Bất giáo hoa sấuTác giả: Thịnh Nhan
Người dịch: Michelle YipNgõ tắt nhỏ và tăm tối hun hút, Triệu Phù Phong đi xuyên qua, cảm thấy bầu trời rất hạn hẹp. Mặt đường rải đầy những phiến đá xám, từ mấy khe nứt mọc ra mầm cỏ. Một vệt xanh rất nhạt rất nhẹ đó lại lộ ra chút không khí mùa xuân.
Cuối con hẻm dài có hai cánh cửa đen nho nhỏ, trên xà phụ khắc ba chữ triện “Tử Quy Cư”, trông rất cổ kính. Triệu Phù Phong thở nhẹ một hơi, khẳng định mình đã tìm đúng chỗ. Bất quá sự thật trước mắt trông thấy hoàn toàn trái với tưởng tượng. Y vốn dĩ cho rằng nơi ở của Thiên Cơ 乃út Liên Tử Quy phải trang hoàng lộng lẫy, ngựa xe tấp nập.
Con thao thiết bên ngoài ngậm vòng cửa bằng đồng đã bị khách thăm cọ xát đến nỗi trơn nhẵn vô cùng. Triệu Phù Phong nắm lấy vòng gõ cửa. Bên trong cửa có tiếng a đáp lại, một gã tiểu đồng áo xanh chạy ra, nhìn Triệu Phù Phong dò xét:
“Công tử có việc gì?”
“Xin hỏi trong phủ có một vị cô nương tên gọi Giang Khoái Tuyết không?”
Tiểu đồng há hốc miệng, lấy làm kinh hãi:
“Ngài tìm tiểu thư chúng tôi làm gì? Tiểu thư chưa bao giờ gặp người ngoài?”
Triệu Phù Phong ngại giải thích quan hệ sâu xa với Liên gia, cười rồi đổi ý tứ, nói:
“Ta đến mời Liên tiên sinh bình phẩm võ công.”
“Ngài đợi ở đây, tôi đi hỏi Tú Nhân tỉ tỉ một tiếng.”, tiểu đồng khép cửa lại nghe cạch cạch.
Liên Tú Nhân, một nữ tử nhan sắc đủ đầy mà khí chất lạnh nhạt, xa cách, đẩy cửa hướng Triệu Phù Phong hỏi:
“Xin hỏi sư thừa của công tử?”
“Tại hạ là Triệu Phù Phong của Nam Hải Thần Đao Môn, đi ngang qua Lâm An, muốn cùng Liên tiên sinh lĩnh giáo võ học.”
“Triệu Phù Phong của Thần Đao Môn à? Mời người theo tiểu nữ.”, thái độ của Liên Tú Nhân nhất thời trở nên hòa hoãn, dẫn Triệu Phù Phong xuyên qua đình viện, an bày y ngồi ở ngoại đường, “Chủ nhân đang nghỉ trưa, nhất quyết không cho người quấy nhiễu, thỉnh công tử đợi chốc lát.”
Triệu Phù Phong phát hiện không gian đằng sau cửa nhỏ đặc biệt xinh đẹp, khắp trong đình viện rộng lớn trồng tuyết tùng, long bách, phỉ thụ, đều là chủng loại cây quanh năm không tàn. Bên ngoài viện, xuân ý tiêu sơ, tiến vào cửa, trước mắt xanh mướt một màu, khiến cho tinh thần y chợt thấy sảng khoái. Phía ngoài dãy hành lang dài có một gốc cây thạch nam(2), đã nhú ra chồi lá đỏ tươi, là một nét chấm phá đẹp đẽ nhất trong rừng ngọc bích thăm thẳm.
Triệu Phù Phong chờ đợi khá lâu, vẫn không có người trở lại, ngay cả tiểu nha hoàn châm trà cũng không thấy đâu. Bầu trời ngổn ngang mây đã bắt đầu đổ tuyết, y thong thả đi đứng dưới mái hiên, chỉ thấy những phiến tuyết mỏng manh bay bổng trong không trung, phảng phất như hoa bay rợp đình viện. Không ngờ khung cảnh ở đây khiến y cảm giác được ý xuân tràn đầy, chứ không phải ngày đông còn quyến luyến.
Một nữ tử trên thân khoác áo choàng bằng lông hỏa hồ, xuyên qua những tàn cây, đạp chân lên tuyết mà tiến vào, tựa hồ như một đám hỏa miêu đang chạy nhảy. Nàng đi tới gốc cây thạch nam, ngón gót bẻ một chiếc lá, bất luận thế nào cũng với không tới. Triệu Phù Phong nhìn thấy, lướt qua dãy hành lang, ngắt một phiến lá đặt vào tay nàng.
Nàng tiếp lấy chiếc lá đỏ, lại lên tiếng trách móc:
“Nhất Vi Độ của Thần Đao Môn đáng kinh ngạc như vậy à? Bỗng dưng nhảy ra như thế, dọa ta giật mình.”
Triệu Phù Phong lấy làm ngạc nhiên, không ngờ nàng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đó liền nhìn thấu uyên nguyên võ công của mình.
Khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt, mi mắt đen óng, bờ môi ửng hồng. Ba loại nhan sắc đều thuần túy đến cùng cực, khó ngờ có trong nhân gian. Nàng trừng mắt với y, muốn cười nhưng cố nén:
“Ngươi chỉ có một bộ y phục để mặc à?”
Triệu Phù Phong cúi đầu tự nhìn trường sam cũ nát cùng với đôi ủng đã bung mũi há miệng của mình, cười hì hì đáp:
“Y như phi thuần mã như cẩu(3), lâm kì kích kiếm sinh đồng hống, chính là nói đến dáng vẻ thiếu hiệp hào sảng của tại hạ đây.”
Nàng mở tròn xoe hai mắt, vẻ mặt ngây ngô:
“Ồ, ngươi từng đọc qua Khai Sầu Ca sao? Những người trẻ tuổi trong võ lâm mà chịu đọc cổ thi không nhiều đâu.”
Triệu Phù Phong đoán tuổi nàng chỉ vào khoảng mười lăm mười sáu, buồn cười thốt:
“Một tiểu nha đầu như nàng, khẩu khí trái lại rất lớn.”
Chiếc cằm của nàng ta hơi hất lên:
“Trước khi đến đây, có phải ngươi đã cùng Kiếm Hoa Xã Phương Giai Mộc động thủ không? Y sử tuyệt chiêu Thập Bát Uất Kim Hương trong Hoa Kiếm, nhưng ngươi an toàn thối lui, còn đả thương xương sườn bên trái của y.”
Triệu Phù Phong hoảng hốt:
“Nàng làm thế nào biết được? Chẳng qua Giai Mộc biến chiêu quá nhanh, ta đành đả thương cánh tay trái của y.”
“Trên y phục ngươi có tất cả mười tám cái lỗ, đều bị cắt rất chỉnh tề, phân bố tại mười tám huyệt vị trọng yếu, tự nhiên là thủ pháp của Phương Giai Mộc. Mà nếu dùng đến võ công của Thần Đao Môn phá Thập Bát Uất Kim Hương của y, chỉ có biến hóa đệ tam thập của Nhất Giang Xuân Sầu mới có thể. Nếu ngươi xuất đao đến cùng, sẽ chấn thương xương sườn bên phải của y.”
Triệu Phù Phong càng nghe càng kinh ngạc. Y chỉ biết Liên Tử Quy thông hiểu võ công các môn các phái trong thiên hạ, không ngờ rằng một tiểu cô nương trong nhà ông cũng có kiến thức dường ấy.
Nàng tò mò hỏi y:
“Vậy còn Từ Huy Dạ của Kiếm Hoa Xã, ngươi có từng động thủ với y chưa?”
“Chưa từng.” , y nhướng mày, “Thế nào?”
“Hai năm trước, ta từng thấy Từ Huy Dạ cùng người khác quyết đấu, sử dụng Hoa Sơn kiếm pháp chân chánh.”, nàng trầm ngâm thốt, “Ta chưa từng chứng kiến lối xuất thủ đơn giản, thu liễm như vậy, cuối cùng nhận ra được, sở học của người này tuyệt không dừng ở Hoa Sơn.”
Y mỉm cười, không nhịn được hỏi:
“Xin hỏi Liên tiên sinh là người như thế nào của cô nương?”
“Ông là ngoại công của ta.”
Triệu Phù Phong có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Giang Khoái Tuyết kiêu ngạo xa cách như vậy, lại để y dễ dàng gặp được.
Giang Khoái Tuyết nghiêng đầu trông, đánh giá bộ dạng hào sảng của y:
“Không được rồi, ta thật không chịu được.”
Nàng cười đến gập cả lưng, trên hai gò má đã bắt đầu ửng đỏ, nhãn châu sáng lấp lánh như sao, phảng phất tựa một người tuyết đột nhiên có thêm sinh mệnh, lại giống như khe suối chảy đến tận đáy lòng.
Thế nhưng, không biết vì sao nàng bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Y vội bước tới một bước, vươn tay nâng đỡ nàng. Cách một lớp áo khoác y cũng cảm giác được hàn khí trên thân thể nàng, lạnh lẽo vượt quá sự tưởng tượng của y. Bông tuyết rơi điểm trên má nàng, lóe ánh trong suốt, không thể tan chảy. Đang không biết làm sao cho phải, chợt thấy sau lưng sát khí tràn ngập, Triệu Phù Phong lách mình tránh né, đã thấy Liên Tú Nhân dùng đoản kiếm trỏ vào y, quát lớn:
“Mau buông tiểu thư nhà ta xuống.”
Liên Tú Nhân tiếp lấy Giang Khoái Tuyết, cho nàng uống một dược hoàn màu đỏ sẫm, ngẩng đầu giận dữ nhìn Triệu Phù Phong:
“Ngươi đã làm gì tiểu thư, vì sao hại tiểu thư ngất xỉu thế này?”
Triệu Phù Phong ấp úng trả lời:
“Là ta khiến nàng ấy bật cười, chẳng qua ta…”
Liên Tú Nhân ngắt lời y:
“Đủ rồi, ngươi đi đi, Tử Quy Cư không hoan nghênh ngươi.”
Triệu Phù Phong trở lại con hẻm nhỏ hẹp, trải nghiệm ở Liên gia khi nãy, tất cả đều phảng phất như mơ như mộng, nhưng y chỉ cảm thấy rõ ràng nhất là mùi hương của nàng còn lưu lại. Y nghĩ:
“Xem trạng chứng của Giang Khoái Tuyết, tựa hồ là loại hàn độc nào đó gây nên, lợi hại cấp kì thật.”
Một trận gió thổi qua, chính là Liên Tú Nhân đuổi theo chân y, lạnh lùng thốt:
“Chủ nhân cho ngươi trở lại.”
Rèm che trên tiểu lâu khẽ động, hương thơm tràn đầy trong cơn gió lạnh. Triệu Phù Phong ngửi mùi hương nhận ra người, nghĩ rằng Giang Khoái Tuyết cũng ngồi đằng sau tấm rèm, không ngờ tim đập mạnh đôi chút. Song y sờ tay lên chuôi đao, trong lòng y quyết định rồi. Y bạt đao, đao phong khiến cho bông tuyết trong đình viện bay loạn xạ, những tán cây xanh ՐêՈ Րỉ, tựa hồ một huyễn cảnh hư ảo. Luyện xong, y đã quên mất là đang ở trước mặt Liên Tử Quy.
Đao trở lại vỏ, đình viện tĩnh lặng, vẫn còn đao thanh.
Phía sau rèm che phát ra tiếng lộc cộc tựa tiếng 乃út rơi trên giấy. Sau đó Liên Tú Nhân đi ra:
“Chủ nhân dặn, một thức cuối cùng của Thần Đao Cửu Thức không phải luyện như ngươi.”
“Ta còn chưa luyện đến thức thứ chín. Chiêu cuối cùng là thêm vào cho đủ số. Xuân kì năm đó, lúc ta luyện đao gặp gió lớn, thổi qua tán cây, đầy hoa rơi rụng. Ta vẫn luyện tiếp, muốn mượn đao phong đẩy số hoa đó trở lại cây, mới sáng tạo ra chiêu này.”
Sau rèm vang lên thanh âm, là Giang Khoái Tuyết hỏi:
“Chiêu đó của ngươi có tên chứ?”
Triệu Phù Phong còn chưa kịp trả lời, nàng đã nói:
“Vậy ta tặng ngươi một cái tên nhé, gọi là Bất Giáo Hoa Sấu thế nào?”
Triệu Phù Phong vui mừng trong lòng:
“Tên này thật hay, đa tạ cô nương.”
Nàng không nói gì nữa.
Đợi một lúc, sau rèm bay ra một mảnh hoa tiên màu tím nhạt, Thiên Cơ Tiên thần thoại trong lời đồn võ lâm, cũng không phải người nào đến cửa xin chỉ giáo đều có được. Bình thường người được Liên Tử Quy bình phẩm, giá trị người đó trong võ lâm nhất thời tăng lên gấp bội. Triệu Phù Phong dù không cầu nổi danh, nhưng cũng có chút khẩn trương, không biết ông ta bình phẩm mình thế nào.
Y mở mảnh giấy, bên trong không có viết gì. Y đang bối rối, nghe Liên Tú Nhân nói:
“Chủ nhân truyền, tiền đồ công tử không có giới hạn, tương lai ắt là người khai sáng.”
Triệu Phù Phong không ngờ Liên Tự Quy kỳ vọng ở mình cao như vậy. Y không kiêu ngạo, cũng không khiêm nhường, chỉ nói:
“Vãn bối tuyệt không muốn khai sáng cái gì, vãn bối thích…”
Y dừng một chút, nói ra chí hướng khiến sư phụ y cực kỳ thất vọng:
“Thích chu du khắp nơi.”
Giang Khoái Tuyết hỏi:
“Ngươi đi như thế, trên đường sẽ làm gì chứ?”
“Ca hát, ngắm cảnh, kết bằng hữu, uống rượu, đánh nhau, gặp người lâm nạn thì ra tay giúp đỡ.”
“Ta nhớ đến một câu nói, sở quý vu thiên hạ chi sĩ giả…”
Giang Khoái Tuyết nói giữa chừng thì dừng lại.
Triệu Phù Phong thuận miệng:
“Vi nhân bài bạn, thích nan, giải phân loạn nhi vô sở thủ dã.”
Sau rèm vang lên tiếng thở dài thâm trầm, rồi lại thinh lặng. Triệu Phù Phong có nhiều điều muốn nói, nhưng không tài nào thốt lên lời, nhìn lên lầu ngẩn ngơ một chốc, đành phải cáo từ. Đợi lúc y rời khỏi hàng hiên, mới nghe Giang Khoái Tuyết nói:
“Tú Nhân, đi điều tra thân thế lai lịch của người này. Mọi thứ của y ta đều phải biết.”
Triệu Phù Phong ra khỏi cửa, nghĩ tới Liên Tử Quy tiêu sái khẳng khái trong truyền thuyền không ngờ thần bí như vậy, bất giác kinh ngạc. Lúc nghĩ đến Giang Khoái Tuyết, y bỗng mỉm cười, cứ như làn hương lạnh lẽo kia thẩm thấu trực tiếp vào phế phủ. Đêm đó, trong mộng y chỉ nhìn thấy một dung nhan băng tuyết chập chờn. Nữa đêm thức tỉnh, trong bóng tối y mở bừng mắt, nghĩ thầm: ta gặp ma rồi.
Triệu Phù Phong lưu lại Lâm An đã nửa tháng. Y và Phương Giai Mộc vì đánh nhau mà quen biết, cũng kết bằng hữu với huynh đệ tỷ muội của Phương Giai Mộc.
Phương Giai Mộc và Từ Huy Dạ sáng lập Kiếm Hoa Xã, là một môn phái không giới điều không đẳng cấp. Một nhóm người trẻ tuổi tụ tập một nơi, nhiệt huyết ngay thẳng, rất hợp tính cách Triệu Phù Phong, nhưng y vẫn muốn bỏ đi. Người giang hồ như con thuyền trôi dạt giữa trời đất, phiêu bạc thành thói quen, không cách nào chịu buộc ૮ɦếƭ một chỗ. Y nghĩ: Loại cô nương như Giang Khoái Tuyết, chỉ có thể là ước vọng chung đường của lãng tử mà thôi, yêu thêm một chút, đau thêm một chút.
Ngày Triệu Phù Phong bỏ đi, trong viện Kiếm Hoa Xã bày năm bàn tiệc tiễn chân. Mọi người ăn uống cười nói, trong lúc cao hứng, Liên Tú Nhân lẳng lặng tiến vào. Gió lạnh lay động xiêm váy xanh nhạt của nàng, tựa như đám cỏ mùa xuân, tuy nhỏ bé nhưng không cho kẻ khác được lơ đểnh. Nàng ta đảo mắt, dừng một chút trên mặt Từ Huy Dạ, rồi phất tay áo hành lễ với Triệu Phù Phong, nói:
“Tiểu thư chúng tôi có chuyện tìm công tử, có thể đi một chuyến không?”
Triệu Phù Phong đứng lên, thuận miệng đáp:
“Được, ta theo cô nương.”
Trong viện vang lên tràng cười vui vẻ: Trọng sắc khinh bạn, thật là tệ quá.
Nghe xoảng một tiếng, chung rượu của Từ Huy Dạ rơi xuống đất, nhưng vì tiếng ồn, không ai nghe rõ. Hắn khom người nhặt các mảnh vỡ, nắm chặt các mảnh sắc nhọn vào lòng bàn tay, vài giọt máu nóng chảy dọc theo cạnh mảnh sứ sắc bén, thấm vào chiếc áo đen của hắn. Ánh mắt sáng ngời trên gương mặt anh tuấn của hắn, dường như đã mất đi sự ấm áp.
Phương Giai Mộc đưa cho Từ Huy Dạ một cái khăn tay, vỗ vai hắn, không nói gì.
Triệu Phù Phong khịt mũi, cười nói:
“Khi ta về uống tiếp.”
Rồi y nhanh chóng bước theo Liên Tú Nhân.
Vừa vào nội viện, Triệu Phù Phong thấy Giang Khoái Tuyết ngồi bên cửa sổ. Dù khí trời đã ấm dần, nàng vẫn mặc chiếc áo bằng vải đoạn trắng, màu lông chuột. Đình viện âm u, nhưng dung mạo nàng lấp lánh, tựa như ánh trăng soi bóng nước, chiếu thẳng vào tâm tư y. Tuy lần thứ hai gặp mặt, y vẫn ngạc nhiên: Làm sao nữ tử yếu đuối lại có khí chất ôn hòa sáng sủa như vậy? Khiến người ta ngoài thương tiếc, còn nảy sinh không ít cảm giác thân cận.
Liên Tú Nhân vội nói:
“Tiểu thư, người lại ra gió rồi, cẩn thận nhiễm lạnh.”
“Nào có lạnh lẽo.”, Giang Khoái Tuyết cong môi, “Triệu công tử, mời lại đây ngồi.”
Y ngồi đối diện nàng, cười nói:
“Tại hạ tùy tiện quen rồi, xưng hô như vậy nghe không được tự nhiên, chi bằng cứ gọi trực tiếp là Triệu Phù Phong thôi!”
“Triệu đại ca, mời dùng trà.”, Giang Khoái Tuyết lập tức đổi cách xưng hô, hai má cũng thoảng ửng hồng.
Liên Tú Nhân kinh hoảng , vội đẩy bàn trà ra, bắt mạch cho nàng, hỏi:
“Tiểu thư, không sao chứ?”
“Đừng lo lắng, tỉ cẩn thận như vậy, khiến Triệu đại ca cười đấy.”, Giang Khoái Tuyết rút tay lại, cầm chung trà nóng ấm, càng làm lộ ra da dẻ trong suốt, móng tay trông như cánh hoa nổi trên mặt nước. Triệu Phù Phong có chút say đắm, cơ hồ đang vào cảnh mộng.
Giang Khoái Tuyết thao thao nói:
“Tiên phụ và sư phụ Triệu đại ca là bát bái chi giao, tính ra không phải người ngoài. Muội cũng không giấu Triệu đại ca. Lúc tiên mẫu mang thai thì trúng độc Hàn nha, nên từ khi hoài thai, muội đã mang một chút bệnh chứng kì lạ hiếm thấy, khi nào cũng khiến Tú Nhân lo lắng sợ hãi.”
Triệu Phù Phong sững người, nhớ tới Hàn nha độc là độc dược từ Phật Lâm Quốc truyền vào trung thổ, chí hàn chí mãnh, lại bị nhiễm lúc còn trong bụng mẹ, thân thể yếu đuối như nàng làm sao chịu nổi? Y nghĩ thầm trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Lúc tại hạ đến đây, sư phụ đã căn dặn, nếu đến Giang Nam, nhất định phải tới Liên gia thăm hỏi Giang muội muội.”
Giang Khoái Tuyết gật đầu:
“Hôm đó dù đã rõ lai lịch Triệu đại ca, nhưng không giữ đại ca lại, chỉ vì quyển sách này là tâm huyết của ngoại công, nhất định phải phó thác cho người thích hợp.”
Liên Tú Nhân lấy ra một quyển sách, dâng lên cho Triệu Phù Phong. Triệu Phù Phong thấy nàng trịnh trọng như thế, vội dùng hai tay tiếp lấy, cẩn thận lật trang đầu, nhận ra chính là phương pháp phá giải Thiếu Lâm Đạt Ma Kiếm, xem trang thứ hai, là những ghi chú về sơ hở của Biện Kinh Nộ Đao. Y kinh ngạc, vội thốt:
“Sách này ghi chép lại kiến giải của Liên tiên sinh đối với võ công thiên hạ, quý giá như thế, ta vô công bất thụ lộc, thật sự không thể nhận.”
“Liên gia chỉ có một nữ tử là muội, lại không thể luyện võ công, giữ cũng vô dụng. Huynh đem những ghi chép trong sách phát dương quang đại, mới xứng với khổ tâm của ngoại công. Muội nghe nói Triệu đại ca là hán tử sảng khoái quyết đoán, hà tất vì một quyển sách mà đưa qua đẩy lại sao? Huynh không chịu nhận, lẽ nào là xem thường muội, hoặc xem thường ngoại công?”, nàng dừng nghỉ một chút, rầu rầu nói, “Bình thủy tương phùng cũng là duyên, muội thật tâm thành ý tặng cho huynh.”
“Được.”, y cũng không nói thêm, nhận lấy quyển sách, “Ta muốn gặp Liên tiên sinh, nói lời cảm tạ với người.”
Giang Khoái Tuyết cự tuyệt:
“Thật xin lỗi, ngoại công đang bế quan, ngay cả muội cũng không cho gặp.”
Nàng nhìn thẳng y, khóe môi hé mở, dường như có lời muốn nói, nhưng chỉ thở dài, nghiêng đầu nhìn đi. Nắng xuyên vào phòng, soi sáng gương mặt nàng. Triệu Phù Phong thấy nàng mi thanh mục tú, tựa như non xanh nước biếc vùng Giang Nam, trong lòng kích động, không dám ngắm nhìn nữa. Hai người ngây người nhìn ra cửa sổ một lúc lâu. Nàng ngượng ngùng. Y càng tìm không được đề tài lên tiếng, đành từ biệt.
Triệu Phù Phong chầm chậm dời gót, cuối cùng đã tới con hẻm nhỏ. Rời khỏi hẻm nhỏ Liên gia, mặt trời chói chang, y cũng quyết định chủ ý: Ở lại, tìm hiểu rõ ràng mới đi.
(1): Một loại quạ, gọi là quạ gáy xám.
(2): Một loại cây thuộc họ đỗ quyên, sinh trưởng vùng khí hậu mát
(3): quần áo rách nát, dáng vẻ lôi thôi