Mấy ngày liền Hàn Hứa Phong bị Thanh Trà lạnh nhạt, người hắn đâm ra khó chịu, dễ cáu gắt với nhân viên.
“Cộc cộc cộc…”
“Vào đi.”
Thư kí Hạn đi vào, sắc mặt hơi căng thẳng. Gần đây Hàn Hứa Phong tính tình thất thường, hầu như mọi người ai cũng tránh xuất hiện trước mặt hắn, chỉ sợ chọc giận vị tổng tài này.
“Hàn tổng, Trần thiếu muốn gặp anh.”
“Không gặp.”
Hàn Hứa Phong chẳng thèm mảy may suy nghĩ, dứt khoát đáp lại thư kí Hạn. Hắn bây giờ đến tâm trí để giải quyết công việc còn chẳng có.
“Anh ấy bảo có chuyện rất gấp ạ.”
“Vậy thì cho cậu ta vào.”
Thư kí Hạn vội nhận lệnh rồi đi ra, anh ta sợ còn ở gần hắn nữa thì sớm muộn cũng bị hắn lấy làm chỗ trút giận.
“Sao vậy, đến tôi cũng không muốn gặp à.” Trần Vĩ vừa vào tới đã càu nhàu, anh đợi hắn cũng gần nửa tiếng đồng hồ rồi, sốt ruột ૮ɦếƭ đi được.
“Cậu sao lại rảnh rỗi đến đây chơi vậy?”
Trần Vĩ vừa nghe chất giọng châm biếm của Hàn Hứa Phong là biết hắn đang có chuyện bực bội trong lòng, đoán chừng có liên quan đến chuyện của Thanh Trà.
“Không rảnh lắm. Mà này, cậu với Thanh Trà lại cãi nhau à?”
“Không.” Khuôn mặt hắn trở nên hầm hầm, lộ rõ ve phẫn uất. Hắn còn không dám nặng nhẹ với cô nửa lời, vậy mà bị vẫn bị cô ngó lơ mấy bữa nay.
“Tìm tôi có chuyện gì mau nói đi?”
“À… chuyện tai nạn xe mô tô lần trước, tôi đã tìm ra được một chút manh mối rồi.”
“Thật sao?” Hắn tốn bao nhiêu thời gian vẫn không tra được gì, anh lại có thể tìm ra sao.
“Đúng vậy, cũng nhờ Sam Tố. Cô ấy cũng điều tra về chiếc mô tô gắn biển số giả kia, tình cờ truy ra được người nhà của kẻ đó.”
“Cậu gửi tôi thông tin, tôi sẽ điều tra tiếp.”
Trần Vĩ hôm nay đến đây chính là muốn thảo luận với hắn về vấn đề này. Tai nạn lần đó đã đặt ra một dấu chấm hỏi lớn trong lòng anh, rốt cuộc là kẻ nào đã hãm hại Thanh Trà? Kẻ này chắc chắn có quen biết với Hàn Hứa Phong, huống hồ có thể là người thân cận bên hắn. Trần Vĩ biết Hàn Hứa Phong vốn không bao giờ phòng bị với người của mình, đó cũng chính là điểm yếu chí mạng của hắn.
Hàn Hứa Phong quá tin tưởng vào người khác, để đến lúc bị phản bội lại trở nên tàn độc vô cùng.
“Chuyện này cứ giao cho tôi và Sam Tố điều tra đi, như vậy sẽ tốt hơn.”
Hàn Hứa Phong do dự một hồi rồi cũng đồng ý. Hắn biết Trần Vĩ luôn suy nghĩ một chuyện thấu đáo mọi chuyện, anh đã quyết định như vậy ắt hẳn là có dự tính riêng.
“À, còn chuyện này tôi muốn khuyên cậu…” Trần Vĩ ngập ngừng, điều này đối với anh hơi khó nói.
“Có chuyện gì cứ nói, giữa chúng ta sao phải ngại?”
“Tôi khuyên cậu nên một lần nói rõ ràng chuyện tình cảm với Thư Yến, đừng để em ấy ôm thêm mộng tưởng nữa.”
Hắn gật đầu như đã hiểu, nhiều lần hắn cũng muốn nói rõ với Hạ Thư Yến, song chưa có cơ hội thích hợp.
Trần Vĩ nói đúng, chuyện gì cũng có thể mập mờ nhưng tình cảm thì nên rõ ràng một chút.
Giải quyết xong đống công việc, Hàn Hứa Phong trở về nhà.
Hắn vào trong bếp thì thấy Thanh Trà đang nấu ăn. Nghe thấy tiếng người làm chào hắn, cô quay lại nhìn hắn một cái rồi tiếp tục rửa rau. Hàn Hứa Phong cau mày, rốt cuộc cô muốn giữ thái độ như thế này đến bao giờ nữa.
Tắm rửa xong xuôi, hắn trở lại nhà bếp xem cô nấu nướng.
“Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần, em gọt trái cây nữa là xong rồi.”
Thanh Trà cười nhàn nhạt với hắn. Nhìn nụ cười đến tám phần như bố thí của cô, hắn càng thêm phần tức tối.
Hàn Hứa Phong đi lại, một tay giữ chặt lấy tay cô cầm dao, tay còn lại ép cô xoay về phía hắn. Ánh mắt hắn trở nên giận dữ, miệng mím chặt lại.
“Lam Thanh Trà, em muốn giữ nguyên cái thái độ này đến bao giờ nữa?”
Hắn cho cô thời gian là để cô bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện chứ không phải làm những hành động bài xích với hắn, vậy mà gần một tuần nay, chỉ cần hắn không hỏi thì cô cũng lặng thinh, còn liên tục tìm cách tránh mặt hắn.
“Em mệt. Anh bỏ tay em ra đi.” Thanh Trà khẽ vùng vẫy, trên tay cô còn cầm con dao, chỉ sợ lơ đễnh quơ trúng người làm hắn bị thương.
“Rốt cuộc em muốn thế nào? Thanh Trà, trong lòng em là đang mâu thuẫn cái gì?”
Hàn Hứa Phong càng xiết chặt cổ tay cô, hắn ép cô nhìn thẳng vào mặt mình.
Khóe mắt Thanh Trà hơi cay, cổ họng thấy nghẹn vì ấm ức. Đang yên đang lành hắn lại biến thành bộ dạng hung dữ như vậy.
“Anh muốn em thế nào? Mễ Ly dù sao cũng là chị ruột của em. Vũ Giang nói cái ૮ɦếƭ của Mễ Ly là do anh, anh cũng không phủ nhận. Hàn Hứa Phong, anh muốn em phải làm sao đây? Hay là chúng ta dừng lại nhé.”
Hắn bất ngờ nắm vào phần dưới lưỡi dao trên tay cô rồi kéo về phía hắn, đặt sát phần иgự¢.
“Tim tôi ở chỗ này. Em dùng con dao này đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào đó, như thế em sẽ thoát hỏi kẻ máu lạnh như tôi, vừa hay có thể trả thù cho chị gái em.”