Cậu nhân viên phục vụ luôn mang nụ cười chuyên nghiệp cuối cùng cũng không còn đủ kiên nhân nữa, vì Lâm Hàn cứ lừng khừng đắn đo đứng mãi ở cửa, phân vân không biét có nên vào hay không.
- Anh này, thế tóm lại là anh có muốn vào không? Phí thấp nhất chỉ có chừng đó thôi mà cũng cần phải nghĩ đến mấy tiếng đồng hồ sao?
Cậu nhân viên nói vậy khiến Lâm Hàn sợ hãi, luống cuống nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh bắt đầu có người hiếu kỳ nhìn về phía mình, bèn nhanh chóng thò một chân bước vào quán bar.
Quả nhiên, phía sau cánh cửa là một thế giới hoàn toàn khác.
Trước đó Lâm Hàn đã hạ quyết tâm không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không đủ can đảm để bước vào. Hôm nay sau khi vào trong, được nhân viên phục vụ ở đây hướng dẫn ngoặt chỗ này rẽ chỗ kia, cuối cùng cậu cũng đã tìm được một chỗ ngồi còn trống, bản thân không nén nổi tò mò ngó nghiêng xung quanh với vẻ cực kỳ ngô nghê.
- Nhiểu người quá đi mất...
Hơn nữa còn đều là nam giới.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng nhìn thấy chỗ nào lại đông nghịt toàn gay là gay như thế, cảnh tượng quả thực vô cùng náo nhiệt. Thì ra có nhiều "đồng loại" ẩn núp trong thành phố này đến vậy, bình thường ngay tới một người cậu cũng không gặp nổi.
Lâm Hàn gọi đại một cốc rượu, thấp thỏm đứng ngồi không yên, vừa uống vừa suy nghĩ xem phải mở miệng hỏi như thế nào.
Cậu đến đây đương nhiên không phải để uống thứ rượu có giá mua ở ngoài chỉ bằng một phần mười chỗ này. Narcissism được xem là một quán bar đồng tính nổi tiếng, ngoài việc vì rượu đắt đến mức khiến người ta
khó quên thì quan trọng hơn hết là ở đây cung cấp dịch vụ MB[1] có chất lượng tốt trên mức hoàn hảo.
Lâm Hàm nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, cuối cùng dốc hét can đảm chặn một người phục vụ lại.
- Quý khách còn cần gì nữa không ạ?
- Tôi... - Lâm Hàn căng thẳng đén mức dạ dày nhộn nhạo, ấp úng khó mở miệng nói nên lời. - Tôi... tôi muốn...
Cậu phục vụ tháy vậy còn căng thẳng hơn cả Lâm Hàn:
- Sao cơ ạ?
Lâm Hàn bắt đắu lắp bắp:
- Tôi... ừm muốn...
- Chỗ chúng tôi là nơi làm ăn nghiêm chỉnh, không phải là nơi buôn bán máy loại phi pháp như thuốc lắc đâu.
- Không phải vậy... - Rót cuộc Lâm Hàn cũng gom góp đủ can đảm. - Tôi... tôi muốn gọi MB.
Đối phương im lặng mất một lúc, khuôn mặt bình thản như Lâm Hàn chỉ gọi thêm một cốc rượu nữa mà thôi.
- Chỉ có vậy thôi sao? Tôi còn cứ tưởng anh áp úng như vậy là quên không mang tién chứ.
Lâm Hàn vô cùng kinh ngạc, thì ra trong lúc bản thân không để ý, thế giới lại trở nên “thoáng” như thế này rồi. Sau đó tức thì có người tới dẫn cậu đi, rồi chỉ cho cậu mấy chàng trai, kẻ đứng người ngồi đang uống rượu tán gẫu.
- Thật ngại quá, giờ chỉ còn lại mấy người thế này thôi.
Hôm nay là ngày dân tình lĩnh lương, quán bar làm ăn thực sự rất khá. Lâm Hàn đến tầm này rõ ràng không đúng lúc, lại còn là khách lạ, ba, bốn người mà quán để cho cậu chọn, nếu nói không khách sáo thì đều là “loại hàng” chẳng ra gì cả.
Cũng không phải họ không đẹp trai, chỉ là khiến cho ngưòi ta có cảm giác không thoải mái. Cái nghề này trông thế chứ phong thái thực ra lại quan trọng hơn khuôn mặt.
Vốn dĩ Lâm Hàn đang hơi buồn bã, lại thêm bói rối vì không tìm được người nào đủ chu đáo và dễ gần, còn sợ rằng sinh nhật năm nay của mình càng thêm thê thảm. Chẳng chọn được ai, Lâm Hàn nhìn ngó xung quanh, nghĩ đành có gắng chọn lấy một người gần với kiểu mình thích vậy. Đang rầu rĩ thì đột nhiên cậu nhìn thấy một chàng trai đi tới, dừng lại gắn đám thanh niên, cúi xuống nói gì đó với bọn họ.
Người này trông khá cao to đẹp trai, dáng vóc hắn khi đứng trong đám người đó rát thu hút, khuôn mặt lại mang vẻ quyến rũ mơ hồ. Lâm Hàn đứng ngây ra nhìn về phía hắn; hắn cũng nhìn lại Lâm Hàn, khi hai người mặt đổi mặt thì mỉm cười một cái.
Nụ cười ăm áp đó ngay lập tức khiến Lâm Hàn tháy rất cảm động. Cậu đang đau lòng suổt cả ngày nay, thật sự rất cắn người có nụ cười thuộc khoa trị liệu ấy đến an ủi.
- ừm, tôi muốn người này có được không? - Lẩn đầu tiên trong đời Lâm Hàn đi tìm vui nên không tránh khỏi có chút sợ hãi.
Mẫy người đó dừng cuộc nói chuyện lại, đưa mắt nhìn nhau, chỉ có chàng trai kia nhướng mày đánh giá cậu từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau hắn mới cười cười trả lời:
- Được.
Bước đẩu tiên khó khăn nhất đã vượt qua được, những bước tiép theo đơn giản hơn rất nhiều. Hai người đi ra ngoài thuê phòng ở một khách sạn gần đó. Sau khi uống vài ba ly rượu, nói đôi ba câu chuyện, Lâm Hàn nghĩ đã tới lúc nên dùng món hàng mình vừa mua rồi.
Nhưng là…..
“Không, thật sự không tiện”
Hai người đang quần áo chỉnh tề, hắn không biết bắt đầu từ đâu
“Ân, ách, tôi tên Lâm Hàn”
Đối phương lại cười.
“Diệp Tu Thác.”
“Xem… xem TV không ?”
Lâm Hàn càng bối rối, với người đẹp như vậy, hắn là lần đầu tiên ở thật gần, đột nhiên cảm thấy không cần làm “chuyện đó” cũng không sao, chỉ cần tán gẫu thôi cũng được.
Diệp Tu Thác nở nụ cười, hắn cười rộ lên rất điển trai, ôn nhu lại mang thêm chút thi vị.
“Chúng ta đến đây để xem tivi à?”
“A, vậy thì..” Lâm Hàn vội đứng lên. “ Trước tiên phải tắm sao?”
“Cùng nhau tắm a!”
Diệp Tu Thác thật không có nửa phân ngượng ngùng, tươi cười đưa tay ôm chầm lấy hắn.
“Không không không, chờ tôi tắm trước rồi đến anh.”
Lâm Hàn có chút hoảng sợ, rõ ràng là hắn bỏ tiền thuê người khác, sao lại giống như hắn đang bị người khác thuê…
Rốt cuộc cũng đến lúc ở trên giường loã thể nhìn nhau, cởi bỏ áo choàng tắm chỉ cần ba giây, Lâm Hàn trừng mắt ngó nam nhân khoả thân cao lớn khoẻ mạnh trứơc mặt, cảm thấy mồ hôi từng giọt từng giọt từ từ rơi xuống.
“Cái kia….”
Không đợi hắn mở miệng thương lượng ai trên ai dưới, đối phương đã ôm hắn áp lên giường, thuần thục hôn môi hắn, vuốt ve đùi và иgự¢ hắn.
“Cái kia….” Hôn cảm giác rất thoải mái, nhưng Lâm Hàn bị ngón tay đâm rất đau, bất an nói.
“Nhẹ, nhẹ một chút….”
“Ân.”
“Tôi, tôi không có kinh nghiệm.”
“Nga?” Đối phương kinh ngạc nhìn hắn, “Cậu là khách mới trong quán? Một chút nữa sẽ cảm thấy thoải mái thôi.”
“Tôi, tôi muốn tìm người có kỹ thuật tốt….” Lâm Hàn có chút sợ hãi ngón tay đang ngọ nguậy trong người hắn. “Hôm nay là sinh nhật của tôi… Tôi ba mươi tuổi, còn chưa có bạn trai… Cho nên muốn có thêm một chút kinh nghiệm….”
“Nga…” Đối phương đã hiểu, rút tay ra khỏi người hắn, ôm hắn trở mình, lại cười :
“ Vậy hôm nay tôi là quà sinh nhật của cậu sao? Thật vinh hạnh”
Động tác kế tiếp quả nhiên càng thêm ôn nhu, nam nhân hôn hắn rất nhiều, cẩn thận bôi thuốc cho hắn, sau đó nhẹ nhàng thâm nhập từ phía sau, dùng thứ nóng bỏng kia thong thả tiến vào.
Quả nhiên người chuyên nghiệp có khác, kỹ xảo trên giường phi thường xuất sắc, ngay cả Lâm Hàn đang sợ hãi khi bị đặt duới thân cũng đạt được đến khoái cảm. Thân thể va chạm ma xát mang lại sung sướng cực hạn, so với lúc tiến vào còn hơn nhiều lắm. Hai người đều có chút không thể khống chế.
Sau nhiều lần cao trào mới hổn hển dừng lại, nam nhân rời khỏi thân thể hắn, nhưng vẫn ôm hắn. Hai người ôm ấp nghỉ ngơi, tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng cái loại cảm giác ấm áp thân mật này làm cho Lâm Hàn đột nhiên muốn nói chuyện.
“Cái kia….”
“Ân ?”
Đối phương lại hôn môi hắn, di chuyển xuống cổ, vành tai, dần dần tăng lực. Rõ ràng mới phát tiết xong, Dụς ∀ọηg lại tăng vọt.
“Kỳ thật tôi thích một người….”
Lâm Hàn do dự, nói ra lời như vậy sẽ phi thường mất vui, có thể làm nam nhân đang bận rộn kia dao động, nhưng hắn nhịn không được…
“Ân ?” Đối phương quả nhiên dừng tay
“Nhưng hắn là straight, hắn thích nữ nhân….”
Diệp Tu Thác thông cảm nhìn hắn, không tiến thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng âu yếm vuốt tóc hắn. Lâm Hàn như được cỗ vũ, nói tiếp.
“Hắn là người mẫu, tuấn tú rất dễ nhìn. Tôi quen hắn đã nhiều năm, là bạn, không, là bạn thân nhất. Chúng tôi thuê chung một căn nhà trọ, hắn có chuyện gì cũng nói với tôi, có bạn gái cũng mang về nhà giới thiệu với tôi, hỏi ý kiến của tôi…. Hắn còn thường xuyên mời tôi ăn cơm, đúng rồi, hắn còn tặng tôi một đôi tất…..”
Diệp Tu Thác nhìn Lâm Hàn:
“Vậy tại sao đêm nay hắn không cùng cậu ăn sinh nhật ?”
“Tối nay hắn có sô diễn phải đi, sau đó mọi người sẽ cùng nhau ăn mừng, đến khuya mới có thể trở về…..”
Diệp Tu Thác từ chối cho ý kiến, chỉ cười.
Lâm Hàn nhìn hắn, có chút vội vàng hỏi:
“Anh cảm thấy hắn có chút nào thích tôi không?”
Diệp Tu Thác lại cười:
“Hoàn toàn không có.”
“Nhưng hắn đối với tôi rất tốt, có đôi khi sẽ rất dịu dàng a. Hắn nói nếu tôi là nữ nhân, hắn sẽ kết giao với tôi….”
Diệp Tu Thác không khách khí ngắt lời hắn:
“Không phải trong lòng cậu cũng rõ ràng sao, nếu cảm thấy hắn thích cậu, cậu sẽ không đi tìm nam nhân khác.”
Lâm Hàn không biết phải nói sao, nước mắt thoáng cái đã chảy ra.
Hắn cũng biết Diệp Tu Thác nói đúng.
Diệp Tu Thác thở dài, giúp hắn lau nước mắt: “Đừng khóc.”
“Đúng, thật xin lỗi.”
Trong lúc này khóc thật sự làm mất vui, Lâm hàn dùng sức hút nước mũi, muốn nuốt nước mũi xuống, nhưng vẫn không kềm được nước mắt.
Hắn cũng biết mình rất mít ướt, mới đây bởi vì mau nước mắt mà bị cười hèn mọn, bị mắng ẻo lả. Sau đó đã cố gắng sửa chữa, nhưng vẫn không khá hơn chút nào. Gặp phải chuyện thương tâm, nước mắt có cố cũng không nín được, ngay cả lúc xem phim, đến lúc cảm động cũng phải tốn rất nhiều khăn giấy.
Nhưng là nam nhân phải có tính cách của nam nhân mới được coi trọng, cho dù ở cạnh bạn bè cũng thế. Nam nhân giống nữ nhân, ai người ta xem chứ?
“Đừng buồn, cậu còn có tôi.”
Hoa bỏ nhiều tiền ra mua quả nhiên hương vị cũng khác. Đối phương phi thường ôn nhu, hoàn toàn không vì chuyện vui bị gián đoạn mà có nửa phần giận dỗi, ngược lại còn kiên nhẫn an ủi hắn.
“Ít nhất còn có tôi mừng sinh nhật cậu, ba mươi tuổi a, rất quan trọng sao?”
Lâm Hàn khóc còn thảm hại hơn.
“Được rồi, ngày mai tôi mời cậu ăn bánh ngọt được không? Này, cậu tới nơi này vì quên chuyện của hắn phải không?” Diệp Tu Thác hôn hắn, lại vuốt tóc hắn, “Như vậy chỉ cần nghĩ tới tôi thì tốt rồi, tôi sẽ làm cho cậu hạnh phúc nga….”
Mặc dù là dùng tiền mua lời ngon tiếng ngọt, nhưng Lâm Hàn đã có được quà sinh nhật ấm áp ngọt ngào nhất rồi.
Hắn lại nghĩ đến nam nhân cùng tuổi trên bản tin của đài truyền hình T nọ đang ở cùng một đám nam nữ cuồng hoang, lại nhìn đến hắn chỉ có thể mua nam nhân thể nghiệm lần đầu ở cái xuân xanh thứ ba mươi, nhịn không được khóc rống lên.
Diệp Tu Thác vẫn ôm hắn, kiên nhẫn dỗ dành, lấy khăn tay ở đầu giường cho hắn lau nước mắt nước mũi, vừa giống tình nhân lại vừa giống người thân an ủi hắn. Chờ cho đến khi Lâm Hàn bình tĩnh trở lại, Diệp Tu Thác kéo hắn vào lòng ôn nhu làm thêm một lần nữa.
Cảm giác được người khác quan tâm quả nhiên phi thường hạnh phúc. Đau đớn dần dần mờ đi, Lâm Hàn nghèn nghẹn khóc thút thít, cảm thấy thật bình yên, chốc lát đã ngủ say.
Cứ tưởng rằng sáng hôm sau sẽ ngọt ngào ngủ đến giữa trưa hoặc là không tỉnh dậy được, kết quả mới tờ mờ sáng, vì muốn đi vệ sinh nên hắn buộc phải tỉnh. Sự thật vẫn luôn luôn là sự thật, hắn đành giãy giụa khỏi vòng tay đang ôm ấp, đứng lên đi vào toilet.
Ngồi xuống bồn cầu hắn mới phát hiện toàn thân đau nhức, xương cốt rời rạc, chỗ bị xâm nhập đêm qua ẩn ẩn đau. Hắn còn biết trước mấy ngày sau nhất định sẽ còn có cỡ nào không tốt, còn tưởng rằng gọi MB là hưởng lạc, không nghĩ tới sau này lại bị giày vò.
Lâm Hàn ngồi yên một hồi lâu mới đứng lên được. Biết có trở lại giường cũng không thể ngủ nữa, hắn đại khái tắm qua loa một chút, thay quần áo mới chuẩn bị về nhà.
Diệp Tu Thác nằm nghiêng say ngủ trên giường, tư thế thả lỏng vô cùng thoải mái. Lâm Hàn nhìn hắn đầy cảm kích, đặt bao thư ở đầu giường, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một chút nữa, mặc dù hơi mắc nhưng Diệp Tu Thác xứng đáng nhận được như thế.
Xã hội thực sự đã phát triển rồi, ngay cả MB cũng xuất sắc như thế, diện mạo lẫn khí chất đều là hạng nhất, dùng tình dục để mưu sinh nhưng lại có thể chữa vết thương lòng cho khách hàng tốt như vậy, chả trách Narcissism quá nổi tiếng.
Lâm Hàn khó khăn bước ra khỏi khách sạn, gọi taxi trở về nhà, lại gặp phải thang máy đang tu sửa, đành phải lết lên cầu thang, ௱ôЛƓ đang đau kinh khủng còn phải đi bộ, vết thương cơ hồ như muốn nứt ra.
Hắn cẩn thận xoay chìa khoá mở cửa, cố gắng không làm cho người trong nhà tỉnh giấc. Không ngờ được vừa đi vào đã nhìn thấy nam nhân cao lớn khoanh tay trước иgự¢, tư thế hung hăng, đứng trong phòng khách trừng mắt nhìn hắn.
Lâm Hàn sợ tới mức thối lui vài bước.
“Đêm qua cậu đi đâu ?”
“Tớ, tớ ra ngoài đi dạo một chút.”
Sắc mặt Trình Hạo xám ngoét, so với đế giày còn khó xem hơn:
“Bây giờ mới về sao ?! Hại tớ mua bánh sinh nhật đặc biệt chúc mừng sinh nhật cậu.”
Lâm Hàn nhìn bánh kem để trên bàn kia, vừa vui mừng vừa hối hận:
“Nhưng, nhưng mà, cậu nói còn có một buổi biểu diễn phải đi, không rảnh cùng ăn sinh nhật…..”
“Tớ vốn không rảnh, nếu biết cậu lêu lỏng ở bên ngoài, tớ sẽ không cần vừa xong liền vội vã trở về.” Trình Hạo căm phẫn, nhíu mày nhìn hắn từ trên xuống dưới. “Cậu rốt cuộc đã làm gì?”
“A, tớ….” Lâm Hàn không thể nói dối nữa, đã biết cái tư thế đứng kì cục này đã tố cáo hắn, đành phải thành khẩn khai ra: “Tớ gọi nam kỹ….”
Trình Hạo như bị sét đánh ngang tai, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Gì?”
Lâm Hàn sợ hắn không rõ, lại giải thích:
“Đúng vậy, gọi ở quán bar, cậu cũng biết tớ là…..”
“Nam kỹ? Cho đòi nam kỹ?” Tròng mắt Trình Hạo như muốn rơi ra ngoài, tựa hồ thổ huyết, “Tớ ở đây chờ cậu cả buổi tối , cậu lại ra ngoài cho đòi nam kỹ?”
“Nhưng mà…..”
“Đến đây!” Trình Hạo nắm áo hắn, kéo quần hắn xuống. “Trên hay dưới ?”
“Dưới, ở dưới….”
Lâm Hàn hoảng sợ vô cùng, thanh âm run rẩy, đối phương không khách khí mở chân hắn ra, kiểm tra phía sau của hắn.
“Có dùng biện pháp an toàn hay không ?”
“A….”
Vừa thấy cái biểu hiện “bây giờ thì em đã hiểu” của hắn, liền biết rõ ràng là hắn không hề nhớ tới, Trình Hạo hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ nam nhân trước mặt:
“Ngay cả biện pháp an toàn cũng không dùng, còn học người ta đi phiêu kỹ!”
Lâm Hàn bị la hét đến sợ hãi, ngập ngừng:
“Chỉ có một lần chắc cũng không sao, hơn nữa người kia thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ…..”
“Là kỹ thì có thể sạch sẽ sao? Muốn cho đòi nam kỹ không bằng để tớ thượng!”
Lâm Hàn chán nản mặc quần vào.
“Cậu cũng đâu phải là đồng tính.”
Hắn thích Trình Hạo đã lâu, nhưng Trình Hạo không biết, hoặc là giả vờ không biết, tóm lại bọn họ là bằng hữu.
Thầm mến Trình Hạo một năm, một năm rồi lại một năm, bạn gái của hắn nhiều đếm không xuể. Nhìn bọn họ thân mật trước mặt, nghe thấy âm thanh khác thường bên vách phòng kế bên, hi vọng của Lâm Hàn càng ngày càng lụi tàn.
Yêu trong vô vọng đã lâu như vậy, Lâm Hàn rốt cuộc cũng muốn thử một lần, thử xem cảm giác được người khác yêu là như thế nào. Sinh nhật hôm nay hắn đã để dành được rất nhiều tiền, cuối cùng đã có thể thử nghiệm. Thế giới này cái gì cũng có thể mua bán được, thật sự là rất tốt.
“Còn nhìn cái gì ?” Trình Hạo ho một tiếng, “Mau mặc quần vào, ăn bánh kem cho hết, sau đó đi bệnh viện ngay.”
Lâm Hàn khúm núm ngồi trước bàn, bắt đầu từng muỗng từng muỗng ăn bánh kem, Trình Hạo khoanh tay đừng một bên, đằng đằng sát khí nhìn hắn.
Trình Hạo là người mẫu chuyên nghiệp, cao lớn lại anh tuấn, lúc mặc quần áo biểu diễn, đương nhiên là rất anh tuấn. Hiển nhiên hắn cũng không giống nam nhân lôi thôi lếch thếch bình thường, hắn khiết phích, lại chú trọng ngoại hình. Ở trong phòng thay đồ, hắn có một kệ đựng toàn sữa rửa mặt và nước hoa, thậm chí cả masscara, Lâm Hàn còn có lúc nhìn thấy hắn trước khi biểu diễn tô phấn, dùng son môi.
Nhìn thấy Trình Hạo như vậy, Lâm Hàn cực kỳ hi vọng hắn cũng giống mình. Sau này mới hiểu được đây chỉ là yêu cầu nghề nghiệp, Trình Hạo vô cùng vô cùng Straight. Hắn mở miệng nói ra là muốn thượng Lâm Hàn, kì thật để cho Trình Hạo chạm đến nam nhân hoặc là nam nhân chạm đến hắn, bị đánh ૮ɦếƭ cũng đừng có kêu ca.
Lâm Hàn vừa ăn vừa bị Trình Hạo mắng, mắng hắn từ đầu đến chân không sót chỗ nào, cuối cùng lại ra lệnh:
“Ăn cho hết! Thừa nhiều như vậy, muốn ૮ɦếƭ sao ?”
Lâm Hàn bị mắng đến muốn khóc, còn cố gắng nhẫn nại, đem bánh ngọt tống vào mồm, bị nghẹn đến ho sằng sặc.
Trình Hạo nhìn bộ dáng hắn, không nhịn được dịu dàng nói : “Uống nước đi”
Người này mặc dù có hơi ngốc, nhưng Trình Hạo thích làm bạn với hắn.
Hắn dốt nát không phải là do trí lực thấp, mà là không khôn khéo, không có tà tâm, chỉ bị người lừa, không thể có bản lĩnh lừa người khác, làm bạn với người như vậy rất an toàn.
Dốt nát đương nhiên không phải chuyện tốt, nhưng Lâm Hàn hiểu được hắn dốt nát, cho nên tính tình rất tốt, bởi vậy so với người tự cho mình thông minh còn có vài phần đáng yêu hơn.
Hắn không có chủ trương của riêng mình, đối với cường thế (người mạnh hơn) hắn liền ngoan ngoãn vâng lời. Trình Hạo đề ra chủ ý nào hắn cũng thành thật nghe theo, thất bại hắn cũng sẽ không nửa lời oán trách. Bằng hữu như vậy, tuy rằng vô dụng, nhưng cũng sẽ không gây phiền toái, cho dù dùng hắn để trút giận hắn cũng sẽ không phản kháng, về điểm này Trình Hạo rõ ràng rất thích.
“Được rồi, không cần miễn cưỡng.”
Lâm Hàn ngoan ngoãn buông muỗng xuống.
“Bất quá sẽ không tha thứ cho cậu nhanh như vậy. Buổi tối bạn gái tớ đến chơi, cậu làm bữa tối thì tốt rồi, sau đó mắt nhắm mắt mở cho bọn tớ”
“Ân.”
Lâm Hàn hít hít mũi, nghĩ đến người tình trong mộng cùng người khác khanh khanh ta ta, đã thấy trước bản thảo phân nửa là không làm kịp.
Lâm Hàn làm nghề vẽ tranh. Một đại nam nhân, từ lúc bắt đầu đã vẽ rất nhiều thiếu nữ, bị người trong nhà mắng té tát, đành phải sửa thành tranh những thanh niên đang đánh nhau kịch liệt. Không còn hình ảnh những nam diễn viên anh tuấn nói ra lời ngon tiếng ngọt, chỉ còn lại tình nghĩa huynh đệ, những thanh niên thỉnh thoảng đánh nhau ở gầm cầu.
Nhưng bây giờ trong lòng đau xót cực kỳ, làm sao còn lòng dạ vẽ tranh nữa chứ.
Ngày hôm nay là hạn nộp bản thảo, nhưng Lâm Hàn càng lúc càng uể oải. Tối qua hôm lại thấy Trình Hạo cùng cô bạn gái người mẫu khanh khanh ta ta, tâm tình đang rất tồi tệ, không nghĩ tới sáng ra còn phải đối mặt với biên tập viên đáng sợ.
Hôm nay biên tập viên nhận được bản thảo, tức giận đến hộc máu, lại không thể để chuyên mục của tạp chí bị bỏ trống nên đứng mắng hắn suốt hai canh giờ.
Vào những lúc như thế này, hắn sẽ nhìn ảnh của Trình Hạo mà hắn thích nhất trên bìa tạp chí hay là đọc bình luận về tranh của mình, tâm tình sẽ tốt hơn nhiều lắm. Ngồi ở công viên một lúc lâu sau, hắn lại nhớ tới Diệp Tu Thác. Tuy rằng sau hôm đó ௱ôЛƓ rất đau, nhưng ở cùng Diệp Tu Thác thực thoải mái, còn trò truyện và [….] nữa, cảm giác rất tốt.
Lâm Hàn còn nghiêm túc tính toán, thường xuyên gọi Diệp Tu Thác nhất định là bản thân không kham nổi rồi, nhưng mà nếu không mang hắn lên sân khấu (ừm, sân khấu, vũ đài, chiến trường, giường….) chỉ cần ngồi tán gẫu, hẳn là rẻ hơn rất nhiều. Được nói chuyện phiếm với hắn, chắc chắn là rất đáng giá a.
Nhưng đã vài lần ghé Narcissism, Diệp Tu Thác không có ở đó, không biết có phải là bị người khác mang lên sân khấu rồi hay không. Diệp Tu Thác là MB trình độ cao như vậy, sinh ý đương nhiên rất tốt, Lâm Hàn muốn gặp mặt hắn đành phải thường xuyên đến Narcissism thôi.
Không uổng công qua mấy ngày đến uống rượu mắc tiền, rốt cuộc hắn lại được gặp Diệp Tu Thác một lần nữa, Lâm Hàn bất chấp tất cả vội vàng đi đến:
“Cái kia…..”
Diệp Tu Thác đang ngồi ở ghế salon cùng vài người uống rượu, quay đầu nhìn thấy hắn, mỉm cười:
“A, là cậu sao, đã lâu không gặp.”
Lâm Hàn không biết có phải hắn đang “làm ăn” hay không, cũng không biết phải chào hỏi như thế nào, nói nhỏ:
“Bọn họ là khách của anh sao?”
Diệp Tu Thác xoay hẳn người lại, nhìn hắn cười:
“Không phải, cậu lại muốn gọi tôi? Nghe nói cậu mấy ngày nay thường đến đây, là muốn mang tôi lên giường sao?”
“Ân.” Lâm Hàn gật đầu, thấy những người kia đều nhìn về phía hắn, không khỏi có chút ngứa ngáy. Hắn xấu hổ nói:
“Không cần lên giường, sô-pha là được rồi…. Tôi chỉ muốn tìm anh nói chuyện phiếm….”
“Nga?” Diệp Tu Thác xoa xoa cằm, động tác này làm cho hắn vừa có vẻ tiêu sái lại vừa đáng yêu. “Nhưng tôi chỉ lên sân khấu, không ngồi hầu chuyện người khác.”
“….A?”
Lâm Hàn tuy không hiểu giá trị xã hội bây giờ cho lắm, nhưng cũng biết nên ngược lại mới phải, làm gì có người chỉ bán thân không bán nghệ chứ, nhưng Diệp Tu Thác xem ra khẳng định rất chắc chắn.
“Không thể chỉ nói chuyện phiếm sao?”
“Không thể.”
“Như vậy được rồi, tôi sẽ chi cho sô-pha thêm một chút nữa, hơn nữa anh cũng không cần phải hao tổn khí lực…..”
Diệp Tu Thác lắc lắc đầu, khẩu khí “miễn trả giá”:
“Trong lúc ℓàм тìин sẽ tặng thêm thời gian tán gẫu miễn phí không thời hạn, cậu muốn không ?”
Lâm Hàn đang muốn bỏ cuộc, lại bị người bán đưa ra cái điều kiện hấp dẫn như vậy, liền ngốc nghếch gật đầu.
[1] MB: Moneyboy, trai bao