Tiêu Ý Nhã biết đứa con trong bụng Kì Liên không phải của Hàn Nhậm Phục.
Chính cô nhìn thấy Kì Liên cùng Bùi Hữu Minh, chủ tịch một tập đoàn đối thủ của Hàn Nhậm Phục nói chuyện về vấn đề này.
Tiêu Ý Nhã vẫn còn học đại học, hôm ấy vào một quán cà phê nhỏ trong trung tâm thành phố, tìm một góc khuất, định bụng sẽ đợi đến khi trời tối mới về nhà. Cô không muốn nhìn Hàn Nhậm Phục và Kì Liên oanh yến bên nhau.
Lúc này từ bên ngoài, có hai người lần lượt bước vào. Ban đầu Ý Nhã cũng không để ý lắm, nhưng vừa liếc mắt nhìn thử, liền không ngờ đó lại là Bùi Hữu Minh và Kì Liên. Cô thắc mắc.
"Tại sao hai người ấy lại đi cùng nhau..."
Vì cô ngồi ở góc khuất, trong tiệm cà phê cũng không đông người, Kì Liên ngồi cách đó hai bàn, họ nói chuyện tuy nhỏ nhưng cô vẫn nghe được.
Kì Liên vừa ngồi xuống liền có vẻ hơi lo lắng, nhìn quanh bốn phía rồi mới vào thẳng vấn đề.
- Tôi có thai rồi.
Ý Nhã nghe một câu này, trong lòng chấn động. Có thai? Với Hàn Nhậm Phục sao? Hai người họ vậy mà có con với nhau rồi ư?
Bàn tay cầm 乃út hơi run, Ý Nhã cắn răng, tiếp tục nghe.
Bùi Hữu Minh thì không kích động như thế, hắn điềm tĩnh hỏi lại.
- Của Hàn Nhậm Phục sao?
Kì Liên nắm chặt tà váy, vô cùng khó khăn mà lắc đầu.
- Không phải của anh ấy.
Tiêu Ý Nhã trợn mắt bất ngờ, không nghĩ sẽ có kết quả như thế. Kì Liên vậy mà lại ở sau lưng Hàn Nhậm Phục ngủ với người đàn ông khác, nếu như để Hàn Nhậm Phục nghe được cuộc đối thoại ngày hôm nay, không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
Hàn Nhầm Phục yêu Kì Liên đến vậy mà...
Bùi Hữu Minh hơi hơi nhíu mày, đợi Kì Liên nói tiếp.
Kì Liên mím môi.
- Là của Trác Văn.
Trác Văn là phó giám đốc của Hàn Thị, là con riêng của Hàn lão gia, trước giờ đối với Hàn Nhậm Phục, hắn đều trong ngoài bất nhất. Dẫu ghét cay ghét đắng nhưng vẫn phải cúi đầu chịu sai bảo của Hàn Nhậm Phục.
Tiêu Ý Nhã nghĩ đến một việc, Kì Liên cùng với Hàn Trác và Bùi Hữu Minh đang cấu kết cùng nhau, hòng lật đổ Hàn Nhậm Phục ra khỏi Hàn Thị.
Bùi Hữu Minh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, khoanh tay ngả người dựa vào ghế, nhìn Kì Liên với vẻ chán ghét.
- Cô kéo tôi ra đây chỉ để nói những lời như thế?
Kì Liên sợ hắn rời đi, liền hấp tấp nói.
- Tôi và Trác Văn có kế hoạch, lật Hàn Nhậm Phục ra khỏi Hàn Thị. Khi ấy Bùi Thị đương nhiên sẽ là tập đoàn thâu tóm, chỉ xin anh khi đó nâng đỡ Trác Văn, đưa anh ấy lên làm phó chủ tịch.
Bùi Hữu Minh lúc này không nghe nổi nữa, toan đứng dậy rời đi, Kì Liên đột nhiên nói.
- Tôi biết anh hiện tại cần một nhóm máu hiếm, Mộc Lan phải không, anh có phải vẫn chưa tìm được người có nhóm máu thích hợp để làm phẫu thuật cho cô ấy?
Bùi Hữu Minh dừng chân, xoay người nhìn lại, ánh mắt lộ ra vài phần để tâm.
- Tôi biết người có nhóm máu này.
Bùi Hữu Minh hơi kích động, nhướng mày đợi Kì Liên tiếp tục.
- Trong truyện này, anh không cần ra tay. Nhưng sau khi Hàn Nhậm Phục sụp đổ, Trác Văn cũng không có năng lực một bước đạp lên mây, khi ấy Hàn Thị chắc chắn sẽ rơi vào tay anh. Nhưng ghế phó chủ tịch, Trác Văn nhất định phải được ngồi.
Bùi Hữu Minh nhìn cô gái trước mặt, không muốn tin bên cạnh Nhậm Phục lại có một ả đàn bà đê tiện, thâm độc đến vậy.
Hắn nhếch môi hơi mỉm cười, hỏi lại.
- Làm sao tôi tin được cô?
Kì Liên từ trong túi móc ra một tờ giấy, đưa cho Bùi Hữu Minh, hắn đọc xong một lượt, liền gấp gọn bỏ vào túi áo của mình, để lại một câu "Tùy cô" rồi xoay người bỏ đi.
Kì Liên cũng đeo lại khẩu trang, nhìn quanh một lượt rồi cũng rời đi.
Ở trong góc quán, Tiêu Ý Nhã vẫn còn bàng hoàng vì những chuyện cô vừa nghe thấy ngày hôm nay.
"Kì Liên... cô ta thực sự là một tiện nhân"
Nhưng cô làm sao nói với Hàn Nhậm Phục đây? Hắn vốn dĩ từ lâu đã không tin Ý Nhã, đối với hắn, cô chỉ là một người ham hư vinh, trèo cao bám vào Hàn gia để sống. Nếu như không có Hàn phu nhân một mực giữ lại, hắn đã sớm đuổi cô ra khỏi nhà.
Tiêu Ý Nhã thu dọn đồ đạc, về nhà.
Đợi đến gần nửa đêm, cuối cùng Hàn Nhậm Phục cũng từ công ti trở về, nhìn thấy Ý Nhã ngồi ở ghế sopha, hắn cũng chẳng buồn liếc thêm, định đi thẳng lên lầu.
Ý Nhã gọi một tiếng.
- Anh ăn cơm chưa?
- Rồi.
- Nói chuyện một lát.
Hàn Nhậm Phục tỏ vẻ không vui, nhưng cũng không từ chối, xoay người bước tới, ngồi xuống ghế đối diện. Ý Nhã nhìn hắn, người đàn ông này đã ở trong tâm trí cô rất nhiều năm, ngày càng tạc ghi, nhưng cũng ngày càng muốn quên sạch.
Tiêu Ý Nhã chậm rãi hỏi.
- Anh và Kì Liên đã ngủ với nhau rồi sao?