Hơn một tuần đã trôi qua, Thanh Trà cuối cùng cũng được tháo hẳn lớp băng trên tay. Những vết sẹo hằn sâu trên cổ tay trắng nõn trông thật xấu xí.
"Đợi hơn một tuần nữa cô có thể bôi thuốc này lên, nó sẽ làm những vết sẹo mờ dần." Trần Vĩ dặn dò Thanh Trà rồi đưa típ thuốc cho cô.
"Cảm ơn anh." Thanh Trà cười nhẹ một cái.
"Không có gì, việc tôi nên làm mà."
"À, cô không nên ở trong phòng suốt như vậy. Cô nên ra ngoài hít thở khí trời, nó sẽ tốt cho tâm trạng và sức khỏe của cô." Trần Vĩ nói thêm.
Thanh Trà khẽ gật đầu, cô cũng đâu muốn ở trong phòng mãi như vậy, chẳng qua trên dưới Hàn gia cô không quen biết một ai, cũng đâu được phép chạy lung tung.
"Tôi về trước đây." Trần Vĩ chào cô rồi đi xuống lầu.
Thanh Trà cũng cúi đầu chào tạm biệt anh rồi lại rơi vào trầm tư, cô bây giờ cũng không biết nên làm thế nào. Thân xác này đã bán cho Hàn Hứa Phong, đoán chắc rằng hắn cũng không cho cô rời khỏi Hàn gia nửa bước, quả thực tiến thoái lưỡng nan, sống không được, ૮ɦếƭ cũng không xong!
"Chị Thanh Trà, em đưa chị xuống vườn hoa đi dạo nhé. Hàn phu nhân trồng rất nhiều hoa đẹp." Linh Tuyết thủ thỉ với cô.
"Được." Thanh Trà nhoẻn miệng cười. Thật may mấy hôm nay có Linh Tuyết ở bên cạnh, có người bầu bạn cô cũng bớt trống trãi.
Thanh Trà cùng Linh Tuyết xuống đến phòng khách liền thấy Hàn Hứa Phong cùng Hàn phu nhân đang ngồi ở đó. Hắn nhìn cô một cái, Thanh Trà liền cúi thấp mặt xuống, đi nhanh về hướng vườn hoa.
"Ta bảo Linh Tuyết đưa con bé ra vườn hoa để thay đổi không khí." Hàn phu nhân giải thích với hắn.
Hắn không nói gì, im lặng ngồi uống hết chén trà rồi lên phòng.
Hàn Hứa Phong đi tắm, một lát sau hắn trở ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn ngang hông. Hắn tiến đến gần cửa sổ, tay cầm khăn, vừa nhìn xuống dưới vừa lau khô tóc.
Vừa hay cửa sổ căn phòng này nhìn ra vườn hoa, hắn thấy Thanh Trà đang tươi cười rạng rỡ đùa nghịch với Linh Tuyết, bất chợt liền lấy điện thoại chụp lại một tấm hình.
Thanh Trà sau khi chơi đùa vui vẻ thì quay trở lại phòng, cô định đi tắm vì người có chút dính đất bẩn.
Thanh Trà đẩy cửa đi vào, bất chợt nhìn thấy Hàn Hứa Phong ngồi trên ghế sofa, hắn đang đọc thứ gì đó, Thanh Trà giật thót mình, đang định đi xuống thì bị gọi lại.
"Đứng lại, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Thanh Trà biết cũng không thể trốn tránh mãi, nhưng bộ dạng hắn bây giờ thật không thích hợp để nói chuyện chút nào.
"Anh có thể mặc quần áo vào trước không?" Thanh Trà nói lí nhí.
"Đợi tôi năm phút." Hàn Hứa Phong vừa nói, khóe miệng liền nhếch lên. Cũng đâu phải cô chưa từng thấy thân thể anh, ngại cái gì chứ.
Hàn Hứa Phong thay đồ xong liền đi ra, cô đã ngồi sẵn đó chờ hắn. Hàn Hứa Phong lấy tệp giấy trên bàn, đưa cho Thanh Trà.
"Chúng ta kí hợp đồng đi."
Thanh Trà ngạc nhiên, hắn với cô thì kí hợp đồng gì được chứ.
"Chỉ cần cô ở lại Hàn gia một năm, ngoan ngoãn nghe theo lời tôi thì tôi sẽ trả lại tự do cho cô, thêm vào đó tôi sẽ đưa cô thêm 3 vạn tệ."
Thanh Trà nghe đến hai chữ tự do mắt liền sáng lên, cô có thể được trả tự do ư? Khoan đã, nghe lời hắn.. không phải hắn bắt cô làm dụng cụ làm ấm giường đấy chứ? Dẫu sao thân thể này cũng bị Hàn Hứa Phong làm hoen ố rồi, cô cũng chẳng mảy may đến nữa. Chỉ sợ hắn điên cuồng đến mức cô không giữ nổi cái mạng để rời khỏi đây.