Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Vương Thạch Tỉnh tiếp tục hái trà. Thiệu Vân An đem bao hoa quế bỏ qua sọt tre của Vương Thạch Tỉnh để tránh làm ảnh hưởng đến vị trà. Động tác của Vương Thạch Tỉnh càng lúc càng thành thục, ước chừng qua hơn một canh giờ, một nửa số cổ thụ còn lại đều được hắn giải quyết. Một chuyến đi lên núi này thu hoạch cũng thực phong phú. Hai người không trì hoãn nữa, thu dọn thoả đáng xong liền xuống núi.
Thời gian trở về nhà nhanh hơn nhiều so với lúc xuất phát, Thiệu Vân An cũng không nhìn đông nhìn tây nhiều. Vương Thạch Tỉnh thuận lợi nắm chặt tay hắn suốt chặng đường về. Hai người định khi nào về tới nơi thì bỏ đồ đạc xuống trước, sau đó lại đi đón hài tử. Nào biết, vừa vào cổng thôn đã nhìn thấy một vị phụ nhân, người nọ nhìn thấy họ thì vui sướng nói. "Thạch Tỉnh! Nương ngươi tìm ngươi cả một ngày, mau về nhà đi a!"
Tâm tình vui sướng của Thiệu Vân An tức khắc tiêu tán. Sắc mặt Vương Thạch Tỉnh âm trầm vài phần, chỉ nói. "Đã biết!", liền nắm chặt tay Thiệu Vân An hướng nhà mình đi tới, cả đoạn đường vẫn không hề buông tay. Thiệu Vân An cũng không rút ra.
"Khẳng định là chuyện mấy viên đá!" Thiệu Vân An hừ lạnh.
"Ta đưa ngươi về nhà trước, sau đó sẽ đi đón Thanh nhi cùng Ni tử." Vương Thạch Tỉnh vừa nói xong liền có người gọi hắn. "Thạch Tỉnh!"
Hai người liền nhìn qua, thì ra là Vương tứ thẩm. Vương tứ thẩm thoạt nhìn vô cùng sốt ruột. Bà một đường chạy lại gần, vội vàng nói. "Thạch Tỉnh! Nương ngươi tìm ngươi để đòi viên đá, buổi sáng đã đến nhà một lần nhưng hai người các ngươi không ở nhà. Biết Thanh nhi và Ni tử ở nhà lão Chu liền mang theo Điền Nham qua nhà lão đại náo một hồi, nói ngươi trước khi phân gia giám cất giấu bạc, phải đem bạc đưa ra. Còn nói, muốn tộc trưởng khai từ tông tịch, nói ngươi bất hiếu, đi ngược lại tộc quy. Hai đứa nhỏ rất sợ hãi, ta liền cùng Chu thẩm mang hai đứa nó qua nhà lí chính. Các ngươi qua đó mau đi!"
Thiệu Vân An nghiến răng. "Mẹ nó! Lão hổ không phát uy thì tưởng ta là mèo bệnh à! Để ta xem thử bà ta muốn xử theo tộc quy như thế nào?"
Nhìn thấy một con lừa ở cách đó không xa đang gặm cỏ, Thiệu Vân An rút ra bàn tay đang bị Vương Thạch Tỉnh nắm, dỡ cái sọt đang đeo trên vai dùng sức ném xuống mặt đất, giận giữ nói. "Thạch Tỉnh ca, ngươi đem đồ về nhà, hôm nay ta nếu không làm xấu mặt Vương Chi Tùng, ta con mẹ nó không phải họ Thiệu!"
Vương Thạch Tỉnh và Vương tứ thẩm còn chưa kịp phản ứng thì Thiệu Vân An đã vọt tới bên cạnh con lừa, dưới con mắt sững sờ của người chủ mà leo lên lưng, hung hăng quất vào ௱ôЛƓ nó. Con lừa kêu vang một tiếng bắt đầu nhấc chân chạy.
"Ai, ai! Đó là lừa của ta!" Chủ nhân của chú lừa hô to chạy theo.
Thiệu Vân An biết cưỡi ngựa, cho nên kỵ lừa cũng không phải là chuyện khó, chỉ có điều lừa chạy không được ổn định, hắn cưỡi lừa có chút lao lực. Thiệu Vân An trong lòng lửa giận hừng hực. Hắn đã nhìn ra, mấy người Vương gia đó hoàn toàn không biết xấu hổ, hắn cần phải cho bọn họ nếm thử một lần bị giáo huấn. Vương gia kiêu ngạo như vậy còn không phải vì có một đứa con đang đọc sách mang tiếng là thông tuệ đó sao. Mặc kệ là thời đại nào, đối với người đọc sách, thanh danh luôn là điều quan trọng nhất. Vương gia có thể làm ra chuyện đáng hổ thẹn như vậy, hắn muốn nhìn xem tên học trò kia có phải hay không cũng không biết xấu hổ!"
"Vân An! Vân An!" Vương tứ thẩm nóng vội, dùng sức đẩy Vương Thạch Tỉnh, "Ngươi mau đuổi theo đi!"
Vương Thạch Tỉnh gương mặt căng chặt, hướng Vương tứ thẩm nói. "Tứ thẩm, ta đem đồ để ở nhà ngươi trước, ngươi cho ta mượn xe bò. Lý chính bên kia, phiền toái ngươi báo với hắn, Vân An đi tìm Chi Tùng."
"Rồi, rồi! Đi nhanh đi, lý chính bên kia để ta nói!" Vương tứ thẩm ở trong lòng không ngừng mắng mỏ nhà Vương lão thái. Bà giúp đỡ Vương Thạch Tỉnh đem hai cái sọt tre chứa đầy đồ mang vào trong nhà. Vương Hạnh cùng Tôn Nhị Giang vừa nghe nói Thiệu Vân An chạy đi tìm Vương Chi Tùng, lập tức ngỏ ý muốn cùng đi với Vương Thạch Tỉnh.
Vương Thạch Tỉnh không từ chối, đánh xe bò hướng phía huyện thành chạy tới. Phản ứng của Thiệu Vân An thật sự khiến hắn giật mình. Nhưng ngẫm kỹ lại thì trong lòng lại dâng lên một luồng tình cảm phức tạp. Chuyện này vốn dĩ nên do hắn tự giải quyết. Thiệu Vân An hành động như vậy không khỏi khiến hắn lần đầu tiên cảm giác được bọn họ chính là người một nhà
Bên trong nhà lý chính, Vương lão thái, Vương Điền Nham cùng Vương Quách Chiêu còn đang tức giận ngồi chờ. Lúc biết Vương tứ thẩm cùng Chu thẩm đem hai đứa nhỏ qua đây, ba người họ cũng lập tức đến nhà lý chính ngồi ăn vạ. Tức phụ của lý chính, Triệu lưu thị tức muốn ૮ɦếƭ, thật sự chưa từng thấy qua người nhà nào lại không biết xấu hổ như vậy. Loại người như bọn họ mà cũng có thể sinh ra một cái đồng sinh, quả thực không có thiên lý.
Tộc trưởng Vương Văn Hoà cũng bị Vương lão thái khóc lóc nháo sự kéo lại đây. Cả hai người, Vương Văn Hoà cùng Triệu lý chính, sắc mặt đều không thể tốt nổi. lý chính không thể không e ngại thân phận đồng sinh của Vương Chi Tùng, Vương Văn Hoà thì lại là vì uy tín của dòng tộc. Từ sau khi Vương Chi Tùng thi đậu đồng sinh, toàn bộ vận mệnh của Vương tộc đều đặt trên vai của y, chưa kể sau này cả dòng tộc đều sẽ toàn lực chu cấp cho Vương Chi Tùng tham gia khảo thí. Vương Văn Hoà mặc dù không hài lòng cách hành xử của Vương lão thái, nhưng lại không thể không suy xét đến tiền đồ của cả tộc, cho nên đối với chuyện lần này cũng không biết nên xử lý thế nào cho phải.
Hai đứa bé được Triệu thị đưa vào phòng trong. Đại nhi tử của lý chính cùng tức phụ của hắn đều ngồi ở ngoài phòng khách. Trưởng tôn nhà lý chính cũng vừa mới từ trường tư thục trở về, ở bên trong cùng với nãi nãi và Vương Thanh, Vương Ni. Trưởng tử của lý chính, Triệu Nguyên Đức, thú tức phụ cũng là một nam nhân, là người cùng dòng họ tên là Triệu Hà. Thông thường, người cùng dòng họ không có tục lệ thông hôn. Thật ra, cha nương của Triệu Hà không thể sinh hài tử, liền ở nhà bên ngoại nhận về một đứa con, nhập vào gia phả Triệu tộc. Cho nên Triệu Hà thực chất không phải tộc nhân Triệu tộc, vì thế mối hôn sự này cũng dễ dàng được thông qua.
Hai phu phu Triệu Nguyên Đức sinh được một hài tử gọi là Triệu Tùng Bác, năm nay mười tuổi, đang ở trường tư thục trên huyện đọc sách. Phu thê lý chính tuy rằng không hài lòng đứa con dâu là nam nhân, lại chỉ sinh có mỗi một đứa cháu, nhưng lại thập phần yêu thương vị trưởng tôn này, đối với bé cũng đặt rất nhiều kỳ vọng.
Vương tứ thúc cùng Vương tứ thẩm từ bên ngoài chạy vào. Vương tứ thúc chẳng thèm chào hỏi tộc trưởng cùng ba người nhà Vương lão thái mà hướng về phía lý chính nói. "Lý chính, Thạch Tỉnh và Vân An đã trở về, Vân An đã đi lên huyện tìm Chi Tùng."
Vương tứ thúc vừa dứt lời, lý chính cùng Vương Văn Hoà lập tức ngây ngẩn cả người, Vương lão thái cũng nhất thời mê mang. Vương Điền Nham ngây ngốc hỏi. "Hắn đi tìm Chi Tùng làm chi?"
Vương Quách Chiêu nâng giọng hét lên. "Hắn đi tìm Chi Tùng cũng vô dụng!"
"Hồ đồ!" Vương Văn Hoà đột nhiên quát lớn, Vương Quách Chiêu sợ tới mức từ trên ghế té xuống. Khuôn mặt lý chính run rẩy. Vương tứ thẩm mỉa mai, châm chọc nói. "Vân An nói nó muốn đi thỉnh giáo Chi Tùng xem chuyện này giải quyết thế nào." Bà đương nhiên sẽ không nói ra thực chất Thiệu Vân An muốn làm xấu thanh danh của Vương Chi Tùng.
Vương Văn Hoà đứng bật dậy quát lên. "Thạch Tỉnh đâu? Sao không ngăn cản nó!"
Vương tứ thẩm nói. "Thạch Tỉnh chưa kịp ngăn, Vân An đã đoạt mất con lừa của Nhị cẩu tử mà chạy lên huyện. Thạch Tỉnh mượn xe bò nhà ta, đã cùng Vương Hạnh và Nhị Giang đuổi theo."
Vương Văn Hoà chỉ chỉ Vương tứ thẩm, lại xoay người chỉ vào mặt Vương lão thái còn đang ngẩn người không biết rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc. "Ngươi nháo! Ngươi nháo nữa đi! Hôm nay thanh danh Chi Tùng nếu bị huỷ hoại, ta xem ngươi làm sao giải thích với nó!" Nói xong, Vương Văn Hoà liền bước đi, ông muốn nhanh chóng tìm người đi ngăn lại Thiệu Vân An.
Vương lão thái vẫn còn đang ngu ngơ. "Chuyện này sao lại huỷ thanh danh của Chi Tùng?"
Lý chính không kiên nhẫn nói. "Bà còn không mau kêu Điền Nham đuổi theo! Thạch Tỉnh đã phân gia. Đừng nói hắn có bán mấy viên đá hay không, chính là nếu hắn thực sự có giữ tiền riêng ngươi cũng không thể tới gây sự. Trên thư khế đã viết rõ ràng, Thạch Tỉnh về sau cùng bổn gia không có nửa điểm quan hệ. Học đường là chỗ nào? Vân An là đứa nhỏ bản lĩnh, hắn muốn nháo đến học đường, phu tử và đồng học sẽ nghĩ như thế nào về Chi Tùng? Thanh danh của Chi Tùng nếu bị huỷ, nó có muốn thi tú tài cũng thi không được!"
"Cái gì!" Vương lão thái đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hét chói tai. "Ta xem hắn dám!"
"Bà xem nó có dám hay không!" lý chính hận không thể tát cái lão bà này một cái. Như thế nào cũng là đồng sinh của cả thôn, lý chính mặc kệ Vương lão thái, mau chóng kêu trưởng tử Triệu Nguyên Đức đuổi theo.
Lời này của lý chính không khỏi khiến Vương lão thái hoảng hốt. "Nó, nó thật sự dám lên học đường bôi nhọ thanh danh Chi Tùng?"
"Ngươi nếu không tin thì cứ việc tiếp tục nháo!" Lý chính không để ý tới Vương lão thái, quay sang phía Vương Điền Nham rống. "Ngươi cùng Nguyên Đức mau đuổi theo! Chuyện này không giải quyết tốt tiền đồ của Chi Tùng sẽ bị huỷ!" Vương Điềm Nham hoang mang lo sợ nhìn lý chính và nương mình một cái rồi mới hấp tấp chạy đi.
Tộc trưởng nói như vậy, lý chính cũng nói như vậy, Vương lão thái rốt cuộc mới thấy sợ hãi. Bà hai chân mềm nhũn ngồi bệt dưới mặt đất, sau đó khóc thét lên. "Cái đồ sao chổi! Vương gia chúng ta như thế nào lại cưới một tên sao chổi như vậy!"
Lý chính mắng. "Bà hiện tại khóc thì có lợi ích gì! Nếu không phải do bà gây sự thì làm gì có chuyện này xảy ra! Thạch Tỉnh cũng là nhi tử của ngươi, lại là trưởng tử! Hắn phân gia một hạt gạo cũng không mang đi, kiếm được ít bạc ngươi liền tìm hắn đòi! Có người làm nương như ngươi sao! Việc này nói đến nói đi cũng là do ngươi tự gây ra!"
Vương lão thái la lối khóc lóc. "Hắn không lấy một hạt gạo nào? Hắn ẩn dấu nhiều bạc riêng như vậy mà không nói một tiếng, lại đưa cho cái tên sao chổi kia! Hắn là huynh trưởng, trong nhà chi tiêu nhiều như vậy, Chi Tùng đọc sách tốn bao nhiêu bạc, hắn có biết không? Chính hắn bất hiếu ta không thể đòi hỏi sao!"
Lý chính chỉ chỉ vào Vương lão thái còn chưa biết hối cải, tức giận không nói nên lời. Triệu thị từ trong phòng đi ra, cũng tức giận không nhẹ. Ở nhà bà khóc lóc thì tính là chuyên gì!
"Nhà Điền Nham, ngươi còn không mau nâng lão bà ngươi dậy, đưa bà ta về! Chờ bọn Điền Nham trở lại rồi nói sau. Mấy người náo loạn cả ngày, cả nhà ta còn chưa có dùng cơm đâu! Tôn tử của ta còn đang đói bụng đây!"
Vương Quách Chiêu lẩm bẩm. "Còn không phải vì đại ca vô tình vô nghĩa, sao có thể trách bọn ta nháo sự!"
"Mau về nhà đi!" Lý chính cũng lười cùng hai mẹ con bọn họ lãng phí nước miếng, phất tay đuổi người. Tộc trưởng đi rồi, Vương Điềm Nham cũng đã rời khỏi, Vương Quách Chiêu không dám ở nhà lý chính la lối khóc lóc nữa, vội vã đỡ Vương lão thái.
"Lý chính, ngươi phải làm chủ cho nhà chúng ta! Con dâu như vậy nhà họ Vương chúng ta không cần!" Vương lão thái khóc lóc nỉ non, vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ hiện trạng.
Lý chính lại vẫy vẫy tay đuổi người, kêu tức phụ của trưởng tử đem người đưa đi. Triệu Hà cùng đệ đệ của trượng phu mình nửa đẩy nửa kéo đem hai người Vương lão thái mang ra ngoài.
Triệu thị sau khi thấy các nàng ra cửa liền tức giận mắng. "Nàng cho rằng hắn giống như Tống thị sao! Muốn mắng liền mắng, muốn đánh liền đánh. Thiệu Vân An vừa cùng người nhà cắt đứt quan hệ liền muốn tuyệt hôn. Bà ta nếu có thể khiến Thạch Tỉnh hưu Vân An thì đúng là có bản lĩnh! Ta chống mắt chờ xem bà ta có được như nguyện hay không!"
Lão bà của lý chính phi thường chán ghét một nhà Vương lão thái, thậm chí là ghê tởm. Bà cùng lý chính có hai nhi tử, Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh. Cả hai đều từng ở học đường đọc sách nhưng không tham gia khảo khí đồng sinh. Từ sau khi Vương Chi Tùng bắt đầu học ở trường tư thục, lại được phu tử hết lời khen ngợi, Vương lão thái liền ở trong tối ngoài sáng không ngừng chèn ép Triệu thị, ở mọi nơi mọi chỗ khoe khoang nhi tử của bà thông minh hiểu biết nhiều, về sau khẳng định có thể thành Trạng nguyên. Sau này Triệu Nguyên Đức lại thành thân với Triệu Hà, Vương lão thái ở sau lưng không ngừng mỉa mai châm chọc Triệu Nguyên Đức đọc sách không nên thân, thân là trưởng tử lại thú nam thê. Vương lão thái vô cùng chướng mắt chuyện nam tử gả chồng.
Lại ngay lúc Vương Chi Tùng thi đậu đồng sinh, Vương lão thái càng ngày càng không nể nang gì mà bừa bãi chê bai. Mọi người trong thôn sau này sẽ đến cậy nhờ vào Vương Chi Tùng, hai nhi tử của lý chính coi như không có hy vọng. Tôn tử của lý chính đang học ở trường tư thục chỉ sợ cũng giống như cha nó không có tiền đồ. Là mẫu thân, là nãi nãi, Triệu thị sao có thể nhẫn nhịn người khác xỉa xói nhi tử cùng tôn tử của mình. Hơn nữa, Vương lão thái cũng chẳng phải người tử tế, Triệu Lưu thị mỗi lần nhìn thấy Vương lão thái đều giống như thấy ruồi bọ, không muốn đến gần.
Lý chính để cho tức phụ mình mắng vài câu hả giận, đợi bà đi nấu cơm ông mới quay sang Vương tứ thẩm vẫn luôn im lặng đứng ở một bên. "Nhà Thạch Tỉnh thật sự đi học viện tìm Chi Tùng?"
"Thật sự! Ta lừa ngài làm gì." Vương tứ thẩm nói. "Vân An vừa nghe lão bà họ Vương tới đòi viên đá, đòi bạc, liền quăng cả sọt, nhà còn chưa kịp về đã đoạt mất con lừa của Nhị cẩu tử mà chạy lên huyện, nói muốn đi tìm Chi Tùng phân xử."
Ông hít một hơi thật sâu, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, dùng sức đập bàn. "Cả một đám không có người nào chịu yên thân!"
Vương tứ thẩm hừ lạnh. "Vốn dĩ cũng là nhà họ Vương không đúng lý. Đều đã phân gia, người ta bán cái gì còn muốn tới đòi hỏi! Làm như Thạch Tỉnh không phải hài từ thân sinh của bọn họ vậy! Bọn bọ bức Tống thị rời đi, còn muốn bức Vân An sao? Thạch Tỉnh mình không rời nhà, không đồ đạc không nhà cửa, có chút tiền bọn họ cũng muốn ςướק! Nói toạc ra chính là vô lý hết sức! Ta tuy là tộc nhân Vương thị, nhưng cũng biết người cần mặt, cây cần da. Chuyện nhà Thạch Tỉnh, lý chính ngài cũng không nên thiên vị."
Vương tứ thúc cũng thêm vào. "Chuyện này cần phải mạnh mẽ giải quyết một lần. Việc phân gia, trên thư khế đã biên rõ ràng, hai bên từ nay về sau không còn liên quan. Không thể vừa ký giấy trắng mực đen xong, quay đầu liền phủ nhận. Vậy từ nay về sau ai còn tin vào khế ước làm gì! Chi Tùng là người đọc sách, không thể không hiểu đạo lý này!"
"Ai..." Lý chính thở dài một tiếng, mặt mày ủ rũ, ông có điểm nghi ngờ không rõ, vẫn là nhịn không được hỏi. "Nhà Thạch Tỉnh thật sự dám đi học đường?"
Triệu lưu thị nâng giọng. "Nên đi!"
Lý chính phiền lòng to tiếng. "Ngươi nữ nhân đừng có lắm miệng, nấu cơm đi!"
Triệu lưu thị hầm hừ đi ra ngoài. Đang có khách nhân ở đây, bà không muốn cùng đương gia cãi nhau. Vương Chi Tùng thi đậu Trạng nguyên hay không đối với Triệu gia bọn họ có chỗ nào tốt. Vừa mới có chuyện là Vương lão thái lại lôi Vương Văn Hoà ra, rõ ràng là đang bức ép đương gia nhà bà. Triệu thị dù sao cũng là tức phụ của lý chính, như thế nào nguyện ý để người khác khinh thường, áp bức nam nhân của mình.
Học đường trên huyện, đối với nông dân chính là cao không thể với, địa vị có thể sánh ngang với nha môn, tuyệt đối không dám tuỳ ý đi vào. Kỳ thật lý chính vẫn không tin Thiệu Vân An lại có gan dám đi đến học đường tìm Vương Chi Tùng. Mỗi người ở đây cũng giống vậy, bao gồm cả Vương tứ thẩm và Vương tứ thúc. Vương Văn Hoà lúc rời đi cũng đồng dạng không tin. Sở dĩ phái người đuổi theo là vì muốn bày tỏ thái độ, nhân tiện tạo một bậc thang giúp Thiệu Vân An leo xuống. Một phần ông cũng muốn hù dọa Vương lão thái, khiến bà sống ổn trọng lại. Mỗi người một tâm tư, nhưng bọn họ lại không hề nghĩ đến Thiệu Vân An đúng là đi lên học đường cáo trạng. Đối với người hiện đại mà nói, làm gì có chuyện không thể ra vào học đường, cho dù là tương đương với cống viện hay quốc tử giám ở kinh thành, hắn vẫn dám bước vào.
Nhi tử thứ hai của lý chính, Triệu Nguyên Khánh, ở một bên nói. "Có dám hay không cũng phải chờ mọi người trở về mới biết được. Phía bên Chi Tùng, cha nên nói chuyện với Vương tộc trưởng, không thể lại để Vương lão thái náo loạn nữa." Vương lão thái vốn mang họ Chu nhưng không thích người khác gọi mình là Vương Chu thị. Người trong thôn lâu dần cũng quen, không gọi tên họ cũ của bà nữa.
Lý chính lại thở dài một tiếng. Vương Văn Hoà nếu có thể quản được một nhà Vương Đại Lực đã sớm quản. Tâm tư Vương Văn Hòa cùng với ông bất đồng. Ông dẫu sao cũng không phải tộc nhân Vương thị. Vương Chi Tùng ngày sau nếu thật sự thi đậu công danh thì cũng chỉ giúp cho thôn Tú Thuỷ có được tiếng tốt, còn vinh hoa phú quý đương nhiên là thuộc về Vương thị. Nhưng là lý chính, ông nhất định phải tính đến công danh sau này của Vương Chi Tùng.