Cho tới một ngày Lý Diệu Thần dẫn ta tới ngự hoa viên, hắn lại cười nói với ta, hắn hỏi ta rất nhiều thứ, cũng kể cho ta nghe vài chuyện chính sự, ta nghe cũng câu được câu chăng, chỉ biết rằng lúc ấy thật sự cảm thấy bức bối, ta cảm thấy ánh mắt ấy, nụ cười ấy, sự dịu dàng ấy không thuộc về ta, ta chỉ là cái bóng của Viêm hoàng hậu. Hắn ắt nghĩ rằng ta bây giờ chính là hoàng hậu trước đây. Ta thật sự không chịu được thứ cảm giác đang xâm chiếm khắp đầu óc, ta lấy hết can đảm, nhìn sâu vào ánh mắt hắn mà nói: “Hoàng thượng, thần thi*p không phải phi tử được người sủng ái nhất, càng chẳng phải nữ nhân người yêu nhất”. Hắn nhìn ta, khẽ nở nụ cười, tay hắn khẽ vuốt lên mái tóc ta: “Nàng không phải, vậy là ai?”.
Hắn lại nói: “Có phải nàng muốn nói đến Viêm hoàng hậu”. Ta ra sức gật đầu. Hắn thấy ta như vậy thì phá lên cười: “Tiểu Tinh, nếu cứ gật đầu như vậy mãi, nàng sẽ gãy cổ mất”, nói rồi hắn trầm giọng xuống: “Mọi người nói với ta, nàng ta phản bội ta mà trốn ra khỏi cung, ta tin. Nhưng họ lại nói với ta rằng, ta rất yêu hoàng hậu, lại nói nàng đã giúp hoàng hậu trốn ra ngoài, ta không thể tin nổi. Nếu ta yêu nàng ta như vậy, tại sao ta lại không nhớ ra điều đó, tại sao ta tỉnh dậy lại chỉ nhớ ta rất yêu nàng. Tiểu Tinh, họ dối ta phải không”.
Ta rất muốn hét lên mọi chuyện đều là thật, ta rất muốn nói với hắn ta chính là nữ nhân mà hắn thù hận nhất, ta rất muốn nói với hắn rằng hắn trước đây rất muốn ta ૮ɦếƭ, nhưng sao nhìn vào đôi mắt tràn ngập hy vọng của hắn, tràn đầy yêu thương của hắn, lòng ta lại trùng xuống, tại sao ta lại không muốn làm con người kia thất vọng, ta đã yêu hắn hay sao. Thế rồi ta lại tự nhủ, ta không hề yêu hắn, chỉ là ta cảm thấy hắn bây giờ với ta rất tốt, ta chính là có cảm giác mang ơn hắn, vì vậy không muốn nhìn thấy hắn thất vọng mà thôi. Ta im lặng không nói, lặng lẽ quay sang chỉ vào một bông hoa:
“Hoàng thượng người nhìn xem, bông hoa mẫu đơn kia thực sự rất đẹp”. Lý Diệu Thần khẽ cười nói: “Ta lại thấy hoa oải hương mới là đẹp nhất, nó được xem như thứ thảo dược tình yêu.” Ta thở dài: “Tiếc rằng oải hương chỉ nở vào mùa hè, bây giờ chúng ta không có dịp được ngắm nó rồi”. Hắn đặt tay lên vai ta, khẽ xoay người ta lại phía hắn, đoạn hắn nhìn thật chăm chú vào mắt ta, rồi nói: “Cần gì phải đợi đến mùa hè, nàng có hương thơm nồng như oải hương vậy”. Ta đỏ mặt cúi xuống đất, rất lâu sau mới có thể trở lại bình thường.
Ngày mai Diệu Thần sẽ đi săn, hắn cho phép ta đi cùng hắn. Ta đã rất vui sướng, bên ngoài hoàng cung quả thật là giấc mơ với ta. Ta đã rủ Tiểu lan đi cùng, nhưng nàng từ chối.
Lý Diệu Thần hôm nay mặc bộ y phục đi săn trông rất oai phong, nhìn dáng hắn leo lên ngựa, ta lại tưởng tượng ra hình ảnh của hắn ở nơi chiến trận, chắc chắn quân địch chỉ nhìn thấy hắn thôi cũng đã phải khi*p sợ. Hắn leo lên ngựa rồi cúi xuống đưa tay cho ta nói: “Còn không mau lên ngựa cùng ta, nàng định đi bộ đi săn à”. Ta ấp úng: “Hoàng thượng, thần thi*p lên con ngựa khác là được rồi, người không cần…”. Ta chưa kịp nói xong thì hắn đã cười rất to, hắn nói:
“Nàng biết cưỡi ngựa sao?”. Ta nhìn thấy hắn như vậy thì thật sự tức giận, hắn đúng là đang coi thường ta, ta bèn nghiêm giọng lại nói: “Ta có thể cưỡi”. Hắn gửi cho ta ánh mắt nghi hoặc, rồi hồi lâu mới nói: “Người đâu, mang con Hắc Mã tới đây”. Lúc sau ta thấy thị vệ dẫn một con ngựa màu đen đi tới, ta hơi lùi lại, ta cảm giác con ngựa này rất hung dữ, so với con ngựa Lý Diệu Thần đang cưỡi, có vẻ ánh mắt còn hung dữ hơn nhiều, hắn không phải đang chơi khăm ta hay sao, bây giờ ta mới hiểu hết hàm ý trong ánh mắt hoảng hốt của thị vệ lúc nghe hắn nói mang ngựa ra. Hắn nhìn thấy ta như vậy thì nói:
“Sợ rồi phải không?”. Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu, ta cắn răng tiến gần đến con ngựa, đám thị vệ lại gần cũng phụ ta lên ngựa. Con ngựa này thực sự là hung dữ, ta phải vất vả lắm mới có thể trèo lên người nó, trong lòng ta cũng thầm khen ngợi bản thân, không ngờ ta lại tài giỏi như vậy, chưa từng cưỡi ngựa lần nào, vậy mà lại có thể ngồi lên lưng con ngựa hung dữ này. Ta tự hào chưa được lâu thì giật mình bởi tiếng hí vừa to vừa dài của con Hắc Mã, rồi nhanh chóng thấy mình rơi xuống đất, chỉ kịp hét lên: “AAAAAAAA”. Diệu Thần nhìn thấy ta như vậy thì hoảng hốt xuống ngựa, hắn chạy lại ôm lấy ta, nhìn khắp người để xem ta có bị thương hay không. Giọng hắn lo lắng: “Tiểu Tinh, nàng không sao chứ?”.
Không đau sao được, ta là ngã ngựa đấy, ta đâu phải mình đồng da sắt, làm sao giống nam tử hán như hắn, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, ta lại không nỡ, bèn dịu dàng: “Ta không sao”. Hắn lúc này nghe ta khẳng định xong thì thở phào, lại mắng: “Không biết cưỡi ngựa lại còn cố chấp”. Ta tức giận nhìn hắn: “Người không phải muốn chọc tức thần thi*p hay sao, rõ ràng người cho thi*p cưỡi con ngựa hung dữ nhất, bây giờ xảy ra chuyện này, người lại đổ lỗi cho thi*p ư”.
Hoàng thượng nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn dọa nàng, để nàng sợ mà chịu lên cưỡi ngựa cùng ta, ai ngờ nàng ngang bướng như vậy. Nàng thật sự không sao chứ, có cần ngự y hay không”. Ta lắc đầu: “Thi*p không sao, người không phải muốn đi săn hay sao, đừng lo cho thi*p”. Ta vừa nói xong thì thấy hắn lập tức bế ta lên, ta còn đang định dãy dụa thì hắn ghé tai ta thủ thỉ: “Ngoan nào, ta dẫn nàng về cung. Chỉ khi ngự ý nói nàng không sao thì ta mới an tâm”. Hắn bế ta lên ngựa, đoạn nói với thị vệ: “Hồi cung”. Hắn phóng ngựa trước, ôm chặt lấy ta mà phi ngựa nhằm hướng hoàng cung. Trong vòng tay của hắn, ta thật sự cảm thấy ấm áp, lại cảm thấy tim đập rất mạnh, ta không rõ, có phải đã yêu hắn rồi không. Ta cảm thấy ta và hắn thật giống một đôi uyên ương ngao du thiên hạ, thật hạnh phúc.
Về đến cung Đoan trường, hắn lập tức cho người gọi ngự ý, đến khi ngự ý khẳng định ta không sao, cơ mặt hắn mới giãn ra một chút, hắn hôn lên trán ta rồi nói: “Tinh nhi, nghỉ ngơi cho tốt, ta phải về điện Càn Thành rồi”. Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hắn bước đi, trước khi ra khỏi cửa, hắn quay lại nói với ta: “Tinh nhi, tĩnh dưỡng cho tốt, tối nay ta đến thăm nàng”, hắn nói rồi thực sự dời khỏi cung Đoan trường, ta bất giác đỏ mặt.
Tiểu lan không biết chạy đi đâu, giờ mới trở về, nhìn ta lo lắng: “Nương nương, người không sao chứ, em nghe thị vệ nói người bị ngã ngựa”
Ta trấn an em: “Ngự y nói ta không sao, em yên tâm”
Tiểu lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Nương nương, em vừa gặp hoàng thượng, người vừa tới đây phải không ạ”
Ta đỏ mặt, gật đầu nói: “Chàng thấy ta bị ngã, lo lắng cho ta nên đã hoãn buổi đi săn, lại bế ta lên ngựa, phóng một mạch trở về cung”
“Hoàng thượng đã lắng cho người như vậy, tại sao lại còn để người cưỡi ngựa”
“Không phải ý của hoàng thượng, là ta cố chấp muốn cưỡi ngựa thôi” ta nhanh chóng giải thích
Tiểu Lan nhìn ta hồi lâu: “Nương nương, người phải chăng đã yêu hoàng thượng”
Ta im lặng không nói, ánh mắt mơ màng nghĩ về Lý Diệu Thần, rồi lại tự hỏi bản thân, đó có phải tình yêu không?