Vương Thạch Tỉnh trở lại cùng với Tôn tộc trưởng. Hắn cũng đã giải thích rõ sự việc cho ông. Tôn tộc trưởng tiến vào phòng, Hứa chưởng quầy lập tức xuống giường hành lễ, thái độ cực kỳ hoà ái, đợi hai bên an vị, Tôn tộc trưởng mở miệng. "Việc Hứa chưởng quầy nhờ Thạch Tỉnh nói với ta, thật không dám giấu diếm, trên thư khế Tôn gia và Vĩnh Ninh Đường có ghi hoa cúc chỉ bán cho Vĩnh Ninh Đường. Thân thúc ta cùng chủ nhân Vĩnh Ninh Đường có giao tình, lại xưng huynh gọi đệ, việc này quả thật khó xử."
Hứa chưởng quầy thở dài. "Là Hứa mỗ làm khó Tôn tộc trưởng."
Tôn tộc trưởng nói. " Không bằng Hứa chưởng quầy mua ở chỗ Thạch Tỉnh cùng An nhi đi, thư khế Tôn gia và Vĩnh Ninh Đường chỉ giới hạn hai bên chúng ta, không quan hệ gì đến An nhi. Thư khế giữa Tôn gia và An nhi cũng nói chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh ý Tôn gia, An nhi vẫn có thể bán công thức cho nhà khác. An nhi làm hoa cúc so với nhà ta chất lượng hơn nhiều."
Hứa chưởng quầy lập tức dâng lên hi vọng, nhìn về phía Thiệu Vân An. Thiệu Vân An bất đắc dĩ. "Hứa chưởng quầy, ta cùng Tỉnh ca không muốn làm sinh ý này, ta nếu bán hoa cúc, mỗi lần chỉ bán cho ngài hai cân, như thế đủ sao?"
Hứa chưởng quầy buồn rầu. "Hai cân làm sao mà đủ, ta đảm bảo, hoa cúc này sẽ không bán ở huyện Vĩnh Tu, chủ nhân ta là nhân sĩ kinh thành, ý chủ nhân là muốn bán ở kinh thành. Hoa cúc ở Vĩnh Ninh Đường đã bán khắp Sắc Nam phủ, chúng ta không định theo chân họ tranh giành. Nhưng ta dám nói, Vĩnh Ninh Đường không thể nào có năng lực đem trà hoa cúc lên đến kinh thành."
Tôn tộc trưởng vừa nghe, nói. "An nhi, ngươi cùng Hứa chưởng quầy bàn bạc, ta về trước. Hứa chưởng quầy nói có đạo lý, lấy Tôn gia hiện tại, Vĩnh Ninh Đường xa nhất chỉ có thể bán ở Sắc Nam phủ, xa hơn là không thể. Ngươi cùng Thạch Tỉnh suy nghĩ kỹ, mối làm ăn này đừng lại đẩy ra bên ngoài."
"Vâng, ta cùng Tỉnh ca sẽ suy xét, đã để Tôn tộc trưởng phiền lòng."
Tôn tộc trưởng xuống giường xỏ giày, Vương Thạch Tỉnh tiễn ông rời khỏi. Hứa chưởng quầy đáng thương nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đau đầu, hắn còn đồ vật giá trị hơn nhiều, hà tất lao tâm lao lực lo chuyện trà hoa cúc. Bất quá, hắn còn chưa muốn đem chuyện trà long tĩnh lộ ra ngoài.
"Thiệu tiểu ca, ngươi coi như giúp ra đi." Hứa chưởng quầy nghe Tôn tộc trưởng nói mà lòng sốt ruột không thôi. Mặc kệ ra sao, hôm nay phải lấy được hoa cúc.
Thiệu Vân An xoa trán. "Hứa chưởng quầy, nhà ta không trồng hoa cúc. Trên núi phía tây có nhưng rất ít. Những nơi khác đều bị Tôn gia thu thập. Trong tay ta không có nguyên liệu, ngài không phải làm khó ta sao?"
"Thiệu tiểu ca có thể nghĩ biện pháp, ta ra giá mười lượng."
Thiệu Vân An cười. "Ngài không sợ thiệt?"
Hứa chưởng quầy thần bí nói. "Cái này bán ở kinh thành, chỉ có lời chứ không thiếu."
Thiệu Vân An thở hắt một hơi, không phải hắn không muốn, nhưng lại lười biếng chút sinh ý nhỏ này. Nhìn Hứa chưởng quầy bộ dạng ngươi không cho ta sẽ không đi, hắn nghĩ nghĩ nói. "Hứa chưởng quầy, không bằng các ngươi chuyển sang lộ tuyến cao cấp đi."
"Cái gì là lộ tuyến cao cấp?"
Vương Thạch Tỉnh bước vào, an tĩnh ngồi bên cạnh, lắng nghe Thiệu Vân An nói. "Ta làm trà hoa cúc thuần tuý là hứng thú, chủ yếu để người nhà uống và tặng bằng hữu. Một năm ta chỉ có thể giao cho Hứa chưởng quầy ngài nhiều nhất năm mươi cân, nhưng ta dám cam đoan, trà hoa cúc ta làm, cho dù là hình thức hay phẩm vị tuyệt đối đều là độc nhất, cho nên Hứa chưởng quầy bán trà hoa cúc của ta là "trà" chứ không phải dược liệu. Nếu là trà, ngài chỉ cần đóng gói, đề nội dung bên dưới, hơn nữa, với hình thức cùng phẩm vị độc nhất của ta, đừng nói là có tiền hay không, đến lúc đó, chỉ người có thân phận mới có thể mua được."
Hứa chưởng quầy tim đập gia tốc.
"Hứa chưởng quầy cứ từ từ suy nghĩ."
Thiệu Vân An xuống giường ra ngoài. Hứa chưởng quầy dõi theo hắn rời đi, quay sang phía Vương Thạch Tỉnh, diện vô biểu tình nói. "Thạch Tỉnh huynh đệ thật đúng là cưới được tức phụ tài giỏi."
Khoé miệng Vương Thạch Tỉnh câu lên. "Tiểu tức phụ ta rất bản lĩnh."
Thiệu Vân An trở lại phòng mình, khoá cửa rồi vào không gian. Ở trong đống đồ sưu tập của mình lựa ra một hộp trà bằng gỗ nguyên chất, bỏ lá trà bên trong vào hộp khác, thay vào đó một túi kỷ tử, thêm vài viên táo đỏ. Lại từ trong bộ sưu tập trà lấy ra một bình sứ trắng, mở ra nhìn thứ bên trong, không sai, sau đó ra khỏi không gian.
Mang theo hộp và bình, Thiệu Vân An trở lại gian phòng kế bên, ngồi xuống, nói. "Tỉnh ca, huynh mang ít hoa cúc lại đây."
Vương Thạch Tỉnh đi lấy hoa cúc rồi nhanh chóng trở lại. Hứa chưởng quầy theo dõi Vương Thạch Tỉnh lấy hoa cúc vàng từ hộp trà cạnh cửa sổ, thiếu chút nữa nhịn không được chạy đến đoạt lấy.
Thiệu Vân An mở hộp gỗ, đem kỷ tử, táo đỏ bỏ lên bàn, sau đó chọn hai đoá hoa cúc chỉnh lại hình dáng, làm xong thì bỏ vài viên kỷ tử, táo đỏ bên cạnh. Táo đỏ hắn chọn là táo đỏ lụa vàng để tránh màu sắc quá nổi bật. Hứa chưởng quầy và Vương Thạch Tỉnh trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ, không biết Thiệu Vân An định làm gì.
Hai đoá hoa cúc cộng thêm mười viên kỷ tử, hai viên táo đỏ lụa vàng vừa vặn nằm gọn trong hộp gỗ, xếp xong, Thiệu Vân An xoay hộp gỗ, chuyển về phía chưởng quầy.
"Hộp trà hoa cúc này nhìn thế nào?"
Hứa chưởng quầy hai mắt lấp lánh. "Đẹp! So với trà hoa cúc bình thường đẹp mắt hơn nhiều!"
"Hoa cúc, kỷ tử, táo đỏ đều là những nguyên liệu đươc lựa chọn kỹ càng, cộng thêm công hiệu của hoa cúc, kỷ tử và táo đỏ, khi pha trà thì trong vị đắng lại có vị ngọt mát hoà quyện vào nhau. Lại bảo quản trong hộp gỗ vốn có chức năng và hương thơm đặc biệt. Hứa chưởng quầy, ngài nói xem hộp trà dưỡng sinh này đáng giá bao nhiêu?"
Hứa chưởng quầy hai mắt trợn tròn. "Kỳ diệu, thật kỳ diệu!"
"Chủ nhân của Hứa chưởng quầy xuất thân kinh thành, sao không lợi dụng điểm này? Kinh thành không thiếu nhất chính là đại quan, quý nhân. Đại quan, quý nhân không thiếu nhất chính là tiền. Ngài nói, bọn họ sẽ yêu thích hộp trà khí chất thanh tao hay trà hoa cúc bình thường ở hiệu thuốc?"
"Đương nhiên là cái trước!"
"Những thứ phối hợp với hoa cúc để dưỡng sinh có thể thay đổi, thay đổi như thế nào, Hứa chưởng quầy có thể tìm lang trung hỏi thăm, chỉ cần dược tính tương sinh, công hiệu ôn hoà là được. Ta sẽ cung cấp cho Hứa chưởng quầy một loại hoa cúc đặc biệt, có hình thái và phẩm vị tốt nhất, một đoá hoa có thể pha một chén trà. Hoàng cúc một đoá là một phần, một giá, chưa tính dược liệu đi kèm. Đối tượng hướng đến chính là giới thượng lưu, phải làm sao để bọn họ cảm thấy chỉ có trà hoa cúc như vậy mới xứng với thân phận bọn họ. Việc Hứa chưởng quầy cần phải làm đối với trà hoa cúc hữu hạn chính là tận hết khả năng quảng bá lên giới thượng lưu, lộ tuyến cao cấp."
"Trời ơi, tuyệt vời, quá tuyệt vời!" Hứa chưởng quầy chỉ còn biết nói hai chữ tuyệt vời.
Vương Thạch Tỉnh đi lấy nước nóng.
Thiệu Vân An một lần nữa cầm hai chén trà sứ trắng lên, Vương Thạch Tinh mang nước nóng tiến vào. Thiệu Vân An bỏ một phần hoa cúc, kỷ tử và táo đỏ vào chén, đổ nước nóng, cùng với những cánh hoa cúc nở ra, hô hấp Hứa chưởng quầy cũng dồn dập theo.
"Xinh đẹp! Quả thật xinh đẹp!"
"Cái này chưa tính là đẹp nhất."
Thiệu Vân An thần bí cười cười, cầm lấy bình sứ vừa nãy hắn mang vào, mở nắp, lấy ra một đoá hoa cúc. Vừa thấy hoa cúc kia, Vương Thạch Tỉnh độc nhãn nhanh chóng hiện lên vẻ nghi hoặc. Đoá hoa cúc này rất lớn, Thiệu Vân An để vào cái chén còn lại, đổ nước nóng, khi những cánh hoa dãn ra, Hứa chưởng quầy sợ hãi kêu ra tiếng. "Đây là!"
Vương Thạch Tỉnh gắt gao đè xuống vẻ ngạc nhiên.
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh cười nói. "Đây là ta và Tỉnh ta tỉ mỉ chọn ra trong số hoa cúc đã hái, khả năng không phải cùng loại. Hoa cúc này 乃úp lớn, cánh hoa cũng khác so với cúc dại bình thường. Hứa chưởng quầy ngài xem, loại hoa cúc này chỉ cần một đoá có thể pha thành một chén, cánh hoa xoè ra như tơ vàng, đây chính là hoa cúc vua trong các loại hoa cúc, nên ta đặt tên cho nó là "hoàng cúc", Hứa chưởng quầy mời nếm thử hai chén trà."
Hứa chưởng quầy tay run lên, trước mặt ông không phải hoa cúc, mà là bạc!
Nhấm nháp hai chén trà, Hứa chưởng quầy thanh âm có chút run rẩy. "Thiệu tiểu ca, ngươi làm người tốt, bán hết cho ta đi!"
"Ha ha." Thiệu Vân An mang bình trà qua. "Ta chỉ có hai bình, có thể đưa chưởng quầy một bình, hơn nữa không thể bán theo cân."
"Đương nhiên, một đoá ba lượng bạc, thế nào? Hoa cúc nhỏ hơn ta thu một cân năm lượng, sáng kiến hộp đựng trà lúc nãy của Thiệu tiểu ca tính hai trăm."
Thiệu Vân An nói. "Hoàng cúc quả thực hiếm có, ta vốn không định bán. Cho nên giá cả sẽ không khiêm tốn, ba lượng một đoá. Hoa cúc bình thường không đến năm lượng một cân. Của ta so với Tôn tộc trưởng chỉ nhỉnh hơn một chút, Hứa chưởng quầy lấy ba lượng một cân đi, cũng không có nhiều lắm. Còn ý tưởng kia không bằng chờ đến khi Hứa chưởng quầy thành công thì đưa cho ta sau."
"Nhất định có thể!" Hứa chưởng quầy phấn khích không thôi. "Vậy hoàng cúc, Thiệu tiểu ca một năm có thể cung ứng cho ta bao nhiêu?"
"Khó nói lắm, ta và Tỉnh ca phải tính toán lại đã. Vậy đi, sau này nếu ta chế biến hoàng cúc sẽ đưa Hứa chưởng quầy một nửa, còn lại ta muốn giữ để tặng bằng hữu."
"Tốt!"
"Hoa cúc bình thường một năm đảm bảo năm mươi cân, nếu có nhiều hơn vẫn sẽ ưu tiên Hứa chưởng quầy."
"Được, được!"
Lần mua bán này hai bên không lập thư khế, bởi vì số lượng Thiệu Vân An có thể cung ứng không nhiều lắm, muốn bán giá cao, còn phải dựa vào tài vận của vị chủ nhân trên kinh thành của Hứa chưởng quầy, dù sao đối tượng tiêu thụ là các đại nhân vật. Hoàng cúc trong bình có một trăm linh ba cái, tổng cộng ba trăm linh chín lượng bạc. Hứa chưởng quầy lấy chẵn ba trăm mười. Hoa cúc thường Thiệu Vân An có bốn mươi cân, cộng lại là một trăm hai mươi lượng, lại thêm Hứa chưởng quầy nhất định phải đưa hai trăm lượng tiền sáng kiến, tổng hết lại chính là sáu trăm ba mươi lượng.
Thiệu Vân An cho rằng Hứa chưởng quầy phải trở lại huyện lấy tiền, nào biết ông vừa đi ra ngoài chốc lát đã ôm một cái hòm trở lại, trong hòm có đúng sáu trăm ba mươi nén bạc, rõ ràng ông có chuẩn bị mới đến.
Thiệu Vân An không có kế hoạch bán hoa cúc, nhưng lại nhẹ nhàng kiếm được sáu trăm ba mươi lượng. Giữa trưa, Hứa chưởng quầy lưu lại dùng cơm. Thiệu Vân An làm món đậu hũ ma bà, thịt heo sốt Tứ Xuyên, gỏi khoai tây (món hai hài tử thích nhất), súp cá quả với thịt heo viên và củ cải trắng.
Hứa chưởng quầy ngồi bên bàn nhìn từng đĩa thức ăn, thực sự hoài nghi thân phận chưởng quầy Nhất Trượng Hiên của mình. Nhất Trượng Hiên là tửu lầu, thế mà ông chưa từng ăn qua mấy món này! Hứa chưởng quầy hận không thể đóng gói Thiệu Vân An đem đi.
Thiệu Vân An không nói lời dư thừa, để Vương Thạch Tỉnh động đũa.
"Ăn thôi!"
Vương Thanh và Vương Ni duỗi chiếc đũa kẹp khoai tây trước, tròng mắt xoay chuyển đến món đậu phụ ma bà và thịt hầm cay chưa từng ăn bao giờ. Ớt cay là gia vị dân chúng nước Đại Yến chuẩn bị riêng cho mùa đông. Huyện Vĩnh Tu là nơi nam bắc giao nhau, gia vị nam bắc đều có. Vương Thạch Tỉnh ở phương bắc lạnh lẽo đánh giặc ba năm, thích nhất là đồ ăn cay. Hứa chưởng quầy động đũa không ngừng, Vương Thạch Tỉnh cũng vùi đầu ăn, hai hài tử thì hạnh phúc đến muốn khóc. Cha nhỏ làm đồ ăn sao lại ngon đến thế!
Cuối cùng, trừ bỏ thịt heo hầm cay, các món khác toàn bộ hết sạch, bao gồm cả súp thịt heo viên củ cải. Hứa chưởng quầy ngại ngùng đánh ợ một cái. Thiệu Vân An cười nói. "Hứa chưởng quầy coi trọng món nào, ta viết công thức cho ngài."
Hứa chưởng quầy xấu hổ. "Món nào ta cũng thích."
"Ha ha..." Như trong dự kiến.
Hứa chưởng quầy lấy hết công thức năm món, Thiệu Vân An định tặng không, nhưng nói thế nào Hứa chưởng quầy cũng không chịu. Ông nhất định đòi Thiệu Vân An viết thư khế, năm món này hắn không thể đem cho người khác, ông mua năm trăm lượng bạc. Thiệu Vân An đồng ý ký, nhưng chỉ lấy một trăm lượng. Gỏi khoai tây và súp củ cải thịt viên không cần kỹ thuật gì, tính tặng không. Hứa chưởng quầy không chối từ, tháo miếng ngọc bội bên hông giao cho Thiệu Vân An, Thiệu Vân An đưa cho Vương Thanh giữ.
Hứa chưởng quầy cáo từ, ông lại mang về cho chủ nhân tuyệt 乃út kiếm tiền nữa rồi. Hứa chưởng quầy có dự cảm, về sau chủ nhân rất có thể sẽ dựa vào vị Thiệu tiểu ca thần bí này trở thành thương nhân giàu có nhất Đại Yến. Hứa chưởng quầy hiện tại còn chưa biết, tương lai sẽ có người mới xuất hiện tranh đoạt vị trí đệ nhất thương nhân Đại Yến này với chủ tử ông.
Hứa chưởng quầy mỹ mãn rời khỏi, thu dọn xong, hai phu phu về phòng nghỉ ngơi. Cửa vừa đóng, thiệu Vân An liền hỏi. "Tỉnh ca, huynh không muốn hỏi gì sao?" Hoàng cúc và hộp gỗ chưa bao giờ xuất hiện trong nhà, thêm cả kỷ tử và táo đỏ lụa vàng.
"Ta không hỏi." Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An. Trầm giọng trả lời
Thiệu Vân An hỏi. "Huynh không muốn biết?"
"Muốn, nhưng không hỏi, chờ ngươi nguyện ý nói cho ta."
"Nếu ta mãi không nói cho huynh thì sao?"
"Vậy cũng không hỏi." Vương Thạch Tỉnh thanh âm buồn rầu. "Mặc kệ đệ có nói hay không, đều là tức phụ ta."
Người này sao lại không muốn biết chứ, chỉ là không muốn ép buộc hắn thôi. Thiệu Vân An cọ cọ Ⱡồ₦g иgự¢ Vương Thạch Tỉnh, ôm eo hắn. "Cho ta thời gian."
"Ta chờ."
"Tỉnh ca, huynh thích ta không?" Thiệu Vân An ngẩng đầu.
Vương Thạch Tỉnh cơ hàm nháy mắt buộc chặt, hắn ấn đầu Thiệu Vân An vào иgự¢, không muốn hắn nhìn thấy biểu cảm của mình. "Thích, Vân An, là ta không..." Câu nói kế tiếp bị Thiệu Vân An đánh gãy.
"Về sau không được nói câu này, xứng hay không xứng không phải do huynh, mà do ta cảm nhận. Ta không muốn sinh hài tử, không thích bộ dáng to bụng, càng không thể chịu đựng cảm giác thống khổ khi sinh, cho nên huynh đã có hài tử rồi lại càng tốt. Ta ghét sự trói buộc, huynh cho ta tự do, nếu đổi lại người khác, chỉ sợ ta đã sớm bị hưu. Ta trời sinh không thích nữ nhân, thành thân với huynh vừa lúc. Cho nên huynh với ta, rất xứng đôi."
Vương Thạch Tỉnh cúi đầu, in môi mình lên môi Thiệu Vân An, cơ bắp toàn thân căng chặt.
"Cho ta thời gian. Ta đáp ứng huynh, sẽ không quá lâu."
"Được."
"Kỳ thật, may mắn Vương Chi Tùng rút thui, để huynh cưới ta."
"Không được nhắc đến hắn, đệ vốn dĩ nên là của ta."
"Vậy... Nếu một ngày thê tử trước của huynh trở về, huynh làm thế nào?"
"Ta hoà li với nàng, ta có lỗi, nhưng nàng bỏ Thanh nhi, bỏ Ni tử cũng có lỗi với ta. Lúc rời đi nàng đã lấy hết số tiền ta để lại, một chút cũng không chừa cho Thanh nhi và Ni tử. Ta cùng nàng đã thanh toán xong." Ngừng một chút. "Ta thích, chính là đệ."
"Huynh sau này nếu dám hồng hạnh xuất tường, ta nhất định sẽ tự tay cắt năm lượng thịt của huynh ngâm rượu, không đùa đâu."
Vương Thạch Tỉnh suy sụp nói. "Sẽ không để ngươi có cơ hội."
"Ừm, có tiền, huynh đến nhà lý chính, mau mau mua ngọn núi kia đi!"
"Ta đi ngay!"