Vương Đại Phúc và Vương Trần Hương tới, lão bà Vương Bân Xương, Vương Vưu cũng tới. Vừa tiến vào, Vương Vưu thị liền tru lên. "Tộc trưởng, nhà Thạch Tỉnh ngươi mặc kệ không quản hay sao? Đường ca đường tẩu tới cửa lại bị bọn hắn đuổi đi, cơ bản chính là không xem bản thân là tộc nhân Vương thị!"
Kẻ ác tuyệt đối phải cáo trạng trước. Vương Văn Hoà giận giữ chỉ Vương Vưu thị, mắng. "Ngươi còn mặt mũi khóc. Ngươi hỏi một chút nhi tử cùng con dâu đã gây ra chuyện gì tốt! Mặt mũi Vương tộc chúng ta đều bị bọn chúng làm hỏng bét. Khai từ đường!"
Vương Vưu thị sửng sốt, lập tức luống cuống. Vương Trần Hương đi đến cạnh bà, không sợ hãi nói. "Tộc trưởng, ngài đây là bất công. Ta cùng Đại Phúc đã nói là dùng bạc mua, là do Thiệu Vân An khinh người quá đáng, mở miệng chính là một vạn lượng, chẳng khác nào không bán sao. Hắn tình nguyện đem phương pháp kiếm tiền bán cho lý chính, lại không bán cho tộc nhân, ta cùng Đại Phúc câu nào nói không đúng? Ta cùng Đại Phúc cũng chỉ muốn giúp tộc nhân mua biện pháp kiếm tiền, tại sao lại mất mặt? Một nhà Vương lão thẩm làm hại cả tộc chúng ta thiếu chút nữa phải ngồi tù, ngài tại sao không trách bọn họ khiến Vương tộc chúng ta mất mặt. Bọn ta một lòng vì tộc nhân, ngài liền mở từ đường, tâm ngài cũng thiên vị quá mức!"
"Ngươi, ngươi...!" Vương Văn Hoà tức giận đến cả người phát run, sắc mặt trắng bệch. Chính là ông không có cách nào phản bác lại lời Vương Trần Hương. Vương Bân Xương cũng nói. "Tộc trưởng, Đại Phúc nhà ta đều vì mọi người. Nhà Vương Đại Lực gặp đại hoạ, Vương Điền Nham, thậm chí ngay cả tức phụ hắn cũng bị bắt. Mặt mũi Vương Chi Tùng trước mặt huyện lệnh đại nhân coi như ném hết, ngài lúc đó sao không mở từ đường. Nhà ta bất quá chỉ muốn vì tộc nhân mua phương pháp, ngài liền mở từ đường, không sợ người người rét tâm hay sao? Ngài lấy ba lượng bạc đưa Vương Đại Lực mướn người làm ruộng, tại sao cũng không đưa chúng ta ba lượng bạc thuê người làm? Là bởi vì nhà họ có một vị đồng sinh, nhà ta không có? Ngài thiên vị như vậy, từ đường này, chúng ta không vào!"
Nói xong, Vương Bân Xương liền quay sang người nhà nói. "Về nhà! Đúng là làm ơn mắc oán, đi!"
Vương Bân Xương phớt lờ sắc mặt đen thui của Vương Văn Hoà, mang theo người nhà rời đi. Chỉ là có mấy tộc lão thầm nghĩ muốn trừng phạt cũng không được. Sự việc của nhà Vương lão thái, bọn họ xác thực có thiên vị. Vương Bân Xương nói như vậy, quả đúng là bọn họ không có lý. Các tộc nhân Vương thị còn lưu lại hai mặt nhìn nhau. Mấy lời của Vương Bân Xương quả thật đáng giận, nhưng bọn họ cũng chẳng phản bác được, sự thật chính là tộc trưởng vô cùng thiên vị một nhà Vương lão thái, nguyên nhân chính là bởi vì người ta có một vị đồng sinh.
Vương lão cha thở dài một tiếng, nhìn Vương Văn Hoà lung lay sắp đổ nói. "Tộc trưởng, đừng để tộc nhân ly tâm!" Để lại một câu nghiêm túc, ông liền mang theo người nhà ra về. Ba vị tộc lão kêu mọi người còn tại giải tán, sau đó có một người nói. "Thư Bình, đỡ cha ngươi vào đi!"
Vương Thư Bình đau đớn đỡ người cha bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vào phòng. Ba vị trưởng lão cùng vào theo. Không bao lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng khóc thất thanh của Vương Tiền thị. Bị người khác hất nước bẩn như vậy, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn. Bà tức giận đến nỗi chỉ muốn đập đầu ૮ɦếƭ đi.
Ba vị tộc lão kêu Vương Thư Bình đến nhà Vương Thạch Tỉnh một chuyến, việc này phải giải quyết rõ ràng. Thiệu Vân An có giao hảo với huyện lệnh đại nhân, Vương tộc bọn họ ở trước mặt huyện lệnh đã không còn uy tín. Nếu Thiệu Vân An lại đem chuyện này báo lên huyện lệnh, nghiêm trọng mà nói, Vương tộc bọn họ về sau đừng nghĩ xuất đầu lộ diện. Vương Chi Tùng cũng sẽ bị liên luỵ. (Lại Vương Chi Tùng. Con lạy các cụ!)
Một nhà Vương lão thái vừa nghe Thiệu Vân An đến nhà tộc trưởng nháo, vốn đã chột dạ, bọn họ lại càng trốn sâu trong nhà không dám đi ra ngoài. Bất quá có hàng xóm hảo tâm, nhiệt tình đến tận nhà nói cho bọn họ chuyện xảy ra. Vốn dĩ vừa nghe kể chuyện xong Vương lão thái còn vui như mở cờ trong bụng, Vương Đại Phúc muốn đi lấy phương pháp làm trà, kết quả nghe đến đoạn sau, Vương Trần Hương nói nếu tộc trưởng muốn phạt phải phạt nhà bà trước, bằng không bọn họ không phục, Vương lão thái liền nổi giận.
Mấy lời nhàn ngôn toái ngữ khi truyền đến tai người khác đương nhiên sẽ có chỗ hơi sai sai, tuy nội dung là thế, nhưng từ ngữ biến đổi khác đi người nghe sẽ có cách hiểu khác. Vương lão thái nghĩ thầm, chuyện nhà các ngươi tự dưng đổ sang nhà ta là cớ sự gì, còn động đến Chi Tùng. Cách làm mứt bà đương nhiên cũng thèm muốn, nhưng có ai nhờ Vương Đại Phúc đi đòi đâu! Vương lão thái lập tức kéo Vương Xuân Tú đến nhà Vương Đại Phúc. Trước kia, luôn đi theo Vương lão thái la lối khóc lóc là Vương Quách Chiêu, hiện tại Vương Quách Chiêu ở trong nhà giam, bà chỉ còn cách kéo theo Vương Xuân Tú, nếu đơn thân độc mã sẽ dễ gặp bất lợi.
Không nói đến Vương lão thái và Vương Đại Phúc hai nhà xào nấu nhau như một nồi cháo, Triệu tộc cùng Tôn tộc còn ở bên ngoài nhìn trừng trừng mà cười mỉa mai. Chỉ cần Thiệu Vân An có gan nhất quyết không chịu nhập gia phả, người ta căn bản không phải tộc nhân Vương thị. Cũng có người thầm nghĩ Vương tộc bị như vậy là đáng. Vương Thanh đã sáu tuổi còn chưa vào gia phả, trong mắt Vương Văn Hoà chắc chỉ có mỗi Vương Chi Tùng thôi, mà tên Vương Chi Tùng này còn chưa hồi báo ông cái gì thì tộc nhân đã lần lượt ly tâm. Vương Trần Hương cùng Vương Bân Xương tuy có lật ngược phải trái, nhưng người ta nói cũng đâu có sai hoàn toàn, thậm chí còn nói thay lời bất mãn của rất nhiều tộc nhân.
Vương Thư Bình đến nhà, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh trước sau như một nhiệt tình tiếp đãi. Vương Thư Bình rất xấu hổ, cũng rất khổ sở. Thiệu Vân An lấy một ít trà hoa cúc đã chế xong pha một chén đưa cho Vương Thư Bình. Vương Thư Bình nhìn chén trà sứ trắng cùng hoa cúc màu vàng, kinh ngạc ngẩng đầu.
Vương Thạch Tỉnh nói. "Đây là trà hoa cúc Vân An làm, vừa mới hoàn thành."
Thiệu Vân An nói. "Có hơi đắng một chút, Thư Bình ca nếm thử xem."
Vương Thư Bình thổi thổi nắp chén, nhấp một ngụm, trong mắt lập tức hiện ra vẻ ngạc nhiên. Hương vị tuy có hơi đắng, nhưng lại rất lạ. Y uống một hớp, cẩn thận nuốt xuống cảm nhận dư vị một phen, nói. "Vừa mới uống vào có chút đắng, nhưng uống xong lại cảm thấy ngọt." Lại uống một hớp, y gật đầu. "Rất ngon."
Thiệu Vân An đáp. "Đây là hoa cúc hái trên núi, ta cùng Tỉnh ca không có nhiều tinh lực đi hái, trong thôn lại đang mùa màng nên ta hái không nhiều, vốn dĩ định để cho Tỉnh ca và bọn nhỏ uống giải nhiệt. Hoa cúc vốn có tính thanh nhiệt hạ hoả, thêm vào miếng cam thảo thì càng thơm. Chốc nữa ta kêu Tỉnh ca đưa cho ngươi một ít đem về."
"Không cần, không cần đâu!"
Vương Thư Bình sao lại không biết xấu hổ mà nhận chứ. Trà hoa cúc này y chưa từng thấy bao giờ, chắc chắn Thiệu Vân An muốn dùng để kiếm tiền.
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh nháy mắt một cái, Vương Thạch Tỉnh đứng dậy ra ngoài. Trà cúc để ở trong phòng Vương Thanh cùng Ni tử. Thiệu Vân An nói tiếp. "Thư Bình ca, chuyện lúc nãy không nên trách ta. Tỉnh ca là tộc nhân Vương thị, có nhiều nỗi oan ức hắn không thể nói, cũng không có cách nào nói. Hôm nay có người mang một miếng thịt một túi gạo đến trao đổi cách chế trà, ngày mai còn không biết lấy cái gì đến đòi ta giao ra cách làm mứt. Không phải ta tự cao, nhưng cách làm này khắp thiên hạ chỉ có mình ta biết. Ta không thiếu tiền nhưng cũng không rộng rãi như vậy. Huống chi nhà ta còn cần dùng tiền, bọn họ tới định đoạt miếng cơm trên tay ta, ta nhất định phải nhờ tộc trưởng ra mặt, bằng không ai ai cũng có thể lấy tình thân đến nhờ vả nhà chúng ta."
Vương Thư Bình thở dài. "Cả nhà Vương Đại Phúc ai cũng thích lợi dụng thời cơ. Vân An, ta cùng cha quả thực chưa từng có ý muốn cách làm mứt trái cây."
Thiệu Vân An trả lời. "Ta biết. Nhưng lời ta nói cũng không phải nói suông. Hai phu thê kia xác thực đã chỉ trích ta vì sao bán cách làm cho lý chính mà không phải tộc trưởng!"
Vương Thư Bình tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nổi bần bật.
Thiệu Vân An nói. "Thư Bình ca, ngươi cũng đừng trách ta lời thật mất lòng. Vương Đại Phúc vì sao dám nói như vậy? Nếu tộc trưởng đủ uy tín, nhà hắn giám hắt nước bẩn lên tộc trưởng sao? Có người đã nói cho ta biết chuyện kia. Tộc trưởng dung túng nhà Vương lão thái chỉ đổi lại tộc nhân càng bất mãn, không nghe theo. Thư Bình ca, ta hỏi người, nếu Vương Chi Tùng không thi đậu, tộc trưởng có thể gánh vác nổi hậu quả cho hắn hay không?"
Vương Thư Bình không đáp, chỉ cau mày. Thiệu Vân An tiếp tục. "Mứt trái cây ban đầu ta chuẩn bị tự mình làm để kiếm tiền, nhưng sau khi cùng Tỉnh ca thương lượng qua mới quyết định bán, bởi vì nếu ở trên tay chúng ta, căn bản chúng ta không giữ được."
Vương Thư Bình ngước mắt lên, Thiệu Vân An thẳng thắn nói. "Nếu mứt trái cây là chúng ta làm, người trong tộc có thể hay không lại tới đòi, nhà bên kia có thể hay không lại tới nháo, đến lúc đó, tộc trưởng sẽ xử lý thế nào? Nhà chúng ta bán đá lấy tiền đã khiến nhiều người đỏ mắt. Lần đó nếu không phải ta lên huyện học tìm phu tử phân xử, tiền ta bán đá với viên đá còn lại có thể giữ được hay không còn phải nói."
Mặt Vương Thư Bình như muốn bốc cháy, tộc trưởng là cha y.
Vương Thư Bình không sao mở miệng được, Thiệu Vân An nói tiếp. "Vì sự bình yên ngày sau của ta và Tỉnh ca, cũng vì Tỉnh ca ngày sau an tâm làm việc, mứt trái cây ta nhất thiết phải giao ra ngoài. Mặc dù Tỉnh ca rõ ràng họ Vương, ta lại cố ý giao cho lý chính, thực chất bởi vì lý chính có thể bảo hộ nhà chúng ta an bình. Nếu ta giao cho tộc trưởng, tộc trưởng có thể lại đưa cho nhà bên kia lấy lòng Vương Chi Tùng. Ngay cả nếu giao cho Thư Bình ca ngươi, ngươi cũng không giữ được."
Vương Thư Bình lại càng cảm thấy không có cách nào đối diện với nhà này nữa.
"Thư Bình ca, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tỉnh ca sẽ không tời khỏi tông tộc. Chỉ là hiện tại tông tộc không những không che chở, có đôi khi còn chèn ép ngược lại. Ta cùng Tỉnh ca muốn sống sót, muốn hai đứa nhỏ không bị thương tổn đành phải tìm một nơi có thể bảo bộ chúng ta. Tông tộc không được, thì chúng ta tìm lý chính. Ông chính là người bảo hộ của ta, Tỉnh ca, Thanh nhi và Ni tử."
Thiệu Vân An bất đắc dĩ nói. "Trà cúc này ta vốn định đưa cho tứ thúc, tứ thẩm. Vương Đại Phúc như vậy, tộc trưởng chắc lại không thể bảo hộ bọn họ, ta lại do dự. Ta nghĩ đến lúc đó, tứ thúc, tứ thẩm bạc còn chưa thấy thì tai hoạ đã ập xuống."
"Vương Thư Bình hỏi. "Cái này ngươi muốn bán đi? Trà cúc này so với mứt trái cây còn giá trị hơn. Vân An, cha ta, ta sẽ tìm cách khuyên ngài. Ngươi cùng Thạch Tỉnh không phải còn có Huyện lệnh đại nhân làm chủ sao? Bán phương pháp, ngươi có thể bán cho mấy nhà? Người không mua được lại bôi xấu các ngươi, lúc đấy còn tệ hại hơn."
Thiệu Vân An cười cười. "Ta quản không được mọi người, nhưng ai có ân tình với chúng ta, chúng ta nhất định báo đáp. Thư Bình ca, nói thật, nếu không phải sợ tộc trưởng giao cách làm cho nhà bên kia, trà cúc này ta vốn định giao cho ngươi. Ta cùng Tỉnh ca đều biết ngươi hướng về chúng ta. Ngươi đừng trách ta nhỏ mọn, nhà chúng ta cùng nhà lớn bên kia không có khả năng hoà giải, cách làm trà cho dù đem đốt ta cũng không muốn bọn họ chiếm được dù chỉ một điểm."
Tâm tình Vương Thư Bình lên xuống phập phồng. Thiệu Vân An nói. "Thư Bình ca, dù tộc trưởng không đem cách làm cho nhà kia, ta lo lắng tiền các ngươi cực khổ kiếm được lại mang đi chu cấp cho bọn họ. Cho dù ngươi không để bụng, tẩu tử ngươi không có khả năng sẽ luôn nhẫn nhịn. Ngươi vẫn nên khuyên bảo tộc trưởng đi thôi, đừng mãi trông mong vào công danh Vương Chi Tùng, nhà lớn bên kia không phải người tri ân tri báo đâu! Ngay cả khi Vương Chi Tùng lên làm Tể tướng, hắn có thể cho Vương thị, cho tộc trưởng lợi ích gì? Ta không phải bắt tộc trưởng phải đối xử như thế nào với bọn họ, chỉ mong ông có thể công bằng, công chính "
Vương Thạch Tỉnh tiến vào, trên tay cầm một bao giấy. Hắn đi tới đưa bao giấy cho Vương Thư Bình. Vương Thư Bình lập tức ngửi thấy mùi hoa cúc nhẹ nhàng.
"Thư Bình ca, mang về pha trà cho Diễn nhi, thứ này giải nhiệt."
"Không được, ta còn muốn ngày khác lại tới."
Vương Thư Bình không chịu nhận, Thiệu Vân An cầm lên nhét vào tay y. "Cũng không phải cho ngươi uống. Thứ này mát gan sáng mắt, tán phong giải nhiệt, rất thích hợp cho Diễn nhi uống, ta nghe nói nó đọc sách rất vất vả."
Vương Thư Bình mấp máy môi, nhận lấy. "Vậy ta không khách khí." Dừng một chút, y nói. "Cái này, các ngươi vẫn nên tự mình làm. Ngay cả chỗ Tôn a gia ta cũng chưa từng thấy qua. Tôn a gia có quen biết với chưởng quầy dược hiệu trên huyện, có thể bán cho hiệu thuốc."
Thiệu Vân An cảm thấy Vương Thư Bình cùng Vương Văn Hoà không giống phụ tử cho lắm, rất không hợp lý. Thiệu Vân An cười nói. "Ừh ừh, ta sẽ thương lượng với Tỉnh ca. Bất quá Thư Bình ca, nếu lại có tộc nhân đến đòi cách làm thì sao? Không thể lại đi tìm tộc trưởng."
Vương Thư Bình lập tức lạnh mặt. "Trực tiếp đuổi ra ngoài. Đa phần mọi người đều tự phân rõ phải trái, nhưng người không nói lý thì không cần nể mặt. Phía cha ta, ta sẽ tự khuyên bảo, ba vị tộc lão trong lòng cũng rõ ràng nên làm thế nào, bằng không về sau nhà ai có cách kiếm tiền mới lại bị mọi người dòm ngó."
"Có lời này của ngươi ta yên tâm rồi."
Thiệu Vân An cảm thấy Vương Thư Bình thích hợp làm tộc trưởng hơn.
Vương Thư Bình cầm một túi trà cúc đi rồi, Thiệu Vân An mới quay đầu lại nhìn Vương Thạch Tỉnh cười tủm tỉm. "Tộc trưởng xem chừng lại bị chọc tức đến hộc máu."
Vương Thạch Tỉnh kéo hắn ôm vào lòng. "Nếu tộc trưởng cứ mãi cố chấp, tộc nhân chắc chắn sẽ ngày càng ly tâm, sớm hay muộn cũng có chuyện. Cũng may Thư Bình ca hiểu được."
Thiệu Vân An thở phào nhẹ nhõm. "Haizz, hiện tại Tôn thị cùng Triệu thị đều đứng về phía chúng ta, sinh ý về sau không cần phải cố kỵ nữa." Nói xong, Thiệu Vân An đột nhiên la lên một tiếng. "Ta quên mất một chuyện rất quan trọng!"
"Chuyện gì? Đừng gấp! Đừng nóng vội!" Vương Thạch Tỉnh bị doạ sợ, nhanh chóng giang tay ôm tức phụ lại.
"Chuyện mua hạt nho giống ấy!" Thiệu Vân An vỗ mạnh trán một cái, tránh khỏi vòng tay của Vương Thạch Tỉnh, chạy vọt vào phòng đi viết thư. Mấy ngày rồi vội vội vàng vàng, làm hắn quên luôn cả chuyện hệ trọng nhất!
Vương Thạch Tỉnh đuổi theo, bắt lấy. "Đừng vội tiểu tức phụ. Ta đã sớm nhờ Nguyên Đức ca giúp viết thư uỷ thác thương đội trên huyện."
"Ah! Khi nào?"
"Trước ngày mùa, Nguyên Đức đại ca lên huyện đưa mứt trái cây, ta nhờ hắn viết phong thư. Trên huyện có một thương đội, tốn chút tiền là được. Ta cũng không nói cần nho nào, chỉ nói phàm là hạt giống trái cây hiếm lạ, có thể mua bao nhiêu thì mua. Nếu có hạt giống cây trà cũng thu thập. Bên kia còn có loại quả gọi là dưa đỏ, ruột bên trong màu đỏ thường ăn vào mùa hè, vừa ngọt lại có nước, ngươi chắc chắn sẽ thích. Còn có một loại dưa ruột vàng, vỏ ngoài có nhiều tơ vàng nên gọi là dưa vàng, cũng rất ngọt, chúng ta có thể mua thử, ngươi cũng có thể thử làm thành mứt trái cây."
(Đến đây ta mới thấy Tỉnh ca đúng là "tỉnh" và tinh tế ra phết, mấy thứ em An nói anh đều nhớ kỹ và làm theo!)
Đó không phải là dưa hấu và dưa tuyết (tên khác: dưa tân cương, dưa vàng, dưa Hami) sao?
Thiệu Vân An cấp tốc nhảy đến bên người Vương Thạch Tỉnh, dùng cả tay cả chân trèo lên. "Tỉnh ca, ngươi thật năng suất!" Ở mỗi bên má chụt chụt thật to.
Vương Thạch Tỉnh chẳng hiểu năng suất là ý gì, nhưng khẳng định không xấu. Hắn rất hạnh phúc vì tức phụ cao hứng, để nguyên tư thế như vậy mang người vào phòng, đặt lên giường đất.
"Ta đi nấu nước, muốn tắm rửa hay không?"
"Không cần, lau sơ qua là được. Tin tức bao lâu mới đến được chỗ chiến hữu của ngươi!"
"Ờ... chính là huynh đệ trong quân ngũ ấy!"
Chiến hữu... quả nhiên chuẩn xác.
Vương Thạch Tỉnh. "Phải xem kế hoạch của thương đội như thế nào, nhanh nhất là một tháng."
"Ấy! Vậy không phải nhanh nhất hai tháng nữa ta mới nhận được hồi âm?" Cổ đại không có chuyển phát nhanh thực là bất tiện mà!
"Không vội. Nếu ngoài ruộng cùng nhà mới bên kia không cần ta giám sát, ta sẽ đi hái hoa cúc cho ngươi. Trà cúc rất dễ uống, ngươi làm nhiều chút."
"Ngươi thích?"
"... Thanh nhiệt hạ hoả, ngươi uống nhiều mới tốt!"
"... Ngươi cái lão nam nhân muộn tao!"
"Muộn tao? Là ý gì?"
Mình già lắm sao? Vương Thạch Tỉnh sờ sờ thái dương. Thiệu Vân An kéo người ngã xuống gường. "Nhìn qua thì thành thật, thực ra chính là lão sắc lang muộn tao!"
"Ngươi là tiểu tức phụ ta!"
Vương Thạch Tỉnh không cho rằng bản thân là một sắc lang. Hắn sắc tức phụ của mình là điều đương nhiên không phải sao.
Cách vách, may mắn còn chưa nghe được mấy lời lúc sau, Ni tử nghiêm túc nói. "Ca, sau này ta cũng muốn lợi hại như cha nhỏ vậy!"
Vương Thanh xoa đầu muội muội. "Ừh, ca cũng muốn giống như cha nhỏ."
Thiệu Vân An không biết hắn đã trở thành thần tượng của hai đứa nhỏ, vì lúc này, hắn đang bị tên sắc lang muộn tao nào đó đè dưới thân.