Như Thế Này Không Khỏi Cũng Quá Coi Trọng ĐiSáng sớm hôm sau, tại Tây Uyển hoàng cung.
Trên chiếc giường lớn. . . . . . Long Ngạo Thiên mở mắt ra, cặp mắt sáng kia tràn đầy vẻ khổ sở!
Bởi vì đêm qua, cả buổi tối hắn đều nằm mơ, mộng thấy cái gì không nhớ rõ, thế nhưng hắn lại nhớ rõ một câu lặp đi lặp lại vang vọng trong mộng của hắn ——"Ngạo Thiên ca ca, chúng ta thật có duyên !"
Đây là cái hữu duyên……. ૮ɦếƭ tiệt !
. . . . . .
Hôm nay, Vũ Văn Tiểu Tam cũng thấy kỳ quái tới cực điểm, uổng cho nàng thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại hoàn toàn đoán không ra cái tên khốn Hiên Viên Ngạo này hai ngày nay bị sao rồi !
Ngày hôm qua, tại hoàng cung quái dị như thế, nói nhiều lời nói kỳ quái như vậy thì coi như xong, vừa chạy trở về vương phủ, còn dịu dàng không bình thường, hơn nữa mặc kệ nàng nói gì, hắn cũng không tức giận !
Không đúng, không phải là không tức giận, mà là không nổi giận với nàng. Ngày hôm qua nàng rõ ràng thấy được gân xanh trên trán và trên tay hắn, nhưng mà. . . . . . Cho nên dù nghĩ đến hắn tới bây giờ cũng không hiểu nổi, tại sao cái tên này chịu đựng không gây bất lợi đối với nàng!
Thật sự là kỳ quái, càng nghĩ càng thấy quỷ dị!
Chẳng lẽ tên khốn này muốn tính toán nàng ? Ặc, tính toán nàng cái gì chứ ? Nghẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, dường như mình cũng không có gì đáng giá cho hắn tính toán ! Thật là gặp quỷ ! Thôi, không nghĩ nữa!
"Tiểu Nguyệt, chuẩn bị xong chưa ?" - Quay đầu nói với nha đầu hay cằn nhằn kia.
Mỗ thị nữ có vẻ mặt đưa đám, sửa sang xong y phục trên người, ưu tư, mở miệng: "Tiểu thư, ngài thật muốn đi kể chuyện xưa sao ?" - Có thể đừng muốn hay không a! Chuyện xưa của Vương Gia và Công Tôn đại nhân cũng nói tới đó rồi, còn có cái gì cần mở rộng hơn hay sao?
"Này nhé, lần trước còn chưa kể xong !" - Trên thực tế, lần trước nàng đã kể xong rồi, nhưng mà bởi vì Hiên Viên Ngạo cái đó dư thừa đó xuất hiện, làm cho nàng không lấy được tiền, cho nên quyết định sẽ đi tới làm ra một phiên bản mới cho hắn!
Tiểu Nguyệt vẻ mặt đưa đám, đi theo phía sau nàng, khi hai người dáng vẻ bỉ ổi lẻn vào phía sau phòng bếp. . . . . . Phát hiện chỗ cái sọt thức ăn trước kia họ dùng để ẩn núp đi ra ngoài có một bóng dáng màu đen đứng thẳng ở đó, người kia sắc mặt khốc khốc, nhìn rất quen mắt, chính là vị ám ảnh đã từng xuất hiện mấy lần ở trước mặt nàng, ặc. . . . . .
Giựt giựt khóe miệng, hung hăng trợn mắt nhìn ám ảnh một cái: "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi!" - Nhìn tình huống này thì phương thức ẩn nấp mọi khi của nàng bị bại lộ rồi!
"Tiểu thư, chúng ta không ra nữa hả ?" – Mỗ thị nữ vui mừng bừng bừng, thật tốt quá!
Vũ Văn Tiểu Tam không đáp lời. Không ra nữa, làm sao có thể chứ ! Trực tiép đi tới cửa đại môn, không thể chuồn êm đi ra ngoài, vậy nàng quang minh chính đại đi ra ngoài!
Đi tới cửa, tiếp tục bị chặn lại: "Vương phi ! Vương Gia đã phân phó ngài không thể đi ra ngoài !"
"Tại sao ?" – Mỗ nữ làm bộ đáng thương nhìn thị vệ kia, nỗ lực tranh thủ đồng tình.
Mỗ thị vệ khóe miệng giật giật, còn hỏi tại sao, chẳng lẽ vương phi không biết sao ? Nếu không phải là nàng chạy đi kể chuyện xưa về Vương Gia, Vương Gia làm sao lại thông báo bọn họ rằng: chỉ cần vương phi mặc nam trang, thì không được cho nàng đi ra ngoài ! Lần trước Vương Gia sự kiện bỏ vợ huyên náo lớn như vậy, dĩ nhiên bọn họ đều chứng kiến!
"Cái đó, vương phi, đây là mệnh lệnh của Vương gia, tiểu nhân cũng không biết !" – Mỗ thị vệ giả bộ ngu.
Vũ Văn Tiểu Tam mím miệng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, thấy thị vệ kia đáy lòng tê dại, vương phi à, ngườinhìn ta như thế nào cũng vô dngj thôi, ta muốn thả người ra ngoài, người lại làm cái chuyện kinh khủng gì đó, Vương Gia sẽ muốn chém ૮ɦếƭ ta không tha!
"Cái đó, các ngươi len lén để cho ta đi ra ngoài có được hay không ? Chỉ cần các ngươi không nói, ta không nói, Vương Gia chắc sẽ không biết, như thế nào hả ?" - Mỗ nữ đôi mắt hàm chứa mong đợi đề nghị.
Như thế nào ? Đoán chừng Vương Gia sẽ lột da bọn hắn ! - "Vương phi, tiểu nhân thật sự không thể để cho ngài đi ra ngoài, nếu để cho Vương Gia biết, mạng nhỏ của tiểu nhân khó bảo toàn !"
Thị vệ kia nói xong, nháy nháy mắt với những thị vệ khác, ý bảo hắn đi tìm Vương Gia tới đây, nếu một lát nữa, có thể bọn họ thất sự không ngăn được nữa, bởi vì ánh mắt của vương phi thật sự là quá làm người khác phải đồng tình!
Tiểu Nguyệt kéo kéo vạt áo Vũ Văn Tiểu Tam: "Tiểu thư ! chúng ta trở về đi thôi, ngươi nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng !" - Thị vệ của vương phủ lôn chung thành đối với Vương Gia, tuyệt đối không phải là điều mà tiểu thư ở chỗ này giả bộ một chút đáng thương là có thể giải quyết! Hơn nữa nàng cũng thật tâm hi vọng tiểu thư trở về, đừng có muốn đi ra ngoài làm một chút chuyện kỳ quái nữa !
Mỗ nữ phiền muộn đứng đó, do dự rốt cuộc phải làm thế nào, đang lúc này, bóng dáng của Hiên Viên Ngạo xuất hiện ở trong tầm mắt nàng, con ngươi xoay tròn vòng vòng, mặt dịu dàng mở miệng: "Vương Gia, bổn vương phi hôm nay muốn đi ra ngoài !"
"Vương phi đi ra ngoài muốn làm cái gì ?" - Hiên Viên Ngạo nhìn nàng là một thân nam trang, xem chừng không phải đi tìm hoàng thúc thì chính là suy nghĩ đi nói chuyện xưa của hắn, cho nên hắn tuyệt đối không thể để cho nàng đi ra ngoài !
"Ừm. . . . . . ở Trung Vân Thành, người ta có thật nhiều bằng hữu, ta cùng bọn hắn cực kỳ lâu đã chưa gặp nhau, muốn tới đó trao đổi với bọn họ một chút !" - Mỗ nữ thè lưỡi liếm, mở miệng cười.
Khóe miệng mỗ Vương gia rụt rụt, nhìn cái nữ nhân trợn tròn mắt nói mò kia, "Trao đổi một chút" sao ? Sợ là lại muốn tuyên truyền một chút về hắn đi? - "Có lẽ bọn họ cũng không muốn trao đổi với vương phi !"
"Vương Gia cũng không phải là bọn họ, làm sao biết bọn họ không muốn trao đổi cùng ta ?" - Vũ Văn Tiểu Tam mất hứng nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt mất hứng của nàng, trong đầu mỗ Vương Gia vang lên lời nói của Thẩm Lãng Phàm —"Tuyệt đối không thể chọc nữ nhân tức giận, đó là hành động tìm ૮ɦếƭ !"
Vì vậy. . . . . ."Ha ha, Bổn vương chỉ đùa một chút thôi, bọn họ làm sao lại không muốn trao đổi cùng vương phi chứ !" - khóe môi Hiên Viên Ngạo cố gắng kéo ra một chút ý cười lạnh cứng, ngăn chận lửa giận dưới đáy lòng.
Tiểu Nguyệt vuốt vuốt cái trán, đứng đó mà tràn ngập lo lắng. Vương Gia thật sự là quá không bình thường, cũng không biết là có phải đang chuẩn bị chờ tiểu thư làm xong chuyện đáng ૮ɦếƭ, sau đó trực tiếp bổ nàng !
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe hắn nói những lời này, vẻ mặt rõ ràng dịu xuống: “Đúng là như vậy, Vương Gia cũng không nên bảo bọn họ ngăn bổn vương phi đi ? Bổn vương phi một mình sống ở vương phủ cũng không có người tán gẫu, Vương Gia từ bi để bổn vương phi đi ra ngoài kết bạn đi !"
Nghe nàng vẫn còn ở đó chẳng biết xấu hổ mà nói "Kết bạn", Hiên Viên Ngạo lặng lẽ cắn răng, chịu đựng cơn kích động giận dữ, miễn cường cười nói: "Nếu vương phi thấy nhàm chán, Bổn vương có thể Gi*t thời gian cùng nàng, cần gì nhất định phải đi ra ngoài chứ!"
Gì ? Hắn sẽ đi theo ? Vũ Văn Tiểu Tam mang ánh mắt nhìn quái vật để nhìn hắn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, cũng là một đầu tóc đen như mực phiêu dật, dùng mão ngọc buộc lên, một bộ áo lam lộ ra dáng vẻ thon dài cao lớn, dung nhan như cắt gọt không có bất kỳ tỳ vết nào, khóe môi lạnh lẽo thẳng băng, khắc họa ra khí chất lãnh ngạo. . . .
Nhìn một chút, cũng cảm thấy cái tên này không có gì thay đổi, nhưng mà hai ngày nay thì bị sao thế nhỉ? Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày suy tư, ngay sau đó mở miệng thử dò xét: "Vương Gia, có phải ngươi có ý đồ gì đúng không ?"
Ý đồ ? Sắc mặt Hiên Viên Ngạo lập tức cứng đờ. Ý đồ, hắn cũng có một chút, cùng với hoàng thúc tranh giành nàng thì coi là cái gì ? Nghĩ tới đó thì sắc mặt có chút ửng hồng. . . . . .
Nhìn trên mặt của hắn xuất hiện sắc màu không bình thường, Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm kiên định chú ý trong suy nghĩ, cái tên khốn này tuyệt đối có ý đồ ! - "Vương Gia, ngươi nói đi, có chuyện gì trực tiếp nói ra, chỉ cần bổn vương phi giúp được, tuyệt không từ chối !"
Có lẽ có thể thông qua cái này hóa giải được mâu thuẫn giữa hai bọn họ, rồi sau đó nàng mà có thể có cuộc sống tự tại, nói không chừng cuối cùng hắn còn cân nhắc nể tìnhgiữa hai người, quyết định thả nàng được tự do !
Lần này Hiên Viên Ngạo đúng là có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ muốn hắn dựa vào đó thổ lộ sao ? Nhìn nàng một hồi lâu, vẫn là có ý không tốt, vì vậy lạnh giọng mở miệng: "Không có ý đồ gì, cũng không có gì cần vương phi giúp một tay !"
Liếc hắn một cái: "Không cần giúp một tay thì đột nhiên khác thường như vậy làm cái gì ! Bệnh thần kinh !"
Lời này vừa rơi xuống, gân xanh trên trán mỗ Vương Gia nổi lên thình thịch, cắn răng hung hăng nhìn nàng chằm chằm, một hồi lâu, cứng rắn ngăn chặn một câu rống giận suýt nữa bật thốt lên, hắn là nam nhân ! Không thể tính toán chi li với nàng !
"Ha ha. . . . . . Vương phi cảm thấy đề nghị của Bổn vương vừa rồi như thế nào ?" - Đè nén xuống tức giận đầy ắp trong lòng, mạnh mẽ bày ra khuôn mặt tươi cười mở miệng, đồng thời ở trong lòng suy nghĩ, hắn nghe lời Thẩm Lãng Phàm nhịn nhiều như vậy, nếu cuối cùng vẫn không thành công, hắn không thể không làm thịt Thẩm Lãng Phàm !
"Đề nghị nào ? Đùa gì thế ? Để cho ngươi ở cùng với ta..ta cũng chưa ghét bỏ mệnh mình quá dài !" - Nàng nhẫn tâm mở miệng chèn ép, sau đó tinh mắt nhìn đến gân xanh trên tay hắn nhảy nhảy lên, vì phòng ngừa cái tên khốn này sử dụng bạo lực với mình, mỗ nữ lập tức mở miệng bổ sung, "Vương Gia à ! Ý của Bổn vương phi là, Vương Gia lo lắng quốc sự, một ngày kiếm tỷ bạc, làm sao có thể có thời gian bồi bổn vương phi, Vương Gia ngàn vạn lần không được hiểu lầm ý tứ của bổn vương phi !"
Âm thanh vừa rơi xuống, sắc mặt của Hiên Viên Ngạo hơi dịu lại một chút, mặc dù biết nữ nhân này vừa nói láo, nhưng tóm lại cũng không làm cho hắn mất thể diện: "Bổn vương có thời gian bồi vương phi, quốc sự thì có nhiều thời gian xử lý!"
"Nhưng hôm nay bổn vương phi thật sự muốn đi ra ngoài !" - Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày, rất phiền não nhìn hắn. Cái tên điên này rốt cuộc muốn như thế nào mới để cho nàng đi ra ngoài hả, không phải muốn ép nàng điên rồi mới thấy thoải mái chứ ?
Thấy nàng lại lộ vẻ mặt phiền não, Hiên Viên Ngạo cắn răng, lần nữa ép buộc mình dịu dàng mở miệng: "Vậy bản vương đi theo vương phi ra ngoài thì như thế nào hả ?" - Hắn đã lui từng bước, nếu nữ nhân này vẫn không biết điều, vậy cũng đừng nghĩ đi ra ngoài nữa !
Muốn đi ra ngoài chơi cũng có thể, nhưng muốn đi ra ngoài phá hư thanh danh của hắn, hoặc là hẹn hò với hoàng thúc thì không thể nào!
Vũ Văn Tiểu Tam do dự một lát, trong bụng cũng biết cái tên khốn này đã chịu nhường một bước, vì vậy mở miệng nói: "Nếu như Vương Gia không can thiệp hành động của bổn vương phi, vậy người ta sẽ cùng ngài đi ra ngoài !"
Hiên Viên Ngạo hơi do dự, nếu tiếp tục cò kè mặc cả với nữ nhân này, sợ rằng lại chuốc lấy sự tức giận của nàng, hơn nữa nếu như hắn đi theo, xem chừng nàng cũng không dám làm ra chuyện tình thất cách gì, vì vậy gật đầu một cái: "Được, Bổn vương không can thiệp hành động của vương phi!"
"Làm bất cứ chuyện gì cũng không được can thiệp !" - Vũ Văn Tiểu Tam bổ sung nói rõ, trong bụng càng thêm buồn bực, Hiên Viên Ngạo này, hoặc là đầu bị cửa kẹp, hoặc là bị cái gì kích thích cực độ —— u mê rồi !
Một lần nữa do dự rồi gật đầu một cái: "Được!"
Tiểu Nguyệt gian nan nuốt khan một hớp nước miếng, nhìn hai người bọn họ, đáy lòng lo lắng cũng nhanh bao vây lấy nàng, nàng cảm thấy phản ứng củaVương Gia thật là quỷ dị cực kỳ! Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, chẳng lẽ tiểu thư to gan lớn mật, đi ra ngoài, nói hưu nói vượn,bịa đặt chuyện xưa ở trước mặt Vương Gia sao?
Suy nghĩ thật lỹ, mặc dù tiểu thư nhà bọn họ có làm một chút chuyện kỳ quái, nhưng cũng không đến nỗi sẽ bất chấp không biết đến sống ૮ɦếƭ đâu, cho nên hơi yên tâm.
. . . . . .
Một nam tử áo lam, phong thần tuấn lãng, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo đi trên đường, ẩn nhẫn cơn kích động đến mức muốn nhảy lên mà nhìn cái người bên cạnh hắn kia. . . . . .
Chỉ thấy ở bên cạnh hắn, một nam tử mặc áo trắng cực kỳ khả ái, cầm trên tay một cái quạt giấy, nhảy nhảy nhót nhót bước đi. Khuôn mặt phấn mài ngọc dũa nhỏ nhắn, bởi vì nàng nhảy nhảy nhót nhót mà hơi ửng hồng, chỉ thấy nàng tiêu sái giơ giơ cây quạt, rồi sau đó đá lông nheo về hướng Tiểu Suất Ca ở ven đường, ngay sau đó lại trừng hai mắt với đại cô nương ở phía xa . . . . .
Tiểu Suất Ca kia vừa nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, giựt giựt khóe miệng, cố nén cảm giác buồn nôn quay đầu đi, không phải là người nam nhân này có tật xấu chứ, tự nhiên vứt mị nhãn về phía hắn, hơn nữa hắn là nam nhân cơ mà ! Ngay sau đó nhìn nhìn Hiên Viên Ngạo ở bên cạnh Vũ Văn Tiểu Tam. Híc. . . . . . Đó không phải là Tam vương gia sao ?
Tiếp theo, thu nhận được ánh mắt tựa như Gi*t người của mỗ Vương Gia, toàn thân của mỗ đẹp trai run lên, nuốt một ngụm nước miếng. Không phải chứ ? Khoảng thời gian trước, có tin đồn Tam vương gia gần đây đang là đoạn tụ, chẳng lẽ cái vị công tử áo trắng hiện tại này lại trở thành người yêu của Tam vương gia sao ? Suy nghĩ kỹ ra, Tam vương gia ít khi ra ngoài, vậy mà hôm nay đi dạo phố cùng với công tử áo trắng kia, ý nghĩ kia càng thêm kiên định trong lòng rồi!
Nhìn lên bầu trời xanh lam, thoáng chốc lệ đã rơi đầy mặt. . . . . . trong lúc vô tình, hắn đắc tội với Tam vương gia rồi ư ? Vậy phải làm sao bây giờ a!
Đại cô nương kia nhận được ánh mắt của, Vũ Văn Tiểu Tam có chút thẹn thùng e lệ nhìn qua nàng. . . . . .
Ặc, đây mới đúng chứ ! Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng nhìn cô nương kia nhíu mày, cười đến độ vẻ mặt mập mờ. . . . . .
Tiểu Nguyệt gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nhận thấy hơi thở của Vương Gia nhà bọn họ càng thêm lạnh lẽo, cái này. . . . . . sẽ không xảy ra án mạng ngoài đường phố chứ ? Lá gan Tiểu thư cũng quá lớn rồi ! Mặc dù đây chẳng qua là một cô nương, thế nhưng dạng này cũng thật không ổn rồi ?
Cô nương kia vừa nhìn thấy nụ cười này, trong nháy mắt, vô cùng xấu hổ nhìn lạiVũ Văn Tiểu Tam, mỗ nữ thấy vậy càng thêm vui mừng, lúc này tặng cho cô nương kia một nụ hôn gió ! Cô nương kia lắc lắc khăn đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ xem có cần nói với nàng mấy câu hay không, nhưng vào lúc này cảm thấy một luồng ánh mắt vô cùng bất thiện quét đến trên người của mình !
Vặn vẹo uốn éo đầu nhìn công tử áo xanh lam bên cạnh công tử áo trắng kia, vị công tử này cũng ngầu ghê a, không giống với sự dịu dàng của vị công tử áo trắng, mà lại có một phong cách nam tính mạnh mẽ lạnh lẽo lẽo. Nhưng mà, cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là —— vị này công tử áo xanh lam đang dùng ánh mắt vô cùng kinh khủng để nhìn nàng, đến mức nàng như đọa vào hầm băng vậy!
Toàn thân run lên, cô nương kia co rúm lại một chút, rồi sau đó bỏ đi như chạy nạn trong tầm mắt củaVũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam lửa giận ngút trời quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hiên Viên Ngạo, đều do cái tên dở hơi này khiến cô nương người ta sợ chạy - "Vương Gia, ánh mắt kia của người là thế nào hả ? Ngươi không biết như vậy sẽ dọa đến người sao ?"
Hiên Viên Ngạo ánh mắt đều ẩn hàm lửa giận, trong lòng tức giận, nhưng vẫn cố nén tức mở miệng: "Bổn vương cũng không can thiệp bất luận hành động gì của vương phi mà!"
Lời ngầm: ta không làm trái với lời hứa của ta, như vậy, ta lấy ánh mắt gì để nhìn người khác, tất nhiên cũng không có quan hệ gì với nàng !
Vũ Văn Tiểu Tam dĩ nhiên hiểu được ý tứ ẩn hàm của hắn, nếu không phải vì tên khốn này có võ công cao cường, nàng sẽ liều mạng với hắn ! Càng nghĩ càng tức giận, cầm cây quạt hung hăng giơ giơ. . . . . .
Đến Vân Trung Thành, đám người ở lầu một rất kinh ngạc mà quan sát hai người bọn họ. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam dẫn đầu chạy lên lầu hai, nhìn ngó đám người trước kia vẫn hỏi thăm nàng về chuyện nhiều chuyện hiển nhiên đều ở đây, rất vui sướng hài lòng mở miệng: "Các vị huynh đài đều ở đây à!"
Mọi người uốn éo xoay đầu nhìn nàng, trong lòng đều không vui. Cũng tại cái tên Vũ Văn Lão Nhị này, nếu không phải là bọn họ hỏi hắn nói chuyện xưa của Tam vương gia, bọn họ sẽ bị Tam vương gia bao vây truy sát sao ? Không ở chỗ này bọn họ còn có thể đi nơi nàohả ? Cái chỗ để ngâm thơ tác đối, cả đời này bọn họ cũng không thể có đường thoát ra, đi tới đó cũng không dùng được!
Đi thanh lâu sòng bạc, nếu như để cho lão già nhà mình biết, chỉ sợ ngay cả một điểm quyền lợi ra ngoài tiêu sái cuối cùng của bọn họ cũng bị tước đoạt, như vậy, trừ ở chỗ này cùng nhau tụ tập, lảm nhảm chuyện mới mẻ gần đây, bọn họ còn có thể làm cái gì? Thật ra thì nếu như bọn họ mang cái vấn đề này tới hỏi Vũ Văn Tiểu Tam, Vũ Văn Tiểu Tam nhất định sẽ nói cho bọn hắn biết: thật ra thì các ngươi còn có thể đi cua mỹ nữ!
Lòng của mọi người ngổn ngang trăm mối, đang suy nghĩ có nên trả lời hắn hay không, ở cửa cầu thang kia lại xuất hiện một bóng dáng làm cho bọn họ sợ hãi, đó không phải là Tam vương gia sao? Sao lại đi cùng hắn rồi hả ?
Chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ tới lần trước xảy ra chuyện lớn như vậy, gã Vũ Văn Lão Nhị này vẫn có thể sống sót xuất hiện tại nơi này, hơn nữa Tam vương gia còn đi theo bên cạnh hắn, như vậy chỉ có một cái khả năng —— đó chính là Vũ Văn Lão Nhị tóm sống được lòng của Tam vương gia, vì vậy Tam vương gia lại một lần nữa di tình biệt luyến rồi !
Mọi người nghĩ tới đó thì ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Tam cực kỳ sùng bái. Nếu như đúng là thế, có phải Tam vương gia sẽ xem xét bỏ qua cho bọn họ không nhỉ?
Nghĩ tới đây, sau khi hành lễ với Hiên Viên Ngạo, mọi người cũng rất thân thiện mở miệng với Vũ Văn Tiểu Tam: "Ai chà, thì ra là Vũ Văn huynh, đã lâu không gặp, chúng ta vô cùng nhớ ngươi nha !"
Nói xong, lại vụng trộm quan sát sắc mặt của Hiên Viên Ngạo, đáy mắt Hiên Viên Ngạo chợt lóe lên toa rét lạnh, đám người kia thật là học không ngoan, hiển nhiên không biết hối cải, còn hàng ngày ở chỗ này mong mỏi nữ nhân này chạy trở lại, tiếp tục kể chuyện xưa cho bọn họ ! Có lẽ là hắn quá nhân từ rồi !
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe giọng nói đầy nhiệt tình của bọn họ, rất là vui mừng giơ giơ cây quạt: "Ha ha ha. . . . . . Đúng, đúng, tại hạ cũng phi thường thường nhớ nhung các ngươi!"… Bạc!
Mọi người thấy nhìn trên mặt Tam vương gia cũng không có vẻ kinh dị, lúc này mới yên lòng, cười hì hì mở miệng: "Vậy hôm nay Vũ Văn huynh tới đây là vì sao thế ?"
"Ha ha. . . . . . Còn không phải là muốn nói một chút chuyện mới nhất cùng các ngươi ư, chẳng lẽ các ngươi không hiếu kỳ sao?" - Nàng nói xong, nhíu mày đầy thâm ý.
Mọi người nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Hiên Viên Ngạo ở bên cạnh nàng, không phải chứ, ngay trước Tam vương gia mà kể chuyện xưa, lá gan của Vũ Văn Lão Nhị này có phải quá lớn rồi hay không ? Mặc kệ hắn gan lớn, bọn họ còn chưa muốn ૮ɦếƭ a!
Quan sát thấy sắc mặt Hiên Viên Ngạo như băng hàn kia, không hẹn mà cùng mở miệng nói: "Không hiếu kỳ!"
Sặc, mỗ nữ ᴆụng nhằm cây đinh (vấn đề không thuận theo ý), sắc mặt giận dữ quay đầu nhìn Hiên Viên Ngạo, đều do hắn đi theo ra ngoài, ảnh hưởng đến nguồn thu của nàng, tức ૮ɦếƭ nàng!
Hắc hắc. . . . . . Chỉ là thật may, nàng rất thông minh, trước khi ra cửa đã cùng cái tên khốn này nói kỹ càng, không cho phép can thiệp nàng!
Chỉ thấy mỗ nữ hướng về phía mọi người, cười híp mắt mở miệng nói: "Các ngươi không hiếu kỳ ư? Nhưng Vương Gia thật tò mò ! Hắn nói hắn muốn biết tại hạ kể chuyện xưa cụ thể là như thế nào, có phác họa thành công tâm lý hoạt động vô cùng hoàn thiện của Vương Gia hay không, cho nên mới phải mặt dày mày dạn cầu khẩn tại hạ mang hắn ra ngoài, các ngươi thật không muốn nghe sao ?"
Mặt dày mày dạn cầu khẩn nàng sao ?
Mọi người bị lời này của nàng làm cả kinh, nga cả hô hấp cũng quên luôn, Tiểu Nguyệt càng thêm kích động, có một loại cảm giác muốn quay đầu trốn chạy!
Gân xanh trên trán Hiên Viên Ngạo nổi lên ầm ầm, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt kia, đang lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam treo lên mặt nụ cười sáng lạn quay đầu lại, sắc mặt mỗ Vương Gia lập tức cứng đờ, nhớ lại lời nói của Thẩm Lãng Phàm, không nên chọc nữ nhân tức giận, rồi sau đó miễn cưỡng ẩn xuống tức giận trong mắt, gắn gượng chống đỡ lấy khuôn mặt tươi cười mà nhìn nàng.
Lần này ánh mắt mọi người đều sợ hãi rồi, bọn họ nhìn thấy cái gì vậy ? Nhìn thấy Tam vương gia cười nha ! Mặc dù nụ cười đó có chút. . . . . . Không, là cực kỳ gượng ép, nhưng quả thật chính là cười!
Không thể nào ? Tam vương gia nghe thấy loại lời nói đó mà không tức giận sao ? Chẳng lẽ Vũ Văn Lão Nhị đó nói là sự thật, Tam vương gia thật muốn biết hắn nói cụ thể là như thế nào ư ? Còn mặt dày mày dạn cầu khẩn nữa ? !
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Ngạo làm bộ khuôn mặt tươi cười muốn ૮ɦếƭ kia, ở trong lòng cười gian một tiếng, mặc dù nàng không biết Hiên Viên Ngạo khác thường như vậy là vì cái gì, nhưng rõ ràng đối với nàng không có bất kỳ điểm xấu nào, hơn nữa nàng nên nắm lấy thời cơ, hảo hảo lợi dụng một phen mới đúng!
"Vậy. . . . . . Vũ Văn huynh sẽ nói cho chúng ta một chút chứ ?" - Một nam tử co rúm lại đề nghị, nhưng trong lòng mơ hồ có chút không chắc, cũng không biết cái vẻ mặt kia của Tam vương gia rốt cuộc là có ý gì, rốt cuộc là thật sự không có ý kiến, hay là giả vờ?
Theo nguyên tắc mà nói, nam nhân bình thường cũng không trả lời nên có loại ( mong muốn ) kỳ quái mới đúng a! Dù thật sự có ý nghĩ này, cũng sẽ không biểu lộ ở trước mắt người đời chứ ?
"Được !" - Vũ Văn Tiểu Tam đang chờ những lời nói này, vui sướng hài lòng đi qua, tìm băng ghế rồi ngồi xuống.
Tiểu Nguyệt đưa mắt quan sát bóng lưng của nàng. Tiểu thư, có phải cô điên thật rồi phải không ? Không sợ ૮ɦếƭ cũng không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của Vương Gia đến cực hạn như vậy chứ?
Mọi ngườiđều do do dự dự không biết như thế nào cho phải, mặt Tam vương gia có vẻ Hàn Băng, thật sự là khó có thể khiến cho người ta tin tưởng hắn thật sự tò mò về việc này, nhưng dựa vào tác phong ngày thường của Tam vương gia, nếu thật sự có ý kiến, chắc chắn sẽ không nói một lời mà đứng đợi ở bên cạnh như vậy.
Trong lòng của bọn họ vô cùng rối rắm! Đây chính là cơ hội duy nhất để cứu vớt mình, làm sai sẽ là vạn kiếp bất phục, cho nên bọn họ buồn bực tới cực điểm!
Hiên Viên Ngạo thấy Vũ Văn Tiểu Tam ngồi xuống, cũng bước đi thong thả đến gần, ngồi ở bên cạnh nàng, lần này quậy đến mọi người càng không thể có lựa chọn nào khác!
"Còn đứng ì nhìn cái gì ? Tới đây mau !" - Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì nhìn bọn họ.
Híc, mọi người tiếp tục sợ hãi mà xem xét Hiên Viên Ngạo, đang lúc này, nam tử khẽ mở ra môi mỏng lạnh lẽo: "Các vị thật sự rất muốn nghe sao ?"
Không hẹn mà cùng rụt cổ một cái, lòng tràn đầy rối rắm nhìn Hiên Viên Ngạo, suy nghĩ một chút, không hẹn mà cùng gật đầu một cái, chợt nhìn thấy sắc mặt nam tử trong nháy mắt trở nên khó coi, vì vậy vội vàng không hẹn mà cùng lắc đầu một cái !
Lỗ mũi Vũ Văn Tiểu Tam phun ra khí, hết sức bất mãn uốn éo cái đầu, Hiên Viên Ngạo lại bắt buộc mình kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười gượng gạo. . . . . .
Vì vậy mọi người lại lần nữa gật đầu một cái, chợt nhìn thấy sự tức giận trong mắt của người kia giống như mưa to gió lớn, vậy là sau đó lại lắc đầu thật nhanh. . . . . .
Trời ạ, rốt cuộc muốn bọn hắn phải làm thế nào chứ ? Cổ của bọn họ cũng sắp gãy rồi ! Rốt cuộc là Tam vương gia có ý gì đây ? Ai có thể phát thiện tâm chỉ điểm một chút cho bọn họ không ?
"Các ngươi rốt cuộc là muốn nghe hay không muốn nghe hả ?" - nét mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy vẻ giận dữ, khốn kiếp, vừa gật đầu vừa lắc đầu, một đám bệnh thần kinh!
"Bổn vương nghe nói hôm nay đại nho đương thời Công Tôn Diệp sẽ giảng giáo, các vị cũng không có hứng thú đi nghe qua sao ?" - Lạnh lẽo mở miệng, ánh mắt rét căm quét về phía mọi người.
Bọn họ lập tức hiểu ý, bèn mở miệng: "Ai ui, chuyện quan trọng như vậy, chúng ta suýt nữa thì quên mất! Đa tạ Tam vương gia nhắc nhở, các huynh đệ, đi thôi, đi thôi, đi trễ sẽ không chiếm được vị trí tốt đâu !"
"Đúng vậy ! Thật đa tạ Tam vương gia chỉ điểm !" - Có một người đáp lời.
"Này. . . . . ." - Vũ Văn Tiểu Tam cố gắng giữ lại.
Nhưng mọi người đều bỏ rơi không ngó tới nàng, trực tiếp cùng nhau nghiêng đầu sang chỗ khác mở miệng: "Vũ Văn huynh, sau này còn gặp lại, sau này còn gặp lại!"
Tiếp đó, một nhóm người cực kỳ bi thương, trước ánh mắt nhìn soi mói của Vũ văn Tiểu Tam, lục tục rời khổi Vân Trung Thành. . . . . .
Chờ mọi người đều đi hết sạch, mỗ nữ giận quay mặt sang: "Vương Gia, ngươi thế này là có ý gì hả ?"
Hiên Viên Ngạo quay đầu, nét mặt không đổi mở miệng: "Không có gì ý hết, Bổn vương cũng chỉ là tốt bụng nhắc nhở bọn họ thôi, điều này cũng nói rõ chuyện xưa của vương phi không có sức quyến rũ lớn bằng việc dạy học của tiên sinh Công Tôn Diệp, cho nên Bổn vương đề nghị vương phi về sau nói nhiều chuyện có ý nghĩa tiến bộ một chút!"
"Vương Gia, ngài thật là một người thiện lương, đã nhớ nhắc nhở bọn họ ! Chỉ là bổn vương phi biết, ở kinh thành Tây Giao có một rừng cây, bên trong rất nhiều sâu, hơn nữa đều ngụ ở trên cây trong chỗ sâu, vô cùng cần người tốt giống như Vương Gia vậy, đến đó phục vụ cho những cây to kia! Vương Gia nếu rãnh rỗi có thể đi qua nhìn một chút, giúp đỡ Gi*t côn trùng, coi như là làm việc thiện !" - Vũ Văn Tiểu Tam cắn răng nghiến lợi mở miệng.
Lời này vừa rơi ra, Hiên Viên Ngạo bề ngoài mặt tuy là khôngcó vẻ gì, nhưng gân xanh trên trán đã làm bại lộ tâm tình của hắnmột cách rõ ràng! Tiện nhân này, được voi đòi tiên, nếu không phải lời nói Thẩm Lãng Phàm còn ở bên tai, hắn không thể không làm thịt nàng!
Do dự một hồi lâu, mỗ Vương Gia hẳn là cứng rắn che giấu cơn giận của mình, làm bộ như không nghe thấy lời của nàng..., nỗ lực bình phục lửa giận trong lòng mình, rồi sau đó lạnh giọng mở miệng: "Nếu mọi người đi, chuyện xưa cũng nói không được, vương phi còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này sao?"
"Hừ !" - Mỗ nữ nặng nề hừ lạnh một tiếng, cắn răng nghiến lợi đứng lên, sải bước đi ra ngoài cửa.
Hiên Viên Ngạo đáng ૮ɦếƭ này, luôn đối nghịch cùng nàng ! Thật là tức ૮ɦếƭ nàng! Nàng thật hy vọng lập tức bộc phát một cuộc chiến tranh, sau đó cái tên khốnnày bị phái đến chiến trường Gi*t địch, qua tám năm mười năm hãy trở về nữa! Không đúng, là tốt nhất đừng chớ trở lại nữa!
Đi xuống lầu một, lại thính tai nghe được tiếng mọi người đối thoại: "Ai, các ngươi biết không, hôm nay Long Diệu công chúa đến phủ Hi Vương cầu kiến, nhưng bị chặn ở ngoài cửa!"
"Thôi đi, đây là cái chuyện tình khó lường, hi Vương Gia của chúng ta dám chặn cả Thanh Loan nữ hoàng ở ngoài cửa, một công chúa nho nhỏ thì tính là gì !" - Lại một âm thanh của người khác vang lên.
Mỗ nữ nghe thấy, tâm tình cực tốt! Thương Thương quả nhiên không làm cho nàng thất vọng, nhìn sang Hiên Viên Ngạo, không nhịn được lườm hắn một cái, rồi sau đó tùy tiện chọn cái bàn ở lầu một rồi ngồi xuống, vểnh tai tiếp tục nghe.
Mọi người nhìn thấy Hiên Viên Ngạo, cùng nhau đứng dậy hành lễ: "Tam vương gia!"
Hiên Viên Ngạo nhàn nhạt gật đầu một cái, ngồi ở bên cạnh Vũ Văn Tiểu Tam.
Hắn đương nhiên không bỏ qua đám người đó đàm luận đến hoàng thúc chặn hai nữ nhân ở ngoài cửa thì khóe môi nữ nhân này thoáng hiện nụ cười, mơ hồ cũng có thể đoán được nàng ở lại là muốn thám thính những thứ gì. Cũng là bởi vì thấy được, đoán được, cho nên trong tim của hắn mới thấy ngổn ngang trăm mối! Nói không rõ là cảm giác gì, nhưng mà cực kỳ khó chịu!
Mọi người thấy vẻ mặt của hắn không có ý gì, vì vậy yên tâm quay đầu đi ăn ăn uống uống, lá gan lớn đến đâu thì cũng không còn lớn tiếng nghị luận nữa, dù sao có thân vương một nước ở chỗ này, bọn họ lo lắng nhỡ nói sai một cái, đột nhiên bị kéo ra ngoài chém!
Vũ Văn Tiểu Tam ngồi nửa ngày, cũng không còn nghe tiếng nghị luận của bọn họ truyền đến nữa, dứt khoát quay đầu, bộ dáng hiếu kỳ mở miệng: "Hai vị huynh đài, các ngươi mới vừa nói là thật hay giả vậy? Hi Vương Gia thật sự chặn cửa với Long diệu công chúa và Thanh Loan nữ hoàng ? Đây là cái chuyện gì vậy ? Sao ngay một chút tiếng gió tiểu đệ cũng chưa từng nghe được vậy ?"
Những người kia nhìn nàng, rồi lại ngó ngó Hiên Viên Ngạo ở bên người nàng. thấy trên mặt Tam vương gia cũng không có vẻ không thích, mà cái nam tử mặc áo trắng lại cùng Tam vương gia ngồi cạnh nhau, nếu có thể bợ đỡ được, dĩ nhiên là có hi vọng thăng quan phát tài rồi, vì vậy hết sức nhiệt tình mở miệng: "Chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay !"
"Long diệu công chúa đó mang theo cả đám thị tỳ, nói là tự tay vì Hi Vương Gia chúng ta làm đồ ăn sáng, nhưng Hi Vương Gia chỉ sai người quăng ra một câu nói, nói là hắn đã ăn rồi, không làm phiền đến Long diệu công chúa. Tiếp đó liền đóng kín đại môn, haizz, công chúa của một nước tự mình nấu canh, ngay cả cửa Hi Vương Gia cũng không cho nàng vào !"
Người kia nói suy nghĩ đáy mơ hồ có chút tốt sắc, hi Vương Gia là Thân Vương của đế quốc Hiên Viên bọn họ, công chúa nước khác sống ૮ɦếƭ theo đuổi hắn như vậy, còn không nể mặt nàng ta, tự nhiên bọn họ cũng theo đó mà có mặt mũi vô cùng!
Vũ Văn Tiểu Tam lại có chút phiền muộn nhíu nhíu lông mày, trong bụng thấy áp lực bội phần !
Sau đó, người nọ lại mở miệng: "Còn nữa, sáng sớm Thanh Loan nữ hoàng cũng chạy tới, nói là biết Hi Vương Gia thích thu thập bảo vật trân quý, đúng lúc nàng có một khối ‘Liệt Diễm tinh thạch’, muốn tặng cho Hi Vương Gia. . . . . ."
Nói tới chỗ này, những người khác hít vào một ngụm khí lạnh! Cái gì mà đúng lúc có được chứ, rõ ràng chính là. . . . . . Liệt Diễm tinh thạch là bảo bối như thế nào chứ, Thanh Loan nữ hoàng này thật không tiếc lòng!
Thấy tiếng hít sâu liên tiếp của bọn họ, Vũ Văn Tiểu Tam vặn mày lên tiếng: "Liệt Diễm tinh thạch rất đáng tiền sao?"
Mọi người nhìn nàng giống như đang nhìn kẻ ngu ngốc, đây không phải là nói nhảm sao?
"Không thể nào ? Ngay cả Liệt Diễm tinh thạch mà cũng không biết ? Đâu chỉ là đáng tiền a! Căn bản là vô giá! Ngay cả mua một tòa núi vàng cũng đủ !" - Người nọ không dám tin nhìn cái kẻ Vũ Văn Tiểu Tam ngu ngốc kia.
Những lời này không có nửa điểm phóng đại, bởi vì ở Phiếm Đại Lục có ba món khoáng thế trân bảo, một là"Diều minh" , một cái là"Quân Tử Kiếm", cuối cùng chính là "Liệt Diễm Tinh", ba món bảo vật giá trị không thể đo lường!
"Diều Minh" chính là quốc bảo của đế quốc Dạ Mị, "Quân Tử Kiếm" là quốc bảo của đế quốc Hiên Viên, mà "Liệt Diễm tinh" tự nhiên cũng là quốc bảo của đế quốc Thanh Loan!
"Này sau đó thì sao ?" - Danh quý vậy sao ! Vũ Văn Tiểu Tam cảm giác phiền muộn trong lòng càng sâu thêm!
"Ha ha. . . . . . Sau đó Hi Vương Gia phái người ra ngoài, thu nhận quà tặng, nhưng vẫn không mở cửa cho người đi vào! Ha ha ha. . . . . ." - Người kia nói cười đến vô cùng rực rỡ, Hi Vương Gia làm chuyện này thật là khiến người ta sùng bái!
Khoáng thế trân bảo cũng thu, nhưng vẫn không cho người đi vào, chắc hẳn Thanh Loan nữ hoàng suýt nữa giận điên lên!
Vốn cho là hắn nói xong, sẽ thấy nam tử mặc áo trắng kia cũng giống như hắn, vui vẻ cười lên, lại phát hiện nàng có vẻ không quá vui mừng, chào cũng không chào, đứng lên đi ra cửa. . . . . .
Hiên Viên Ngạo đi theo phía sau, mơ hồ không đoán ra nổi ý tưởng của nàng. Nàng mất hứng hắn đã nhìn ra, nhưng lý do mất hứng là gì đây ? Hoàng thúc không thể không gặp các nàng ấy sao ? Tâm tư của nữ nhân này thật khiến người suy nghĩ không ra!
Đi lên trước, sóng đôi ngang hàng với nàng, nhìn rõ ràng nửa gương mặt cúi thấp của nàng: "Vương phi sao thế ?"
Vũ Văn Tiểu Tam phiền não xoay đầu: "Ngươi mù hả, không nhìn thấy ta đang buồn bực sao ? Nói ít mấy câu không ai nói là ngươi bị câm đâu !" - Sau khi nói xong, thở phì phò sải bước đi về phía trước. . . . . .
Mỗ Vương Gia đứng lại tại chỗ, hung hăng cắn răng, siết chặt nắm đấm, nỗ lực khắc chế lửa giận trong lòng mình, sau khi hô hấp bình thường lại giẫm chận đuổi theo bước tiến của nàng, đồng thời ở trong lòng nhắc nhở mình không cần nổi giận, ngàn vạn lần không được nổi giận, nếu không hôm nay hắn mất trắng công cả ngày nhịn nàng!
Tiểu Nguyệt nhìn sắc mặt của Hiên Viên Ngạo, sợ sệt nuốt nước miếng. . . . . .
. . . . . . Trước cửa Tam vương phủ, thị vệ nhìn mấy người đi về phía vương phủ, vương phi thở phì phò đi ở phía trước, mặt Vương Gia. . . . . . thật không nói rõ được, sắc mặt xanh mét còn có ẩn hàm nụ cười quái dị đi theo bên cạnh vương phi, thân thể của thị tỳ thân cận vương phi thì co rúm lại, đi theo sau lưng bọn họ.
Đây là tình huống gì chứ ? Vương Gia chọc giận vương phi ? Còn cái vẻ mặt kia của Vương Gia là gì vậy ? Rốt cuộc vui mừng hay là tức giận?
Bước vào vương phủ, mỗ nữ chào cũng không chào, cứ mải tự suy tư, vặn đôi long mày thanh tú trở về phòng.
Mà Hiên Viên Ngạo có chút do dự, quay ra nói với người hầu: "Đến đệ nhất thiên hạ trang xin mời Trầm Công Tử tới đây!" - Rồi sau đó giẫm chận đi ra, trở về thư phòng. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam mặt mày phiền não ngồi ở trong phòng của mình, Tiểu Nguyệt mím mím môi, vốn chuẩn bị hỏi han nàng một chút, nhưng chợt nhớ tới trước kia mỗi lần mình hỏi tiểu thư, luôn nhận được đáp án làm cho người ta không nói được lời, nàng do dự một lát, rồi cũng không mở miệng.
Một lát sau, cái người đang rõ ràng phiền muộn đột nhiên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, nhìn nàng: "Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ ngươi tuyệt không tò mò ta đang cảm thấy thế nào sao?"
Sặc. . . . . . sau gáy mỗ thị nữ chảy xẹt một vệt mồ hôi. . . . . .
Kể ra, nàng thật không tò mò chút nào! "Không hiếu kỳ!" - Mặc dù nàng không hiểu tại sao tiểu thư vô duyên vô cố phiền não, nhưng không hiểu cũng không đại biểu là nàng muốn biết!
Uất ức hít mũi một cái, vẻ mặt rất chỉ trích, mở miệng: "Tiểu Nguyệt, ngươi không yêu ta rồi ! Hu hu. . . . . ."
Gì thế ? Tiểu Nguyệt nhất thời cảm giác bước chân có chút suy yếu. Yêu à ? Tiểu thư nhà bọn họ không nói nhầm chứ ?
"Tiểu thư, người làm sao vậy ?" – Đầu đầy mồ hôi, im lặng mở miệng.
"Hì hì, ta biết ngay Tiểu Nguyệt nhà chúng ta vẫn là yêu ta mà ! Ngươi nghe chưa, hôm nay ở trong khách sạn bọn họ nói. . . . . ." – Nét mặt Vũ Văn Tiểu Tam có vẻ rối rắm.
"Nghe rồi !" - Nàng cũng không phải là người điếc mà ! - "Nhưng vậy thì thế nào ạ ?"
"Áp lực lớn nha!" - Mỗ nữ thở dài một hơi, mặt như đưa đám, nằm dài ở trên bàn, "Ta không biết nấu cơm, cũng không có trân bảo hiếm thấy gì có thể đưa cho Thương Thương, thậm chí ngay cả Thương Thương thích thu tập trân bảo cũng không biết, híc híc híc . . . . Vậy phải làm sao bây giờ a !"
Tiểu Nguyệt nhìn chăm chú bộ dạng nửa ૮ɦếƭ nửa sống, mở miệng hỏi thăm: "Tiểu thư, ngươi thật sự rất coi trọng Hi Vương Gia sao?"
"Ừm !" – mỗ nữ rất thành thật gật đầu.
"Sâu nặng cỡ nào?” - Mở miệng lần nữa hỏi thăm.
Vũ Văn Tiểu Tam nhéo nhéo lông mày, suy nghĩ một hồi lâu: "Rất coi trọng! Rất coi trọng!"
"Vậy ngài có thể đi học nấu cơm rồi cũng đưa cho Vô Thương Vương Gia ăn, nghĩ biện pháp thu thập trân bảo đưa cho hắn, sau đó. . . . . ." - Tiểu Nguyệt mở miệng đề nghị, nhưng lời còn chưa nói hết. . . . . .
Mỗ nữ quặm mặt lại, rất là mất hứng ngắt lời nàng: "Đùa gì thế! Nấu cơm ? Ta dù cả đời không có ai muốn, cũng không làm cơm đâu ! Còn nữa ngươi mới vừa nói tới cái gì hả ? Thu thập trân bảo đưa cho hắn ? Ngươi không điên chứ ? Ta thật vất vả thu thập được trân bảo, tại sao phải đưa cho hắn? Nếu hắn thu châu báu của ta rồi chạy theo hồ ly tinh, ta tìm ai khóc đây ?" - Trên gương mặt xinh đẹp rõ ràng đều là vẻ tức giận. . . . . .
Tiểu Nguyệt liếc mắt, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. . . . . . Đây chính là tiểu thư. . . . . . Rất coi trọng sao ? Cái này cũng không khỏi quá coi trọng đi ? !
. . . . . .
Ở thư phòng của Hiên Viên Ngạo, nam tử lạnh lùng kiêu ngạo ngơ ngác đứng ở trước bàn, ánh mắt mê mang, không biết đang nghĩ cái gì nữa.
Một nam tử mặc áo đỏ đi vào: "Ngạo, tìm ta làm gì ?" - Nói xong cũng không đợi hắn mở miệng, tùy ý tìm cái ghế, nghênh ngang đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống.
Thu hồi ánh mắt, quan sát nam tử lôi cuốn có nét mặt mặt xuân phong hả hê, càng cảm thấy vô cùng phiền muộn - "Tìm ngươi giúp một tay giải quyết vấn đề!"
"Vấn đề gì ? Nói một chút coi ? Ta nhất định tri vô bất ngôn !" Dựa vào ghế, cà lơ phất phơ nhìn hắn, trong bụng đã là đoán được hắn muốn hỏi về phương diện nào rồi.
(Tri vô bất ngôn,ngôn vô bất tẫn: không biết không nói, biết thì sẽ nói hết
Vì vậy Hiên Viên Ngạo đem tất cả sự kiện trải qua hôm nay nhất nhất nói ra, Thẩm Lãng Phàm tỏ ra không thể tin được mà nhìn hắn. . . . . .
Chờ âm điệu cuối cùng của Hiên Viên Ngạo rơi xuống, Thẩm Lãng Phàm giựt giựt khóe miệng, trừng mắt: "Ngươi cũng có thể nhịn quá mức như vậy sao ?" - Những lời đó mà cũng có thể nhịn được, Hiên Viên Ngạo này khi nào trở nên rộng lượng như vậy? Còn người Vương phi kia của hắn, lá gan cũng quá lớn đi ?
"Không phải ngươi bảo ta phải nhịn sao ?" - âm thanh lạnh lẽo xen lẫn nồng nặc tức giận.
Híc, bảo hắn nhịn, nhưng không bảo hắn cái gì cũng nhẫn nãi nha? thời điểm lời nào nên nói thì phải nói chứ, khoan đã. . . . . ."Nếu như mà ta không bảo ngươi nhịn, ngươi sẽ làm gì hả ?"
Mỗ Vương Gia vặn lông mày suy tư một lát, sau đó nói thật: "Bổn vương sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng!"
"Híc, vậy ngươi cứ chịu đựng đi !" – Lau lau mồ hôi trán, cái tên đần này không khỏi cũng quá bạo lực đi? Đối đãi với nữ nhân tuyệt không dịu dàng, được rồi, hắn thừa nhận nếu có nữ nhân nào giống mỗ nữ đối xử với hắn như vậy, hắn cũng không dịu dàng tiếp được!
"Nhìn tình huống chính là nàng thích hoàng thúc của ngươi rồi, hơn nữa còn là tương đối thích. Ngạo, đường tình này của tiểu tử nhà ngươi có chút khó đi nha!" - Lắc lắc cây quạt, làm ra phán xét.
Hiên Viên Ngạo cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Bổn vương biết !" - Ngươi tốt nhất không cần nói nhảm nữa ! Những lời này ẩn giấu ở trong lòng, chưa nói ra.
Nhưng mà quan hệ huynh đệ đã nhiều năm như vậy, Thẩm Lãng Phàm há có thể không đoán ra trong lòng của hắn cất giấu những thứ gì sao ?
"Được thôi, được rồi, không nói nhảm, bây giờ ngươi đâu rồi, hoặc nghĩ biện pháp để cho nàng coi trọng ngươi hơn, hoặc là nghĩ biện pháp để cho nàng nảy sinh ra khúc mắc trong lòng với hoàng thúc của ngươi!"
"Ngươi bảo Bổn vương gian lận ở phía sau sao ?" - Nhíu nhíu lông mày, có phần không thể tiếp nhận được đề nghị của hắn. Hiên Viên Ngạo hắn từ trước đến giờ Quang Minh Lỗi Lạc, loại chuyện táy máy tay chân sau lưng như vậy, hắn làm không được!
Thẩm Lãng Phàm trừng mắt, nhìn tên gia hỏa tự cho là thanh cao kia, dường như ở thời điểm đánh giặc, trên chiến trường cũng sử dụng qua không ít ám chiêu đi ? Chẳng lẽ đó không phải là gian lận ở phía sau lưng ? Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không đem lời này tới chèn ép người ta: "Ta không có ý đó ! Không bảo ngươi chơi cái ám chiêu hèn hạ gì, nhưng ngươi có thể đem sự thật thổi phồng lên!"
Nam tử lạnh lùng kiêu ngạo nhíu nhíu lông mày, tựa như suy nghĩ lời này có thể thực hiện được, rồi sau đó này lông mày lại giãn ra, nhìn chăm chú Thẩm Lãng Phàm, người này không hổ là cao thủ tình trường!
Nhìn tên gia hỏa có vẻ đã được khai thông, Thẩm Lãng Phàm duỗi cái lưng dài mỏi nhừ, rồi sau đó mở miệng phát biểu: "Ngạo, ngươi thật sự coi trọng vương phi của ngươi à ? Cảm giác mối tình đầu như thế nào hả ?" – Dứt lời, đầy mập mờ nhíu mày, trong mắt đều là vẻ hài hước. . . . . .
Không nói chuyện nói, cái tên đầu gỗ này không phải đều chẳng thèm ngó tới nữ nhân, chỉ đem họ ra phát tiết chút Dụς ∀ọηg thôi sao ?
Đột nhiên động tình một cái thì đạt tới cái loại đức hạnh này, thật đúng là làm cho hắn khó thích ứng!
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Hiên Viên Ngạo lại có điểm hơi đỏ lên, ánh mắt chừng như phiêu du đờ đẫn, dáng vẻ ngượng ngùng nhìn hắn.
Khóe miệng Thẩm Lãng Phàm kéo xuống, co quắp nghiêm trọng. Được rồi, là hắn tùy tiện, hỏi cái không nên hỏi! Rõ ràng là cũng thân kinh bách chiến ở trên giường rồi, còn làm ra vẻ một bộ dáng Lão Xử Nam vạn năm sao ! Bộ dáng kia của hắn, đủ để cho dã ăn không ngon vài ngày! "Vương Gia, rõ ràng là ngài không thích Phượng Phi Yên, tại sao còn nhận lấy quà tặng của nàng ?" - Liên Sương có chút khó hiểu mở miệng, “thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”(1), năm đó Vương Gia nhà bọn họ có được"Phượng Minh tranh", vì ngại phiền toái liền trực tiếp ném cho Hoàng đế của đế quốc Dạ Mị, mà “Liệt Diễm tinh" lại không có tác dụng gì, tại sao Vương gia phải nhận lấy ? Hơn nữa còn là gióng trống khua chiêng nhận lấy!
"Có quà tặng vì sao không thu ?" - Ôn hoà mở miệng, “Liệt Diễm tinh” là một khối tinh thạch màu đỏ, có một chút ánh sáng chiếu ở phía trên sẽ tỏa sáng lấp lánh, chói mắt ! Kỳ diệu là đông ấm hạ mát, hơn nữa buổi tối có thể sáng lên, khi màn đêm buông xuống có thể sử dụng như ngọc phát sáng.
Thật ra thì cũng không thể coi là có tác dụng to lớn gì, muốn so sánh với "Phượng Minh tranh" và "Quân Tử Kiếm", thì “Liệt Diễm tinh” này căn bản không có khả năng để so sánh, cho nên sự trân quý cũng chỉ vì khắp thiên hạ có một khối đá duy nhất này thôi.
Liên Sương nghe lời của hắn, mơ hồ có chút im lặng, lý do này thật. . . . . . Có cần phải qua trả lời qua loa với hắn như vậy không ?
Nhìn hắn rõ ràng là có vẻ không tin, khẽ cười một tiếng: "Có lẽ Tam nhi sẽ thích !" - thiên hạ đều biết Liệt Diễm tinh đẹp, là trân bảo tuyệt thế mà mỗi nữ tử đều tha thiết ước mơ, có lẽ nha đầu kia cũng thích ! Hơn nữa khối tinh thạch này đông ấm hạ mát, đeo ở trên người cũng rất thoải mái.
Híc. . . . . . Tam vương phi sẽ thích sao ?
"Vương Gia, Thanh Loan nữ hoàng đưa đồ, ngài lại đưa cho tam vương phi hình như có điểm không thích hợp thì phải ?" - Liên Sương hỏi ra sự khốn hoặc của mình. Tam vương phi đó cũng không giống như người có thể dễ thuyết phục, Vương Gia một lòng chân tình, nhưng vô cùng có khả năng sẽ bị bới móc!
"Sẽ không !" - Hắn rất chắc chắn, bởi vì nha đầu kia thích tiền muốn ૮ɦếƭ đi được, nếu hắn không tịch thu, nàng mới có thể mắng hắn là ngu xuẩn, đây cũng là một trong những nguyên nhân để hắn nhận lấy quà tặng.
Nói tới chỗ này, từ cửa lại vang lên một âm thanh mềm mại nhu nhu lại xen lẫn tức giận: "Hoàng thúc, người quá độc ác!"
Liên Sương nhìn sang Hiên Viên Triệt, có chút chột dạ: "Thất vương gia, ngài quay về từ hoàng cung hả ?"
Hiên Viên Triệt trừng mắt liếc hắn một cái, rồi tiếp tục hung hăng căm tức nhìn Hiên Viên Vô Thương!
Nam tử tuyệt mỹ quay đầu lại, nhìn nhìn cái gương mặt như mặt con nít đang giận dữ kia: "Không phải đã quay về rồi sao? Còn nói cái gì vậy hả?"
Ặc, sắc mặt Hiên Viên Triệt lập tức cứng đờ, đúng là hắn đã quay về, nhưng mà lạy hoàng thúc ban tặng, hắn sẽ phải lập tức rời đi ! Nếu không phải sợ tam hoàng huynh cũng ném hắn đến chỗ mẫu hậu, hắn thật hận không được dời đến tam vương phủ để quyến rũ hoàng tẩu một phen, khiến hoàng thúc ăn chút dấm chua thật ngon ! Thật là tức ૮ɦếƭ hắn!
"Hoàng thúc ! chúng ta có quan hệ tốt như vậy, mà sao người không có nhân tính, tự nhiên hại ta!" - Sáng sớm hắn đã bị mẫu hậu gọi tới, kể rằng hoàng thúc phái người nói cho bà biết, Hiên Viên Triệt hắn mấy ngày nay ở trong vương phủ đều nghĩ tới chuyện thành thân, cần phải lập tức cho hắn cưới vương phi ! May mắn là hắn cơ trí, cố tình làm vẻ khổ sở với mẫu hậu, nói là không biết chọn người nào được, khiến mẫu hậu cho hắn mấy ngày cân nhắc, hắn mới thành công chạy trở về.
"Thế nào ? Không muốn đi rồi hả ?" - Nhẹ giọng mở miệng, lại làm cho cả người nào đó đang giận dữ trở nên run rẩy.
Sắc mặt Hiên Viên Triệt lập tức cứng đờ, lúc này thu lại vẻ mặt đằng đằng tức giận, chầm chậm nắm chặt bọc quần áo trong tay, cực kỳ thành thật xoay người, một bộ dạng ‘Gió hiu hiu hề. nước sông Dịch lạnh ghê’(2), đeo túi xách chuẩn bị rời đi. . . . . .
Hắn không thể chọc giận hoàng thúc nữa, nếu không hoàng thúc nổi giận không để cho hắn đi, hắn tuyệt đối trốn không thoát ! Mẫu hậu nhất định sẽ cho hắn xem rất nhiều phi tử, giống như đối đãi với đại hoàng huynh năm đó! Hắn tuyệt không muốn kết hôn, cho nên hắn lập tức phải đi, chạy càng xa càng tốt!
Đợi bóng lưng biến mất ở trước mắt, Hiên Viên Vô Thương, Liên Sương nhìn nửa bên mặt tuyệt mỹ của hắn, rồi mở miệng: "Vương Gia, Thất vương gia có hiểu nỗi khổ tâm của ngài không ?"
Hiện tại thế cục rung chuyển, tình hình trong triều cũng cực kỳ phức tạp, triều thần đứng ở hai bên hoàng thượng và Thừa Tướng càng đấu khí thế càng hừng hực, đồng nghĩa cũng xuất hiện không ít nhân vật chính trị bị hy sinh, không ai biết được người bị dính vào sẽ là người nào, lần này Vương Gia hành động như vậy cũng chỉ vì để Thất vương gia cách xa những thứ phân tranh này.
"Có hiểu hay không thì hắn đều phải đi !" – Mặc thân là hoàng đế, thân bất do kỷ. Ngạo và Mặc cùng nhau bảo vệ mảnh giang sơn này, cũng không thể không lâm vào tranh giành quyền thế. Mà hắn, vốn có thể cô độc một thân một mình, khước từ cơ hội buông bỏ để làm một Vương Gia nhàn tản.
Cho nên hiện nay cũng chỉ còn lại có Triệt thôi.Dưới sự bảo vệ của bọn họ, Triệt cố ý tiêu dao tự tại nhiều năm, hiện nay cũng không có gì bắt buộc có thể cuốn hắn vào cái vũng bùn này, chú cháu bọn họ, dù sao cũng phải có người có thể làm một người bình thường, tiếp tục sống sót giống như một người bình thường!
Liên Sương nhìn nửa bên gò má của hắn, không nhịn được hỏi ra suy nghĩ trong nội tâm: "Vương Gia, ngươi hối hận không ?" - Hối hận vì người để bản thân cuốn vào những phân tranh đó, hối hận từ một Tiên Nhân không tranh quyền thế, mỉm cười nhìn hoa nở hoa tàn trước sân, biến thành ác ma lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn!
Không sai, chính là ác ma ! Ở trong mắt rất nhiều người, Vương Gia nhà bọn họ so với ma quỷ còn đáng sợ hơn !
Nhưng cái Vương Gia bỏ ra, cùng những hy sinh hắn đang làm, trong mắt người đó, thế nhưng lại trở thành chướng ngại !
Có hối hận không ? Nam tử tuyệt mỹ khẽ nhíu đôi lông mày kiếm, dường như suy nghĩ quay trở về nhiều năm trước. . . . . . Trong mắt lóe lên tâm tình phức tạp cùng khổ sở, cuối cùng, khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt mở miệng: "Không hối hận ! Nếu không như thế, Bổn vương lấy cái gì để bảo vệ Tam nhi ?"
Đúng, trước kia hắn từng ăn năn, cũng từng hận qua ! Nhưng mà sau khi gặp được nha đầu kia, hắn cảm thấy sâu xa bên trong, tất cả những gì mình đã làm, cũng không phải vì những kẻ vẫn sỉ nhục, coi hắn là cái đinh trong mắt người, mà là vì để cho mình có đầy đủ năng lực, để bảo vệ nữ nhân mà hắn yêu, không để cho Tam nhi của hắn bị bất luận kẻ nào khi dễ!
Giờ khắc này, Liên Sương thật lòng thấy may mắn cho hắn, tuy nói hắn cũng thường xuyên không chịu nổi tam vương phi đó, nhưng có thể cởi ra nút thắt trong lòng của Vương Gia, quả thật đã khiến hắn cảm kích!
Đã nhiều năm rồi, Vương Gia vẫn sống ở trong khổ sở, tam vương phi ấy khiến nụ cười trên mặt Vương Gia trở nên nhiều hơn, cũng chân thật hơn, Vương Gia bây giờ mới giống một người bình thường !
Nghĩ tới đây, không hề rối rắm vì chuyện này nữa: "Vương Gia, thật ra thì Thất vương gia cũng không còn nhỏ !" – Đúng thế, Thất vương gia đã 22, cũng nên tiếp xúc vài chuyện, vẫn sống dưới sự bảo vệ của Vương Gia, hoàng thượng và Tam vương gia, đối với hắn mà nói chưa chắc đã tốt!
"Bổn vương biết ! Cho nên để hắn đi, chủ yếu là bởi vì không muốn hắn không có việc gì lại xuất hiện trước mặt Tam nhi, giả trang đáng yêu, lại còn gây thêm phiền toái ở sau lưng Bổn vương!" - Hiên Viên Vô Thương nói xong, gương mặt tuyệt mỹ kia đều là những tính toán phiền não.
Liên Sương mím mím môi, im lặng quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ, hắn quả nhiên không nhầm, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất!
. . . . . .
Kìa, cái người đã chạy thật xa, trên gương mặt non trẻ tinh xảo treo lên một nụ cười xán lạn, sao hắn không hiểu tâm tư hoàng thúc và hoàng huynh cơ chứ, chỉ là hắn không còn bé nữa, hắn cũng muốn vì bọn họ đảm nhận một phần trách nhiệm, nhưng nếu bọn họ tạm thời không cần, vậy hắn cứ ra đi tiêu sái thì hơn. Nhưng hắn không biết là, lần này rời đi, khiến cho hắn vấp phải. . . . . . Chỉ có thể nói hắn sẽ thảm hại cả đời!
. . . . . .
(1) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội xuất phát từ Xuân thu tả truyện (hoàn công mười lăm): Ngu Thúc có một khối ngọc quý, Ngu Công muốn nhận được, Ngu Thúc ban đầu không chịu. Sau đó, Ngu Thúc vì thế mà cảm thấy hối hận, nói: ‘Mọi người có câu ngạn ngữ: “người bình thường vốn là không có tội, nhưng bởi vì có ngọc quý mà đắc tội’, cho nên đã đem ngọc quý hiến tặng cho Ngu Công. Song, Ngu Công lại tới yêu cầu lấy bảo kiếm của Ngu Thúc. Ngu Thúc nói: "Người này thật sự là lòng tham không đáy. Như thế, sẽ mang đến cho ta họa sát thân !" - Cho nên đem binh tấn công Ngu Công. Ngu công đành bỏ trốn tới Cộng Trì. Đoạn truyện này, Ngu thúc bởi vì lo lắng tham tài sẽ xảy ra mối họa, cho nên dâng ra ngọc quý; nhưng, Ngu Công chiếm được ngọc quý lại không biết thỏa mãn, cuối cùng bởi vì lòng tham không đáy mà đưa tới tai hoạ. Do đó câu nói "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" nghĩa là người bình thường thì không sao nhưng vì tham tài mà thành ra có tội, khuyên ta không nên tham lam.
(2) “gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê,tráng sĩ một đi không trở về” - đây là 2 câu thơ Kinh Kha đã ngâm tại bờ sông Dich- biên giới nước Triệu trước khi lên đường ám sát Tần Thủy Hoàng. Câu thơ thể hiện tinh thần quyết tâm ra đi vì lí tưởng của người tráng sĩ, mô tả tư thái của người anh hùng .
Tây Uyển hoàng cung, Long Ngạo Thiên mang theo 乃út, đờ đẫn. . . . . .
Cho đến khi những người bên cạnh mở miệng nhắc nhở: "Thái tử điện hạ!" - Trong lòng buồn bực không dứt, thái tử điện hạ rốt cuộc bị sao vậy ? Hôm nay lúc làm việc, chốc lát lại thần người ra, thái tử tham chính (nắm quyền) gần mười năm, chưa bao giờ có tình trạng này!
Mỗ thái tử lấy lại tinh thần, thở dài một cái, tiếp tục hạ 乃út với đám tấu chương, trong lòng cũng có chút phiền muộn, hắn cũng không biết hắn bị sao, hôm nay cứ chốc lát trong đầu hắn liền xuất hiện âm thanh "Chúng ta thật có duyên" của người nào đó, xem ra hắn thật sự bị hại thê thảm rồi!
Chờ cho hắn và nhị ca thương lượng xong chuyện ௱ôЛƓ Man đế quốc, hắn lập tức sẽ trở về nước, cách xa nơi có nữ nhân kia. Thật sự là quá kinh khủng mà!
. . . . . .
Nguyệt Vô Hạ hung hăng đập một cái lên trên bàn, trên mặt đều là lửa giận hừng hực, ngay sau đó hốc mắt khẽ ửng đỏ, trong con mắt thuần khiết đều là mơ hồ lệ quang! Giận đến độ thân thể hơi run rẩy. . . . . .
Thật ra thì nàng cũng không biết run rẩy là bởi vì tức giận, hay là bởi vì đau lòng. . . . . .
Đại phu cũng có vẻ mặt cũng cực kỳ phức tạp, hôm nay hắn thật không nên tới tam vương phủ khám bệnh, chuyện như vậy, cũng không biết hắn còn đường sống hay không!
"Tiểu thư !" - Thị Kỳ đi lên trước, trước an ủi nàng.
"Bốp!" - Một cái tát hung hăng giáng xuống mặt của nàng ta, "Cút ! Cút cho Bổn cung!" - Nàng tức giận gào thét. . . . . .
Thị Kỳ che mặt của mình, cố nén khóc mở miệng: "Tiểu thư !"
"Bổn cung bảo các ngươi cút! Có nghe thấy hay không ? Biến, tất cả cút ! Cút ra ngoài !" - Nguyệt Vô Hạ hai tay ôm đầu, ngồi xổm người xuống, dựa vào góc bàn kia.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của nàng, đành phải lui ra ngoài, đại phu càng thêm lau lau cái trán đổ mồ hôi, thật nhanh tháo chạy, trong bụng suy nghĩ: hắn lập tức mang theo gia quyến rời bỏ Kinh Thành, đi được càng xa càng tốt ! Chuyện tình của hoàng gia có không ít, nhưng người bình thường biết quá nhiều đều có một con đường ૮ɦếƭ!
Cô gái áo hồng ngồi liệt trên mặt đất, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống. . . . . . Giả! Giả! Tất cả đều là giả! Hắn yêu nàng, hắn dịu dàng vối nàng, đều là giả!
Khó trách thời gian lâu như vậy, mỗi ngày nàng thị tẩm, hàng đêm thừa hoan, bụng cũng không có động tĩnh, còn tưởng rằng là mình có chứng bệnh gì, lại thì ra là mỗi ngày hắn sai người đưa tới bát súp kia! Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên, người hầu bưng chén canh kia xuất hiện ở trước mặt nàng, hắn dịu dàng nói: "Thân thể Hạ nhi yếu ớt, nên bồi bổ thật kỹ!"
Rồi sau đó tự tay đút nàng uống canh, sau đó thì chỉ cần người hầu tới đưa canh, nàng đều cho rằng là hắn quan tâm tới nàng, cho nên luôn một lòng mừng rỡ uống hết, không ngờ đây là “Lạc tử thang” ( thuốc bỏ thai)! Lạc tử thang, sau khi làmhuyện phòng the, uống xong thì có thể tránh thai, nếu dùng thời gian dài, sẽ dẫn đến cả đời vô sinh!
Ngạo ca ca, chàng thật nhẫn tâm! Uổng cho Hạ nhi yêu chàng thắm thiết!
Vươn tay lau khô nước mắt trên mặt, sự sợ hãi cùng đau thương trong đôi mắt thuần khiết đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là tràn đầy hận ý, suy nghĩ lại trước đó vài ngày phụ thân còn nói với nàng, Vương Gia bởi vì yêu nàng, cho nên quyết định tin tưởng phụ thân, cùng đứng về phía phụ thân tham dự mưu phản, xem ra đều là giả!
Đi tới bàn trước, nhấc 乃út lên viết thật nhanh. . . . . .
Một con bồ câu đưa tin từ trong phòng Nguyệt Vô Hạ bay ra, bay về phương hướng phủ Thừa Tướng. . . . . . Nàng không thể để cho hắn phá hủy nhà ngoại của nàng, nếu phụ thân ngã xuống, chỉ sợ sẽ là ngày ૮ɦếƭ của nàng!
. . . . . .
"Vương Gia!" Ám Dạ xuất hiện trước mặt của Hiên Viên Ngạo, lúc này mới phát hiện ra Thẩm Lãng Phàm, bèn gật đầu chào.
"Nói đi!" - bọn Ám Dạ làm việc rất đúng mực, nếu không phải việc gấp, tuyệt đối không thể nào lanh chanh láu táu đi vào trong khi hắn tiếp bạn như vậy.
Ám Dạ lấy ra một ống trúc nhỏ, đưa cho hắn: "Đây là từ bên trong phòng trắc vương phi bay ra ngoài, thuộc hạ nhìn thấy chim bồ câu này liền bắt lại!"
Trên thực tế, mỗi lần trắc vương phi và Thừa Tướng truyền tin cho nhau, ống trúc đều bị hắn chặn lại , giao cho Vương Gia xem, sau đó mới mất công đưa đi một lần nữa, trong quá khứ cũng không lấy được tin tức quan trọng gì. Nhưng hôm nay hắn trông thấy vị đại phu đi vào phòng trắc vương phi, tiếp theo thì nhóm người kia bị đuổi ra, mà nét mặt trắc vương phi có vẻ tàn nhẫn, sau đó thả ra con bồ câu đưa tin này, khiến hắn cảm thấy rất có vấn đề, cho nên hắn mới gấp gáp như vậy chạy tới.
Hiên Viên Ngạo mở ống trúc, từ bên trong lấy ra thuốc sáp , nhẹ nhàng Ϧóþ vỡ, sau đó mở tờ giấy ra. . . . . .
Ngay sau đó, đôi lông mày kiếm kia càng nhíu thật chặt. . . . . .
"Sao vậy?" - Thẩm Lãng Phàm nhìn vẻ mặt hắn tương đối nghiêm nghị, có chút kinh ngạc.
Hiên Viên Ngạo đem tờ giấy đưa cho hắn, không lâu sau, sắc mặt của Thẩm Lãng Phàm cũng có chút sa sầm. Không ngờ Nguyệt Vô Hạ này rất đần, vận số ngược lại không tệ, vậy mà nàng lại chó ngáp phải ruồi phát hiện ra Ngạo đã cấp cho nàng uống loại thuốc kia.
Kể ra thì, chuyện cũng có chút phiền toái!
"Ngạo, ngươi chuẩn bị làm thế nào đây?"
Nhắm mắt suy nghĩ rất lung, một hồi sau, cặp mắt lạnh lẽo kia mở ra, mở miệng với Ám Dạ: "Bắt chước thủ pháp,乃út tích viết một phong thơ, nói cho Thừa Tướng biết mấy ngày gần đây thân thể Nguyệt Vô Hạ khó chịu. Sau đó lại lấy thủ pháp của Thừa Tướng viết một phong hồi âm, chỉ viết ba chữ ‘ đã biết rồi’!"
Ám Dạ gật đầu một cái, cung kính đáp: "Vâng!" sau đó lui xuống. . . . . .
Thẩm Lãng Phàm nhìn nửa bên mặt của Hiên Viên Ngạo: "Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, một ngày nào đó Nguyệt Dịch Thừa và Nguyệt Vô Hạ sẽ gặp nhau, chuyện này liền. . . . . . Đợi chút. . . . . ." - Hắn nói xong thì cặp mắt cợt nhã kia đã híp lại, nhớ lại câu "Nói cho Thừa Tướng biết thân thể nàng gần đây rất khó chịu" của hắn ta . . . . . .
"Cho nên, không giữ lại Nguyệt Vô Hạ được nữa rồi !" - ngữ điệu lạnh lẽo vang lên, trong giọng nói không có chút tình cảm nào.
Thẩm Lãng Phàm khẽ cười một tiếng: "Ngươi cũng thật là độc ác!"
Cặp mắt lạnh lẽo ấy lại quét một vòng nhìn hắn: "Ngươi có chủ ý tốt hơn sao ?"
Nhún vai một cái, cười đến rực rỡ: "Không có !"
"Không có vậy thì câm miệng !" - Một câu nhẹ nhàng nói ra, lại làm cho người ta nghe vô cùng khó chịu!
Khuôn mặt tươi cười cứng đờ, trừng mắt: "Ta đi về trước đây !"
Nói xong cũng không đợi hắn đáp lời, gương mặt treo đầy vẻ tức giận liền đạp bước đi ra ngoài, hắn đường đường Trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, chung quy lại là chịu ăn cục tức! ***! Liệu có phải Thẩm Lãng Phàm hắn đời trước thiếu nợ gã hay không!
. . . . . . "Phu nhân, chúng ta thật phải làm như vậy sao ?" - Thị tỳ mặt mày lo lắng, đứng ở bên cạnh Hoa Mị Ảnh.
"Hừ, không làm vậy,thế thì chẳng phải phụ lòng Vũ Văn Tiểu Tam ban vinh sủng cho tỷ muội ta sao?" – Trên sắc mặt yêu mị đều là nồng đậm hận ý!
Hoa Nhược Yên, muội muội sanh đôi của nàng, lần trước bị Vương Gia ném ra khỏi vương phủ, trở thành trò cười trong quý tộc, khó có thể ngẩng đầu làm người, sau lại bị phu quân hưu, cuối cùng không chịu nổi nhục mà lựa chọn tự vận!
Trực giác nói cho nàng biết, chuyện này tuyệt đối không thoát được có quan hệ với nữ nhân kia!
Muội muội ruột duy nhất của nàng, còn là muội muội sinh đôi, cứ như vậy mà mất đi, bảo nàng làm sao không hận cho được ?
Màn đêm hạ xuống. . . . . .
Mấy bóng dáng tránh thoát khỏi sự phòng vệ nghiêm ngặt, xuất hiện ở ngoài tẩm điện của Vũ Văn Tiểu Tam, rồi sau đó thật nhanh đem dầu hỏa đổ xung quanh gian phòng của nàng một vòng, tiếp đó một cây đuốc được ném ra, đốt lửa, "Phụt" một tiếng ngọn lửa hừng hực bùng lên. . . . . .
Không lâu sai, có thị vệ phát hiện ra ánh lửa ở bên đó!
"Mau, phòng vương phi cháy rồi !" – Mỗ thị vệ mắt tinh hô to một tiếng.
Ngay sau đó một đám thị vệ cùng chạy tới, nhìn thế lửa kia, đã nuốt trọn gian phòng, cháy răng rắc vang dội, trong mắt bọn thị vệ lóe lên ánh do dự, bây giờ mà đi vào cứu người, tuyệt đối không thực tế , hơn nữa người nào vọt vào đương nhiên chỉ có một con đường ૮ɦếƭ! Vậy phải làm sao bây giờ ?
"Mau! Cứu hỏa!" - Không biết người nào kêu lên một câu như vậy.
Rồi sau đó bọn hạ nhân cũng chạy đi giơ thùng xách nước tới cứu hỏa, còn có người hỏa tốc hỏa lôi chạy đi thông báo cho Hiên Viên Ngạo. . . . . .
Sau đó, cửa phòng sát vách với tẩm cung tam vương phi mở ra, một nha hoàn chỉ mặc quần áo sát trong ho khan lảo đảo nghiêng ngã chạy ra, quay đầu vừa nhìn, thấy đúng là phòng của Vũ Văn Tiểu Tam đang bắt lửa, hoảng sợ trợn to mắt, rồi sau đó hô to một câu: "Tiểu thư ơi!"
Hô xong, cũng không để ý đến thế lửa, xông về phía căn phòng kia, nhưng chưa chạy được mấy bước lại bị thị vệ kéo lại. . . . . .
"Tiểu Nguyệt cô nương, hiện tại cô đi vào cũng vô dụng, lửa đã lớn như vậy, cô tiến vào cũng không ra được ! Hơn nữa đã lâu như vậy cũng không nghe thấy âm thanh của vương phi, chắc hẳn vương phi đã. . . . . ." - Nói tới chỗ này, hắn không đành lòng nói thêm nữa, vương phi đáng yêu như vậy, ai cũng không hy vọng nàng bị thiêu ૮ɦếƭ!
"Ngươi buông ta ra ! Buông ta ra! Tiểu thư nhà chúng ta đang ở bên trong, ngươi buông ta ra, ta muốn đi vào cứu nàng!" - Tiểu Nguyệt điên cuồng giãy giụa, nước mắt kia lộ độp lộp độp rơi xuống. Mặc dù tiểu thư nhà bọn họ thường làm ra một ít chuyện rất mất mặt, nhưng nàng ấy cũng thật lòng đối đãi, chẳng lẽ muốn nàng ở chỗ này trơ mắt nhìn tiểu thư vùi thân trong biển lửa? Nàng không làm được!
"Tiểu Nguyệt cô nương, không có ích gì đâu !" - Thị vệ kia lôi nàng, dứt khoát không buông tay, lửa này đã cháy đến xà nhà cũng phải sập rồi, tiến vào tuyệt đối là không có đường về!
"Ngươi buông ra ! Buông ra ! Dù có ૮ɦếƭ, ta cũng muốn cùng ૮ɦếƭ với tiểu thư nhà chúng ta!" - Nàng cắn một miếng lên trên tay của thị vệ, thị vệ bị đau, buông tay ra, rồi sau đó chạy như điên về phía căn phòng kia. . . . . .
"Mau ! Kéo nàng lại!" - Thị vệ trưởng lập tức mở miệng.
Thị vệ ở phía trước lại kéo Tiểu Nguyệt lại. . . . . .
"Vương Gia! Vương Gia! Không xong rồi, phòng của vương phi bốc cháy rồi !" - Thị vệ ở bên ngoài gõ cửa.
"Cái gì ?" - Cửa kia lập tức mở ra, nam tử lãnh ngạo đè nén khủng hoảng trong lòng, mở miệng: "Ngươi vừa nói cái gì hả?"
"Vương. . . . . . Khụ khụ. . . . . .Phòng vương phi bốc cháy rồi !" - Người thị vệ này cũng bị hun khói không nhẹ, trên mặt đều là vết bẩn đen kịt.
Tiếng nói vừa dứt, trước mặt đã không thấy tăm hơi bóng dáng của người nọ.
Trong bóng đêm,là bóng dáng của Hiên Viên Ngạo bay nhanh trên không trung, bay về phía phòng của Vũ Văn Tiểu Tam, tóc đen như mực trên không trung thổi thẳng tắp, môi mỏng mím chặt, răng ngà cắn thật chặt, toàn thân cứng đờ, tĩnh mạch màu đỏ trên cổ cũng nổi lên rõ ràng như sắp vỡ toác ra. . . . . . Nữ nhân, nàng ngàn vạn lần không thể có chuyện gì được. . . . . .