Nàng ngửi thấy mùi hương dược liệu thanh mát. Đám cung nữ trước khi đi đã đốt loại hương liệu này để giúp Luân đế kia thanh tỉnh, giải rượu.
Ở trong cùng một chỗ với hắn, nàng không thể không đề phòng, một chút thả lỏng tinh thần cũng không được. Nàng chưa từng một phút quên đi ân oán giữa nàng và hắn và những gì tàn độc nhất hắn đã gây ra cho nàng...
Đôi mắt này, thân thể này...
Nàng tàn tạ như vậy, đến mức chỉ muốn ૮ɦếƭ đi, nhưng lại không được ૮ɦếƭ... Thật nực cười...
Nếu như có cái gì đó gọi là nhân quả, nàng cũng không từng nghĩ nó lại đắt giá đến vậy. Báo ứng nàng còn chưa đủ, lại còn liên lụy đến người khác.
Từng có người nói với nàng sẽ cùng nàng gánh tội. Và cũng chỉ có duy nhất một người khiến nàng muốn ỷ lại.
Lam Mặc...
Không hiểu sao một hai ngày gần đây nàng lại có một linh cảm mơ hồ nào đó... khiến nàng muốn tiếp tục mộng tưởng...
...o0o....
Tửu lượng cùng thể trạng của hắn rất tốt, nếu không phải cố tình uống đến thất điên bát đảo thì vài vò rượu nặng cũng không phải là vấn đề. Hắn cũng không thể say quá lâu...
Gần đến sáng, hắn tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mang chút cảm giác nặng nề do rượu để lại, chân tay cũng chưa linh hoạt trở lại hoàn toàn. Thì ra mượn rượu giải sầu cũng không được bao lâu, không thể trốn tránh vì khi tỉnh lại mọi việc vẫn như cũ.
Hắn bị người hắn yêu thương nhất lừa dối bấy lâu mà bây giờ mới biết.
À không, nghịch cảnh trớ trêu, là hắn hồ đồ nhầm lẫn trao tình yêu nhầm người không đáng. Không đáng? Đến Bạch Hương còn như vậy, liệu sau này hắn còn có thể dám tin tưởng một ai?
Mộng đẹp nhất cuối cùng cũng tan nát. À không, trước đây hắn nghĩ khi Bạch Hương ૮ɦếƭ khiến giấc mộng của hắn tan nát theo thì bây giờ, nói đúng hơn phải là dư âm day dứt của nó trong lòng hắn cũng hoàn toàn vỡ vụn...
Hắn không thiếu nữ nhân, nhưng lại không có được tình yêu khắc cốt ghi tâm...
Hắn xoay người, đưa con mắt nhìn xung quanh. Hắn đã trở lại tẩm phòng của hắn? Hắn cũng không nhớ chuyện làm sao hắn tìm được đến đây?
Trong lúc say, trong lúc điên loạn, trái tim hắn vẫn gào thét giẫy dụa, vẫn như còn không cam tâm muốn níu kéo một cái gì đó. Cái gì được chứ?
Rốt cuộc hắn tự đi đến đâu mà chính hắn cũng không biết...
Đột nhiên đôi mắt đang vô thức nhìn xung quanh của hắn lại dừng lại tại một điểm.
Gần cái lò sưởi lớn bằng đồng, có một nữ nhi đang cuộn tròn người thiêm thi*p ngủ. Ngủ nhưng không được thoải mái, gương mặt một hồi thư thái thì lại lập tức nhiu nhíu đôi mày liễu. Cực nhọc như đang ép buộc chính bản thân mình vậy...
Quả thật sau một đêm dài, Hàn Mai thực sự mệt mỏi, suy nghĩ lan man cái gì, song cuối cùng thân thể vẫn tự lả đi...
Là nàng ta sao? Phải rồi, đêm qua hắn đã đem nàng ta trở về...
Oan nghiệt thật, năm năm trước, người ở bên kia hồ, lại là nữ nhi Hàn gia này?
Nữ nhân Hàn gia thâm độc khó lường, lại có thể mang hình bóng phiêu diêu thoát tục như tiên tử dưới trăng? Đẹp phi thường đến mức để người ta mộng tưởng?
Không hiểu sao lúc này hắn lại vô tình hồi tưởng lại một chút cảm giác mơ hồ ngày đó, đồng thời đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn nàng...
Hàn Mai khẽ xoay mình, quay lưng lại phía hắn, khiến trong mắt hắn chỉ còn một bóng lưng mảnh mai mềm mại, không nhìn thấy mặt... có gì đó tương đồng như năm đó...
Có thể là vì đầu óc chưa tỉnh táo hoàn toàn, có thể là chút dư vị mơ hồ... chân hắn tự động bước xuống giường, chậm rãi đi lại gần đó, rất nhẹ, không gây ra tiếng động...
Giống như năm năm trước, hắn từng muốn nhẹ nhàng bí mật đi sang bên đó, làm thế nào để không kinh động nàng...
Đến sát bên Hàn Mai, hắn ngồi xuống, cúi đầu ngắm...
Gương mặt đã bị những lọn tóc lòa xòa che mất rồi, hắn vô thức đưa tay lại, muốn gạt ra...
Trên mặt có cảm giác nhột, Hàn Mai không ngủ sâu, vì vậy đã giật mình tỉnh dậy.
- Ai? - Nàng lớn tiếng hỏi, thanh âm đó cũng đột ngột đánh thức Dương Tử Luân kia.
Hắn hừ lạnh trong lòng, lập tức thu tay về. ૮ɦếƭ tiệt, hắn đang làm cái gì chứ?
Đúng, người đêm đó là ả nữ nhân này. Thật nghiệt ngã, nếu như bước sang đó và chạm mặt ả, biết được rồi thì hắn nào có thể ôm mộng.
Hàn Mai - thái hậu xuất thân Hàn gia, dòng tộc âm mưu khuynh đảo triều chính, ςướק ngôi họ Dương.
Ả còn là con gái của người đàn bà kĩ nữ khiến phụ vương hắn chao đảo, rốt cuộc cũng bị Hàn Trữ Doanh hạ bệ trên triều đình...
Đó là những gì đã sẵn có giữa hắn và ả tại thời điểm đó, chưa kể đến oán hận về sau ả gây ra cho hắn... Nếu miễn cho ả mối thù của Bạch Hương, thì ả cũng không đáng tha thứ....
- Ta hỏi ngươi là ai?
Hàn Mai lặp lại câu hỏi, trong lòng đầy nghi ngại, nếu không phải là đám cung nữ, chẳng nhẽ lại là Dương Tử Luân? Lẽ nào hắn đã tỉnh. Nghĩ đến như vậy, nàng vội ngồi dậy, cảnh giác cũng cao hơn.
Hắn vẫn nhìn nàng, nhưng không phải là bất giác đờ đẫn như ban nãy, mà là bình tĩnh toan tính, trong con mắt vẫn mang phần oán hận, tuy không căm phẫn rực lửa đến mức muốn xẻ thịt lột da như lúc trước nhưng vẫn là tràn đầy chán ghét.
Nếu như hắn không cần đem ả đến Gi*t trước mộ người phụ nữ dối trá kia, hắn cũng không thể dễ dàng buông tha ả. Hắn đã sống cực khổ nhục nhã thế nào những ngày ở biên cương ấy?
Chưa kể đến, ả còn dụ dỗ thuộc hạ thân tín phản bội lại hắn, thêm một người phản bội hắn...
૮ɦếƭ, đôi khi lại là sự giải thoát quá dễ dàng, chẳng phải từng như ý ả sao?
Phải để cho nữ nhân này tiếp tục chịu dày vò, thống khổ đau đớn giống như hắn bây giờ vậy. Đúng vậy, bây giờ hắn đang khổ đau phẫn uất như thế nào? So với lúc trước thì nỗi khổ đau khi nhận ra sự việc còn khó chịu hơn... Mà người kết thúc giấc mộng của hắn, cuối cùng vẫn là ả... Ảo mộng mà lẽ ra hắn không nên vương vào...
Người này không lập tức đáp lại nàng, không khí xung quanh ám chướng nguy hiểm đến vậy, hắn nhất định là Dương Tử Luân.
Nàng cố ổn định tâm trạng, không để bản thân nhu nhược lép vế, khắp người vẫn tỏ ra khí chất kiêu hãnh cao quý như hoa mai... Nếu hắn đã tỉnh dậy, nàng cần tìm cách làm sao lo chuyện của Đường Thuận...
- Dương Tử Luân... - Giọng của nàng bình tâm, thản nhiên như nước, không gay gắt cũng không nhu nhược, giống như đang thương thuyết - Chuyện đêm qua, ngươi không cần trừng phạt gã...
- Ngươi đang muốn giải thích, hay là muốn thương lượng với ta? - Hắn ngắt lời nàng, một bên khóe môi khẽ cong lên trào phúng. - Xử tội một mình ngươi? Không thể nào có chuyện đó!
- Ngươi là người thông minh ắt phải biết dùng người, gã vốn là người cương trực, nên tha cho hắn chẳng phải sẽ vẫn giữ được một bề tôi trung thành? Bản thân ta cũng không còn ý định muốn bỏ chạy...
Hàn Mai khi xưa ở nơi triều chính cũng hiểu rõ, khi bản thân không còn nằm đằng chuôi, không thể nóng nảy lấy cương đấu với đối thủ. Nàng chỉ hi vọng Luân đế kia cũng là người biết thiệt hơn, hắn vẫn còn có thể tha cho Đường Thuận một con đường sống.
Nào ngờ thấy hắn cười ra tiếng, lạnh lẽo như băng giá, lại phảng phất nỗi chua chát phiễn não.
- Càng tin tưởng người, càng dễ bị phản bội, cái này ta đã lĩnh giáo đủ. Hơn nữa, ta đâu cần thương lượng với ngươi? Cũng xem như Hàn Mai ngươi còn chút bản lĩnh ứng phó, nhưng nên nhớ... ta không bao giờ để ngươi đạt được mục đích của mình - Càng về cuối câu, hắn càng trầm giọng đe dọa.
Hàn Mai cũng lường trước phần nào thất bại, bởi bản thân nàng không có bất kì cái gì là ưu thế. Tuy vậy, cảm giác trong lòng vẫn không tránh khỏi đã nặng nề lại càng nặng nề hơn. Coi như thực sự nàng đã hại ૮ɦếƭ Đường Thuận.
Gương mặt thanh tú của nàng lúc nãy còn tĩnh tại bình tâm như làn nước, bây giờ lại không giấu nổi sắc thái u ám trùng xuống, buồn bã thê lương, khiến cho người ta nhìn vào liên tưởng đến một đóa hoa xinh đẹp bất lực ủ rũ trong gió sương...
Nàng đang nghĩ cho Đường Thuận, căn bản không biết rằng Dương Tử Luân kia vẫn đang nhìn nàng. Hắn đang thắng thế, không hiểu sao lại có một chút cảm giác khó chịu, lẽ ra hắn phải hoàn toàn thoải mái mới đúng.
Hừ, không phải ả chỉ muốn câu dẫn lợi dụng thuộc hạ của hắn thôi sao? Nếu đã như vậy, còn bận tâm đến sinh tử của gã làm gì?
Trong đầu hắn thấp thoáng hình ảnh Hàn Mai cùng Đường Thuận đứng bên hồ, thề thề thốt thốt, còn vì gã mà múa, sau đó để gã ta cõng, cũng nhau tình tứ... Rõ ràng là dùng mị hoặc quyến rũ gã ...
- Nếu như không phải là ta bắt gặp, các người hẳn là đã cùng nhau trốn đi, cùng nhau phiêu bạt giang hồ? Ngươi cũng vì gã mà lấy thân báo đáp sao? - Tưởng như đã kết thúc mọi chuyện nhưng hắn lại mở lời khơi ra.
Hàn Mai hơi bất ngờ. Nàng cũng chưa hề nghĩ đến nhiều như vậy. Nếu như Đường Thuận kia không tiếc sinh tử cứu được nàng và phụ thân, nàng cũng không thể nhận ơn mà không báo đáp. Chỉ có điều thân thể nàng tàn hoa bại liễu, vốn không xứng với gã, hơn nữa... trong lòng nàng còn mang nặng theo hình bóng kẻ khác, chính là Lam Mặc...
Ơn nghĩa của Đường Thuận, như vậy cũng thực sự khó có thể đáp đền, kể cả gã có không bận tâm, một mực muốn ở bên bảo vệ cho nàng, nhưng làm người không thể cứ nhận không ân tình ... Dùng thân báo đáp? Nàng chưa thể nghĩ xa như vậy, và giả sử đã trốn thoát, cũng không thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp...
Nàng vẫn im lặng, chẳng khác nào không muốn tiếp chuyện với hắn hoặc là đang thừa nhận ngầm.
Người đàn bà này vẫn như vậy, dùng sự thản nhiên bình tĩnh khiêu khích hắn, tưởng như ả không thèm đặt hắn trong mắt.
Được lắm, khóe môi hắn khẽ cười âm hiểm tàn ác. Hắn sẽ không Gi*t ả vội, mà sẽ coi ả như một con chuột nhỏ để vờn, là công cụ để hắn phát tiết, ђàภђ ђạ, trút giận...
Hắn dường như đã hận toàn bộ thế gian lừa dối này...
Đưa ngón tay miết trên gương mặt nàng khiến nàng bất ngờ phải lui về sau, hắn cười ngạo nghễ:
- Sao? Muốn cho hắn có cơ hội sống?
- Ngươi có ý tứ gì? - Hàn Mai không quên cảnh giác, nàng không nghĩ rằng bây giờ hắn lại chấp nhận thỏa thuận.
Hắn vươn người lại gần hơn, muốn trực tiếp nói vào tai nàng:
- Nếu như ta cảm thấy thoải mái một chút thì có thể suy nghĩ lại... ngươi có thể ca hát, nhảy múa... hoặc là trực tiếp dùng thân thể khiến ta vui...
- Đê tiện! - Nàng lập tức bật ra tiếng.
- Ngươi không đê tiện sao? Năm năm trước thôi... - Hắn vóng tay giữ chặt cổ nàng phía sau, đôi môi vờ như мơи тяớи trên sườn mặt nàng - Ngươi cũng ở ngôi cao, có quyền uy Hi*p người khác... chẳng nhẽ không có ai nói với ngươi hai chữ này...
Hàn Mai nhất thời im lặng, hắn túm lấy bàn tay nàng, ấn lên phía trán hắn, ánh mắt trong phút chốc bừng lên ngọn lửa...
- Vết sẹo này là ai đã trực tiếp gây ra? - Kéo bàn tay nàng xuống dưới phía cổ áo hắn, nơi vùng иgự¢ cũng lưu lại một vài dấu tích gây ra bởi đao binh - Những dấu vết này, ai đã gián tiếp gây ra?
Hắn tuy giữ trên môi nụ cười nhưng biểu cảm lại như uy Hi*p vô cùng.
Những vết tích đó dù từng gây ra đau đớn nhưng khó sánh khỏi sự ђàภђ ђạ sâu thẳm trong cõi lòng. Phải, bây giờ trong lòng hắn còn phẫn nộ, đau khổ hơn trăm lần... Và nỗi thống khổ đó cần được giải thoát, truyền hay trút sang kẻ khác... chính là ả...
- Sao? Ngươi cảm thấy không đáng?
- Ngươi không xứng! - Muốn nàng lấy lòng hắn, đây là chuyện điên rồ và nhục nhã nhất.
Một lời khinh thường lãnh đạm của nàng đủ khiến hắn trong nháy mắt tức giận, sau đó gương mặt lại trở nên âm độc. Nói "không" sao? Hắn không cho phép.
Hàn Mai thấy mình lại bị hắn lôi đi, nàng chưa biết hắn muốn làm gì, một lát sau ngửi thấy trong không khí ẩm thấp như dưới ngục thất, cứ một đoạn đường lại có người mở cổng sắt...
Đến khi hắn ném nàng xuống dưới đất, nàng ngửi được mùi máu...
Dương Tử Luân ánh mắt lãnh khốc nhìn người đang bị xích trên cột gỗ - thuộc hạ thân tín đã phản bội hắn.
Lúc này Đường Thuận tóc tai xõa xượi, gương mặt gục xuống, thân mình đầy vết thương bởi roi sắt, những mảnh áo thấm đẫm máu khô lẫn máu tươi của những vết thương còn đang rỉ máu...
- Làm cho tỉnh lại!
Sau khi hắn ra lệnh, hai tên cai ngục mang nước muối tới, hắt lên thân thể Đường Thuận. Lập tức gã vì đau xót mà choàng tỉnh.
Nhìn thấy Luân đế, lại nhìn thấy Hàn Mai yếu nhược ngã dưới đất, gã cảm thấy trong lòng đầy bất mãn. Gã trước sau vẫn không cứu được nàng và bây giờ cả hai lại phải chịu ђàภђ ђạ của Luân đế...
Về phần Luân đế, tuy gã đã làm trái ý hắn trước, nhưng lúc này hắn không thể tiếp tục cam tâm phục tùng, bởi gã cảm thấy Luân đế cũng đã quá tàn nhẫn...
Hàn Mai đoán được rằng Luân đế đã đem nàng đến trước mắt Đường Thuận, hắn muốn uy Hi*p nàng, đánh bại sự tự tôn trong nàng, muốn nàng phục tùng...
- Hàn Mai ... - Đường Thuận cắn răng gọi - Thật xin lỗi...
Hàn Mai ngước lên về phía thanh âm của gã phát ra, chủ động lê tới phía đó, bám vào thân thể gã mà đứng lên. Nàng ngửi thấy mùi tanh, ngón tay cảm thấy ươn ướt... Hẳn là gã đã bị đánh đập rất tàn nhẫn...
- Đường đại ca, xin lỗi, là vì ta... - Giọng nàng đầy ủy khuất.
Màn này trước mặt Dương Tử Luân thật đáng để khiến hắn ngứa mắt cho đến tức giận. Là tương ái lẫn nhau sao? " Đường đại ca" ? Gọi tên trực tiếp?
Hắn trở thành kẻ ác nhân chia uyên rẽ thúy sao?
Hàn Mai trong lúc này chỉ muốn an ủi lẫn tạ lỗi với Đường Thuận, không biết được thái độ của Luân đế phía sau. Nàng vươn bàn tay tìm kiếm, muốn chạm lên gương mặt Đường Thuận, giống như một người bằng hữu chân tình làm vậy...
Nào ngờ còn chưa chạm đến, đã bị một bàn tay to lớn túm lấy, kéo về phía sau.
- Tiện nhân! - Hắn quát lên - Còn chưa thấy đủ sao?
- Dương Tử Luân, ngươi buông nàng ra! - Đường Thuận cũng lớn tiếng, lúc này căm phẫn chi phối, gã không còn giữ đạo lễ, gọi trực tiếp tên của Luân đế.
Luân đế nghe thấy vậy, bật cười điên đảo. Phản, bây giờ thực sự phản rồi... Vì một người đàn bà mà phản bội lại hắn, còn người đàn bà này vì muốn trốn thoát khỏi bàn tay hắn, không tiếc liêm sỉ để câu dẫn nam nhân...
- Người đâu, mang lạc hình đến! - Hắn hướng phía đám cai ngục mà sai khiến.
Lập tức bọn chúng khiêng đến một lò than lửa đỏ rực, những miếng sẵn đã được bỏ sẵn bên trong...
Hàn Mai nhất thời kinh hoảng, Dương Tử Luân bắt đầu cảm thấy khoái chí. Cũng là thủ đoạn này năm năm trước, không phải sao.
Kẹp lấy một miếng sắt nung lớn, hắn cười vào tai nàng:
- Đây chẳng phải là trò chơi yêu thích của ngươi sao? Đừng lo, ta sẽ không khiến ngươi phải nếm trải... - Hắn di chuyển ánh mắt lẫn thân hình đến bên Đường Thuận.
Tội phản nghịch, một miếng sắt nung này còn chưa đủ, dù có dùng hình cho đến ૮ɦếƭ vẫn còn là khoan dung.
Khi mảnh sắt nung ấn lên иgự¢ Đường Thuận, theo sau là một thanh âm xèo xèo thảm khốc, một tiếng rít răng chịu đau của gã... Mồ hôi lạnh túa ra, gã oán hận nhìn Luân đế...
Hàn Mai thống khổ cũng hét lên, bỏ mặc tất cả tự tôn.
- Đừng! Đừng làm vậy nữa!
Mắt Dương Tử Luân thu vào hình bóng bi thương của nàng, không một tia nhu tình thương xót, chỉ có oán hận xen lẫn châm biếm. Là ai năm năm trước, còn cười ngạo nghễ mà ấn mảnh sắt lên gương mặt hắn...
Hàn Mai trong lòng như bị cắt ra ngàn mảnh, người chịu đựng đau đớn không chỉ là Đường Thuận mà còn là nàng.
Cái này là luân hồi nhân quả sao? Thật đắt, đắt hơn trăm lần...
Trước đây, nàng từng mượn quyền lực, nhưng cũng chỉ muốn trừng phạt kẻ muốn khinh thường mẫu thân nàng - Dương Tử Luân hắn.
Bây giờ cũng tương tự, hắn nắm quyền trong tay, có thể cười nhạo nàng... Trừng phạt lên nàng còn chưa đủ, lại để vị đại ca kia chịu khổ...
Dương Tử Luân cuối cùng cũng nhìn ra được sự bất lực của nàng. Hắn tiếp tục lấy ga một miếng sắt nung khác, khinh bạc mà nói:
- Nãy là trả cho ngươi năm năm về trước, còn bây giờ, ta ắt phải trị tội kẻ phản phúc này!
- Đừng! - Hàn Mai kêu lên, nàng lo lắng đến Đường Thuận, gã đã chịu bao nhục hình đánh đập như thế, làm sao có thể chịu nổi tra tấn này.
Bộ dạng của nàng ta là đang van cầu hắn sao? Không phải chỉ muốn câu dẫn lợi dụng Đường Thuận, ắt phải đau lòng thảm thương như vậy? Nãy còn đầy tự tôn, bây giờ lại vứt bỏ tất cả?
Hừ, lẽ ra hắn phải cảm thấy sảng khoái trong lòng, cớ gì lại có chút bận tâm như vậy? Rốt cuộc hắn đang muốn gì?
- Muốn van cầu ta sao? - Hắn lấy lại thái độ ngạo mạn mà nói - Ngươi vừa rồi còn nói là không đáng...
Hắn cố tình lấy que khơi khơi trong đống lửa, phát ra những âm thanh lách tách dọa người...
Hàn Mai trải qua một vài giây yên lặng nhưng bức bối ghê người, nàng nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Đường Thuận...
- Được, ngươi muốn gì, ta sẽ làm tất cả...
- Hàn Mai! - Đường Thuận giật mình lên tiếng - Nàng không cần vì ta...
- Bỏ đi! - Trên môi nàng cười nhạt - Ta cũng không còn điều gì để giữ lại, nhân phẩm cũng không cần...
Dương Tử Luân bỏ mảnh sắt xuống, chậm rãi đi về phía nàng, trong lòng hỗn loạn cảm xúc. Thỏa mãn? Hay là bức bối? Hay là phẫn nộ? Không cần biết, hắn đã thắng...
Kéo lấy nàng rời đi, hắn độc đoán một lời lưu lại:
- Chặt đứt hai chân của gã, ném ra ngoài biên cương!
Dù lúc này có lưu lại sinh mệnh của gã, nhất định hắn phải khiến gã trở thành một kẻ không có năng lực sinh tồn, không còn cơ hội quay trở lại...
Hàn Mai bị lôi kéo, vừa đi nàng vừa phẫn uất mà oán trách. Hình phạt như vậy, khiến người ta còn sống nhưng suốt đời tàn phế, thật tàn nhẫn...
- Dương Tử Luân, ngươi không phải là con người, ngươi sẽ chịu quả báo!
- Im miệng! - Hắn gầm lên - Nếu không người tiếp theo sẽ là cha ngươi!