Không ngoài dự đoán của ta, chẳng mấy chốc tin tức truyền khắp hoàng cung, ta được Tiểu Lan thông báo cho một tin cực kì bất ngờ: Liên Ninh công chúa dùng y thuật chữa bệnh cho khắp thảy dân chúng trong thành, bất kì ai có bệnh gì đều có thể đến tìm công chúa, thuốc thang sẽ do hạ nhân của nàng ta lo liệu. Ta cũng biết rằng với thân phận của nàng ta, chắc chắn khi đến Lý quốc sẽ mang theo không ít châu báu bên mình, nhưng không nghĩ rằng chỗ châu báu ấy có thể lo đủ thuốc thang cho toàn thành. Hành động này của nàng ta quả khiến ta phải suy nghĩ lại, nữ nhân như vậy, liệu có phải là người tàn độc bất chấp tình thân hay không?
“Tiểu chủ, Lan nhi có ý này, người không phải mắc chứng mất ngủ sao, chúng ta tới chỗ nàng ta khám bệnh bốc thuốc được không ạ”
Ta giả vờ lườm con bé: “Triệu chứng vớ vẩn của ta mà em cũng coi là bệnh à, ta tự biết cơ thể mình như thế nào, em xúi ta như vậy khiến ta cảm thấy mình là kẻ cơ hội đấy”
Tiểu Lan nhanh nhảu: “Tiểu chủ à đấy chỉ là có bệnh thì vái tứ phương thôi ạ”
“Ta biết ý em vốn không phải muốn ta đi khám bệnh”
“Hì, tiểu chủ không phải cũng nên tiếp xúc qua với vị nương nương sẽ thống lĩnh hậu cung sau này sao?”
Có lẽ lời Tiểu Lan đúng, đến tiểu a đầu này cũng đoán được trước kết cục, ta cũng hiếu kì muốn xem vị công chúa cao quý đó là người như thế nào
Sáng hôm sau ta mới nhận ra, trong cung không chỉ mình Tiểu Lan lôi kéo ta ra ngoài, mà rất nhiều cung nữ thái giám cũng đang xếp hàng chờ đến lượt ở cửa Chính Bắc(1). Chờ rất lâu ta mới được vào bên trong chướng gặp vị công chúa khiến toàn dân nước Lý bàn tán. Nàng ngồi thư thái bên chiếc bàn kê đơn thuốc, khuôn mặt kiều diễm đoan trang. Nàng không ăn mặc cầu kì như những quy tắc trong cung, chỉ đơn giản mặc y phục màu xanh lam. Giữa cái nóng nực của Lý quốc, hình ảnh nàng hiện ra trước mắt lại khiến ta quên đi cái oi bức ấy, ta có cảm tưởng như may mắn được đưa vào thần giới, nơi mà mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố đều rất trở nên vô hiệu,nếu phải gọi tên cảm xúc của ta lúc ấy, chỉ có thể nói rằng:An nhàn.
“Tiểu thư, mời ngồi”
Ta thật sự ngưỡng mộ phong thái của nàng ta, giọng nói không nặng không nhẹ, chậm rãi bình thản, từng âm thanh cũng khiến một nữ nhân như ta mê mẩn. Ta vô thức tiến lại gần ngồi lên ghế, đưa tay ra cho nàng bắt mạch. Ngón tay nàng nhẹ nhàng đặt lên mạch của ta, cảm giác dịu êm vô cùng, ta bất giác bật ra câu hỏi: “Công chúa lớn lên trong hoàng cung, chẳng nhẽ lại không rõ chuyện nữ nhân chốn hậu cung không nên xuất đầu lộ diện”
Nàng ta vốn không vì câu nói của ta mà để tâm, mỉm cười nói: “Quan điểm đó vốn chỉ đúng trong một vài trường hợp, có những lúc nếu quá áp đặt lên con người thì chỉ khiến người đời cảm thấy cổ hủ mà thôi”
“Tiểu thư à, bệnh của cô không vấn đề gì, chứng mất ngủ chỉ là do hay suy nghĩ mà ra thôi, chỉ cần chú ý điều chỉnh tâm tình thì ắt sẽ khỏi”- nàng ta tiếp tục nói
Ta cũng biết rõ nguyên nhân, nhưng sau khi nghe nàng nói lại thêm phần bội phục, nàng từ đầu đến cuối đều không hỏi về căn bệnh mà ta mắc phải, vậy mà chỉ cần bắt mạch có thể đoán ra được cả nguyên do, cả triệu chứng. Nữ nhân hoàn hảo như vậy, trên đời này ta khẳng định chỉ có duy nhất mình nàng. Ta cất tiếng hỏi: “ Kinh thành vốn là chốn đô thị phồn hoa, dân chúng hưởng hoàng ân mà nhà nhà cơm no áo ấm, công chúa chọn kinh thành làm việc thiện há phải uổng phí.
Không biết công chúa có nghe qua vùng Thiểm Tây của Lý quốc chúng tôi gặp hạn hán, dân chúng đói khổ hay không, chi bằng thay vì khám bệnh ở chốn này, công chúa giúp đỡ họ một chút thì lòng thiện của công chúa sẽ càng được Lý quốc chúng tôi cảm phục”’ Ta nói mà trong lòng không khỏi thấy xót xa, Thiểm Tây nghèo khổ ấy, ngày còn là một nha đầu chưa hiểu chuyện. ta đã biết nó đói nghèo, nay lại gặp phải cảnh hạn hán, đến bao giờ dân Thiểm Tây quê ta thoát khỏi sự nghèo đói đây.
Công chúa lần này chính thức quay ra nhìn ta, ánh mắt ấy ấm áp vô cùng, nàng nói: “Chính vì nhiều người nghĩ rằng ngay dưới chân thiên tử, nhân dân ắt ấm no nên đôi khi lơ là. Vả lại chỉ cần có lòng thiện, thì nhìn đâu cũng thấy việc mình nên làm. Ta đương nhiên biết Thiểm Tây là nơi nghèo đói, nên ngay từ khi mới tới ta đã phái người đi tới đó giúp đỡ quan viên giải quyết nạn đói. Tiểu thư đây hẳn là am hiểu chuyện quốc qia, phải chăng là tiểu thư danh giá của vị quan nào trong triều”
Ta cười đáp lại: “ Thật hổ thẹn, không ngờ công chúa đã suy tính kỹ càng, tiểu nữ thật là múa rìu qua mắt thợ. Tiểu nữ chỉ là cung nữ hầu hạ quý phi trong cung thôi. Từ nãy đã làm phiền công chúa nhiều rồi, tiểu nữ xin cáo lui”
Ta bước ra khỏi chướng, trước đây luôn tự cho mình là người thông hiểu thế sự, biết tiến biết thoái, hôm nay gặp nàng mới cảm thấy mình vẫn chỉ là một tiểu nha đầu suy nghĩ non nớt,thế sự vốn dĩ chưa hiểu biết được bao nhiêu. Tiểu Lan thấy ta bước ra thì vội vội vàng vàng chạy lại hỏi bao nhiêu thứ khiến ta lắc đầu ngán ngẩm. Nàng liên tục hỏi ta cô công chúa ấy xinh đẹp như thế nào, nói chuyện như thế nào, so với ta thì sao.. khiến ta vô cùng đau đầu,vừa bực vừa buồn cười, ta hỏi:
“ Thế sao em không tự vào bên trong xem nàng ta như thế nào”. Tiểu Lan lại diễn ngay cái điệu bộ ngố ngố của nàng ra, gãi đầu nhìn ta: “Em cũng muốn lắm, nhưng nếu không có bệnh mà cũng vào gặp công chúa, lại không biết nói chuyện thế nào thì ngại lắm ạ”. Nhìn cái mặt Lan nhi thộn ra khiến ta không nỡ dập tắt hy vọng của em, ta nói: “Trên đời này, ngoài sư phụ của ta, thì chỉ có Liên Ninh công chúa mới xứng danh là nữ tử tuyệt vời nhất thiên hạ”. Tiểu Lan à lên một tiếng rõ to, rồi chép chép miệng: “Lan nhi cứ tưởng rằng Tinh tiểu chủ tử đã cụ non lắm rồi, không ngờ bây giờ mới biết tiểu chủ chỉ là tiểu cụ non.còn đại cụ non thì chắc là dành cho nàng Liên Ninh rồi”. Ta phì cười, cốc một cái rõ đau vào đầu nàng rồi nói: “Phải nói là ta tiểu mỹ nhân, còn Liên Ninh công chúa là đại mỹ nhân chứ”. Nói rồi cả hai chúng ta cùng ôm bụng cười.
Quả nhiên chỉ trong vòng hai tháng, Liên Ninh công chúa được lòng dân chúng khắp kinh thành, rồi lan ra khắp cả nước, dân chúng ai nấy đều không ngớt khen ngợi công chúa, và thế là quan lại trong triều không còn ai có ý kiến về ngôi vị hoàng hậu của nàng ta. Mồng năm tháng bảy, nàng ta được chính thức sắc phong làm Viêm hoàng hậu, kéo theo đó hoàng thượng phong phi tần cho một loạt người trong hậu cung.
Tất nhiên những tài nhân vị nhập giai như chúng ta cũng được tấn phong làm tài nhân, nhưng chỉ là điểm nhụy vẽ sương, cảm tưởng hoàng thượng sắc phong cho nữ nhân trong hậu cung chỉ khiến người ta cảm giác người cũng như những vị hoàng đế từ xưa đến nay, trăm ngàn giai lệ, ai cũng có cơ hội được sủng. Thế nhưng ta biết rằng, hoàng thượng chỉ là muốn che giấu tình cảm, muốn bảo vệ nữ nhân duy nhất của mình- Viêm hoàng hậu. Không biết có phải gọi là may mắn hay không, ta được nằm trong số tài nhân được sắc phong.