Ở thời đại này, quan niệm về phụ nữ thất trinh còn không quá nặng nề. Nếu Vương lão thái không hết lần này tới lần khác tự tìm đường ૮ɦếƭ, Tưởng Khang Ninh căn bản sẽ không để ý chuyện này, quá lắm là để dòng tộc đứng ra xử lý. Cái gọi là ngâm Ⱡồ₦g heo chỉ là lời đe dọa của một vài gia tộc lớn truyền ra bên ngoài. Trên thực tế, rất ít gia đình đưa nữ nhi nhà mình đi ngâm Ⱡồ₦g heo, huống hồ Chu gia còn chẳng bằng với gia nô của thế gia lớn. Cho nên, gả nữ nhân đã thất trinh ra ngoài mới là thủ đoạn thường dùng.
Nhưng Vương Văn Hòa không chịu buông tha. Chu Văn Tài đã thừa nhận Vương lão thái thất trinh trước khi thành thân, còn trộm ăn vụng dựng quả của tẩu tử, rồi hạ dược, bức người ta lên giường với bà. Chuyện này so với việc thất trinh còn khiến người khác sỉ vả hơn. Ở Yến quốc, trộm dựng quả, hoặc giả danh đi lấy dựng quả sẽ bị tội ngồi tù.
Vương Đại Lực ở tại chỗ ấn dấu tay vào giấy. Tưởng Khang Ninh phán Vương lão thái, không, bây giờ gọi là Chu bà, tội không tuân theo thư khế, trộm dựng quả, hai tội đều phạt, ngồi tù năm năm. Vương Đại Lực không rõ chân tướng, cũng là người bị hại, hơn nữa ông thực sự có ngăn cản Chu bà, nên không phạt. Theo yêu cầu của Vương Điền Nham, Vương Điền Nham phân gia, hơn nữa,cùng Vương Quách Chiêu có ngăn cản Chu bà, nên hai người cũng không phạt. Vương Đại Lực ấn dấu tay lên hưu thư, lại ấn dấu tay lên thư khế phân gia. Đất ruộng và nhà ở chia làm hai. Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu sống riêng. Vương Đại Lực, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú ở riêng.
Trong án này, người bị tội nặng nhất là Chu bà, đệ nhị là Vương Chi Tùng. Tước danh hiệu đồng sinh lang của Vương Chi Tùng, vĩnh viễn không được tham gia ân khoa. Vương Văn Hòa lấy thân phận tộc trưởng, đuổi Vương Chi Tùng ra khỏi tông tộc, Vương tộc không chứa nổi kẻ tâm thuật bất chính. Vương Chi Tùng bị nghi ngờ là tòng phạm, Tưởng Khang Ninh phạt Vương Chi Tùng không được phép đặt chân vào phạm vi trăm dặm quanh Vương trạch. Nếu phạm tội sẽ bị xử lý như kẻ trộm cắp. Án phạt đưa ra, Vương Chi Tùng lại ngất xỉu lần nữa.
Chu bà lừa gạt Vương tộc, Tưởng Khang Ninh phán Chu bà bồi thường Vương tộc năm trăm lượng bạc. Nhìn từ bên ngoài, Chu tộc bị tổn thất năm trăm lượng bạc. Chu bà vốn là nữ nhi nhà bọn họ gả đi, có ngồi nhà lao hay không không liên quan tới họ, nhưng trên thực tế, bây giờ là thời điểm khoa khảo. Chu thị nhất tộc xảy ra sự việc thế này, còn có người ngồi tù, tội danh bất kham. Học phủ phu tử duy nhất là Khang Thụy có thể viết thư tiến cử hiền tài cho Chu thị hay sao? Đợt này, Chu thị có tới hai người sẽ tham gia khoa khảo.
Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa đương nhiên nghĩ tới. Đợi Tưởng Khang Ninh phán xong, Chu Văn Hoa ngã quỵ trên mặt đất. Lúc này, trời đã tối, nhưng thôn Tú Thủy đèn đuốc sáng rực. Vương lão thái chính là ví dụ điển hình của cái gọi là tự làm bậy. Sự điên rồ không chỉ chôn vùi bản thân, mà còn làm hại tới gia đình và đứa nhi tử đáng tự hào nhất trong đời bà.
Tưởng Khang Ninh xử án xong, Vương Đại Lực cõng nhi tử đã hôn mê trở về nhà. Vương lão thái gào khóc bị nha dịch áp giải lên nhà lao trên huyện. Vương Xuân Tú khóc nấc được Vương tứ thẩm và các vị thẩm thẩm khác đỡ về. Tới lúc này, bổn gia lặp đi lặp lại, nhiều lần dây dưa với Vương Thạch Tỉnh coi như đặt dấu chấm hết. Tưởng Khang Ninh phái người áp giải Chu Văn Hoa và Chu Văn Tài trở lại thôn Đại Sơn, lấy năm trăm lượng bạc bồi thường cho Vương thị nhất tộc. Đồng thời, bị cáo thua kiện phải trả phí dụng cho huyện nha là năm mươi lượng bạc. Làm xong mọi việc, Tưởng Khang Ninh không vào Vương trạch nghỉ ngơi, mà lên xe ngựa trở lại huyện nha. Nếu vừa xử án xong mà vào Vương trạch liền, thì tính công chính sẽ không còn nhiều giá trị.
Tiễn đại ca rời khỏi, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo bọn nhỏ cùng La Vinh Vương và Khang Thụy về nhà. Trong cả toàn bộ quá trình xử án, Khang Thụy không hề thốt ra lời nào, chứ đừng nói tới việc viết thư tiến cử hiền tài. Sau khi về tới nhà, ngồi vào khách phòng, Khang Thụy mới mở miệng. "Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình làm bậy thì không thể sống được. Thanh nhi con phải lấy Vương Chi Tùng làm gương, không được làm nhục thanh danh của kẻ đọc sách thánh hiền. Nếu con dám phạm phải, sư bá chắc chắn nghiêm trị!"
Vương Thanh nghiêm túc gật đầu, phát thệ. "Con sẽ không!"
La Vinh Vương nói. "Thanh danh Vương Chi Tùng bị chính nương mình hủy hoại. Thanh nhi của chúng ta sau này nhất định sẽ không như vậy. Ni tử, lại đây với Mộ Dung gia gia."
La Vinh Vương dùng "chúng ta", không chút nào cảm thấy mình là người ngoài.
Ni tử đã hết khóc. Lúc trước khóc là bởi vì có người mắng cha. La Vinh Vương bế Ni tử đặt lên đùi, nhẹ nhàng vỗ vỗ. "Ni tử không sợ. Qua chuyện ngày hôm nay, người nhà kia sẽ không tìm các con gây phiền toái nữa. Sau này bọn họ thấy các con phải đi đường khác. Con đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy quên hết mọi chuyện được chứ?"
Ni tử gật đầu, nhưng đương nhiên không thể nhanh chóng khôi phục liền. Sự tình hôm nay có thể nói là sự tình huyên náo lớn nhất mà bé từng gặp qua.
Yến Phù Sinh tiến vào. "Vương gia, đại lão gia, lão gia, tiểu lão gia, đã tới giờ dùng cơm."
La Vinh Vương ôm Ni tử đứng lên. "Đi, đi ăn cơm. Ta đói rồi. Ăn no bụng rồi ngủ một giấc thật ngon."
Không khí vẫn còn chút nặng nề. Thiệu Vân An chủ động nắm tay Vương Thạch Tỉnh, một tay ôm Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi,cùng đi ăn cơm.
Sau khi Tưởng Khang Ninh tuyên án, Quách Tử Mục đeo mặt nạ lập tức về nhà nấu cơm. Hầu hết nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn, cho nên nấu rất nhanh. Canh cà chua trứng, bánh khoai tây, màn thầu, vài món rau xào, trời quá trễ, không kịp nấu cháo.
Mọi người an tĩnh ăn cơm, chẳng ai nói lời nào, ngay cả Thiệu Vân An cũng yên lặng. Ăn cơm xong, Thiệu Vân An giao ba hài tử cho Tần Âm dẫn về phòng ngủ, hắn đi lấy trà cụ. La Vinh Vương, Vương Thạch Tỉnh và Khang Thụy tới khách phòng, hiển nhiên là có chuyện cần bàn.
Ba người chờ Thiệu Vân An quay trở lại, Thiệu Vân An pha trà long tĩnh, La Vinh Vương uống một hớp, lúc này mới thở ra một hơi, hỏi. "An nhi, chuyện cây hòe ngươi nói là thật chứ?"
Thiệu Vân An gật đầu. "Là thật, nhưng mà không phải do Hổ ca báo mộng. Hồi trước ta từng gặp một vị cao tăng, sau đó thì mất trí nhớ, sau khi tự sát rồi tỉnh lại, những ký ức đó đột nhiên hiện về. Chuyện cây hòe cũng là chuyện hồi đó ta mới nhớ lại. Hồi ấy ta cứ nghĩ nó là chuyện xưa mà thôi, không để tâm cho lắm. Tình huống hôm nay, cả Thanh nhi, Ni tử, và Tỉnh ca đều có ngón chân út hai móng, ta mới nói ra. Nhưng mà chuyện này không dễ giải thích nên mới lấy cớ là Hổ ca báo mộng. Mộ Dung bá bá, Hổ ca thật ra là hổ tiên, nhưng hiện tại ta không thể giải thích lý do với ngài, chờ tới khi lên kinh thành diện thánh, mới có thể giải thích, thỉnh ngài thông cảm."
"Xì..." La Vinh Vương hít một hơi, Khang Thụy cũng rất ngạc nhiên.
"Hổ ca là hổ tiên?"
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Vân An không nói dối. Hổ ca đúng là hổ tiên. Dị tượng ở thôn Tú Thủy có liên quan tới Hổ ca. Mộ Dung bá bá và sư huynh không cần hỏi nguyên nhân, chuyện này phải để đại ca tự mình bẩm báo cho hoàng thượng."
La Vinh Vương lập tức gật đầu. "Ta không hỏi."
Khang Thụy. "Vừa vặn, không phải Khâm Thiên Giám nói họa tinh ở thôn Tú Thủy hay sao! Đợi Khang Ninh hồi kinh báo cáo công tác, có thể lấy chuyện Hổ ca để phản bác." Tiếp theo, y nói. "Tuy rằng việc hôm nay khó có thể chịu đựng, nhưng coi như Thạch Tỉnh có thể giải thoát."
Vương Thạch Tỉnh trầm mặc gật đầu.
Thiệu Vân An có chút vui sướng nói. "Vương Đại Lực cho rằng Tỉnh ca không phải là nhi tử của ông, đối xử không tốt với Tỉnh ca. Cho nên Vương Điền Nham, Vương Chi Tùng không coi Tỉnh ca là đại ca. Đó là đáng đời! Sự thật rành rành ra đó mà ông ta không nhìn thấy, quả thực là dại dột không có thuốc chữa. Bất quá sư huynh nói đúng, sau này sẽ không còn người nói bóng nói gió thân thể của Tỉnh ca nữa."
Vương Thạch Tỉnh cúi đầu uống hai hớp trà, hít sâu một hơi. Thiệu Vân An ôm cổ hắn, kéo tới gần cắn lên mặt hắn một cái.
"Tỉnh ca, chuyện này cần chúc mừng. Đi thôi, mai chúng ta lên Vân phong phường ăn một bữa."
"Ôi ôi ôi! Nhìn ngươi kìa, đúng là không biết xấu hổ! Vân long phường có thể làm đồ ăn ngon như ngươi sao! Ngươi không thể đi!" La Vinh Vương mặc dù nói Thiệu Vân An không biết xấu hổ, nhưng miệng thì cười ha ha."
Khang Thụy rất không tán thành hành vi của Thiệu Vân An, nhân cơ hội dạy dỗ. "Sau này không được tùy tiện như vậy trước mặt hài tử."
"Vâng vâng vâng, là tại vì quá xúc động." Thiệu Vân An mau chóng làm lành, vị sư huynh này của hắn, có đôi khi khá là nghiêm túc đó.
La Vinh Vương nói với Khang Thụy. "Ngài mai ngươi đi gặp Khang Ninh, kêu hắn mau chóng an bài mọi việc trong nha môn, chuẩn bị hồi kinh báo cáo. Chuyện huyên náo như vậy, cho dù Vương Thạch Tỉnh xem như yên tâm, nhưng mà ᴆụng chạm tới phụ mẫu thân sinh, chung quy không phải là điều may mắn, tốt nhất là nên đi ra ngoài giải khuây."
Khang Thụy gật đầu nói. "Ta cũng có ý này, ngài mai lên thư viện xong ta sẽ tìm Khang Ninh."
Thiệu Vân An nói. "Nếu vậy, ta và Tỉnh ca cũng đi chuẩn bị. Tháng sáu tháng bảy là thời điểm quả nhót chín, ta phải trở về. Tính ra, ta có thể ở kinh thành khoảng hai ba tháng. Không bằng, mang hết trà mới làm đi luôn. Ta và Tỉnh ca không ở nhà, để lại không an toàn. An thúc muốn bán thì có thể đưa cho An thúc. Mộ Dung bá bá cũng có thể mang về phủ cất trước."
La Vinh Vương. "Tốt tốt tốt." Ông cầu mà không được.
Khang Thụy. "Trời không còn sớm, về nghỉ ngơi đi, vương gia hôm nay cũng mỏi mệt, nên đi nghỉ."
"Được."
***
Trở về phòng, vừa vào cửa, Vương Thạch Tỉnh ôm chầm lấy Thiệu Vân An. Thiệu Vân An biết hắn muốn được an ủi. Thiệu Vân An ôm eo Vương Thạch Tỉnh, nói. "Có phải rất khổ sở đúng không?"
"Không biết."
Nguyên nhân bị phụ mẫu thân sinh xem thường hoang đường, vô lý như vậy, Vương Thạch Tỉnh không biết làm sao để hình dung tâm trạng khó nói hiện tại.
Thiệu Vân An. "Tỉnh ca, làm đi, ta nhớ, ta muốn huynh xuyên qua ta, xuyên thật mạnh." (Nà ní!)
Hơi thở của Vương Thạch Tỉnh nháy mắt biến đổi, hắn khom người ôm Thiệu Vân An, nâng ௱ôЛƓ hắn lên, cúi đầu hôn thật mạnh. Vương Thạch Tỉnh cứ như vậy hôn Thiệu Vân An vào phòng ngủ, sau đó đặt người lên chiếc giường mềm mại lớn rồi đè lên.
Thanh âm xiêm y bị xé rách càng kích thích cho hơi thở dồn dập. Thiệu Vân An nhanh chóng lộ ra trọn vẹn trong vòng tay Vương Thạch Tỉnh, mà xiêm y của Vương Thạch Tỉnh thì vẫn còn y nguyên.
"A!"
Thiệu Vân An ngửa cổ, nửa người dưới bị Vương Thạch Tỉnh nâng lên, vật nhỏ tinh xảo giữa hai chân bị Vương Thạch Tỉnh tham lam một ngụm ngậm lấy, ngón tay thì tiến nhập vào vùng đất cực hạn thoải mái kia.
Bi thương, phẫn nộ, khổ sở, vui sướng, hạnh phúc...Đủ loại cảm xúc, duy chỉ có hành động này, thân mật âu yếm, xâm nhập lẫn nhau mới có thể khiến hắn bình tĩnh trở lại.
Vân An, Vân An của hắn.
"Tỉnh ca, Tỉnh ca, muốn huynh, huynh tiến vào, cắm vào a!"
Vương Thạch Tỉnh dùng một tay nâng eo Thiệu Vân An, trong miệng còn ngậm lấy vật nhỏ của hắn, tay kia thì vội vã kéo dây quần. Một vài cước đá văng quần, từ giữa đúng quần móc ra gia hỏa đã dâng trào, Vương Thạch Tỉnh thẳng người, lật Thiệu Vân An, để hắn nằm úp sấp, sau đó, đỡ lấy cột sắt cứng rắn đâm vào.
"A! Ừm..."
Là nó, chính là nó, hắn thích như thế, tiếng rên của Thiệu Vân An càng kích thích Vương Thạch Tỉnh thêm mạnh bạo. Côn sắt ra vào như những cơn sóng nhiệt, Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn đánh mất lý trí, hắn chỉ muốn ૮ɦếƭ ở trên thân người này, ૮ɦếƭ ở trong cơ thể ấm áp của người này.
Thiệu Vân An dùng thân thể an ủi Vương Thạch Tỉnh. Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi thì ở trong phòng. Hai đứa nhóc còn chưa ngủ. Tưởng Mạt Hi trừng mắt nhìn nóc giường, Vương Thanh cũng không buồn ngủ. Một hồi lâu sau, Vương Thanh lên tiếng. "Đại ca, ngươi ngủ chưa?"
"Chưa."
"Đại ca..."
"Ừ."
Vương Thanh không nói, Tưởng Mạt Hi cũng không thúc giục. Qua thêm nửa ngày, Vương Thanh mới lên tiếng. "Gia gia và nãi nãi không thích cha, không thích ta và Ni tử, nguyên lai là như thế."
Tưởng Mạt Hi quay đầu nhìn Vương Thanh, sửa đúng. "Không phải, kinh thành."
Vương Thanh hoàn hồn, cũng xoay đầu qua. "Ta nói sai rồi. Gia gia nãi nãi ở kinh thành mà. Bọn họ không phải là gia gia nãi nãi. Chỉ là ta không ngờ, bọn họ đối xử với cha, với ta và Ni tử không tốt, nguyên nhân là bởi vì như vậy."
"Ngu ngốc."
Vương Thanh mỉm cười. "Ừ, bọn họ đúng là ngu xuẩn, cha nhỏ là thông minh nhất. Nếu không nhờ cha nhỏ, cả đời cha ta sẽ bị người hiểu lầm."
"Ni tử."
"Hả?" Vương Thanh quay qua nhìn cửa phòng. Ni tử đâu có tới!
Tưởng Mạt Hi biểu tình nghiêm túc. "Ni tử, thành thân."
"Ơ?"
Tưởng Mạt Hi càng nghiêm túc. "Ta, Ni tử, thành thân!"
Vương Thanh. "..."
Còn chưa biết Tưởng Mạt Hi đã làm ra một quyết định trọng yếu cỡ nào, hai vị gia chủ, sau một hồi sảng khoái tràn trề, hồn phách cơ hồ ly khai thân thể sau khi tình ái, ôm nhau cùng nhau thưởng thức tư vị sau cao trào. Hơi thở của Vương Thạch Tỉnh cũng dịu xuống rõ ràng.
"Tức phụ."
"Hả?"
Thiệu Vân An buồn ngủ, bắp đùi mềm nhũn.
"Tức phụ."
"Chuyện gì?"
"...Cây hòe lớn..."
Thiệu Vân An nhắm mắt, buồn ngủ mà lẩm bẩm. "Ở thế giới của ta có truyền thuyết này." Hắn kể cho Vương Thạch Tỉnh nghe câu chuyện chân chính về sự tích cây hòe, sau đó nói. "Ta không ngờ ở thế giới này cũng có sự tích giống vậy, có lẽ, thế này và thế giới kia có một số điểm chung. Huynh cứ yên tâm, huynh chắc chắn không phải là kết quả dan díu của người đàn bà không biết xấu hổ kia, thời gian không trùng khớp.
Nếu Vương Đại Lực chịu khó sửa soạn một chút, không còng lưng, da mặt bóng loáng hơn, ông ta sẽ nhận ra huynh và ông ta giống nhau. Còn việc thân thể cao to cường tráng, có thể là di truyền cách thế hệ. Huynh, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đều thừa hưởng ưu điểm của Vương Đại Lực và đặc điểm ngũ quan của lão thái bà. Vương Điền Nham thì tương đối xui xẻo thôi, thừa hưởng toàn bộ khuyết điểm. Thật ra, vóc dáng Vương Chi Tùng không thấp. Hơn nữa, cho dù không có sự tích cây hòe, mỗi người Vương thị cơ hồ đều có ngón chân út hai móng, đã đủ thuyết minh huynh có huyết mạch Vương thị. Vì vậy, huynh là trưởng tử thực sự của Vương Đại Lực."
Vương Thạch Tỉnh siết chặt vòng tay quanh eo Thiệu Vân An. Thiệu Vân An vỗ vỗ tay hắn. "Huynh muốn làm thế nào ta đều ủng hộ."
Vương Thạch Tỉnh lập tức đáp. "Ta không muốn làm gì cả. Chuyện tới nước này không phải ta sai. Tương lai người nhà kia thế nào, không liên quan gì tới chúng ta."
Thiệu Vân An không lên tiếng. Vương Thạch Tỉnh thổi tắt nến, kéo chăn, ôm tức phụ chuẩn bị ngủ. Sau một thời gian dài, tiếng thì thầm của Thiệu Vân An đột nhiên vang lên trong bóng tối. "Nếu tương lai Vương Đại Lực thực sự không tốt, huynh muốn làm sao cũng được, ta không để ý. Ông ấy cũng rất khổ."
Nói xong, hắn ngáp dài, muốn ngủ.
"...Ừ."