Hàn Nhậm Phục nghe Trác Văn nói cái thai trong bụng Kì Liên không phải của hắn, mà là do ả đàn bà này mây mưa bên ngoài tạo thành.
Nhất thời chịu không nổi đả kích, trợn mắt. Xoay người mặt đối mặt với Kì Liên, lạnh giọng nói một chữ qua kẽ răng.
- Thật?
Kì Liên đã sợ tới mức hồn vía phiêu bạt, mặt trắng bệch. Cô ta khụy gối xuống, hoảng loạn cầu xin.
- Nhậm Phục, nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ, em thực sự...
Hàn Nhậm Phục đã chán ghét tới mức không để cho cô ta chạm tay vào ống quần mình.
Hắn không thể ngờ, thật sự không thể ngờ Kì Liên sẽ làm những việc này sau lưng hắn.
Hàn Nhậm Phục nhớ tới Tiêu Ý Nhã, nhớ tới hình ảnh đơn bạc của cô khi hướng hắn vạch trần sự thật, nhớ tới hai bàn tay gãy cả mười ngón, tới thân thể đầy những vết roi cứa sâu vào da thịt.
Hắn điên rồi, điên thật rồi.
Hàn Nhậm Phục cúi người giật tóc Kì Liên lại phía sau, gằn giọng.
- Hôm ấy, chính cô đã sai người đánh Ý Nhã?
Kì Liên nước mắt đã rơi tèm lem trên mặt, cố chấp lắc đầu.
- Nhậm Phục, em không có... em thực sự không có...
Hàn Nhậm Phục cắn răng, kiềm chế ham muốn Gi*t ૮ɦếƭ Kì Liên tại đây. Xoay người nói với trợ lí của mình.
- Thuê luật sư, kiện hai người này ngồi tù suốt đời cho tôi.
Trợ lí nghiêm túc gật đầu một cái.
- Vâng thưa chủ tịch.
Hắn thực sự quá rối, tức giận xen lẫn hoài nghi khiến hắn trong phút chốc không thể tiếp thu sự thật này.
Hắn đã đánh Ý Nhã.
Hắn đã hiểu lầm Tiêu Ý Nhã, cô mặc kệ sự chán ghét của hắn, mặc kệ hôm đó hắn vì cái thai đã mất kia động tay động chân với cô.
Tiêu Ý Nhã chỉ đang cố gắng nói với hắn sự thật mà thôi.
Hàn Nhậm Phục trở về phòng làm việc của mình, ϲởí áօ ném lên sopha. Cuối cùng vẫn là không nhịn được, đập phá cả đồ đạc trong phòng.
Ngay cả cái gương tròn gần bàn làm việc cũng bị hắn cho một đấm vỡ tan tành.
Đám nhân viên bên ngoài sợ tới mức run chân, cũng không thể trách. Tính khí của chủ tịch nhà họ vốn đã không tốt, giờ còn bị chính người phụ nữ mà mình yêu thương săn sóc đâm một nhát đau điếng đến vậy.
Nếu là người khác, sợ là Kì Liên khi nãy đã bị Ϧóþ cổ đến ૮ɦếƭ rồi.
Hàn Nhậm Phục cố giữ cho mình vài giây tỉnh táo, hắn lại lấy thuốc ra hút, hút đến vài hơi dài. Sau đó lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Bên kia mãi sau mới vang lên giọng nói không nhẹ không nặng của Bùi Hữu Minh.
- Hàn tổng?
Hàn Nhậm Phục cũng không thèm chào hỏi nữa, trực tiếp hỏi thẳng.
- Tại sao hôm ấy lại đưa văn kiện ấy cho tôi?
Bùi Hữu Minh nghe vậy, biết là hắn đã biết hết mọi chuyện, cũng không biết Tiêu Ý Nhã có ý định nói ra hay không, nên chỉ trả lời qua loa.
- Chuyện đó anh không cần quan tâm. Nếu muốn biết, hãy hỏi vị hôn thê của anh.
Dừng một chút, lại nói thêm.
- Nếu không nhanh thì sẽ không hỏi được nữa đâu.
Sau đó liền cúp máy.
Lúc này, từ bên ngoài, trợ lí của Hàn Nhậm Phục lại một lần nữa bước vào. Tác phong rất chuyên nghiệp, né đi những thứ đổ vỡ dưới sàn mà không thắc mắc gì.
Cúi đầu nói với Hàn Nhậm Phục.
- Đã tra được vị trí nơi ở của cô Tiêu.
Hàn Nhậm Phục có vẻ hơi mệt, ngồi xuống ghế sopha, nhắm mắt day day huyệt thái dương.
"Ý Nhã... Ý Nhã..."
Tiêu Ý Nhã ở bệnh viện lúc này vẫn như thường lệ nằm cuộn tròn người trên giường bệnh của Cao Thiên Ngạn, đang đọc sách cho cậu nghe.
Trông sắc mặt nhợt nhạt và gò má gầy gò của cô, Cao Hiên đau lòng tới mức nhịn không được mà quát lên.
- Ý Nhã, em có phải lại giấu anh lén đem thuốc đi ném đúng không?
Tiêu Ý Nhã hơi giật mình, quay đầu nhìn anh, gấp lại quyển sách trong tay mình, hơi cười.
- Ngày mai em sẽ uống mà.
Cao Hiên bực dọc nói.
- Em đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?
Tiêu Ý Nhã cúi mặt, một lát sau mới ngẩng đầu lên, vẫn như cũ nở một nụ cười thật dịu dàng.
- Hiên ca, dù sao em cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, uống thuốc để làm gì chứ?
Cao Hiên lặng người, không biết phải nói gì.
- Anh đừng bắt nạt em nữa có được không?
Ý Nhã lại nằm xuống, dựa đầu vào cánh tay Ngạn Thiên, hai mắt đỏ hoe.
Em thực sự không muốn uống mà...