Hàn Thẩm Quân cuối cùng cũng về, trên tay cậu còn xách theo thức ăn để chuẩn bị cho buổi trưa. "Cậu đi đầu về thế?"
Hàn Hứa Phong đã đứng sẵn trước cửa đợi, hắn nhìn cậu từ đầu xuống chân, ánh mắt dò xét hỏi. Hàn Thẩm Quân thì mặt mày lấm lem, nhìn qua là biết cậu đang rất mệt. “Đi kiếm tiền. Hít mỗi không khí đấu thể tồn tại được hỏi thừa. Cậu quăng cho hắn câu trả lời cộc lốc rồi đi vào bên trong.
Hàn Hứa Phong thấy lạ, buổi sáng còn nghĩ cậu ta đòi tiền ăn ở là để làm khó hắn, ai ngờ là họ bây giờ lại túng thiếu đến mức như vậy. “Cậu kinh doanh bị phá sản à, hay là bị người ta lừa tiến?" Hàn Hứa Phong cứ đi theo sau cậu lãi nhãi. “Liên quan quái gì đến anh."
Thanh Trà nghe thấy tiếng động liền mở cửa ra bên ngoài, thấy Hàn Thẩm Quân đã đi làm về, cô vô cùng mừng rỡ. "Anh về rồi à, có mệt lắm không?"
Cô đi lại gần, tiện tay còn lấy cái khăn vật trên móc treo đồ lau mồ hội cho cậu. Người bên ngoài nhìn vào mà không rõ còn tưởng họ chính là một đôi vợ chồng đấy chứ. “Cậu không có tay à, tự lau đi."
Hàn Hứa Phong đột nhiên nổi cơn ghen, hắn giật mạnh chiếc khăn trên tay Thanh Trà ném xuống bàn. Cô liền quay qua nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy chán ghét, dù không nói gì nhưng cũng đủ để hắn hiểu cô thấy hắn phiền toái đến mức nào.
Hàn Thẩm Quân im lặng, cậu vào bên trong bếp nấu đồ ăn. Thanh Trà trở lại phòng của mình, cô không quên khóa trái cửa lại, bên ngoài chỉ còn một mình hắn trở trọi giữa căn phòng khách. Biết hai người họ chơi chiến thuật hắt hủi để đuổi khéo hắn, Hàn Hứa Phong chỉ có thể kiềm nén lại, nhin và nhin.
Thức ăn nấu xong xuôi, Hàn Thẩm Quân dọn ra bên ngoài phòng khách. Đồ ăn trên bàn đơn giản vô cùng, một ít thịt sốt cà chua cùng một con cá nướng và một đĩa rau luộc, “Thanh Trà, mau ra ăn cơm nào
Cô nghe thấy thì bế Bảo Bảo đi ra cùng. Hàn Hứa Phong từ sáng đã không ăn gì, bây giờ bụng đói cồn cào. Chẳng đợi ai hỏi, hắn tự động lấy bát đũa đến ngôi xuống. “Một lát nữa tôi sẽ kêu người đến thay hết đồ đạc trong nhà, còn cả chuyện tiền nong nữa, tôi sẽ đưa cho cậu một cái thẻ tín dụng khác." “Không cần, chúng tôi đâu phải ăn xin, cần gì anh bố thí
Hàn Thẩm Quân bởi cơm ra bát cho mọi người rồi bắt đầu ăn, cậu còn lấy cá cho vào bát cơm của Bảo Bảo rồi dẩm ra cho nó. Cũng đã lâu rồi con mèo này đã bỏ thói quen ăn loại hạt đặc trưng ngày trước, có lẽ nó biết Hàn Thẩm Quân cũng không dư dả gì, có cái ăn đã là may mắn lắm rồi. “Bữa cơm này năm tệ, nhớ thanh toàn đầy đủ.
Ăn xong thì họ bắt đầu dọn dẹp, cả bữa cơm vì có Hàn Hứa Phong mà chẳng ai nói câu nào. Hàn Thẩm Quân đi rửa bát, Thanh Trà ở bên ngoài lau bàn. “Để anh làm." Hàn Hứa Phong đề nghị, hắn giữ lấy chiếc khăn trên tay cô.
Thanh Trà không nói gì, cô buông tay ra rồi bế Bảo Bảo về phòng.
Hàn Thẩm Quân sau khi rửa bát xong thì đi vào phòng Thanh Trà, hắn thấy thế cũng đi theo vào. "Anh vào đây làm gì?" “Thế cậu vào đây làm gì? Một nam một nữ ở trong phòng không thấy ngại là.
Cô lườm hắn một cái, buổi sáng nay không phải hắn đã đạp cửa, xông xồng xộc vào phòng cô đấy sao, da mặt hắn đúng là dày thật “Tôi giúp Thanh Trà xoa Ϧóþ chân, bác sĩ nói làm như vậy mới nhanh chóng bình phục được “Vậy để tôi làm cho."
Hàn Hứa Phong đẩy cậu ra, hắn ngồi xuống vụng về xoa Ϧóþ cổ chân Thanh Trà. Đôi chân cô có lẽ là do lần trước tự tử mà trở nên như vậy. Nghĩ đến đó thôi hắn cũng thấy mình có lỗi đến mức nào rồi.
Cô chỉ im lặng quan sát, không phản kháng cũng không nhiệt tình. Trong tận sâu đáy mắt của Thanh Trà toát ra một tia động lòng, nhưng rồi bị cô thu lại trong tức khắc
Buổi chiều Hàn Thẩm Quân dùng xe đạp đưa Thanh Trà đến nhà một vị bác sĩ Đông y gần đó. Hàn Hứa Phong dù hơi miễn cưỡng nhưng vẫn phải ở nhà. Hắn còn được nhờ trông nom Bảo Bảo, cô không quên dặn hắn không được bắt nạt nó. “Nếu Bảo Bảo bị làm sao thì anh cũng dọn khỏi đây đi
Có Hàn Thẩm Quân đứng bên cạnh, cô hùng hổ dọa nạt hẳn. Không biết Hàn Hứa Phong từ bao giờ lại giỏi chịu đựng như vậy, hắn không dám hé hé lại câu nào. “Phải nhịn, mày nhất định phải nhịn." Hàn Hứa Phong thẩm nhủ.
Bảo Bảo ăn no thì nằm trên giường Thanh Trà ngủ, hắn nhìn thấy mà ganh tị. Một con mèo lại được suиɠ sướиɠ đến như vậy trong khi hắn lại phải ngồi canh chừng nó. Công việc ở Hàn thị còn chất đống chờ hắn xử lí, hắn lại chạy đến đây sống như kẻ đầy tớ. Có điều hắn chỉ có mười ngày để thuyết phục cô nên không dám đi khỏi.
Bảo Bảo tỉnh dậy không thấy Thanh Trà đầu, nó nhìn Hàn Hửa Phong đẩy phòng bị. Bảo Bảo gừ lên mấy cái, hắn thì lườm lườm lại con mèo. Kết quả nó bất ngờ nhảy dựng lên cào vào mặt hắn, Hàn Hứa Phong bị làm cho bất ngờ, chỉ có thể lấy tay che chắn khuôn mặt đẹp để của mình.