"Vương Thanh."
Động tác thu thập sách vở của Vương Thanh dừng lại, vẻ mặt bất lực. Tiểu mập họ Trâu, danh Văn Triết cười nham nhở đứng bên cạnh Vương Thanh, nói. "Đi ăn cơm thôi!" Trên bàn tay phúng phính bê một hộp đồ ăn.
Quách ngọc ở phía sau Vương Thanh nhịn không được nói. "Trâu Văn Triết, ngươi không được lấy đồ ăn trưa, à, cơm hộp của Vương Thanh nữa."
Trâu Văn Triết lập tức ngắt quãng trả lời. "Ta không có nha, ta chỉ muốn cùng Vương Thanh ăn cơm thôi mà!"
Vương Thanh trả lời lần thứ n. "Ta không muốn ăn cơm hộp của ngươi, cơm hộp của ngươi không thể ăn."
Khuôn mặt Trâu Văn Triết đau khổ. "Vương Thanh...Hôm nay, ta mang theo đùi gà lớn, đùi gà lớn ăn ngon lắm!" Khẩn cầu, "Ngươi mang cơm trưa, ờ, cơm hộp, chia cho ta một ít."
Toàn bộ bạn nhỏ trong lớp nhìn thẳng Vương Thanh, da đầu Vương Thanh tức khắc tê dại, liên tục lắc đầu. "Không được không được, đùi gà nhà ngươi có ăn ngon bao nhiêu cũng không ngon bằng cha nhỏ làm. Ta có thể chia cho ngươi ít đồ ăn vặt, cơm hộp thì không được."
"Vương Thanh, ta cũng muốn ăn đồ ăn vặt." Lập tức có giọng nói vang đến.
"Vương Thanh, tiệm điểm tâm của tiểu thúc ngươi khi nào khai trương?"
"Vương Thanh, Chu nãi nãi ở thôn ngươi khi nào mới làm cặp sách cho ta nha?"
Nháy mắt Vương Thanh lại bị các bạn vây quanh. Quách ngọc tiến đến giải vây. "Các ngươi không được đuổi theo Vương Thanh hỏi nữa. Khi nào tiệm khai trương Vương Thanh sẽ nói. Vương Thanh cũng nói một cái cặp sách mất mấy ngày mới làm xong. Mọi người đi ăn cơm đi, đi trễ nước nguội đó."
Vương Thanh cảm kích nhin Quách Ngọc, hơn nữa nhờ Quách Ngọc hộ tống mà thuận lợi rời khỏi phòng học. Trâu tiểu mập một đường theo sau, vẫn còn nài nỉ, không có biện pháp, nhóc không thể nào cưỡng lại nổi mỹ thực.
Đi vào phòng bếp, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác đã tới, hai nhóc hướng Vương Thanh vẫy tay, bên cạnh là bạn cùng lớp. Vương Thanh chạy tới chỗ hai nhóc. Triệu Tùng Bác với tay lấy cái túi của Vương Thanh, bỏ cơm hộp ra, cho vào trong nồi. Vương Thanh tiện tay giúp Quách Ngọc và Trâu Văn Triết bỏ đồ ăn vào hâm nóng.
Bạn học của Vương Diễn và Triệu Tùng Bác nhìn thấy Vương Thanh thì hỏi. "Thanh nhi, cha nhỏ ngươi hôm nay làm món ngon nào vậy?"
Hiện giờ học sinh ở Bạch Nguyệt học đường đều biết, vị bạn học nhỏ ở thôn Tú Thuỷ này có một người cha nhỏ nấu cơm rất ngon, mỗi ngày đều chuẩn bị cho bé toàn món đặc biệt. Nhưng đáng tiếc nhất chính là người ta không chịu bán! Muốn ăn cũng chỉ có thế nhìn. Chưa kể, Khang viện trưởng còn giáo huấn không được ép mua đồ của bạn học. Trừ phi Vương Thanh nguyện ý, bằng không không được ép mua, nếu không sẽ bị cho về nhà quay mặt vào tường hối lỗi, chẳng bằng nói là chờ bị gia pháp. Đây mới là lý do vì sao Trâu tiểu mập chỉ dám hỏi Vương Thanh, không giống như hôm qua, mặc kệ Vương Thanh có đồng ý hay không, tự ý ép mua cặp sách và hai khối điểm tâm của bé.
Vương Thanh muốn lấy lại cặp sách, cái giá đánh đổi là mười cái bánh hạch đào. Bất quá bé còn chủ động cho Quách Ngọc năm cái, bởi vì Quách Ngọc không ép mua điểm tâm của bé, hơn nữa còn giúp bé giáo huấn tên ham ăn Trâu Văn Triết. Thiệu Vân An thiết kế vài kiểu cặp sách đơn giản, tổng cộng mười kiểu, giá cả từ ba đến hai mươi lượng bạc, tất cả các kiểu đều có người đặt. Mỗi một cặp sách tốn ít nhất sáu ngày, và nhiều nhất là nửa tháng để hoàn thành. Điệp Trang Các đã đóng cửa, nhưng cửa hàng là tài sản riêng của Nguỵ Hoằng Văn, Thiệu Vân An để Tô Sách đến Điệp Trang Các. Ai muốn đặt cặp sách thì tới Điệp Trang Các gặp Tô Sách. Tô Sách sẽ căn cứ theo thứ tự trước sau mà xếp lịch làm.
Trâu Văn Triết đặt một cái cặp hai quai giá mười lượng. Quách Ngọc thì đặt cái hai mươi lượng. Toàn bộ bạn học cùng lớp với Vương Thanh mỗi người đặt một cái, ba đến hai mươi lượng, giá nào cũng có. Mới ngày đầu tiên đã nhận đơn hàng đến mười lăm chiếc cặp, Chu thẩm cười không khép nổi miệng, nhưng đồng thời cũng lo lắng không biết có giao nổi hàng đúng hạn hay không, hiện tại còn thời gian đâu mà lo việc chỗ Thiệu Vân An, một lòng một dạ lo làm cặp sách. Trịnh Vệ thị, Đinh Diệp thị và Đinh Cát thị bởi vì được phân lợi tức, nên đặc biệt cảm kích vị tiểu chủ tử là Thiệu Vân An, làm việc càng thêm nghiêm túc, nhanh nhẹn, thời gian còn lại thì giúp Chu thẩm làm cặp sách.
Trong lúc này, Sầm phu nhân cầm cái túi mới vừa làm xong. Màu nền là màu đỏ. Thiệu Vân An tới phường thêu lựa loại vải tốt nhất để thêu hoa cúc và thanh điểu, sau đó khâu lên bề mặt túi. Ở thời đại này chưa có khoá kéo, miệng túi dùng nút vải cổ điển để khoá lại. Trong túi có ba ngăn, thuận tiện để một ít đồ tư trang của nữ nhân. Mà quan trọng nhất chính là nó rất đẹp và thời trang.
Sầm phu nhân không hiểu cái gì gọi là thời trang, nhưng thực sự rất thích. Tuy màu sắc đỏ tươi, ở độ tuổi của bà có hơi diễm lệ, nhưng lúc cầm lên lại không thấy loè loẹt, hơn nữa còn làm nổi bật nước da trắng của bà. Sầm phu nhân yêu thích tới mức không nỡ dùng, Thiệu Vân An nói rằng sẽ làm thêm cho bà nhiều kiểu túi khác nữa, Sầm phu nhân vô cùng hài lòng với đứa nhi tử này. Ngày hôm sau lập tức nhận lời mời của một vị phu nhân, mang theo túi đi uống trà, kết quả có thể tưởng tượng được, các thái thái, nhóm tức phụ đều hỏi Sầm phu nhân cái túi làm ở đâu. Sầm phu nhân đắc ý khoe, là tiểu nhi tử làm riêng cho bà, còn nhân cơ hội quảng cáo cho cửa hàng chưa khai trương. Hiện giờ các lão thái thái thế gia ở huyện Vĩnh Tu, các tức phụ trẻ tuổi vô cùng mong ngóng cửa hàng của Thiệu Vân An khai trương.
Tại Vương trạch, Thiệu Vân An đang chuẩn bị đồ ăn cho Sầm lão. Ngày mai, Sầm lão và Khang Thuỵ sẽ lên kinh thành. Chuyến đi này, có khả năng Sầm lão sẽ đi một thời gian khá dài mới trở về, Sầm phu nhân cũng muốn đi. Thiệu Vân An lo lắng hai vị lão nhân lên kinh thành rồi sẽ ăn không ngon, tuyệt đối có khả năng, nhất định phải chuẩn bị hết tất cả các món có thể. Kim chi và nước sốt cũng làm xong, Sầm lão tiện đường mang lên kinh thành luôn.
Trong chính sảnh đặt mấy cái rương trúc lớn, Thiệu Vân An đang kiểm tra xem còn xót cái gì hay không, Chu thúc tiến vào. "Vân An, Triệu Hà đến."
Thiệu Vân An ngẩng đầu, thấy Triệu hà từ phía sau Chu thúc đi tới, cầm theo cái rổ, Thiệu Vân An cười nói. "Ngọn gió nào mang Triệu lão bản tới thế?"
Triệu Hà bị hắn chọc cười. "Ta lúc nào thành lão bản rồi, muốn nói lão bản chẳng phải nói Thiệu lão bản ngươi sao!" Nói xong, y đặt rổ lên bàn. "Ta làm ít bánh ngọt, đưa cho ngươi. Đây là cái gì? Ngươi định bán cái gì sao?" Nhìn hành lý.
Thiệu Vân An đáp. "Cha nương và sư huynh ta ngày mai lên kinh thành, đây là đồ mang theo. Chu thúc, ngài lấy bánh ngọt cho Thiên Bảo ăn đi."
"Không cần đâu, nó ăn mập lắm rồi. Ngươi để dành cho Sầm lão và Sầm phu nhân, còn có Khang viện trưởng đi." Chu thúc nói xong thì rời đi.
Chu thúc và Chu thẩm hiện tại nghiễm nhiên coi như là một nửa người nhà của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Chu thúc mang vài mẫu đất của mình cho thuê, toàn tâm toàn ý ở nhà Vương Thạch Tỉnh làm việc. Hiện tại Chu thẩm có thêm việc làm cặp sách, hơn nữa Vương Thạch Tỉnh còn trả tiền công cho nhà bọn họ, cuộc sống bây giờ khá tốt. Cũng có lẽ do hiện giờ được ăn ngon, nên Chu Thiên Bảo thông minh hơn đôi chút. Chu thẩm dự định tìm mối thân cho Chu Thiên Bảo, không cần nhà phú quý, chỉ cần thành thật, chịu đối xử tốt với nhi tử là được.
Chu thúc đi, Triệu Hà lập tức nói. "Vân An, Vương Điền Nham và Quách Chiêu Đệ đã về, lúc ta tới có nhìn thấy người Quách gia mang bọn họ về."
"Hả?" Thiệu Vân An kinh ngạc. "Được thả ra rồi?"
Việc trong nhà nhiều lắm, hắn căn bản quên mất hai người kia. Lần trước người Quách gia tới gây sự, Tưởng Khang Ninh đang tập trung nghiên cứu "học thuật", Thiệu Vân An không muốn làm phiền y, sau đó cũng quên mất luôn.
Triệu Hà nói. "Áng chừng là Quách gia lấy bạc chuộc người ra. Cha ta lúc trước nói bọn họ còn bị giam tới ba tháng. Nghe nói năm trăm lượng bạc ngươi đưa cho Đại Lực thúc, Đại Lực thúc đưa Quách gia một trăm. Có lẽ bọn họ dùng bạc này chuộc người ra đi?"
Thiệu Vân An nói. "Muốn chuộc thì cứ chuộc, thả ra rồi bọn họ cũng không dám tới khiêu khích ta."
Triệu Hà cười nói. "Chắc chắn bọn họ không dám. Bất quá bọn họ đã về, bên kia khẳng định lại ầm ĩ. Người nhà kia trước giờ không tin được, ngươi cẩn thận không chừng bọn họ lại tới tìm ngươi."
Thiệu Vân An hừ lạnh. "Bọn họ dám đến ta lôi thư khế ra xem thế nào!"
Triệu Hà cười ra tiếng. "Ta thích chính là tính hung hãn này của ngươi."
Thiệu Vân An. "Hả, ngươi không sợ Nguyên Đức đại ca ghen ư?"
Triệu Hà nháy mắt nổi giận. "Ngươi nói cái gì đó! Muốn ăn đòn!"
Triệu Hà tới là muốn tặng Thiệu Vân An bánh ngọt y tự làm, hai là dò hỏi hắn việc mứt hoa quả năm nay. Nhất Trượng Hiên đóng cửa, Triệu gia lại buồn lòng, mứt hoa quả năm nay không biết có làm nữa hay không.
Thiệu Vân An nói với Triệu Hà tiếp tục làm, càng nhiều càng tốt. Chờ mứt hoa quả làm xong, Hứa chưởng quầy vẫn sẽ đứng ra lần nữa ký kết khế ước thu mua mứt hoa quả, nhưng đối tượng thu mua hiện giờ không còn là Nhất Trượng Hiên, mà là Long Vân Phường. Có lời này của Thiệu Vân An, Triệu Hà liền yên tâm.
Long Vân phường sắp khai trương nên ưu tiên thu mua nguyên liệu nấu ăn từ thôn dân thôn Tú Thuỷ, càng đặc biệt ưu tiên tộc nhân Vương thị. Tộc nhân Vương thị cực kỳ cao hứng, các thôn dân khác cũng vui vẻ theo. Lý chính còn đặc biệt tổ chức đại hội toàn thôn, đưa ra quy củ. Nguyên liệu nấu ăn nhất định phải đạt tiêu chuẩn, bằng không đừng nói Thiệu Vân An không thu mua, ông là người thứ nhất không đáp ứng. Sau đó, Vương Văn Hoà cũng tổ chức cuộc họp toàn tộc, thông báo Vương Thư Bình chính thức là một trong những ứng cử viên cho chức tộc trưởng tiếp theo, đồng thời ông cũng cảnh cáo. Không được dùng thủ đoạn gian dối, lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt, chỉ cần phát hiện một lần, sau này tuyệt đối không thu mua nữa.
Thời điểm mở họp, Vương Đại Lực tới. Sau khi tan họp, Vương Thư Bình lén nói với ông, chỉ cần nguyên liệu tốt, bọn họ sẽ thu mua, Vương Thach Tỉnh và Thiệu Vân An sẽ không vì bọn họ không còn quan hệ mà tuyệt đường tài lộ. Vương Đại Lực chỉ gật đầu không nói gì.
Vương lão thái bị một trận đòn, giờ còn nằm trên giường. Vương Đại Lực không quan tâm bà. Vương Xuân Tú thì bị đưa tới chỗ Vương Chi Tùng, Vương Tại Tranh thì qua chỗ bên ngoại, không ai hầu hạ Vương lão thái. Lần đầu tiên trong đời Vương lão thái trải qua hoàn cảnh mọi người xa lánh, nhưng bà bất chấp không tỉnh ngộ, hở ra một cái là mắng, hơn nữa còn mong ngóng Vương Chi Tùng mau chóng thi đậu công danh, mang bà thoát khỏi hố lửa này.
Vương lão thái còn chưa chờ được Vương Chi Tùng thi đậu công danh, thì lão nhị Vương Điền Nham và nhị tức Vương Quách Chiêu theo như bà "mong đợi" đã trở lại. Bóc lịch mấy tháng trời, Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu làm gì còn vẻ kiêu ngạo hống hách như khi xưa còn ở trong thôn, thân hình gầy gò như da bọc xương chưa tính, cả người bốc lên mùi khai tanh. Hai người này chính là điển hình của kẻ cậy mạnh Hi*p người, lừa dối người tốt sợ kẻ ác. Hơn nữa Tưởng Khang Ninh giận chó đánh mèo, hai người họ ở trong nhà lao nhất định sống không tốt. Tiến vào trong thôn, phản ứng của Vương Điền Nham khi nhìn thấy các thôn dân chính là cúi đầu, cả người phát run.
Vương Điền Nham về nhà, Vương lão thái khóc một mạch không ngừng, kêu than con mình số khổ, rồi lại mắng mỏ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Kết quả bà còn chưa mắng đã, Vương Quách Chiêu dùng hết sức từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ tát cho bà một bạt tai, rồi gào khóc thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Triệu Hà đoán không sai. Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu về đến nhà, Vương gia lập tức náo loạn. Ở trong ngục, hai người không phải không mong ngóng người nhà đến chuộc, nhưng ngày nhớ đêm mong, cuối cùng lại đợi được nhà phụ mẫu Vương Quách Chiêu đến chuộc. Xem như lần này hai người đã hiểu rõ, đừng nói đến việc chuộc người với Vương lão thái, người ta nghe thấy phải bỏ tiền thôi đã im re, còn không thèm truyền tin cho người Quách gia, ý đồ giấu diếm. Không chỉ có như vậy, Vương lão thái còn ngược đãi hài tử của bọn họ. Khiến bọn họ thống hận nhất chính là, bọn họ ngồi nhà lao có một nửa là ngồi thay Vương lão thái. Quách Chiêu Đệ ngồi tù một thời gian, không hề tỏ ra sợ hãi Vương lão thái, không chỉ không sợ, nàng còn hận không thể ăn tươi nuốt sống bà!
Thân thể Vương lão thái vốn không còn nhanh nhẹn, làm sao là đối thủ quả Quách Chiêu Đệ. Quách Chiêu Đệ vừa tát, vừa khóc, vừa mắng. Vương Điền Nham khó thấy núp ở một bên không lên tiếng, càng không ngăn cản. Tức phụ sinh khí, y làm sao không sinh khí? Nương chịu bỏ bao nhiêu bạc giúp Vương Chi Tùng chữa bệnh, xung hỉ, nhưng lại không chịu bỏ bạc chuộc y. Y coi như đã nhìn thấu, trong mắt nương chỉ có việc đọc sách của Vương Chi Tùng là quan trọng. Y và Vương Thạch Tỉnh trong mắt nương có cũng như không.
Vương gia hỗn loạn, Vương lão thái khóc lóc đòi đi tìm tên tang môn tinh Thiệu Vân An, nhưng lần này không ai chịu giúp bà, cũng không dám giúp bà. Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu hiện tại nghe đến tên Thiệu Vân An thì giống như nghe hổ biến sắc, còn chưa kể người Quách gia đã thuật lại cho họ nghe chuyện thư khế "bán mình." Vương Đại Lực tuyệt đối sẽ không đi, Vương lão thái ngoài miệng hung ác mắng chửi, nhưng trong lòng thật sự không dám tìm Thiệu Vân An, cũng lo sợ tộc trưởng lại dùng đến tộc quy, bà còn mấy chục đại bản chưa lĩnh xong nữa.
Sau khi Quách Chiêu Đệ đánh gia mẫu nhà mình mấy cái, người Quách gia mới tới khuyên can nàng. Quách phụ cho nữ nhi ba mươi lượng bạc, một trăm lượng bạc kia ông đã dùng bảy mươi lượng chuộc người ra. Sau đó nhắc nhở Vương Đại Lực và Vương lão thái, nếu như còn bắt ép nữ nhi nhà ông, người Quách gia bọn họ nhất định không buông tha. Nói với nữ nhi mấy ngày nữa sẽ mang Vương Tại Tranh trở lại, Quách phụ mang theo mấy người Quách gia rời đi.
Những việc này là do Vương Thư Bình buổi tối tới tìm Vương Thạch Thỉnh thuật lại. Vương Thư Bình nhắc nhở hai người nên đề phòng Vương Điền Nham và Quách Chiêu Đệ đến gây rối.
Lúc ngủ, Thiệu Vân An ghé trên người Vương Thạch Tỉnh, ngón tay quấn lấy tóc hắn, nói. "Vương Điền Nham và Quách Chiêu Đệ đã trở lại."
Ôm Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh đang nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt đáp một tiếng "ừ," hiển nhiên không thèm quan tâm. Thiệu Vân An nói. "Nghe nói là bỏ tiền ra chuộc, huynh có biết không?"
Vương Thạch Tỉnh lười biếng nói. "Đại ca hỏi ta có muốn thả bọn họ ra hay không, ta nói không quan tâm, có lẽ đại ca quyết định thả ra. Chuyện nhà bên kia, ta không muốn để ý nữa." Ϧóþ ௱ôЛƓ Thiệu Vân An một cái, Vương Thạch Tỉnh mở mắt ra. "Ta cứ tưởng hôm nay đệ mệt mỏi."
Thiệu Vân An ngốc ngốc. "Ta mệt cái gì?"
Vương Thạch Tỉnh chăm chú nhìn Thiệu Vân An vài giây, lâu đến mức da đầu Thiệu Vân An tê dại, sau đó, ngay trong tíc tắc, tầm nhìn của hắn bị đảo lộn, người đã bị đè ở dưới thân.
"Ta cho rằng hôm nay đệ chuẩn bị đồ cho cha nương và sư huynh sẽ mệt mỏi, nếu đệ không mệt, chúng ta làm chút chuyện tốn sức đi."
Không đợi Thiệu Vân An đáp lại, Vương Thạch Tỉnh đã hôn xuống.
"Hử, hả?"
Người mệt không phải gia hoả này sao?
Thiệu Vân An không rõ, Vương Thạch Tỉnh ngày nào cũng đi sớm về trễ sao lại có tinh thần như thế. Hắn lại quên mất, đồ ăn, thức uống mỗi ngày của Vương Thạch Tỉnh đều có pha linh tuyền, còn có linh nhũ, sao lại không có mười phần tinh lực!
Vương Thạch Tỉnh phiền chán người nhà tới mức mỗi khi nghe thấy đều cảm thấy lỗ tai đóng kén. Vương Điền Nham và Quách Chiêu Đệ có trở về hay không không liên quan đến hắn. Hắn sẽ không làm chuyện xấu sau lưng người khác, dựa vào quan hệ với Tưởng Khang Ninh mà hại bọn họ ૮ɦếƭ già ở trong lao, nhưng tuyệt đối sẽ không để ý khi nào bọn họ ra tù, sau khi ra tù thì thế nào.
Không nhờ Thiệu Vân An đưa hắn vào không gian, Vương Thạch Tỉnh đè lên người tức phụ của mình làm đại chiến trên giường lớn. Trên mặt Vương Thạch Tỉnh, vết sẹo gần như xuyên qua toàn bộ khuôn mặt vẫn hằn sâu, nhưng mắt trái của hắn cơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ của tức phụ. Vương Thạch Tỉnh không nói cho Thiệu Vân An biết, chở tới khi con mắt của mình thực sự nhìn rõ, tặng tức phụ một sự bất ngờ.
Ở trong phòng ngủ của "Thanh Lạc viện", viện tử của Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi, ánh nến còn sáng. Vương Thanh đã ngủ thi*p đi, Tưởng Mạt Hi còn đang cúi đầu chuyển động khối rubik. Khối rubik cấp mười quá khó, ngón tay Tưởng Mạt Hi không hề mệt mỏi di động, cùng nó tranh giành cao thấp.
Vương Thanh buồn ngủ mở mắt ra, đánh ngáp, mơ màng nói. "Đại ca, ngủ thôi, muộn lắm rồi!"
Tưởng Mạt Hi không để ý tới bé, ngón tay liên tục chuyển động. Vương Thanh vươn tay ra khỏi chăn, đẩy bọc chăn về phía người còn ngồi tựa vào đầu giường. "Đại ca, ngủ thôi."
Tưởng Mạt Hi lại phớt lờ. Thấy đại ca không để ý tới mình, Vương Thanh nói. "Đại ca, nếu cha nhỏ mà biết ngươi chơi rubik không chịu ngủ, cha nhỏ sẽ tịch thu khối rubik đó."
Nếu là trước đây, mặc kệ Vương Thanh nói gì Tưởng Mạt Hi sẽ không thèm để ý. Nhưng hiện tại Vương Thanh nói xong câu này, động tác Tưởng Mạt Hi dừng lại. Tuy rằng nhóc vẫn còn lưu luyến khối rubik, hai mắt còn nhìn chằm chằm, nhưng ngón tay đã ngừng chuyển động.
Vương Thanh thấy lời nói của mình có tác dụng, lập tức bồi thêm. "Sáng mai lúc ta dậy sẽ gọi ngươi dậy chơi tiếp. Chứ chốc nữa cha nhỏ mà nhìn thấy đèn trong phòng còn sáng, nhất định chúng ta sẽ bị phạt."
Con ngươi Tưởng Mạt Hi chậm rãi chuyển động, nhìn về phía Vương Thanh. Vương Thanh mở to hai mắt, ý đồ thuyết phục nhóc là mình không có nói dóc đâu.
"Đại ca, ngủ đi, ngày mai chơi tiếp. Hơn nữa, ngươi chơi nhanh như vậy, chơi hết rồi không còn vui nữa." Vương Thanh đã bỏ cuộc chơi rubik từ lâu.
Tưởng Mạt Hi lại nhìn khối rubik, rõ ràng đang do dự.
"Đại ca, ngủ đi, không chừng một tẹo nữa cha nhỏ sẽ tới đó."
Tưởng Mạt Hi mím môi. Một hồi sau, dưới sự lải nhải của Vương Thanh, nhóc đặt khối rubik xuống bên cạnh gối đầu, kéo chăn nằm xuống. Vương Thanh vội vàng nhảy khỏi giường đi thổi nến.
"Đại ca ngủ ngon!"
Đắp kín chăn, ngáp một cái, Vương Thanh ngủ lại. Tưởng Mạt Hi trợn tròn mắt nhìn nóc phòng, ngón tay của nhóc vẫn bắt chước chuyển động của khối Rubik. Một lúc sau, đôi mắt của Tưởng Mạt Hi dần nhắm lại và mấy ngón tay cũng ngừng động đậy.