Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Chương 86

Tác giả: Mê Loạn Giang Sơn

"Người tới, dọn dẹp chỗ này rồi đi mời ngự y tới đây ." Nói xong nhìn nhìn một mảnh hỗn độn trong điện , Phượng Hoa bị thương thật nặng, miệng phun máu tươi, nằm trên mặt đất.
"Vâng !" Một cung nữ cung kính cúi đầu, cảm thấy run sợ mới vừa rồi bọn họ đều tận mắt thấy Hi vương gia Ϧóþ cổ thái hậu , còn ném thái hậu ngã xuống đất, còn có. . . . . . Giống như Hi vương gia và tam vương phi có quan hệ không minh bạch nên không thể cho ai biết !
Ngự y băng bó cánh tay chảy máu của thái hậu , có chút kỳ quái mở miệng: "Thái hậu, ngài đây là?"
"Không cần hỏi nhiều, băng bó xong cho ai gia rồi kiểm tra cho nàng !" Nói xong chỉ Phượng Hoa đang nằm ở trên giường .
"Vâng !" Băng bó xong, lại bắt mạch cho Phượng Hoa , nhíu mày mở miệng, "Bị thương rất nặng, thương tổn lục phủ ngũ tạng , cần phải tĩnh dưỡng không dưới bốn tuần !"
" Ừ , nên trị thế nào cứ trị đi!" Bình thản mở miệng , bộ dạng nhìn không ra nửa điểm bị thương .
"Cựu thần lĩnh chỉ!" Ngự y cung kính hành lễ, rồi lui ra đi kê phương thuốc, chuẩn bị sắc thuốc.
"Đứng lại!" Thái hậu nói xong, cặp phượng mâu lướt qua ngự y cùng tất cả mọi người trong tẩm cung , "Chuyện này không được lộ ra, nếu là ai gia nghe được cái gì , cẩn thận đầu của các ngươi!"
" Vâng !" Mọi người đồng loạt quỳ xuống, thưa dạ mở miệng trả lời.
. . . . . .
"Thái hậu, chuyện này, liền như vậy buông tha tam vương phi?" Phượng Hoa nằm ở trên giường, nhíu mày mở miệng. Hôm nay là Thanh Loan nữ đế tự mình đến ám chỉ tin tức, thái hậu phái người kiểm chứng tam vương phi quả thật không ở trong phủ, lập tức lại có mật thám tận mắt nhìn thấy Hi vương gia ôm tam vương phi vào tam vương phủ, cho nên mới triệu kiến tam vương phi tiến cung, muốn bí mật xử tử!
Gương mặt bán lão lộ ra một nụ cười có thâm ý khác , tiến lên nắm giữ tay nàng: "Nếu là có thể làm cho Hiên Viên Vô Thương rời đi, một chút chuyện nhỏ ấy tính làm gì, Phượng Hoa, ngươi cũng theo ai gia nhiều năm , việc này ai nặng ai nhẹ, chẳng lẽ ngươi phân không rõ? Tốt lắm, ngươi vẫn là an tâm dưỡng thương đi , việc này ai gia tự có chừng mực!"
Ai nặng ai nhẹ, nàng tự nhiên hiểu rõ , nhưng là. . . . . ."Vậy , còn Thanh Loan nữ hoàng . . . . . . Nàng đã biết đến chuyện này, nếu là truyền ra ngoài sẽ không tốt ? Nô tì chỉ sợ. . . . . ."
"Hừ, vô phương, nàng tốt xấu là nữ hoàng của một quốc gia , quyết sẽ không lỗ mãng. Hơn nữa không có bằng chứng, có nói cũng chẳng ai tin , người nào cũng biết Vũ Văn Tiểu Tam tiện nhân kia lúc trước không phải Ngạo không gả ! Đương nhiên, trọng yếu nhất là nàng đã biết chuyện này, lại chạy tới hướng ai gia thổi gió , chẳng qua là muốn mượn tay ai gia trừ bỏ Vũ Văn Tiểu Tam, đánh, vẫn là chủ ý của Hiên Viên Vô Thương , việc này nếu truyền ra ngoài, ai gia cũng không tin người Phượng gia có thể nhận một người hoàng phu không sạch như vậy !" Thái hậu chậm rãi phân tích.
Phượng Hoa vừa nghe, thâm thấy hữu lý, gật gật đầu: "Thái hậu thánh minh! Nô tì bội phục!"
. . . . . .
"Mẫu hậu!" Hiên Viên Ngạo như một trận gió chạy vào, nhìn thái hậu, vội vàng mở miệng, "Nàng đâu?" Sau một lúc lâu không thấy nàng về vương phủ, càng nghĩ càng là cảm thấy không thích hợp, cho nên liền vọt vào hoàng cung, cũng không thông báo liền vọt tiến vào.
Nhìn nhìn Phượng Hoa: "Ngươi nghỉ ngơi đi !" Rồi sau đó mang theo Hiên Viên Ngạo đi ra ngoài.
Nhìn nhìn nhi tử gấp đến độ phải ૮ɦếƭ kia , thái hậu ở trong lòng lắc lắc đầu: "Ngạo nhi, ai gia không tin con không biết đã xảy ra chuyện gì!"
Sắc mặt hắn cứng đờ: "Mẫu hậu, nhi thần biết, nàng đâu?"
"Bốp!" Một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt của hắn, thái hậu tức giận đến cả người phát run, "Biết còn hỏi? Xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn nhớ thương tiện nhân kia ! Hiên Viên Ngạo! Con của ta, con vẫn là nam nhân sao? Con đây là. . . . . . Con đây là muốn ai gia tức ૮ɦếƭ phải không ?"
Nàng ôm иgự¢, tức giận đến sắp ngất. . . . . .
Hắn chạy nhanh đỡ nàng, thanh âm lạnh như băng vang lên: "Mẫu hậu, việc này nhi thần sẽ giải thích sau , người trước nói cho ta biết nàng thế nào rồi !" Nếu là mẫu hậu đã biết chuyện này, nàng. . . . . . Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều t!
"Nàng không có việc gì! Thân là con dâu hoàng gia , thế nhưng làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy , mẫu hậu muốn ngươi hưu nàng ?" Nàng tức giận trừng mắt hắn.
Hiên Viên Ngạo sắc mặt lạnh lùng, buông ra nàng, lui lại mấy bước, quỳ xuống: "Mẫu hậu, thực xin lỗi, nhi thần làm không được!" Hắn làm không được! Làm không được!
"Hồ đồ! Hồ đồ! Ngạo nhi, ngươi đây là muốn chọc tức mẫu hậu phải không , đại trượng phu không phải lo không lấy được vợ! Lấy thân phận của ngươi địa vị của ngươi , còn lo không lấy được vương phi tốt ? Loại nữ nhân này , sao xứng làm dâu hoàng gia ta ?" Thái hậu nhìn nhi tử không biết tốt xấu kia , tức giận đến sắc mặt đỏ bừng!
"Mẫu hậu, nàng cùng hoàng thúc, chẳng qua là say rượu loạn tính !" Hắn mở miệng giải thích, đồng thời đã ở trong lòng như vậy thuyết phục bản thân.
"Say rượu loạn tính ? Hay cho một cái say rượu loạn tính ! Hiên Viên Ngạo, ngươi súc sinh này , ngươi đây là muốn chọc giận mẫu hậu ૮ɦếƭ mới cam tâm sao? Nàng là cho ngươi đội nón xanh, đạo lý này chẳng lẽ còn muốn mẫu hậu đến dạy ngươi sao?" Nhi tử tâm cao khí ngạo của nàng làm sao có thể trở nên uất ức như vậy !
"Mẫu hậu, đây là nhi thần đáp ứng hoàng thúc cạnh tranh công bằng !" Lời này vừa rơi xuống, lại là một cái tát đến trên mặt của hắn!
"Ngươi! Thật sự là quá tốt ! Vương phi của mình thế mà đáp ứng cạnh tranh với người khác ! Khó trách sẽ gặp phải nhiều chuyện đau đầu như !"
Thái hậu tức giận đứng lên, thong thả bước đi trước mặt hắn , khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng. Nếu không phải giận dữ, nàng làm sao có thể đánh con trai bảo bối của mình !
Từ nhỏ đến lớn, nàng cho tới bây giờ đều không nỡ đánh hắn, vậy mà hôm nay đã tát hai cái vào mặt hắn , trong lòng nàng, làm sao mà không đau đớn khó chịu đây ? Đánh vào người con nhưng đau ở tâm của nương a!
"Mẫu hậu, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nhi thần , mong người không cần làm khó dễ nàng!" Quỳ trên mặt đất, cúi đầu mở miệng, hắn biết, lúc này đây thực sự là chọc giận mẫu hậu nhưng là hắn không thể để cho
"Người tới, dọn dẹp chỗ này rồi đi mời ngự y tới đây ." Nói xong nhìn nhìn một mảnh hỗn độn trong điện , Phượng Hoa bị thương thật nặng, miệng phun máu tươi, nằm trên mặt đất.
"Vâng !" Một cung nữ cung kính cúi đầu, cảm thấy run sợ mới vừa rồi bọn họ đều tận mắt thấy Hi vương gia Ϧóþ cổ thái hậu , còn ném thái hậu ngã xuống đất, còn có. . . . . . Giống như Hi vương gia và tam vương phi có quan hệ không minh bạch nên không thể cho ai biết !
Ngự y băng bó cánh tay chảy máu của thái hậu , có chút kỳ quái mở miệng: "Thái hậu, ngài đây là?"
"Không cần hỏi nhiều, băng bó xong cho ai gia rồi kiểm tra cho nàng !" Nói xong chỉ Phượng Hoa đang nằm ở trên giường .
"Vâng !" Băng bó xong, lại bắt mạch cho Phượng Hoa , nhíu mày mở miệng, "Bị thương rất nặng, thương tổn lục phủ ngũ tạng , cần phải tĩnh dưỡng không dưới bốn tuần !"
" Ừ , nên trị thế nào cứ trị đi!" Bình thản mở miệng , bộ dạng nhìn không ra nửa điểm bị thương .
"Cựu thần lĩnh chỉ!" Ngự y cung kính hành lễ, rồi lui ra đi kê phương thuốc, chuẩn bị sắc thuốc.
"Đứng lại!" Thái hậu nói xong, cặp phượng mâu lướt qua ngự y cùng tất cả mọi người trong tẩm cung , "Chuyện này không được lộ ra, nếu là ai gia nghe được cái gì , cẩn thận đầu của các ngươi!"
" Vâng !" Mọi người đồng loạt quỳ xuống, thưa dạ mở miệng trả lời.
. . . . . .
"Thái hậu, chuyện này, liền như vậy buông tha tam vương phi?" Phượng Hoa nằm ở trên giường, nhíu mày mở miệng. Hôm nay là Thanh Loan nữ đế tự mình đến ám chỉ tin tức, thái hậu phái người kiểm chứng tam vương phi quả thật không ở trong phủ, lập tức lại có mật thám tận mắt nhìn thấy Hi vương gia ôm tam vương phi vào tam vương phủ, cho nên mới triệu kiến tam vương phi tiến cung, muốn bí mật xử tử!
Gương mặt bán lão lộ ra một nụ cười có thâm ý khác , tiến lên nắm giữ tay nàng: "Nếu là có thể làm cho Hiên Viên Vô Thương rời đi, một chút chuyện nhỏ ấy tính làm gì, Phượng Hoa, ngươi cũng theo ai gia nhiều năm , việc này ai nặng ai nhẹ, chẳng lẽ ngươi phân không rõ? Tốt lắm, ngươi vẫn là an tâm dưỡng thương đi , việc này ai gia tự có chừng mực!"
Ai nặng ai nhẹ, nàng tự nhiên hiểu rõ , nhưng là. . . . . ."Vậy , còn Thanh Loan nữ hoàng . . . . . . Nàng đã biết đến chuyện này, nếu là truyền ra ngoài sẽ không tốt ? Nô tì chỉ sợ. . . . . ."
"Hừ, vô phương, nàng tốt xấu là nữ hoàng của một quốc gia , quyết sẽ không lỗ mãng. Hơn nữa không có bằng chứng, có nói cũng chẳng ai tin , người nào cũng biết Vũ Văn Tiểu Tam tiện nhân kia lúc trước không phải Ngạo không gả ! Đương nhiên, trọng yếu nhất là nàng đã biết chuyện này, lại chạy tới hướng ai gia thổi gió , chẳng qua là muốn mượn tay ai gia trừ bỏ Vũ Văn Tiểu Tam, đánh, vẫn là chủ ý của Hiên Viên Vô Thương , việc này nếu truyền ra ngoài, ai gia cũng không tin người Phượng gia có thể nhận một người hoàng phu không sạch như vậy !" Thái hậu chậm rãi phân tích.
Phượng Hoa vừa nghe, thâm thấy hữu lý, gật gật đầu: "Thái hậu thánh minh! Nô tì bội phục!"
. . . . . .
"Mẫu hậu!" Hiên Viên Ngạo như một trận gió chạy vào, nhìn thái hậu, vội vàng mở miệng, "Nàng đâu?" Sau một lúc lâu không thấy nàng về vương phủ, càng nghĩ càng là cảm thấy không thích hợp, cho nên liền vọt vào hoàng cung, cũng không thông báo liền vọt tiến vào.
Nhìn nhìn Phượng Hoa: "Ngươi nghỉ ngơi đi !" Rồi sau đó mang theo Hiên Viên Ngạo đi ra ngoài.
Nhìn nhìn nhi tử gấp đến độ phải ૮ɦếƭ kia , thái hậu ở trong lòng lắc lắc đầu: "Ngạo nhi, ai gia không tin con không biết đã xảy ra chuyện gì!"
Sắc mặt hắn cứng đờ: "Mẫu hậu, nhi thần biết, nàng đâu?"
"Bốp!" Một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt của hắn, thái hậu tức giận đến cả người phát run, "Biết còn hỏi? Xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn nhớ thương tiện nhân kia ! Hiên Viên Ngạo! Con của ta, con vẫn là nam nhân sao? Con đây là. . . . . . Con đây là muốn ai gia tức ૮ɦếƭ phải không ?"
Nàng ôm иgự¢, tức giận đến sắp ngất. . . . . .
Hắn chạy nhanh đỡ nàng, thanh âm lạnh như băng vang lên: "Mẫu hậu, việc này nhi thần sẽ giải thích sau , người trước nói cho ta biết nàng thế nào rồi !" Nếu là mẫu hậu đã biết chuyện này, nàng. . . . . . Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều t!
"Nàng không có việc gì! Thân là con dâu hoàng gia , thế nhưng làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy , mẫu hậu muốn ngươi hưu nàng ?" Nàng tức giận trừng mắt hắn.
Hiên Viên Ngạo sắc mặt lạnh lùng, buông ra nàng, lui lại mấy bước, quỳ xuống: "Mẫu hậu, thực xin lỗi, nhi thần làm không được!" Hắn làm không được! Làm không được!
"Hồ đồ! Hồ đồ! Ngạo nhi, ngươi đây là muốn chọc tức mẫu hậu phải không , đại trượng phu không phải lo không lấy được vợ! Lấy thân phận của ngươi địa vị của ngươi , còn lo không lấy được vương phi tốt ? Loại nữ nhân này , sao xứng làm dâu hoàng gia ta ?" Thái hậu nhìn nhi tử không biết tốt xấu kia , tức giận đến sắc mặt đỏ bừng!
"Mẫu hậu, nàng cùng hoàng thúc, chẳng qua là say rượu loạn tính !" Hắn mở miệng giải thích, đồng thời đã ở trong lòng như vậy thuyết phục bản thân.
"Say rượu loạn tính ? Hay cho một cái say rượu loạn tính ! Hiên Viên Ngạo, ngươi súc sinh này , ngươi đây là muốn chọc giận mẫu hậu ૮ɦếƭ mới cam tâm sao? Nàng là cho ngươi đội nón xanh, đạo lý này chẳng lẽ còn muốn mẫu hậu đến dạy ngươi sao?" Nhi tử tâm cao khí ngạo của nàng làm sao có thể trở nên uất ức như vậy !
"Mẫu hậu, đây là nhi thần đáp ứng hoàng thúc cạnh tranh công bằng !" Lời này vừa rơi xuống, lại là một cái tát đến trên mặt của hắn!
"Ngươi! Thật sự là quá tốt ! Vương phi của mình thế mà đáp ứng cạnh tranh với người khác ! Khó trách sẽ gặp phải nhiều chuyện đau đầu như !"
Thái hậu tức giận đứng lên, thong thả bước đi trước mặt hắn , khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng. Nếu không phải giận dữ, nàng làm sao có thể đánh con trai bảo bối của mình !
Từ nhỏ đến lớn, nàng cho tới bây giờ đều không nỡ đánh hắn, vậy mà hôm nay đã tát hai cái vào mặt hắn , trong lòng nàng, làm sao mà không đau đớn khó chịu đây ? Đánh vào người con nhưng đau ở tâm của nương a!
"Mẫu hậu, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nhi thần , mong người không cần làm khó dễ nàng!" Quỳ trên mặt đất, cúi đầu mở miệng, hắn biết, lúc này đây thực sự là chọc giận mẫu hậu nhưng là hắn không thể để cho nàng có việc, không thể!
"Ngươi! Ngươi thế nhưng còn bảo vệ nàng!" Thái hậu lại giương tay lên nhưng là một lúc lâu cũng không thể đánh được , nhắm mắt lại, cắn chặt răng, "Mẫu hậu muốn ngươi ngừng nàng, bằng không mẫu hậu liền ban thưởng nàng cái ૮ɦếƭ, chính ngươi tuyển chọn!"
Ngạo nhi còn không biết nàng đáp ứng Hiên Viên Vô Thương không thể động Vũ Văn Tiểu Tam, cho nên nàng vừa vặn có thể lấy ra uy Hi*p nhi tử ngốc này ! Thật sự là ngu hết chỗ , nữ nhân này đã ngủ với người khác , còn ૮ɦếƭ sống không buông tay! Tính khí ngang ngược này đúng là giống y tiên hoàng lúc trước!
"Nếu nàng ૮ɦếƭ , nhi thần sẽ không sống một mình!" Ngữ điệu lạnh như băng vang lên, làm cho người ta kinh sợ
"Ngươi!" Thái hậu hung hăng chỉ vào hắn, đúng là tức giận đến đầu có chút choáng váng mắt hoa, đột nhiên trong đầu nhớ tới một chuyện , "Ngươi nói thật cho ai gia, đứa nhỏ trong bụng nàng có phải của ngươi hay không ?"
Hắn ngẩn ra, lập tức ăn ngay nói thật: "Mẫu hậu, nàng vẫn chưa mang thai!" Nói xong chờ thái hậu tức giận.
"Cho nên từ trước tới nay, ngươi liền cùng nàng lừa bịp mẫu hậu?" Nàng đem mặt tiến đến trước mặt Hiên Viên Ngạo , sắc mặt bởi vì phẫn nộ, tức giận đến xanh mét!
"Mẫu hậu, thực xin lỗi!" Mới đầu, hắn không nói, là vì chờ nàng nói dối bị phát hiện , rồi sau đó mẫu hậu sẽ ban cho một ly rượu độc để nàng ૮ɦếƭ , sau này hắn không nói, lại là vì bảo hộ nàng.
"Được ! Quá được ! Ha ha ha. . . . . . Uổng ta Trường Tôn Minh Tranh tự cho là gả cho một vị hoàng đế tốt làm phu quân, sinh ba nhi tử xuất chúng ! Lại chưa từng nghĩ ngươi chỉ vì một nữ nhân, lại lừa gạt mẫu hậu của ngươi như vậy ! Mẫu hậu là ai a? Là người sinh ngươi nuôi ngươi lớn ! Mang thai mười tháng, ngậm đắng nuốt cay, ngươi chính là như vậy báo đáp mẫu hậu ?" Trường Tôn Minh Tranh tức giận đến mức đem cả khuê danh của bản thân đều nói ra!
"Mẫu hậu, người là nữ nhân mà con tôn kính, còn nàng là nữ nhân duy nhất con yêu , hai người không thể đánh đồng." Âm điệu lạnh lùng vang lên, ngẩng đầu nhìn Trường Tôn Minh Tranh, đầy mặt nghiêm cẩn.
Trường Tôn Minh Tranh bước chân lảo đảo vài cái, suýt nữa không đứng vững, hung hăng trừng mắt hắn: "Nghịch tử! Nghịch tử! Người tới, lấy roi của tiên hoàng đến!"
"Thái hậu nương nương! Tam vương gia trên người có thương tích, ngài. . . . . ." Cung nữ ở một bên nói giúp Hiên Viên Ngạo , nàng giống Phượng Hoa , đều là theo thái hậu nhiều năm , đối Hiên Viên Ngạo cũng rất là quan tâm.
"Bảo ngươi đi lấy, ngươi cứ đi lấy đi !" Quay đầu gầm lên giận dữ.
"Vâng !" Roi của tiên hoàng là νũ кнí mà nàng thích nhất , lực sát thương phi phàm, thái hậu lúc còn trẻ , cũng là nữ trung hào kiệt, có chút công phu , tam vương gia sau lưng còn bị thương , cũng không biết chịu được hay không ! Ai, thái hậu đây là giận quá a!
. . . . . .
Tay cầm lấy roi , Trưởng Tôn Minh Tranh nhìn người đang quỳ trên mặt đất kia : "Mẫu hậu hỏi lại ngươi một lần nữa , ngươi hưu nàng hay không ?"
"Không hưu !" Kiên định mở miệng, tiếp theo một cây roi mạnh mẽ đánh tới trên lưng hắn, hắn chấn động, cổ họng một trận ngai ngái.
" Hưu hay không ?" Giọng nói như rút cạn cả ruột gan vang lên!
"Không hưu ! ૮ɦếƭ cũng không hưu !" Hắn mạnh mẽ cắn răng, muốn hắn buông tay, hắn làm không được! Không có tranh thủ, hắn chỉ biết bản thân nhất định không thể giữ lại nàng?
Lại một cây roi hung hăng quất lên phía sau lưng hắn: " Được ! ૮ɦếƭ không hưu ! Ta hôm nay liền đánh ૮ɦếƭ ngươi đứa con bất hiếu này !" Đừng nói là điều kiện của Hiên Viên Vô Thương , chính là Hiên Viên Vô Thương không nói gì , nàng Trưởng Tôn Minh Tranh cũng không có khả năng không chịu nhận một nữ tử không trong sạch làm nàng dâu của nàng!
"Phụt. . . . . ." Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra. Sau lưng vốn là có vết bỏng, hôm nay lại bị hoàng thúc đánh thành trọng thương, tự nhiên là chịu không nổi một roi của Trưởng Tôn Minh Tranh .
Thấy hắn bị bản thân đánh cho hộc máu, Trưởng Tôn Minh Tranh vừa nóng vừa giận, lại cắn răng mở miệng: "Hiên Viên Ngạo, ta hỏi lại ngươi một lần cuối , ngươi đến cùng là hưu không ?"
Môi lạnh như băng nhiễm nhiều điểm bọt máu, giọng nói có chút khàn khàn vang lên: "Mẫu hậu, người không cần hỏi, Ngạo nhi đã nói, có ૮ɦếƭ cũng không hưu!"
"Được ! Vậy mẫu hậu sẽ thanh toàn ngươi !" Dứt lời lại là một cây roi hung hăng vung lên. . . . . . Cung nữ nhìn xem cảm thấy gấp đến sắp ૮ɦếƭ, chợt nhãn tình sáng lên, hướng ngoài cung chạy tới. . . . . .
Bởi vì tẩm cung này rất lớn, hiệu quả cách âm quá tốt , cho nên Vũ Văn Tiểu Tam cũng không hề phát hiện, yên ổn ngủ !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc