- Cô muốn đi đâu?
Tiêu Ý Nhã nghe vậy thì dừng bước chân, xoay người nhìn Hàn Nhậm Phục, có vẻ không hiểu ý hắn muốn gì.
Hàn Nhậm Phục thì ngược lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Dường như gầy đi rất nhiều, ánh mắt luôn ngậm cười kia cũng không còn sáng ngời như xưa nữa. Có thể nói thời gian qua hẳn là sống không dễ dàng.
Hắn đột nhiên có ý nghĩ có vẻ như hơn ba năm qua, hắn chưa bao giờ nhìn kĩ gương mặt cô.
Hàn Nhậm Phục đứng dậy, chậm rãi tiến gần về phía Tiêu Ý Nhã, đưa ánh mắt nhàn nhạt của mình nhìn vào hai bàn tay được bó thạch cao của cô, hai bàn tay đầy những vết thâm, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh đen hiện lên rõ ràng.
Còn có những vết thương ở cánh tay, ở cổ không thể để quần áo che khuất. Hàn Nhậm Phục trước đây là người cao ngạo, hắn cho dù làm chuyện gì cũng sẽ không hai lời, lười giải thích.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tiêu Ý Nhã một thân đơn bạc trong gió, với ánh mắt xa cách kia nhìn hắn, ma xui quỷ khiến, Hàn Nhậm Phục đột nhiên nói một câu.
- Tôi không biết đêm ấy chúng sẽ đánh cô.
Tiêu Ý Nhã lẳng lặng nhìn hắn, nghe hắn giải thích. Cho rằng bản thân là vì muốn lo chuyện bao đồng cùng xui xẻo, vốn ngay từ ban đầu không tính sẽ trách Hàn Nhậm Phục, bèn nhẹ gật đầu.
Sau một hồi lâu, Ý Nhã kéo lại áo mình, nói.
- Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền. Khi Hàn phu nhân trở về, tự tôi sẽ nói chuyện hủy hôn với bà ấy.
Hàn Nhậm Phục nhíu mày, có vẻ như không tin vào tai mình.
- Hủy hôn?
Tiêu Ý Nhã thở dài một hơi, cái thở dài mang nhiều tâm tư. Có vẻ sau một khoảng thời gian dài chìm sâu trong vũng lầy, cô đã thoát ra khỏi tháng ngày tăm tối ấy. Tháng ngày yêu sâu đậm một người mà chẳng hề được đáp lại.
Tất cả những đau khổ đã trải qua, đều quên đi. Chỉ mong sau này đường ai nấy đi, vạn sự đều bình an.
- Là do sự cố chấp của tôi, đã ảnh hưởng đến cuộc sống của anh rồi.
Hàn Nhậm Phục chỉ nhìn cô, trong lòng là bão giông cuồn cuộn, không muốn nói gì và cũng không biết nói gì.
Hắn cảm thấy từ ngày hôm nay, có rất nhiều thứ đã thay đổi rồi.
Chẳng hạn như đoạn tình cảm mà Tiêu Ý Nhã đã khắc cốt ghi tâm dành cho hắn vậy.
- Nhưng mà...
Tiêu Ý Nhã dù biết mình sẽ sớm chỉ là một lớp bụi phủ trong kí ức của người đàn ông trước mặt. Nhưng trước khi tạm biệt thế gian, Hàn Nhậm Phục vẫn mãi là tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng cô. Tiêu Ý Nhã không thể tận mắt chứng kiến hắn bị người mà hắn hết lòng yêu thương đâm một nhát sau lưng được.
Tiêu Ý Nhã chậm rãi nói.
- Hãy cẩn thận với Trác Văn và Kì Liên. Kì Liên... cô ấy không giống những điều anh luôn tâm niệm đâu.
Nói rồi xoay người lên lầu. Mặc cho Hàn Nhậm Phục đứng đó, hắn nhìn theo bước chân nặng nề của Tiêu Ý Nhã. Trong lòng không hiểu sao lại là một mảng đau thương mất mát.
Dường như hắn vừa đánh mất một điều gì đó rất quan trọng.
Tiêu Ý Nhã đồ đạc ở Hàn gia cũng không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo cũ, vài quyển sách, vài tấm ảnh chụp gia đình và... thuốc.
Thuốc...
Nửa năm trước, Tiêu Ý Nhã trong một lần sốt cao đã đi bệnh viện khám sức khỏe. Cuối cùng phát hiện bản thân vậy mà bị ung thư xương sọ và cột sống.
Người bị ung thư lúc phát hiện thì đã là giai đoạn ba, bốn. Tiêu Ý Nhã cũng không ngoại lệ, bác sĩ nói cùng lắm thì cô sống đến đầu thu sang năm.
Tiêu Ý Nhã lúc đó chỉ cười nhẹ, cũng chẳng cảm thấy đau khổ gì. Từ chối yêu cầu hóa trị cùng phẫu thuật của bác sĩ, nói một câu.
- Tôi giữ lại trái tim là đủ rồi.
Vì Cao Ngạn Thiên cần một trái tim.
Thu dọn xong, Tiêu Ý Nhã xách theo một chiếc túi chẳng to lắm, lặng lẽ rời khỏi Hàn gia.
Ngẩng mặt nhìn lên, thấy có vài bông tuyết tung bay trong gió, liền có thể thoái mái cảm thán trong lòng.
- Là tuyết đầu mùa.
Ở phía trên cửa sổ lầu ba của Hàn gia, Hàn Nhậm Phục dõi theo bóng lưng của Tiêu Ý Nhã rời đi, đến khi bóng dáng ấy bị những bông tuyết trắng nhẹ nhàng che phủ mới nhắm mắt lại.
"૮ɦếƭ tiệt, lại đau đầu rồi..."