thực sự rất tốt.
Ăn cơm xong đưa hắn về nhà, Diệp Tu Thác bây giờ là “người yêu”, hiển nhiên cũng theo hắn đi lên lầu, công khai bước vào cửa. Bắt gặp ánh mắt Trình Hạo nhìn chằm chằm cũng tự nhiên chào lại, sau đó ngồi xuống uống trà Lâm Hàn rót.
Đến lúc Diệp Tu Thác đòi hôn chúc ngủ ngon xong, nho nhã lễ độ cáo từ, sắc mặt Trình Hạo xám ngắt mở miệng nói câu đầu tiên của tối nay:
“Các cậu đang làm trò gì vậy?”
Lâm Hàn thấy hắn đằng đằng sát khí, có chút sợ hãi, sau đó lấy lại tinh thần thấy ૮ɦếƭ không sờn nói: “Tớ đang quen với hắn.”
Vẻ mặt Trình Hạo giống như “cậu điên rồi sao” : “Có… lộn không vậy? Hắn là kỹ đó, cậu quen với ngưu lang? Đầu bị nóng quá rồi sao?”
“Đầu rất tốt…”
“Tốt cái đầu của cậu!” Trình Hạo trừng mắt, “Ngưu lang có thể coi trọng cậu sao? Không phải bởi vì tiền à? Cẩn thận một ngày nào đó bị hắn bán đi.”
“Nhưng tới bây giờ hắn không đòi quà a, cũng không xin tiền nữa…”
“Như vậy mới khả nghi. Cậu cho rằng trên đời này thực sự có chuyện ăn cơm không trả tiền sao?”
Lâm Hàn thất vọng đau khổ nghĩ, hắn không phải ăn không trả tiền mà, hắn đã trả trước rồi.
Trình Hạo thấy hắn im lặng, gân xanh nổi lên:
“Quen với ngưu lang thực sự không có kết quả đâu, cậu không cần cố chấp như vậy.”
“…” Hắn đối bản thân mới là cố chấp mà.
“Ngưu lang kia có bản lĩnh gì mà cậu thích hắn đến thế”
Bị ánh mắt tra hỏi kia nhìn thật gần, Lâm Hàn không được tự nhiên nhích người trên ghế salon.
“Hắn có mị lực hơn tớ sao? Bộ dạng đẹp hơn tớ, hay là dáng người tốt hơn?”
Lâm Hàn ngượng ngùng không lên tiếng, Trình Hạo không thích hắn, cũng không phải đồng tính, so sánh như vậy cũng vô nghĩa.
“Hắn hiểu cậu như tớ sao?”
“…”
“Chẳng lẽ hắn biết cách lấy lòng hơn tớ sao?”
“…”
Người chưa từng được người khác lấy lòng, không biết phải trả lời vấn đề này ra sao.
“Hay là công phu trên giường so với tớ lợi hại hơn?”
Lâm Hàn đỏ mặt, khụ khụ cổ họng hai tiếng, lại nhích người ra một chút. Chuyện này không thể so sánh a, hắn căn bản chưa thử qua Trình Hạo mà…
“Tớ, tớ đi ngủ.”
“Ngủ cái gì mà ngủ! Cậu chưa trả lời tớ!”
Trình Hạo tức giận đá ghế, túm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn đến, đẩy lên tường, trói cánh tay đang uốn éo của hắn ra sau lưng.
Lâm Hàn ngay lập tức kêu đau:
“Buông, buông tay…”
Thân hình Trình Hạo cao hơn hắn, lại lấy tư thế này áp hắn, bị kẹp chặt không thể động đậy. Trình Hạo lại hơi dùng lực, hắn lại óe óe (lăng-xê tiếng Cam Ranh =]]) kêu đau.
“Tớ giỏi hơn cái tên ngưu lang kia nhiều, hiểu không?”
Lâm Hàn cảm thấy không nên so đo với cái loại hiếu thắng ngây thơ này, cánh tay bị lắc lắc quả thực rất đau, đành phải khuất phục nói: “Tớ biết, tớ biết…”
Trình Hạo buông tay hắn, nhưng vẫn ấn hắn. Vài giây sau, đột nhiên tay lại luồn dưới áo của hắn, dùng sức ấn иgự¢ cùng thắt lưng của hắn.
Lâm Hàn bị sốc cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, cổ đã in dấu hôn.
Vào lúc này bất ngờ được hôn môi, cơ thể giống như có điện chạy dọc, lưng tê rần, trung ương thần kinh hoàn toàn tê liệt. Chỉ có thể hoảng sợ đứng im, tùy ý để nam nhân phía sau thô lỗ vuốt ve, còn giống quỷ hút máu hung hăng cắn ʍúŧ cổ hắn.
Trình Hạo hôn đến cơ thể nóng bừng, động tác vuốt ve тһô Ьạᴏ mà kịch liệt, nhịn không được áp thứ đã căng lên cách một lớp quần áo lên đùi của nam nhân đang run rẩy kia.
Tuy rằng đối đồng tính không có hứng thú, nhưng hắn cũng không phải không biết nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó nên làm thế nào. Đừng có ngạc nhiên, quản lý của hắn luôn kể loại chuyện này, hắn cũng quen rất nhiều bằng hữu là song tính.
Lâm Hàn bộ dạng không tệ, tuy rằng kém 3 chữ “mỹ nam nhân” rất xa nhưng bất quá thực thanh tú, khí chất cũng nhã nhặn, ngăn nắp đứng chỗ đó rất thuận mắt, thái độ làm người lại quy củ. Được một người như vậy thầm mến, trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng, Trình Hạo không những không càm thấy phiền, còn thực sự hưởng thụ.
Lâm Hàn ngốc ngốc nghếch nghếch, lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, giống như một cái đuôi trung thành, có đôi khi trông cũng ngon miệng, nhìn hắn sẽ phải hung hăng đè lại dục tính.
Dụς ∀ọηg nếu thực sự đã đi lên, là nam hay nữ cũng không phân biệt, tình ái là chung, nếm thử một chút cũng đâu ai cấm.
Nhưng Lâm Hàn không giống những người bạn khác của hắn, nếu so với những bằng hữu thích đàn đúm ăn chơi bình thường, Lâm Hàn kém quá xa. Cá tính bảo thủ, lá gan lại nhỏ, hai người đã quen biết nhiều năm như vậy, phí tổn vẫn phải chia đôi.
Hắn vốn muốn tỉnh táo quản chế nửa người dưới của mình, kết quả nam nhân kia vô thanh vô tức đi tìm nam kỹ, sau đó lại thường xuyên cho đòi nam kỹ. Thậm chí còn cùng nam kỹ khanh khanh ta ta kết giao, thật sự là khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Mặc kệ muốn hay không chịu trách nhiệm, dù sao hiện tại hắn cũng không thể án binh bất động nữa. Tốt xấu gì cũng phải ăn sạch cái thứ tên kia đã nếm thử, ςướק về mỹ thực của mình.
“Tìm người khác không bằng tìm tớ, hiểu không?”
Lâm Hàn run run gật đầu. Hắn bị ép rất đau, bắt đầu muốn phản kháng.
Trình Hạo rõ ràng sử dụng toàn bộ khí lực dã man cường bạo hắn, đem nam nhân đang không ngừng kháng cự dưới thân ép chặt hơn, thuận tay xé quần của hắn.
“Chẳng phải rất muốn tớ làm chuyện này với cậu sao?”
Mặc kệ nam nhân dưới thân kêu la như thế nào, vặn vẹo cơ thể muốn chống cự ra sao, Trình Hạo chỉ giữ chặt thắt lưng hắn, mở hai chân ra, cứng rắn thượng hắn.
Giằng co nửa ngày, Lâm Hàn rốt cuộc bị chảy máu, mới có thể bôi trơn miễn cưỡng đem vật cực đại tiến vào.
Lâm Hàn lúc đầu còn hoảng sợ chống cự, sau đó liều mạng hít thở thả lỏng, cuối cùng thật sự không chịu được nữa, khóc rống lên.
Nghe giọng hắn thảm thiết kêu đau, thanh âm rất đáng thương nhưng cặp ௱ôЛƓ căng chật, mềm mại này thực mê người. Trình Hạo bị dục hỏa thiêu đốt, làm sao có thể nghĩ nhiều được như vậy, không chút lưu tình sát nhập hắn.
Hắn càng kêu la đáng thương, càng kích thích thú tính của kẻ khác. Trình Hạo dần dần đắm chìm trong Dụς ∀ọηg không thể thoát, kéo hắn vào phòng ngủ, áp lên giường lại tiếp tục xâm phạm.
Lâm Hàn chưa từng bị đau như vậy, cơ hồ phải ngất đi, cùng Diệp Tu Thác đã làm chuyện này rất nhiều lần nhưng bị đau phân nửa cũng không bằng thế này.
Hơn nữa trong lúc hoảng loạn “kỹ xảo học được” linh tinh gì đó đều vô dụng, hành động cùng cảm giác hoàn toàn rối loạn, chảy máu rất nhiều, càng về sau càng mơ hồ, ngoại trừ đau cái gì cũng không cảm thấy. Sau đó Trình Hạo phải giúp hắn vệ sinh nửa ngày mới cầm được máu.
Nhưng trong lòng vẫn tràn đầy vui mừng.
Trước kia chỉ có trong giấc mơ mới có chuyện này, cho dù đau đến ૮ɦếƭ, sự việc cũng khác với trong tưởng tượng, nhưng giấc mơ thành sự thật vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Huống chi lúc rời giường Trình Hạo cũng không nói “Xin lỗi” hay linh tinh gì đó, còn thực sự chiếu cố hắn, thậm chí còn xuống bếp nấu cháo cho hắn ăn, đối xử với hắn rất dịu dàng.
Lâm Hàn uống thuốc, nằm sấp trên giường khổ sở hít thở, nghỉ ngơi cả ngày. Chờ đến lúc hắn có thể xuống giường, liền khập khiễng đi tìm Diệp Tu Thác.
Từ đó cho tới bây giờ đều tìm Diệp Tu Thác kể khổ, còn nói những chuyện không hề hay ho, chắc chắn luôn khiến hắn gặp xui xẻo. Hiện tại đã có chuyện tốt, người đầu tiên Lâm Hàn muốn chia sẻ chính là hắn.
……
Tối đó Diệp Tu Thác quả nhiên ở trong điếm, lúc Lâm Hàn đi đến, hắn đã cười khanh khách ngồi chờ, còn chuẩn bị rượu miễn phí cho Lâm Hàn.
“Tu Thác, tôi nói với anh a.” Lâm Hàn uống cạn hai ly, có rượu đi vào, tâm tình lập tức bị kích động.
“Ân?”
Đến lúc mở miệng lại ngượng ngùng, hắn gãi gãi đầu: “Cái kia, Trình Hạo đã cùng làm với tôi.”
Diệp Tu Thác đang ngậm một ngụm rượu trong miệng, phun ra.
Lâm Hàn thấy phản ứng của hắn như vậy, vô cùng khó xử, lấy khăn tay cho hắn lau: “Chuyện đó, ngạc nhiên cũng không có gì kì lạ. Chính tôi đến bây giờ cũng còn không thể tin…”
Diệp Tu Thác bị sặc rượu, xấu hổ khụ khụ hai tiếng: “Thật vậy sao, tại sao lại làm?”
“Tôi cũng không biết. Chắc phải cảm ơn anh rồi, nếu anh không chơi trò giả vờ yêu với tôi, kích động hắn, tôi đoán đến bây giờ hắn vẫn chưa chạm vào tôi.”
Diệp Tu Thác không trả lời ngay, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không tập trung nghe Lâm Hàn nói, một lát sau mới cười nhìn hắn: “Chúc mừng cậu a.”
Lâm Hàn hạnh phúc ngây ngô cười trong chốc lát, lại có chút hối lỗi: “Thực xin lỗi a, anh thật sự rất tốt, chính là tôi có thể phải cùng Trình Hạo chính thức kết giao, về sau chỉ sợ không có biện pháp chiếu cố sinh ý của anh.”
Lúc độc thân làm cái gì cũng được, một khi bắt đầu kết giao với người khác, thân thể nếu vượt quá giới hạn… không thể nào tha thứ. Đối với người yêu, trung thành là chuyện hiển nhiên.
“Ân” Diệp Tu Thác mỉm cười, “Tôi hiểu rồi, sẽ trả lại tiền cho cậu.”
Lâm Hàn vội vàng xua tay: “Chuyện đó không cần, có thể đổi thành giờ nói chuyện phiếm không?”
Diệp Tu Thác cười lắc đầu.
“Tôi cho tới bây giờ không nhận sinh ý lỗ vốn.”
Lâm Hàn có chút nóng lòng: “A, không, nếu không nhận sinh ý, chúng ta có thể làm bằng hữu được không?”
Diệp Tu Thác cười nâng cốc đặt lên bàn: “Chúng ta tính là loại bằng hữu nào chứ?”
Lâm Hàn ngẩn người, nhất thời không biết nói gì.
“Cậu bất quá là khách của tôi mà thôi.”
Ngay cả lúc Diệp Tu Thác nói ra câu này, biểu hiện ôn nhu cũng giống lúc bình thường chăm sóc an ủi hắn.
“Được rồi, tôi còn có việc. Nếu cậu không tiếp tục thuê nữa, thứ cho không thể phụng bồi.”
Lâm Hàn trơ mắt nhìn hắn đứng lên, tao nhã cười cười sau đó rời đi. Ngượng ngùng mở miệng gọi tên hắn, cảm giác xấu hổ làm cho mặt nóng ran.
Mua bán có chỗ nào cho nhân nghĩa chứ, mặc dù có hơi quá đáng nhưng cũng chỉ là lẽ thường tình.
Làm bằng hữu hay vân vân này nọ chỉ là hắn tự mình đa tình thôi.
Kỳ thật ngẫm lại cũng thấy, Diệp Tu Thác như vậy, có lẽ sẽ không tiếp loại người so với hắn còn keo kiệt hơn. Vì thu phí cũng không có lời, nên sẽ không cần phải nói tới lãng phí thời gian cùng hắn chơi trò “làm bằng hữu”. Chính là, biết chuyện chỉ có mình xem hắn là bằng hữu vẫn cảm thấy thương tâm.
Hắn thích Diệp Tu Thác.
Ôn nhu lại bao dung như vậy, ngồi bên cạnh khiến cho người khác cảm thấy rất an tâm. Đáng tiếc, không có tiền mua khôngđược.
Lại nghĩ về sau sẽ không còn được nhìn thấy Diệp Tu Thác nữa, hạnh phúc ban đầu tự nhiên giảm đi một chút, иgự¢ và mũi đều cảm thấy cay cay, làm gì cũng không vui lên được.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Trình Hạo đã tiếp nhận hắn, là một vận may cực kỳ hiếm có, làm người không thể quá tham lam.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc