Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm sáng, Thiệu Vân An mang theo Tưởng Mạt Hi lên xe ngựa của tướng quân phủ. Nữ nhi của Đại Minh Quân và Thẩm Băng cũng đi theo. Đồng hành còn có Đại Kim, Tiểu Kim và Mộ Dung thế tử tới từ sớm. Vương Thạch Tỉnh muốn theo nhưng Thiệu Vân An không cho. Vương Thạch Tỉnh hiện giờ đã là Trung Dũng hầu, nên tận lực tránh dính dáng tới Võ gia. Chưa kể, chuyện này là chuyện nội trạch, Vương Thạch Tỉnh mà ra mặt thì có vẻ không phóng khoáng cho lắm. Mộ Dung thế tử đại diện cho vương phủ, đi theo cũng không lạ. Vương Thanh và Ni tử muốn đi, muốn ủng hộ tinh thần cho đại ca, nhưng Tưởng Mạt Hi không cho. Trong trí nhớ của Tưởng Mạt Hi, đám người quốc công phủ diện mạo xấu xí, nhóc không muốn Ni tử thấy bọn họ.
Xe ngựa chạy tới phủ An quốc công. Cổng lớn mở ra từ bên trong. Quản gia An quốc công phủ đứng ở cổng nghênh đón. Nhìn thấy Đại Kim Tiểu Kim, quản gia và đám gia nô lập tức cứng đờ. Vào cổng không bao lâu, Võ Trịnh thị xuất hiện. Thấy Đại Kim Tiểu Kim tới, bà cũng kinh ngạc, kìm chế bất mãn, nói. "Vương Thiệu chính quân ra cửa còn mang theo lão hổ nữa nha."
Tưởng Mạt Hi nắm tay An thúc, không phản ứng gì với vị đại bá thái thái này. Thiệu Vân An sờ đầu Đại Kim Tiểu Kim, thập phần bất đắc dĩ đáp. "Đại Kim Tiểu Kim là hộ quốc thần thú do hoàng thượng ban thưởng, chúng nó muốn theo ta không ngăn được, để ngài chê cười rồi."
Thiệu Vân An gợi lên địa vị của Đại Kim Tiểu Kim, Võ Trịnh thị chỉ có thể căng da đầu chấp nhận. Bà lui lại hai bước, sau đó hành lễ với Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư, trong lòng âm thầm kêu khổ, tại sao thế tử cũng tới! Tiếp theo, Võ Trịnh thị cố gắng tỏ ra hòa ái nhìn Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi, ta là đại bá thái thái của ngươi. Có lẽ ngươi không nhớ rõ. Ta mang ngươi đi gặp cha nhé được không?"
Nói xong, Võ Trịnh thị vươn tay, Tưởng Mạt Hi nâng mí mắt, khinh bỉ nhìn Võ Trịnh thị, giật nhẹ tay áo Thiệu Vân An.
Võ Trịnh thị xấu hổ giữ nguyên tư thế vươn tay, tự hỏi, tên ngốc này sao lại có ánh mắt như vậy? Thiệu Vân An cười to trong đầu, làm bộ áy náy. "Hi nhi có nhớ. Không biết Võ Giản thiếu gia bây giờ có tiện thăm hỏi hay chưa?"
Võ Trịnh thị rút tay về, lấy khăn lụa chấm chấm khóe miệng, cố che giấu xấu hổ, nói. "Thuận tiện, thuận tiện, chỉ có điều, Giản nhi bị bệnh đã lâu, trong phòng sợ là...Thân mình thế tử mới hồi phục, thân mình Thiếu phu nhân và chính quân cao quý, sợ là sẽ ảnh hưởng tới quý nhân. Ta mang Hi nhi đi thăm nó là được."
Trượng phu của Đại Dĩnh Tư họ Lâm, là đại thiếu gia, có đôi khi người ngoài sẽ gọi nàng là "Lâm thiếu phu nhân."
Thiệu Vân An ngừng cười, giọng nói lãnh đạm hẳn. "Nếu vậy hôm nay ngừng ở đây thôi. Thân thể Hi nhi mới khôi phục, đại nhân chúng ta còn sợ bị ảnh hưởng, hài tử lại càng sợ. Xem ra, Võ Giản thiếu gia không tiện thăm hỏi, thế tử, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, Thiệu Vân An nắm tay Tưởng Mạt Hi định rời đi. Võ Trịnh thị không ngờ tới Thiệu Vân An sẽ nói như vậy, đứng sững sờ ngay tại chỗ. Sau khi Thiệu Vân An, Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư bước đi hai bước, bà mới hồi thần, vội vàng gọi. "Vương Thiệu chính quân dừng chân!"
Thiệu Vân An dừng bước. Võ Trịnh thị nhanh chóng đi tới trước mặt Thiệu Vân An, vô thức liếc nhìn tòa nhà phía sau, cười nói. "Vương Thiệu Chính Quân ngài hiểu lầm. Ngài cùng thế tử và Lâm Thiếu phu nhân là khách quý, làm chủ gia, tất nhiên là sợ va chạm khách quý."
Mộ Dung thế tử cười cười. "Ngài nói vậy là không công bằng rồi. Bổn thế tử là nghĩa phụ của Hi nhi, chính quân là nhạc phụ của Hi nhi, sao Hi nhi lại không được tính là khách nhân?"
Đại Dĩnh Tư không nể mặt nói. "Hi nhi họ Tưởng, chắc là Đại phu nhân phát bệnh hay quên không nhớ rõ. Hi nhi cũng là khách mà."
Vẻ khách sáo trên mặt Võ Trịnh thị duy trì không nổi, Thiệu Vân An đơn giản nói. "Muốn gặp thì gặp ngay bây giờ, còn nếu không tiện chúng ta sẽ đi. Chờ Khang Thần đại ca trở về, nếu Võ Giản còn sống, các ngươi có thể trực tiếp tìm Khang Thần đại ca."
"Lão đại gia, sao khách nhân tới cửa mà chậm chạp mãi không thấy người?" Một giọng nói già nua nghiêm nghị vang lên ở phía sau. Thiệu Vân An, Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư xoay người. Võ Trịnh thị nhẹ nhàng thở một hơi, cung kính nói. "Nương! Sao ngài lại tới đây?"
Mộ Dung thế tử nhỏ giọng. "Là An quốc công chính phu nhân, nhất đẳng cáo mệnh." Tiếp theo, Mộ Dung thế tử hành lễ. "Võ lão phu nhân."
Nhất đẳng cáo mệnh, cao hơn một bậc so với Thiệu Vân An. Thế nhưng Thiệu Vân An là người hiện đại, xin lỗi, hắn không hiểu lễ nghi cổ đại cho lắm. Nhìn vị lão nhân một tay chống quải trượng, một tay được nha đầu đỡ, Thiệu Vân An chỉ hơi gật đầu, học theo hô. "Võ lão phu nhân."
Đại Dĩnh Tư chào. "Võ lão phu nhân."
Võ lão phu nhân gật đầu với ba người, sau đó nhìn trên nhìn dưới đánh giá Thiệu Vân An, không lạnh không nhạt hỏi. "Vương Thiệu chính quân mới tới lại muốn đi, có phải Trịnh thị đã làm chuyện gì không ổn gây chậm trễ khách nhân?"
Võ Trịnh thị cúi đầu đứng sau lão phu nhân không trả lời, Thiệu Vân An nói. "Thật ra thì không có gì. Ý của đại phu nhân là không khí trong phòng Võ Giản thiếu gia không được tốt, không thích hợp chào đón khách, nếu không thích hợp chúng ta chỉ có thể đi về. Người lớn chúng ta thì không sao, nhưng Hi nhi là hài tử, vạn nhất nhiễm phải khí bẩn nào đó rồi sinh bệnh lại thì thật không tốt."
Đại Dĩnh Tư nuốt tiếng cười, trong bụng nghĩ. "Vương Thiệu chính quân nói chuyện thật là thú vị, mặc dù kỳ quái nhưng quá thú vị."
Võ Trịnh thị vội vàng biện giải. "Nương, thân mình Giản nhi ngày càng yếu, gầy gò xanh xao, tức phụ chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới thế tử điện hạ và Lâm thiếu phu nhân."
Thiệu Vân An cười khẩy. "Võ Giản thiếu gia bệnh không ra hình dạng, ngài sợ ta và thế tử bị dọa, chả nhẽ không sợ dọa Hi nhi sao? Suy nghĩ của ngài đúng là kỳ quái."
Võ lão phu nhân hơi nhướn mày, Võ Trịnh thị ngậm miệng, ai cũng nhìn ra Thiệu Vân An tới không có ý tốt. Võ lão phu nhân không vui nói. "Lời này của Vương Thiệu Chính Quân không thích hợp. Hi nhi là thân sinh nhi tử của Giản nhi, làm gì có chuyện không thể gặp mặt cha mình. Ngay cả khi Giản nhi bệnh sắp ૮ɦếƭ, Hi nhi nên tới, cũng phải tới. HIện giờ Giản nhi bệnh nặng nằm trên giường, rất tưởng niệm nhi tử, đừng nói Hi nhi phải tới thăm, ngay cả tẫn hiếu trước giường cũng phải làm."
Thiệu Vân An. "Thật vậy không?" Hắn cúi đầu. "Hi nhi, con muốn gặp hắn sao?"
Tưởng Mạt Hi gật gật đầu. Nhìn thấy phản ứng của nhóc, mọi người trong quốc công phủ, bao gồm lão phu nhân và Võ Trịnh thị kinh ngạc không thôi.
Trước khi đến, Thiệu Vân An đã dặn Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư không cần nói chuyện. Chuyến này, Thiệu Vân An nhất định phải gặp mặt Võ Giản, cũng nhất định không cho quốc công phủ đạt được mục đích. Thiệu Vân An không giải thích tình trạng khôi phục của Hi nhi với người quốc công phủ, chỉ nói. "Vậy thỉnh dẫn đường."
Võ Trịnh thị mang nhóm người Thiệu Vân An tới phòng Võ Giản, Võ lão phu nhân theo cùng. Để Đại Kim Tiểu Kim chờ ngoài cổng, Thiệu Vân An nắm tay Tưởng Mạt Hi vào nhà. Tưởng Mạt Hi nắm chặt tay Thiệu Vân An, thực tế, nhóc rất lo cho phụ thân mình, đây cũng là lý do tại sao Thiệu Vân An lại đồng ý mang Tưởng Mạt Hi tới.
Mùi vị trong phòng xác thực không dễ ngửi, ngoài mùi dược, còn có một loại mùi khác. Thiệu Vân An quay đầu. "Đại tỷ, ngài chờ ở bên ngoài đi."
Đại Dĩnh Tư đáp. "Không có gì, đã tới rồi thì cùng vào xem thôi."
Hai nha đầu từ bên trong đi ra nhấc rèm cửa, hành lễ với lão phu nhân và Võ Trịnh thị. Lão phu nhân quan tâm hỏi. "Hôm nay Giản nhi có khởi sắc gì không?"
Hai nha đầu lắc đầu, một người nói. "Giản thiếu gia vừa nãy không uống được canh."
Tưởng Mạt Hi nắm chặt tay Thiệu Vân An. Nhóc bẩm sinh mặt than, trong phòng lại tối nên mới không bị người khác nhận ra nhóc đang lo lắng.
Võ lão phu nhân ai thán một tiếng, quay đầu. "Hi nhi, tới gặp cha ngươi đi."
Tưởng Mạt Hi không để ý lời lão phu nhân, chỉ ngước nhìn. Thiệu Vân An nhìn nhóc động viên, nắm tay nhóc đi vào nội thất. Liếc mắt một cái, hắn nhìn thấy một người tựa như thi thể, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.
Mộ Dung thế tử theo sau cau mày, Đại Dĩnh Tư cũng thấy. Mộ Dung thế tử kêu nàng đi ra ngoài. Lần này, Đại Dĩnh Tư không hề cưỡng cầu, lập tức đi ra. Mộ Dung thế tử ở lại, y không thể để một mình Thiệu Vân An và Tưởng Mạt Hi ở đây được.
Tới mép giường, nhìn vị phụ thân giường như đã hôn mê trên giường, Tưởng Mạt Hi mím chặt môi. Võ lão phu nhân lên tiếng. "Hi nhi, nãi nãi ngươi hồ đồ, hại ngươi và cha nhỏ, nhưng cha ngươi lại thương ngươi nhất. Hai phụ tử ngươi rời đi rồi, cha người ngày nào cũng tưởng niệm, cho tới bây giờ thành bộ dáng này. Hi nhi, ngươi ở bên cạnh cha ngươi nhiều một chút, nói không chừng, nói không chừng hắn biết ngươi ở đây, có thể tốt lên."
Lão phu nhân chấm nước mắt, Võ Trịnh thị ở bên cạnh cũng lau lau. Tưởng Mạt Hi vương tay còn lại sờ lên mặt cha. Nhìn thấy bộ dáng này của nhóc, đáy mắt Võ lão phu nhân lóe ánh sáng, nghẹn ngào. "Hi nhi, ngươi hồi phục rồi đúng không? Thái nãi nãi biết ngươi có thể hồi phục. Ngươi nói chuyện với cha ngươi đi, nói với hắn, ngươi tới rồi."
Mộ Dung thế tử lại gần, nhỏ giọng thì thầm vào tai Thiệu Vân An. Thiệu Vân An hơi dùng sức nắm tay Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi lập tức thu lại cái tay đang sờ trán phụ thân. Mộ Dung thế tử thở dài. "Haiz, vốn dĩ là người một nhà, hiện giờ lại xa cách nhau, không khỏi khiến người ta ai thán."
Thiệu Vân An không cảm xúc nói. "Đây là nhân họa, không phải thiên tai, không cần ai thán làm gì."
Câu nói này khiến Võ lão phu nhân và Võ Trịnh thị chột dạ. Võ lão phu nhân hỏi. "Tại sao Vương Thiệu chính quân lại nói là nhân họa?"
Thiệu Vân An nhìn bà. "Không phải nhân họa hay sao? Phu thê người ta đang hạnh phúc, làm thế nào cũng phải chia rẽ uyên ương, chia rẽ xong còn không cho người ta sống yên ổn. Hiện tại có người bị bệnh không dậy nổi, đáng thương cái gì? Muốn ta nói, đây là xứng đáng."
Võ lão phu nhân nổi giận. "Xin Vương Thiệu chính quân ăn nói đúng mực. Giản nhi bệnh thành như vậy, lẽ nào ta không đau lòng sao? Nương hắn nhất thời hồ đồ làm ra sai lầm lớn, bây giờ Giản nhi đã bệnh tới giai đoạn nguy kịch, còn lỗi lầm gì không thể tha thứ? Hi nhi là thân sinh nhi tử duy nhất của Giản nhi, chẳng lẽ vào lúc này không nên tẫn hiếu?" Tiếp theo, bà hừ lạnh. "Lão thân quên mất, Vương Thiệu chính quân thật ra không hề coi trọng hiếu đạo."
Thiệu Vân An hơi lắc đầu ý bảo Mộ Dung thế tử không nên nói chuyện. Hắn cười khẩy. "Ngượng ngùng quá, khả năng lý giải hiếu đạo của ta khác với An quốc công phủ. Phụ mẫu không từ, sao lại đổ lỗi cho nhi tử là bất hiếu? Võ lão phu nhân, ý của ngài chắc không phải, nếu Hi nhi không ở lại, chính là bất hiếu đúng không? Ta thật là khó hiểu, ngài nói, nương của Võ Giản thiếu gia nhất thời hồ đồ, hận không thể bức ૮ɦếƭ hai phụ tử mới có thể an tâm, chữ "nhất thời" này của ngài đúng là đủ lâu."
Võ lão phu nhân tức giận tới mức miệng run run, Võ Trịnh thị lập tức đáp. "Chuyện này, lão thái thái đã khuyên nhủ nương của Giản nhi nhiều lần..."
Thiệu Vân An xen ngang. "Bao nhiêu lần? Một hai lần, hay là mười lần, tám lần? Nói không thì ai mà không nói được. Ta còn muốn nói ông trời rớt xuống cho ta mười vạn lượng bạc kia kìa, ông trời có nghe ta không? Không có tác dụng thực sự, các ngươi nói không thì có khác gì đánh rắm, chưa kể, lời nói của các ngươi có ai biết? Ta chưa nghe qua bao giờ. Các ngươi đừng có lấy hiếu đạo mà ép Hi nhi. Nói như thể Khang Thần đại ca và Hi nhi tự mình ra đi vậy, bệnh đãng trí của các ngươi đúng là quá nặng. Xin lỗi nhé, để ta nhắc lại cho mọi người biết, Hi nhi họ Tưởng, không phải họ Võ, có muốn hiếu thảo cũng không đến phiên các ngươi.
Nói dễ nghe một tí, người nam nhân nằm trên giường này chỉ là người cung cấp một viên tinh tử. Nói khó nghe một chút, hắn chẳng là cái thá gì. Hắn sinh Hi nhi ư? Hay là nuôi Hi nhi? Hắn ngay cả thê tử và nhi tử còn không bảo hộ được thì lấy cớ gì mà đòi Hi nhi báo hiếu. Hắn mà ૮ɦếƭ là do các ngươi làm hại, có nửa phần quan hệ gì tới Hi nhi sao?
Đừng có đứng ở đây mà nói chuyện dễ nghe như thế. Đều là phận làm tức phụ, nếu nhà chồng đối xử với các ngươi như vậy, các ngươi còn có thể không màng hiềm khích mà hầu hạ, vậy thì các ngươi quả là cao thượng, xin lỗi chứ, ta chỉ là tục nhân, không làm được. Có bản lĩnh đuổi người đi, thì đừng có mặt dày nhận người về. Dù sao cũng là quốc công phủ, không nên làm chuyện mất mặt, lỡ lộ ra ngoài có khi bị người ta cười đến rụng răng."
Kéo Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An nhấc chân đi. Võ lão phu nhân tức giận tới mức đau иgự¢. Võ Trịnh thị cũng tức giận không nói nên lời. Bọn họ đều là phu nhân, là thái thái cao cao tại thượng, chưa từng bị ai chèn ép bao giờ, chưa kể, căn bản không có ai dám ăn nói vô lễ với bọn họ như vậy.