Mặt trời đỏ rực như hòn lửa đang đi xuống dần ở phía chân trời, thấp thoáng trên mặt biển. Nền trời chuyển từ xanh lam sang vàng ruộm rồi đỏ lừ, đến cuối cùng là một màu tím ngắt. Những vạt nắng cuối ngày như còn bịn rịn, trút hết những tia sáng yếu ớt lên bãi cát dài mênh ௱ôЛƓ. Gió từ biển thổi rì rào, lúc thì mát rượi, lắm lúc lại se se lạnh.
Hàn Hứa Phong khoác nhẹ vai Thanh Trà đi dọc theo bờ biển, hai người họ vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ.
“Hứa Phong, đã trễ rồi chúng ta nên về thôi. Cảm ơn anh, hôm nay em thật sự rất vui.”
Cả buổi chiều nay Hàn Hứa Phong không ngại bẩn, không ngại khổ, hắn lăn xả vào giúp cô lựa cá tôm, hắn còn giúp nhưng người ngư dân mang hải sản vào bờ. Phong thái Hàn Hứa Phong khác hẳn với một vị tổng tài lãnh đạm hằng ngày, khoác trên mình bộ vest đen, đi đến đâu cũng có kẻ hầu người hạ.
Hắn khiến Thanh Trà cảm nhận được thứ tình yêu bình thường, không hào nhoáng, hoa lệ nhưng rất đổi yên bình, hạnh phúc. Cô có thể chắc chắn Hàn Hứa Phong là người đàn ông mà cô có thể dựa dẫm cả đời.
“Chỉ cần lúc nào em vui thì anh sẽ cảm thấy cũng vui vẻ.” Hàn Hứa Phong đặt một nụ hôn lên trán Thanh Trà, sau đó dắt cô đi về phía bãi đậu xe.
Hắn thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe trở về thành phố.
“Sao lại nhiều cuộc gọi nhỡ vậy?” Thanh Trà nhìn vào màn hình điện thoại, cô từ ngạc nhiên chuyển dần sang lo lắng.
“Là ai gọi thế?” Hắn hỏi.
“Là Sam Tố.”
Ban nãy cô để điện thoại trong giỏ xách ở trên xe, bây giờ mới mở ra xem. Chắc chắn là có chuyện gì quan trọng nên Sam Tố mới liên tục gọi cho cô như vậy.
“Hứa Phong, có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Thanh Trà hơi thấy hơi bứt rứt, chân tay lóng ngóng.
“Bình tĩnh nào Thanh Trà! Em gọi lại cho Sam Tố đi.”
Hàn Hứa Phong tấp xe bên lề đường để Thanh Trà gọi điện thoại.
Cô hít vào một hơi thật sâu rồi bấm gọi lại.
“Sao bây giờ cậu mới nghe máy. Thanh Trà à, cha của cậu ông ấy lái xe gây tai nạn ૮ɦếƭ người nên bị tạm giam rồi.”
Thanh Trà khẽ giật mình, tai cô hơi lùng bùng, nhất thời đờ người ra một lúc.
“Thanh Trà, cậu có nghe tớ nói không?”
“Cậu nói ai gây tai nạn chứ?” Thanh Trà gặng hỏi lại, cô hi vọng là mình nghe nhầm.
“Là cha cậu - Lam Tấn. Dù ông ấy thật xấu xa nhưng tớ nghĩ vẫn nên nói cho cậu biết chuyện này.”
“Cậu nói rõ được không?”
“Cậu đang ở đâu, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”
“Được để tớ qua chỗ cậu.”
Thanh Trà nói xong thì tắt máy, nước mắt cô không kìm lại được bắt đầu rơi lả chả.
“Mình làm sao vậy, tại sao lại phải khóc vì một người như ông ta chứ.” Thanh Trà thầm nghĩ. Cô từng hận cha mình đến thấu xương tủy nhưng bây giờ lại lo lắng cho ông ấy vô cùng, rốt cuộc máu mủ tình thân vẫn hơn tất cả, dù ông ta từng đối xử với cô bạc bẽo, thậm tệ đến mức nào.
“Hứa Phong, mau lái xe đưa em đến chỗ Sam Tố.”
“Em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, Sam Tố nói gì với em thế?” Hàn Hứa Phong luống cuống lau nước mắt cho cô, ban nãy còn rất vui vẻ, bỗng nghe xong một cuộc điện thoại liền biến thành bộ dạng như bây giờ.
“Một lát nữa em sẽ nói, anh mau nhanh lên đi.”
“Được.”
Bị hối thúc, Hàn Hứa Phong nhanh chóng lái xe trở về, cả đoạn đường còn lại chỉ là một sự im lặng nặng nề. Biết được Thanh Trà không có tâm trạng nói chuyện nên hắn cũng không hỏi gì.
“Sam Tố, chuyện là thế nào, ông ấy làm sao lái xe ᴆụng trúng người ta? Ông ấy có bị làm sao không?” Mắt Thanh Trà đỏ hoe, giọng nói run run. Sam Tố vừa mới mở cửa cho cô, còn chưa kịp vào nhà thì đã bị hỏi dồn dập.
“Cậu phải bình tĩnh đã. Chúng tra vào bên trong rồi nói chuyện.”
Hàn Hứa Phong rót cho cô một cốc nước để cô ổn định lại cảm xúc.
“Buổi chiều nay tớ có đến tòa soạn liền nghe có một vụ kiện tụng, bên chỗ tớ có một vài phóng viên đi viết bài cho vụ đó, tớ tình cờ xem qua thì thấy người bị kiện chính là Lam Tấn.”
“Ông ta sao lại lái xe gây tai nạn, cậu có biết không?”
“Tớ nghe phong phanh là lái xe chở hàng rồi vượt đèn đỏ, kết quả là tông trúng một nam thanh niên lái xe mô tô, nhưng cũng may là đoạn đường đó vắng nên không xảy ra thêm chuyện gì đáng tiếc nữa.”
“Rồi ông ta có sao không?”
“Chắc là không sao, nhưng nghe có vẻ bên kia không muốn hòa giải, họ muốn kiện đến cùng. Hơn nữa cha cậu chắc chắn không có tiền bồi thường cho họ, e là sẽ phải chịu án cao.”
“Tớ muốn gặp bên bị hại, cậu giúp tớ được nhé. Tớ muốn thương lượng với họ.” Thanh Trà lộ vẻ thành khẩn.
“Có đáng không? Ông ấy từng đối xử với cậu như thế nào cậu quên rồi sao?”
“Nhưng ông ấy là người thân duy nhất của tớ mà, tớ đâu thể khoanh tay nhìn ông ấy chịu cảnh tuổi già trong tù được.”
Sam Tố thở dài, chỉ trách bản thân Thanh Trà quá lương thiện rồi.
“Để tớ giúp cậu nghe ngóng xem thế nào.”
Thanh Trà cảm ơn Sam Tố, sau đó nói thêm vài ba câu nữa rồi ra về, cô không muốn trở về quá trễ khiến Hàn phu nhân lo lắng.