Ba người nói chuyện, Vương Thanh và Ni tử giữ yên lặng. Vương Thanh mang trà lên mời đại bá và Tưởng đại bá, bé hơi tò mò mà nhìn Tưởng Mạt Hi từ lúc vào cửa đến giờ còn chưa mở miệng nói chuyện. Thiệu Vân An nhìn Tưởng Mạt Hi hỏi. "Khang Thần đại ca, ngươi đã quyết định để Hi nhi ở lại chỗ này?"
Ý cười trên mặt Tưởng Khang Thần biến mất, nhấp môi, gật gật đầu, mang vẻ muộn phiền nói. "Nó ở nhà cũng không có bạn bè cùng tuổi, ta hiện giờ lại bận rộn sinh ý." Trầm mặc một lát. "Kinh thành cũng quá "ồn ào", có lẽ ở chỗ này, nó có thể tốt lên đôi chút, có ngươi và Khang Ninh ở đây, ta cũng yên tâm."
Trong tâm, Tưởng Khang Thần thật sự hy vọng Thiệu Vân An có thể chữa cho con y. Vì nhi tử, khổ đến mức nào y cũng có thể chịu, chuyện gì cũng nguyện ý làm, huống chi là đem nhi tử đưa đến chỗ cữu cữu.
Thiệu Vân An vẫy tay gọi Vương Thanh và Ni tử lại gần. Hai đứa nhỏ lập tức tiến đến cạnh cha nhỏ. Thiệu Vân An giới thiệu. "Thanh nhi, Ni tử, đây là nhi tử của Tưởng đại bá, gọi là Tưởng Mạt Hi, năm nay tám tuổi, về sau sẽ ở lại nhà chúng ta, các con gọi đại ca."
Hai đứa nhỏ cùng hô. "Đại ca!"
Tưởng Mạt Hi không hề phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm món đồ gỗ trong tay mình, lật tới lật lui.
Thiệu Vân An nói tiếp. "Đại ca không thích nói chuyện, các con không bận việc gì thì trò chuyện với đại ca. Đại ca không phải không để ý tới các con, hồn phách của đại ca đang bị nhốt, các con nói chuyện với đại ca, đại ca đều nghe thấy, chỉ là không có cách đáp lại thôi."
Hai đứa nhỏ gật mạnh đầu, dưới sự giáo dục và hun đúc của cha nhỏ, các bé không giống trước kia vô tri, cái gì cũng không hiểu, tự nhiên nhìn thấy được tiểu ca hình như bị bệnh. Đại ca trong ký ức Vương Thanh và Ni tử chỉ có Vương Tại Tranh, hiện giờ trong nhà lại có thêm một tiểu ca mới, hai bé vô cùng háo hức.
Hốc mắt Tưởng Khang Thần hơi đỏ chớp vài cái, thanh âm hơi biến đổi. "Vân An, Hi nhi đành làm phiền ngươi." Y xoa đầu Vương Thanh và Ni tử. "Tiểu ca ca cũng làm phiền các con chiếu cố, các con đừng buồn nó không nói chuyện. Nó, thân mình không tốt."
Vương Thanh. "Tưởng đại bá, con và Ni tử sẽ chăm sóc đại ca. Ngài yên tâm!"
Ni tử. "Con sẽ chơi với đại ca, sau này mỗi ngày con sẽ gảy đàn cho đại ca."
"Tốt, tốt. Cám ơn các con." Tưởng Khang Thần nghẹn ngào. Phu quân và hài tử là nỗi đau mãi không nguôi ngoai trong lòng y.
Thiệu Vân An thấy thế vội vàng điều tiết không khí. "Khang Thần đại ca, chờ ngươi hồi kinh thì để Hi nhi ở cùng phòng với Thanh nhi đi."
"Tốt!"
Vương Thạch Tỉnh đã trở lại, phía sau là Quách Tử Du và Quách Tử Mục. Mì nấu xong, Vương Thạch Tỉnh bước vào nói. "Khang Thần đại ca, đại ca, mấy tuỳ tùng đi cùng đã an trí xong, mì cũng mang qua."
Tưởng Khang Thần. "Làm phiền ngươi. Thức ăn bọn họ tự chuẩn bị, không cần đặc biệt tiếp đón."
Tưởng Khang Ninh cũng nói. "Bọn họ là gia nô, không cần tiếp đón như khách nhân. Thạch Tỉnh, Vân An, các ngươi bây giờ cũng coi như có địa vị, mấy quy củ này nên để ý." Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
Quách Tử Du vừa nghe liền nói. "Vân An, Thạch Tỉnh, cứ giao cho ta và Tử Mục."
Tưởng Khanh Ninh lên tiếng. "Tử Du nếu đã ở lại, vậy làm quản gia đi." Y nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. "Trong nhà cũng nên có thêm hạ nhân. Với thân phận hiện giờ của hai người các ngươi, không thể lúc nào cũng tìm người trong thôn hỗ trợ, trong nhà phải có quản gia, tiểu tư, tỳ nữ. Thư đồng cho Thanh nhi, thị nữ cho Ni tử phải chuẩn bị, còn có hộ viện cho toà nhà cũng phải sớm chuẩn bị. Những người này tốt nhất là nên ký tên mua đứt. Vân An là thê tử của Thạch Tỉnh, phải học quản lý nội trạch, học cách chọn người. Mấy cái này đại ca ta sẽ chỉ dạy cho ngươi. Ni tử cũng phải sớm học hỏi, tuy nói các ngươi ở lại trong thôn, nhưng không thể xem mình là người trong thôn."
Vương Thạch Tỉnh lập tức nói. "Đại ca nói đúng, ta cũng định năm sau lên huyện mua vài người. Toà nhà này lớn, nhân thủ đúng là không đủ."
Tưởng Khang Thần nói. "Ni tử là khuê nữ, phải học lễ nghi của khuê nữ. Khi nào hồi kinh ta sẽ tìm An đại nhân, xem có thể tìm ma ma nào trong cung tới dạy dỗ Ni tử hay không!"
Thiệu Vân An ở trong lòng chậc lưỡi. "Có phải quá cao cấp rồi không? Ni tử học cầm cùng Sầm lão phu nhân, còn phải học mấy thứ này!"
Tưởng Khang Thần nói. "Nhất định phải thỉnh ma ma có kinh nghiệm tới dạy dỗ thật tốt. Thân phận hiện giờ của các ngươi không chỉ đơn giản là trà thương, rượu thương, sau này chắc chắn sẽ vào kinh. Quy củ trong kinh thành rất nhiều, Thanh nhi và Ni tử học sớm mấy quy củ này, lúc tới kinh thành, trước mặt mấy công tử, tiểu thư khác sẽ không mất mặt. Dù sao các ngươi cũng không thể để Thanh nhi và Ni tử sống mãi ở thôn Tú Thuỷ, ở huyện Vĩnh Tu đúng không?"
Đúng là cổ đại có quy tắc của cổ đại, ngay cả hiện đại cũng có lễ nghi cho các thiếu gia, tiểu thư nhà giàu. Thiệu Vân An biết hai người là có ý tốt muốn giúp mình, ở phương diện này cứ nghe lời Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh là chuẩn không cần chỉnh, gật gật đầu, hắn nói. "Mấy cái quy củ này ta và Tỉnh ca không hiêu, ta nghe hai vị đại ca." Hắn nhìn về phía Quách Tử Du. "Quách đại ca nếu không chê, trước tiên cứ làm quản gia đi."
Quách Tử Du làm sao có thể chê, lập tức nói. "Đây là phúc phận của ta."
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Dùng cơm trước đi."
Quách Tử Du và Quách Tử Mục ra ngoài, Thanh nhi và Ni tử cũng nên đi ngủ. Vương Thạch Tỉnh cho hai bé về phòng trước.
Tưởng Khang Thần buông nhi tử xuống đất, dẫn bé đi ăn cơm. Tưởng Khang Ninh đứng dậy, hướng Thiệu Vân An nói. "Thân phận huynh đệ Quách gia chuyển thành nô tịch, sau khi ký khế bán thân thì hộ tịch gộp vào nhà hai ngươi, trừ phi bọn họ muốn trở lại hoặc thành lương dân để ở lại thôn Tú Thuỷ. Nhưng nô tịch trong vòng ba năm không thể chuyển thành lương dân."
"Không thành vấn đề, bọn họ không muốn trở lại, làm đại ca lo lắng."
"Đây là đồ đệ của Sầm lão làm, ta không có làm cái gì. Khi nào Sầm lão đưa giấy chứng minh nô tịch cho ta, hai ngươi cũng đưa ta khế bán thân của bọn họ. Về phủ ta sẽ sai người làm khế chứng minh hộ tịch cho bọn họ ở lại, thư khế các ngươi đưa cho lý chính để lưu lại."
"Được."
Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, hỏi. "Tên ác bá kia còn ở đó không?"
Tưởng Khang Ninh nói. "Hình như đã ૮ɦếƭ, tựa hồ là khiêu khích đến người không nên khiêu khích, bị đánh ૮ɦếƭ trên đường. Vị Dung tri phủ kia có liên quan nên bị hạ chức, không biết đến chỗ nào làm huyện lệnh."
Thiệu Vân An lập tức nói. "Ở ác gặp dữ, ở hiền gặp lành."
Tưởng Khang Ninh nói. "Chờ hoàng thượng có bạc, mấy tham quan ô lại phải cẩn thận."
Thiệu Vân An nói. "Không nói nữa, ăn cơm, ăn xong các ngươi sớm đi nghỉ tạm."
Sau đó không ai nói chuyện. Tưởng Mạt Hi tự mình ăn cơm. Sau khi Tưởng Khang Thần đặt thức ăn vào, thì không cần đặc biệt chiếu cố bé. Tưởng Khang Ninh thật sự đói bụng, cách ăn tuy rằng văn nhã, nhưng cứ từng muỗng lớn đút vào miệng. Thiệu Vân An làm trứng luộc nước trà và kim chi Hàn quốc y rất thích, Tưởng Khang Thần cũng thích. Tay trái Tưởng Mạt Hi cầm món đồ chơi bằng gỗ không chịu bỏ xuống, tay phải cầm đũa cũng từng muỗng từng muỗng không ngừng ăn.
Ăn xong tô mì lớn, Tương Khang Ninh nói. "Kim chi ăn ngon quá, chờ về nha phủ ta mang theo một ít."
"Ta đã ướp - bình lớn, biết các ngươi thích ăn. Khang Thần đại ca cũng mang một ít trở về, ta đưa ngươi công thức, ngươi xem thử có thể làm tặng phẩm hoặc đem bán."
"Rất tốt."
Tưởng Khang Thần cũng ăn một tô lớn. Quách Tử Du cắt năm trái trứng y đều ăn hết, kim chi cũng ăn luôn. Tưởng Khang Thần ăn no, không lập tức đưa nhi tử đi nghỉ ngơi, mà cùng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đến phòng của y, y có chuyện muốn nói.
Bốn người lớn, một người nhỏ đến phòng ngủ của Tưởng Khang Thần, phòng dành cho khách. Tưởng Khang Thần mở ra rương gỗ lúc nãy mang đến, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh lập tức ngây ngẩn cả người. Thiệu Vân An chỉ thấy trước mắt ánh quang lấp lánh.
Tưởng Khang Thần hướng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nói. "Trà, rượu, hoàng cúc tơ vàng, trà hoa cúc ta mang về từ chỗ các ngươi đều bán hết, dựa theo ba phần tiền lãi, cộng thêm cho các ngươi phí tổn, tổng cộng ba vạn chín ngàn tám trăm lượng. Chỗ này có ba ngàn năm trăm hoàng kim cùng bốn nghìn tám trăm lượng bạc trắng, châu báu ngọc khí là quân hậu ban thưởng. Còn có tơ lụa, ngày mai ta sai người mang tới cho các ngươi. Ban thưởng đúng ra phải có thánh chỉ, nhưng quân hậu hiện tại không muốn quá nhiều người để ý tới các ngươi. Bởi vậy ta lén mang đến, đây là sổ sách."
Tưởng Khang Thần nói xong, lấy sổ sách đặt ở trên cùng đưa cho Thiệu Vân An. "Hoàng thượng và quân hậu hy vọng hai người các ngươi năm sau có thể làm ra nhiều trà hơn, nhưỡng nhiều rượu hơn, trà thượng hạng ba ngàn lượng một cân, trà nhất đẳng hai ngàn lượng một cân người kinh thành vẫn đổ xô đi mua, đừng nói chi đến trà nhị đẳng, tam đẳng, hoàng cúc tơ vàng hai mươi lượng một đoá đều có người mua. Hoàng thượng và quân hậu không hề dự liệu đến như thế, hoàng thượng bây giờ rất gấp."
Trái tim Thiệu Vân An nhảy thình thịch, gật đầu, vàng và bạc trong rương đều rất lớn, người hiện đại như hắn còn thấy choáng váng.
"Năm nay sẽ làm nhiều hơn, ta mới phát hiện ra nơi này có hồng trà, hương vị càng tuyệt vời hơn. Chờ đến tiết thanh minh và cốc vũ là hái được. Năm nay ta sẽ đem toàn bộ tinh lực vào ủ rượu và chế trà, phẩm chất so với các trước càng cao hơn, cho dù sau này có thêm người biết chế trà và ủ rượu, trà và rượu của chúng ta vẫn là cực phẩm trong cực phẩm, không sợ bán không có giá."
Tưởng Khang Thần. "Hoàng thượng và quân hậu có ý tứ muốn tiếp tục bán. Năm sau mới tổ chức cái gì giao lưu hội trà. Hoàng thượng không muốn truyền thủ pháp chế trà ra ngoài quá sớm. Công thức ủ rượu, hoàng thượng muốn ngươi trước cứ bảo quản thật kỹ."
"Được. Như vậy cũng có thể thu hút thêm nhiều người thèm ăn. Công thức ủ rượu ở chỗ này, người khác không trộm tới." Thiệu Vân An chỉ chỉ đầu mình.
Thiệu Vân An nhìn quyển sổ không thèm mở, giao lại cho Tưởng Khang Thần. "Khang Thần đại ca, sau này không cần đưa sổ sách. Ta và Tỉnh ca có thể vì hoàng thượng và quân hậu làm việc là phúc khí của chúng ta, bạc thừa hay thiếu chỉ là chuyện râu ria."
Tiếp theo, Thiệu Vân An lấy ra bốn ngàn tám trăm lượng bạc trắng tổng cộng bốn mươi tám thỏi. Sau đó, ở chỗ đồ ban thưởng của quân hậu lấy ra mười viên đông châu lớn, một chuỗi san hô đỏ và một đôi vòng ngọc Nephrite (ngọc có màu sắc trắng ᴆục như mỡ cừu, ai biết tiếng việt gọi là gì chỉ cho tui với) cực phẩm, sau đó đậy nắp rương lại, nói với Tưởng Khang Thần. "Còn lại ba ngàn năm trăm lượng hoàng kim, ta thay Tỉnh ca quyên tặng lại cho tiểu đại tướng quân."
"Vân An!" Tưởng Khang Ninh kinh hô, Tưởng Khang Thần ngạc nhiên nhếch miệng, Vương Thạch Tỉnh thì ngây người.
Thiệu Vân An nắm tay Vương Thạch Tỉnh, quay đầu hướng Vương Thạch Tỉnh nở nụ cười, sau đó nhìn Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần. "Tỉnh ca nhập ngũ ba năm, phục vụ dưới sự chỉ huy của tiểu tướng quân. Tỉnh ca kể với ta nhiều lần, nói tiểu đại tướng quân thương lính như thương con, triều đình không đưa kịp quân lương, tiểu đại tướng quân lấy quân lương chính mình chia cho quân lính, còn nghĩ cách mang theo binh lính đi tìm quân lương. Tuy Tỉnh ca xuất ngũ, nhưng luôn ghi nhớ chuyện này. Hiện tại triều đình thiếu tiền, chuyện quân lương của binh lính không phải nhất thời nửa khắc là có thể giải quyết. Ba ngàn năm trăm lượng hoàng kim này xem như quân lương phân xuống, mỗi người không nhận được bao nhiêu, nhưng đây là tâm ý Tỉnh ca, cũng là mong ước của Tỉnh ca. Tỉnh ca nói tiểu đại tướng quân hiện giờ còn ở biên quan, chừng này tiền có thể giúp tiểu đại tướng quân cùng tướng sĩ biên quan có thêm đồ ăn ngon hơn, mua chút thịt, áo bông chống lạnh, coi như là chúng ta góp một ít công sức nhỏ mọn."
Vương Thạch Tỉnh rút bàn tay đang bị nắm lấy, ôm chặt tức phụ vào lòng. Cả Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần đều cảm động, Thiệu Vân An nói tiếp. "Quốc gia được tạo nên do dân, vì lợi ích của dân. Chúng ta là bá thánh bình thường, có được lợi ích cũng nên hồi báo quốc gia. Việc ta có thể làm bất quá chỉ là mua bán, các tướng sĩ ở biên quan mới là sự đảm bảo cho an bình của quốc gia, an cư của bá tánh."
Tưởng Khang Ninh cực kỳ cảm động. "Vân An, Thạch Tỉnh, hai người các ngươi thật nghĩa khí!"
Tưởng Khang Thần theo sau nói. "Tiền lời lần này của ta cũng quyên góp toàn bộ cho tướng sĩ biên quan!"
Thiệu Vân An vội vàng đáp. "Khang Thần đại ca đừng như vậy, ta và Tỉnh ở thôn Tú Thuỷ này, chỗ cần tiêu tiền không nhiều lắm, ngươi bất đồng. Ngươi ở kinh thành chỗ nào cũng cần tiêu tiền. Chỗ đại ca cũng cần tiền. Đại ca là thanh quan, khẳng định không thể nhận đồ đút lót, Khang Thần đại ca còn phải vì đại ca tiêu tốn ít ngân lượng. Nếu Khang Thần đại ca thực sự muốn làm việc này, không bằng chờ hồi kinh thương lượng cùng quân hậu, sau này mỗi năm trích một phần trong tiền lời của chúng ta thành lập quỹ "Cứu trợ cơ kim", do quân hậu quản lý.
Quỹ này cũng có thể nhận tiền quyên góp từ người khác, tiền thu được có thể dùng cứu trợ cô nhi, trợ giúp binh lính tàn tật, trợ cấp cho người nhà có binh lính hy sinh, tóm lại là dùng để trợ giúp người cần trợ giúp, so với tiền quyên góp tư nhân của chúng ta còn bao quát hơn. Lần này ta quyên góp chủ yếu là vì sự nhớ mong của Tỉnh ca, cũng là vì tiểu đại tướng quân có ân với Tỉnh ca, xem như Tỉnh ca báo đáp tiểu đại tướng quân."
"Như thế rất tốt!" Tưởng Khang Ninh lập tức lên tiếng. "Chúng ta không có khả năng đem hết bạc tặng cho tiểu đại tướng quân. Lấy tư cách cá nhân quyên tiền cuối cùng không biết lại rơi vào tay ai. Quỹ "cứu trợ cơ kim" này do quân hậu chưởng quản, tránh quân hộ, hộ bộ, mới có thể chân chính đến được tay những người cần trợ giúp nhất. Ta cảm thấy đề nghị này của Vân An rất hay!"
Tưởng Khang Thần gật đầu. "Tốt. Vậy Khang Ninh viết một quyển sổ nhỏ, chờ hồi kinh ta dâng lên quân hậu."
"Không, đại ca, sổ này ngươi nên viết." Tưởng Khang Ninh nói. "Dù sao ta cũng là mệnh quan triều đình, dâng đồ cho quân hậu trực tiếp thì không hợp lý."
Thiệu Vân An cũng nói. "Cái này để Khang Thần đại ca trình bày với quân hậu là thích hợp nhất, đại ca nếu bỏ qua hoàng thượng mà gặp quân hậu, sợ lại khiến người khác nhàn thoại."
Trong lòng Tưởng Khang Thần đột nhiên bốc lên ngọn lửa hào hùng. "Được, để ta viết!"
Tưởng Khang Ninh gõ nhẹ đầu Thiệu Vân An. "Chỗ này của ngươi sao có nhiều chủ ý thế?"
"Bởi vì có đại ca làm chỗ dựa, ta mới không cần kiêng nể gì mà suy nghĩ vớ vẩn chứ sao!"
"Ha ha...!
Tưởng Khang Thần nhìn Thiệu Vân An, trong lòng hy vọng, không biết vị tiểu ca toàn thân ngập tràn cảm giác thần bí này sẽ cho y, cho Khang Ninh những bất ngờ gì? Tưởng Khang Thần rất chờ mong.
Tưởng Khang Thần nhận tiền quyên góp của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, chờ hồi kinh y sẽ đem ba ngàn năm trăm lượng hoàng kim và quyển sổ "Cứu trợ cơ kim" giao cho quân hậu quyết định. Lúc này y chỉ muốn tỉ mỉ bàn bạc chi tiết về quỹ cứu trợ với Thiệu Vân An. Rốt cuộc, cái "quỹ" này y vẫn chưa bao giờ nghe tới.
*****
Quyên ba ngàn năm trăm lượng hoàng kim tương đương với ba vạn năm trăm ngàn lượng bạc, Thiệu Vân An một chút cũng không thấy xót. Trên đường về phòng Vương Thạch Tỉnh luôn giữ im lặng, chờ vào trong phòng hai người, Thiệu Vân An xoay người hỏi. "Tỉnh ca, huynh thấy tiếc sao?"
Vương Thạch Tỉnh ôm lấy Thiệu Vân An. "Tiểu tức phụ, cám ơn đệ!" Hắn vạn lần không nghĩ tới Thiệu Vân An sẽ làm như vậy, đó là hơn ba vạn lượng bạc, không phải ba trăm lượng bạc!
Thiệu Vân An vòng lấy eo Vương Thạch Tỉnh. "Người nhà vị tướng quân kia không tồi, huynh bị thương liền cho huynh trở về, huynh rất cảm kích hắn đúng không?"
"Đúng!"
"Vị tiểu đại tướng quân kia không tham công, đối xử với mấy người tham gia quân ngũ như các huynh rất nghĩa khí, còn cho các huynh bạc. Hiện tại huynh có bạc, nên làm chút chuyện trong khả năng cho phép, ta biết huynh sẽ không thấy tiếc, cho nên mới thay huynh quyết định. Không nói trước với huynh là muốn cho huynh bất ngờ, mặt khác cũng không nghĩ tới nhận được nhiều tiền như vậy. Huynh yên tâm, nhà chúng ta sau này mỗi năm vào vạn lượng là chuyện nhỏ."
"Đệ làm chủ, chuyện trong nhà đều do đệ quyết định, tức phụ, tướng sĩ biên quan thực sự khổ cực, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tuỳ thời đều có thể mất mạng. Tiểu đại tướng quân ăn so với chúng ta, bất quả chỉ nhiều thêm vài miếng thịt thôi. Ba ngàn năm trăm lượng hoàng kim này có thể mua rất nhiều áo bông, rất nhiều thịt heo, thịt dê, rất nhiều lương thảo. Nếu các tướng sĩ có thể ăn no, ăn ngon, có thể Gi*t thêm nhiều kẻ địch, có thêm nhiều cơ hội sống sót."
Thiệu Vân An vuốt ve sống lưng căng chặt của Vương Thạch Tỉnh. "Triều đình có tiền, điều kiện sinh hoạt của các tướng sĩ sẽ dần dần tốt lên. Chúng ta về sau vẫn có thể lấy danh nghĩa tư nhân quyên tiền, quyên vật cho tiểu đại tướng quân. Huynh là thuộc hạ của tiểu đại tướng quân, huynh quyên cho hắn người khác không dám nói gì. Sau này nhà ta kiếm lời nhiều, không những quyên đồ cho tiểu đại tướng quân, còn có thể quyên tiền cho quỹ "cứu trợ cơ kim". Bối cảnh nhà ta đơn giản, làm nhiều việc thiện là tích phúc đức cho cả nhà. Chờ Thanh nhi, Ni tử trưởng thành, chúng ta phải dậy hai đứa hồi báo lại xã hội, quốc gia. Ta nguyện ý quyên tiền ra ngoài cũng là tìm sự đảm bảo cho cả nhà. Chúng ta không có quan hệ gì với tiểu đại tướng quân, nhưng nếu sau này có chuyện gì, lấy nhân phẩm tiểu đại tướng quân, hắn sẽ không mặc kệ nhà chúng ta đúng không?"
"Đều nghe tức phụ."
Xã hội cổ đại, có thể ôm lấy chân to càng nhiều đương nhiên càng tốt. Ngôi nhà này dù sao cũng là một hộ gia đình nho nhỏ. Người hiện đại như Thiệu Vân An, không muốn về sau bị người trói vào cột lửa thiêu đến ૮ɦếƭ. Hắn phải phòng ngừa chu đáo, phải tìm nhiều cây to, chân to để ôm.
Vương Thạch Tỉnh cúi người bế tức phụ về hướng giường lớn. Thiệu Vân An cười tinh quái nhìn Vương thạch Tỉnh, vươn tay sờ mắt trái hắn. "Ngày mai phải rời giường!"
Đặt Thiệu Vân An lên giường, Vương Thạch Tỉnh phủ lên. "Ta chỉ thân thân (hôn), không làm."
"Ta không tin."
"Thật sự."
"Lừa đảo, ưm..."
Quần áo, từng mảnh một rơi xuống thảm bên mép giường. Mỗi khi Vương Thạch Tỉnh kích động lại thích thoát quần áo của Thiệu Vân An. Hắn qủa thực là tam sinh hữu hạnh mới thú được tức phụ tốt như vậy.