Hàn Nhậm Phục sau ngày hôm ấy đã dùng mối quan hệ của mình, liên hệ với nhiều bác sĩ quốc tế đứng đầu trong lĩnh vực điều trị ung thư.
Nhưng hắn đủ tính táo để nhận thức được sự thật. Cao Hiên không phải là một tay lang băm, anh ta thực sự rất giỏi. Cả Bắc Kinh này xem chừng cũng chẳng ai vượt qua nổi anh.
Nếu như Cao Hiên đã nói không thể chữa được thì chính là không thể chữa được. Nhưng Hàn Nhậm Phục vẫn luôn ôm một tia hi vọng nào đó.
Hắn chưa từng nói chuyện với Tiêu Ý Nhã về vấn đề này. Hàn Nhậm Phục đang cố chấp, hoặc đơn giản hơn là đang tránh né.
Kì Liên và Trác Văn đã ngồi tù, thực chất, với tội danh của họ, nếu như đập tiền vào thì chuyện ngồi tù là rất khó. Nhưng Hàn Nhậm Phục có thể thiếu rất nhiều thứ, nhưng sẽ không thiếu tiền...
Mẹ của Trác Văn và cha mẹ Kì Liên không dưới một lần gọi điện tới, nhưng Hàn Nhậm Phục cả bắt máy cũng lười. Chỉ quanh quẩn ở bên cạnh Tiêu Ý Nhã.
Thời gian gần đây, hắn phát hiện mình bị viêm dạ dày rất nặng vì nghiện rượu. Thường xuyên xuất huyết nếu ăn uống ngủ nghỉ thất thường, nhưng hắn không quan tâm lắm.
Chỉ nói với Ý Nhã.
- Chuyện em hiến máu cho người của Bùi Hữu Minh, không cần thiết nữa.
Ý Nhã lúc này đang nằm trên giường. Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Thời gian của cô sắp hết, Hàn Nhậm Phục lại đưa cô về đây.
Người ngoài nhìn vào sẽ nói hắn là hối hận, là đang mong cô tha thứ, mong có được lòng thương hại từ cô.
Nhưng Tiêu Ý Nhã rất mệt, thực sự rất mệt.
Tại sao phải đôi co, cãi vã, phải biện minh cho một điều gì đó khi bản thân mình vốn đã sắp lìa đời?
Ai đúng, ai sai có còn quan trọng hay không?
Nghe Hàn Nhậm Phục tự mình quyết định, Ý Nhã chỉ khẽ trở người đáp lại.
- Chuyện em đã hứa, nhất định phải làm.
Hàn Nhậm Phục đã chuyển bàn làm việc của mình vào. Không khí giữa hai người đột nhiên hài hòa đến lạ.
Như tất cả những chuyện đau lòng kia chưa từng xảy ra.
Họ chỉ như hai người quen biết, không thân thiết cũng không xa lạ. Hằng ngày sống chung với nhau, ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng một phòng.
Đôi khi sẽ nói chuyện dăm ba câu.
Tiêu Ý Nhã có lẽ đã yếu lắm rồi, ngủ rất nhiều. Hơn nửa thời gian một ngày đều ngủ, hơi thở lại thất thường.
Hàn Nhậm Phục đôi lúc sẽ không nhịn được mà đưa ngón tay lên mũi cô, thử xem Ý Nhã còn thở hay không.
Thật là một khung cảnh kì lạ.
Hàn Nhậm Phục sau khi nghe cô nói, một hồi lâu sau mới lựa lời.
- Ý Nhã... không thể được.
Ý Nhã lúc này lại bắt đầu buồn ngủ, cũng cảm thấy không cần phải giải thích nhiều với hắn, chỉ kéo chăn xoay mặt đi, nhắm mắt lại.
- Cứu một người cũng là cứu, cứu hai người cũng là cứu... Em làm chút việc thiện, kiếp sau sẽ không phải khổ sở nữa...
Hàn Nhậm Phục nhìn bóng lưng nhỏ gầy được bọc trong ổ chăn ấm áp của cô, trầm mặc không nói thêm gì.
Buổi chiều, Ý Nhã nói muốn tới bệnh viện. Cô định sẽ tự mình đón taxi, nhưng không nghĩ Hàn Nhậm Phục chỉ khẽ choàng lên người cô một chiếc áo khoác lông mềm rồi nói.
- Tôi đưa em đi.
Ý Nhã cũng không từ chối.
Hai người một đường đều im lặng. Khi tới nơi còn gặp Cao Hiên, anh không để ý tới Hàn Thị đứng phía sau, cười nói với Ý Nhã.
- Đừng đi lại nhiều như vậy.
Ý Nhã cũng dịu dàng đáp lại anh.
- Em đến nhìn Ngạn Thiên một cái.
Nói rồi cùng Cao Hiên bước đi. Hàn Nhậm Phục hít sâu một hơi, cảm thấy dạ dày của mình lại đang sôi lên, chực chờ phun thứ gì đó ra ngoài, nhưng hắn vẫn mím môi nín lại, đi theo phía sau.
Ý Nhã rất quen thuộc, vừa tới nơi liền tháo dép, ϲởí áօ khoác trèo lên giường bệnh nằm tựa đầu vào một bên cánh tay Ngạn Thiên, chào hỏi.
- Cậu thế nào rồi?
Cao Hiên ở bên cạnh thuần thục vén chăn cho hai người, như một bà mẹ chăm hai con nhỏ.
Chỉ có Hàn Nhậm Phục đứng đó như một khúc gỗ dư thừa.