Nhưng làm sao lại có sự trùng lặp đến vậy? Trừ phi... trừ phi...
KHÔNG THỂ NÀO!
Làm sao có thể là ả? Làm sao có thể không phải là Bạch Hương? Làm sao Bạch Hương thuần khiết của hắn có thể nói dối?
Mà nếu như là ả... nếu như là ả, chẳng nhẽ nửa năm yêu thương ngọt ngào của hắn và Bạch Hương là vô nghĩa?
Mà dù có là ả, nếu như hắn biết được người đó là ả - Hàn Mai, liệu trong lòng hắn còn nảy sinh mộng tưởng?
Hắn muốn chối bỏ, nhưng cứ khi đưa ánh mắt ra phía xa kia, nhìn thấy bóng dáng tha thướt mảnh mai đó... Hắn lại không thể suy nghĩ được gì...
Khiến cho hắn tự giằng xé, hắn muốn phủ định sự nhầm lẫn của mình, hắn muốn giữa hắn và ả ngoài thù hận ra không có bất kìa ngưỡng mộ si mê nào, hắn muốn người hắn yêu mãi mãi là Bạch Hương, mãi mãi không bao giờ lay chuyển.
Chưa bao giờ hắn sợ một thứ gì đến thế, hắn sợ bức tường kiên cố vững chãi của mình sẽ đổ nát. Bình sinh hắn căm ghét sự dối trá và phản bội...
Nhưng sự dày vò của nghi ngờ càng khiến hắn muốn lao ra túm lấy ả mà tra hỏi.
...
...
Đường Thuận ước tính cũng vừa đến thời gian cần thiết, gã bước đến bên nàng.
- Hàn Mai, có lẽ chúng ta phải hành động ngay lúc này!
Hàn Mai gật đầu, gã có chút mạnh dạn nắm lấy vai nàng mà nói:
- Nàng không thể nhìn thấy đường, chi bằng để ta cõng nàng đi, đành thất lễ vậy!
Khi gã mang được Hàn Mai trên vai, trong lòng có chút bối rối, tự trấn an bản thân tỉnh táo không để sơ suất, từng bước rời đi hướng cũ.
Hàn Mai đang cảm thấy an toàn, bám lấy vai hắn, điệu bộ xem chừng rất gần gũi thân thiết. Trong mắt người khác, không khác gì đôi tình nhân đồng cam cộng khổ, liều sống ૮ɦếƭ bên nhau...
Bỗng nhiên Đường Thuận đứng sững lại. Hàn Mai ở khoảng cách gần này đủ cảm thấy tim hắn loạn nhịp, hơi thở cũng gấp gáp như đang đối mặt với hung thần ác sát.
Phải, bóng dáng nam nhân cao lớn đang đứng trước mặt họ kia, còn đáng sợ hơn cả hung thần ác sát.
Từ đâu bất ngơ xuất hiện, đôi con ngươi bắn ra tia nhìn còn sắc lạnh hơn đao kiếm, gương mặt tàn khốc vô tận, nắm tay siết chặt muốn dọa người...
- Bệ... bệ hạ... - Đường Thuận cả kinh, miệng lưỡi vì thế mà không rõ ràng.
- Sao? Phá hỏng chuyện tốt của các người ư?
Dương Tử Luân lên tiếng, âm điệu làm ra vẻ tĩnh tại thản nhiên nhưng lại khiến người ta không rét mà run, dưới đáy mắt âm u là muôn vàn ngọn lửa căm phẫn.
Hàn Mai và Đường Thuận đều không ngờ rằng mọi chuyện dễ dàng đổ vỡ đến vậy. Từ khi nào mà hắn đã biết?
Nhưng chuyện đó không quan trọng bằng việc nàng và gã sẽ phải đối mặt như thế nào.
...
...
Chiêu Dương điện.
Tẩm phòng của hoàng đế.
Hắn đang đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt dán vào bức họa thiếu nữ đang múa dưới trăng mà chính tay hắn họa.
Thật nực cười...
Ngay cả bức họa này cũng chỉ có dáng người từ phía xa xăm, không rõ gương mặt...
Thật nực cười...
Hắn xoay lưng hướng ra phía sau, nơi nền nhà có Hàn Mai vừa bị hắn тһô Ьạᴏ lôi về đây.
Nàng đang lo lắng, nàng không còn quan tâm đến mình đang ở đâu, nàng đang lo cho vị đại ca kia. Lúc nãy nàng và gã đều bị lôi đi, nhưng nàng nghe thấy Luân đế sai người lôi một mình Đường Thuận vào thiên lao, còn đích thân hắn lại đem nàng tới chỗ khác.
Chính vì bất an xen lẫn hối hận, gương mặt diễm lệ nhỏ nhắn của nàng lấm tấm mồ hôi lạnh, đến hơi thở cũng không còn bình tĩnh.
Luân đế từng bước đi đến gần nàng, nàng nghe được tiếng bước chân chậm rãi nhưng khủng bố của hắn.
Dương Tử Luân ánh mắt không hề bỏ qua một chi tiết nhỏ trên người nàng, giống như phải nhìn thật kĩ, thật kĩ người đàn bà này. Đến khi nàng cảm nhận rõ cả hơi thở của hắn..., bất giác hắn ở gần nàng như vậy, phản xạ quen thuộc của nàng chính là cố co người lại...
Hắn lại vươn tay nắm lấy cằm của nàng, kéo gương mặt nàng lại gần một chút. Giọng của hắn nghe nặng nề nghiêm trọng, nghe như một lời tra hỏi mà yêu cầu tội nhân phải thành thực:
- Nói, năm năm trước, ngươi đã từng đến cái hồ đó?
Hàn Mai thoáng ngỡ ngàng. Hắn như đang hỏi một câu không ăn nhập gì với hoàn cảnh hiện tại. Cái gì mà năm năm trước chứ?
Nàng càng cố dùng đầu óc giải thích thì hắn lại càng không thể chờ đợi. Hắn muốn biết câu trả lời ngay lúc này. Hắn gia tăng lực ở tay, không chỉ như vậy, một tay kia cũng siết lấy cánh tay nàng.
- Ta bảo ngươi nói! Ngươi đã từng đến cái hồ đó? Vũ khúc đó là sao?
Gương mặt Hàn Mai nhăn lại, vì đau mà chuyển sang màu trắng bệch. Rốt cuộc hắn đang muốn biết chuyện gì chứ? Chẳng nhẽ hắn vì quá phẫn nộ bởi bị thuộc hạ phản bội thêm một lần nên đã hóa điên?
- Ta bảo ngươi nói! Ngươi không nói, ta sẽ cắt lưỡi Đường Thuận hắn, cắt lưỡi Hàn Trữ Doanh! - Hắn dùng cách thức đe dọa tàn nhẫn nhất, trực tiếp ép buộc nàng.
- Phải, ta đã từng đến, vũ khúc là Nguyệt Vũ Trung Phong của mẫu thân ta, ngươi rốt cuộc muốn gì? - Hàn Mai cứ vậy mà nói thuận theo những gì nàng hiểu, hi vọng hắn không hóa điên mà cuồng sát hai người kia.
Nhưng hắn lại đột ngột buông tay.
Hắn đứng dậy, phá lên cười, cười điên cuồng và đau khổ. Điệu cười khiến người khác cũng phải lạnh sống lưng. Hắn đột nhiên lao đến vồ lấy bức họa tuyệt mĩ, điên cuồng xé nó thành hàng chục mảnh nhỏ.
Hắn điên rồi, hắn đã điên rồi.
Ông trời phải chăng muốn trêu ngươi hắn rồi...
Tại sao lại như vậy? Ảo mộng của hắn sao lại kết thúc như vậy? Rồi cuối cùng cũng kết thúc bởi người đàn bà này.
Không cam tâm, tại sao người mà hắn yêu thương nhất lại có thể nói dối hắn. Tại sao khi hắn gặp Bạch Hương, nàng lại gật đầu?
Hắn hung hãn lao ra khỏi Chiêu Dương điện, một mạch hướng phía nghệ phòng mà đi tới.
Giờ này nghệ phòng vừa biểu diễn xong, các ca vũ mới trở về, còn đang đứng ở sảnh. Thấy thánh thượng đột ngột giá lâm, ai nấy đều quỳ xuống, họ cũng cảm thấy không khí thật áp bức.
- Các ngươi, ai là người trước đây thân thiết nhất với Bạch Hương, mau nói!
Mọi người sợ hãi bối rối nhìn sang một cô nương áo tím tên Thu Nguyệt. Thu Nguyệt vì sợ làm phật ý hoàng đế hậu quả khôn lường nên vội vàng lê đầu gối lên phía trước mà dập đầu.
- Bẩm bệ hạ, chính là nô tỳ!
Thu Nguyệt đành thành thật kể lại một vài hồi ức. Trước giờ nàng biết Luân đế vẫn ôm trong lòng hình bóng Bạch Hương, nhưng cũng chưa từng đến tra hỏi chuyện gì... Cũng vì biết được vị thế quan trọng của Bạch Hương, nàng cũng không dám to gan nói linh tinh...
...
...
Câu chuyện năm năm trước.
Ngày hôm đó cũng có yến tiệc, Thu Nguyệt và Bạch Hương vừa biểu diễn xong nên cùng nhau ra về. Bỗng nhiên nghĩ thế nào mà cả hai quyết định đi dạo một lát.
Bạch Hương thường mặc một kiểu y phục trắng thướt tha khi biểu diễn ca nghệ, đây chính là đặc trưng của nàng. Lúc này Thu Nguyệt mới chú ý, vai áo của Bạch Hương có một chút sứt chỉ.
- Hương Nhi, ngươi nhìn xem, áo của ngươi sứt chỉ kìa, may mà cũng chỉ là vết nhỏ, nếu không ắt bị người ta chê cười! - Thu Nguyệt vui vẻ trêu chọc.
Chỉ thấy gương mặt Bạch Hương cáu kỉnh không vui mà nói:
- Ai bảo hôm trước có ả nào từ đâu ra đòi ςướק bộ y phục mới nhất của ta! Lại còn rất hống hách nha! Nếu không phải thấy ả giống như người có địa vị, ta đã không kiêng nể...
- Ai da, thôi bỏ qua đi, trong cung chính là như vậy, không nên đắc tội với người trên, chúng ta chỉ là ca vũ nho nhỏ, có thể sống trong cung ăn uống no đủ, hàng tháng có bạc gửi về cho gia đình, chẳng phải là quá tốt rồi sao? - Thu Nguyệt thật thà an ủi.
- Ta không cam tâm! - Bạch Hương hừ lạnh một tiếng - Cả đời ta đã sống khốn khó thể nào? Mười tuổi ta đã bị bán vào gánh hát, khó khăn mới trốn thoát được rồi thi tuyển vào đây, ta không cam tâm sống tẻ nhạt như vậy?
- Chứ ngươi còn muốn sao? Ngươi không có gia đình, số bạc không phải một mình ngươi chi tiêu ư?
- Hừ, nữ nhi cần có một tấm trượng phu tốt, nữ nhi có tài sắc như ta càng cần một người nam nhân oanh liệt! Không phải là một vị vương tôn công tử thì cũng phải là quan lại có quyền chức danh vọng!
Thu Nguyệt thở dài, nàng không ngờ bề ngoài Bạch Hương đoan trang tao nhã mà trong lòng lại nhiều tham vọng như vậy...
Đi dạo một vòng, cả hai vô tình phát hiện ra một hồ nước trong mát. Cả hai ngồi xuống đánh đàn thư giãn một hồi thì Thu Nguyệt sực nhớ ra chuyện của trưởng nghệ căn dặn, vội vã trở về, Bạch Hương vì đang cao hứng, lại có vẻ như ngại ngần giúp đỡ Thu Nguyệt mà cố ý nán lại.
Và như vậy, mọi chuyện đã diễn ra...
Thu Nguyệt chỉ kể đến đấy, hắn đã cảm thấy như rơi xuống hố vực, hụt hẫng đau khổ, phẫn nộ vô cùng. Làm sao một người thanh tú như nàng lại chỉ vì tham vọng mà gạt hắn. Nàng gạt hắn thật sao? Thời gian yêu thương kia là giả dối sao?
Vậy tại sao nàng lại vì hắn mà trả thù, vì hắn mà định ám sát Hàm gia thái hậu để rồi nhận cái ૮ɦếƭ tức tưởi? Lẽ nào nàng với hắn về sau cũng đã có chân tình?
- Nói! Ngươi biết gì về chuyện nàng ám sát Hàn thái hậu? Trước khi nàng ૮ɦếƭ rốt cuộc đã chảy ra chuyện gì? - Hắn cố bình tĩnh trấn an, vẫn như muốn kéo lại một phần hi vọng.
Thu Nguyệt quỳ rạp dưới đất kia líu ríu lưỡi, con ngươi hỗn loạn, biểu tình như vạn phần không dám nói ra....
- Nô tỳ... nô tỳ... không thể... à... không biết ạ! - Lắp bắp bẩm báo, bộ dạng của nàng không thể khiến người khác nghi ngờ còn điều gì ẩn tình.
Chính vì thế càng khiến Dương Tử Luân không kìm chế được nghi hoặc.
- Còn không mau nói thật! - Âm điệu của hắn như muốn lập tức lấy mạng người.
Thu Nguyệt càng run bắn, tính mạng là trên hết, nàng chắp tay đập đầu, muôn phần ủy khuất:
- Bệ hạ, nô tỳ nói... nô tỳ nói! Bệ hạ, chỉ xin khi nô tì nói ra, bệ hạ rộng lượng tha tội ૮ɦếƭ cho nô tỳ...
Bởi lẽ những điều mà nàng sắp nói ra đây, sẽ có thể khiến Luân đế muôn phần phẫn nộ, có thể lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Trước giờ nàng vẫn nghĩ Bạch Hương là mối tình khắc cốt ghi tâm của Luân đế, Luân đế bất chấp mọi việc làm vì nàng, dù có nói nàng không tốt một chút có thể bị gán tội nói năng hàm hồ, hơn nữa bây giờ thì cũng không còn bằng chứng gì chứng minh, tốt nhất là im miệng an phận sống...
Nhưng lúc này nàng linh cảm, không nói thật ra thì cũng có thể ૮ɦếƭ... Gương mặt Luân đế thực sự là rất kinh khủng.
- Bệ hạ, có chuyện này... - Thu Nguyệt dè dặt, hít thở mãi mới nói ra - Bạch Hương hồi đó ngoài bệ hạ ra còn có qua lại với một triều quan khác... là... là Hàn Lý Kì khâm sai bộ hình ....
...
...
Một đêm nọ, Thu Nguyệt đã muốn thổi nến đi ngủ nhưng vướng Bạch Hương vẫn còn đang chải chuốt ngắm vuốt bên gương đồng. Nàng ướm hết ngọc bội này cho đến trâm vàng khác, tất cả những thứ đó đều là cực phẩm do một tay Hàn Lý Kì mang đến.
Thu Nguyệt không thể hiểu nổi, Bạch Hương đã lọt vào mắt Dương Tử Luân vương gia, một người tuấn tú bất phàm khiến nữ tử ai ai đều ái mộ... mà Luân vương cũng đối với nàng rất chân tình, chỉ chờ cơ hội đón nàng khỏi cung, cớ sao nàng còn chưa lấy làm thỏa mãn?
Bạch Hương cũng qua lại với Hàn Lý Kì, khâm sai đại nhân họ hàn. Người này xét theo phả hệ thì được Hàn thái hậu đương triều gọi một tiếng "biểu thúc". Tuy là xuất thân trong họ Hàn đang nắm thế lực nhưng người này không được mấy thực tài, có vẻ như là một kẻ háo sắc tầm thường, cộng thêm một xút xảo trá...
Chưa kể đến Thu Nguyệt vừa trông ngoại hình của hắn đã thấy không vừa mắt, người đâu vừa mập lại vừa lùn, tuổi tác đã ngoài tứ tuần nhưng đôi mắt him híp vẫn lóe ra những tia nhìn dâm loạn.
- Bạch Hương, rốt cuộc ngươi vừa lòng Luân vương hay Hàn khâm sai đại nhân?
Bạch Hương đặt khối bạch ngọc xuống, ưỡn ẹo đứng dậy, cười đẹp đẽ mà quỷ kế.
- Dĩ nhiên là ta vừa mắt Luân vương, nhưng quen biết một thời gian ta mới ngộ ra, phụ vương hắn và hắn ở triều không có mất thực quyền, là cái gai trong mắt Hàn gia, chỉ sợ sau này chưa nói đến có tiền đồ hay không thì đã bị Hàn gia thanh lý rồi! Hàn Lý Kì kia tuy phàm phu tục tử nhưng lại giàu có, ta không tin không chiếm được lòng của hắn!
Thu Nguyệt cứng họng, nàng thực sự không còn nói được điều gì. Xem ra Bạch Hương đã mờ mắt vì tham vọng...
...
...
Không lâu sau đó, Luân vương vì đắc tội với thái hậu mà bị đẩy ra biên cương, xem ra Bạch Hương cũng chỉ còn lại Hàn Lý Kì. Quả thật với phong thái của Luân vương, nàng ta cũng có rung động, nhưng một người như nàng trước sau vẫn là nên nghĩ cho bản thân mình, hơn nữa nàng biết rõ người hắn tương tư không phải là nàng, chỉ là một sự lầm tưởng, vở kịch đó trước sau cũng không thể kéo dài.
Nay hắn đã thân bại danh liệt, vừa vặn lúc nàng quyết định đi theo Hàn Lý Kì, đỡ mất công nàng bày cách cự tuyệt... Nàng cũng nên sớm kết thúc mọi suy tưởng về hắn.
Lúc này Bạch Hương đang chăm chú trong phòng lôi ra một con dao găm và một mớ thuốc độc do Hàn Lý Kì đưa cho, Hàn Lý Kì nói rằng lần này nàng nhất định phải giúp hắn, phối hợp bày ra vở kịch ám sát thái hậu rồi đổ lỗi cho một kẻ nào đó... Như vậy Hàn Lý Kì sẽ diệt được một kẻ chướng mắt của Hàn gia, đồng thời nâng cao vị thế của hắn trong Hàn tộc, khiến thừa tướng và thái hậu thêm tín nhiệm, thậm chí có thể nâng hắn lên làm thượng thư bộ hình, nhất phẩm triều quan.
Bạch Hương đã sớm trao thân cho Hàn Lý Kì, cũng chắc mẩm được vị trí của mình, bởi hắn cũng đã trao cho nàng tín vật.
Nàng vừa bôi thuốc độc lên dao, vừa mải suy nghĩ đến những ngày tươi đẹp của mình.
Chính vì vậy không biết rằng cửa phòng đã mở ra, Thu Nguyệt hoan hỉ bước vào.
- Bạch Hương, ngươi xem trưởng nghệ ban tặng gì cho ta này! - Nàng giơ ra trước mặt Bạch Hương một cuộn vải lụa rất đẹp.
Bạch Hương giật mình, quờ tay ra sau định giấu đi con dao và gói thuốc độc, nào ngờ quơ trúng ấm trà, ấm trà rót ra đổ vào chỗ thuốc độc còn lại tạo ra những tiếng xèo xèo khiến nàng ta sợ hãi rút tay lại.
Thu Nguyệt nghi hoặc bước vào phòng, trông thấy mấy thứ đó liền cả kinh.
- Thuốc... thuốc độc... còn có dao? Bạch Hương, ngươi muốn làm gì?
- Nhỏ miệng ! - Bạch Hương gắt gao lườm nàng, vội chạy ra đóng cửa.
- Ngươi... ngươi muốn Gi*t ai?
- Còn nói nữa, người ta Gi*t chính là ngươi! - Nàng đe dọa khiến Thu Nguyệt khi*p vía.
Thực tế thì dù có muốn thủ tiêu Thu Nguyệt, việc thanh lý hiện trường, giấu xác đi cũng không dễ nha, tốt nhất là thỏa hiệp để nàng ta im miệng, Thu Nguyệt trước giờ đều nghe lời nàng, hơn nữa, đây chỉ là một vở kịch ám sát mà thôi.
- Bạch Hương, ngươi lại liều làm gì vậy? - Vuốt иgự¢ hít vào, Thu Nguyệt sợ sệt mà hỏi.
- Là Hàn Lý Kì bảo ta phối hợp giúp hắn! Hắn đã sắp xếp chu toàn rồi, đợi ta vờ đâm một nhát, hắn hỗ trợ ta bỏ chạy rồi đổ tội cho kẻ kia...
- Không được, làm như vậy rất nguy hiểm!
- Ngươi thì biết cái gì! - Bạch Hương giấu kĩ con dao vào bọc, đút trong người - Chính vì chân thật như ngươi mới thua thiệt, suốt đời không ngẩng mặt lên được!
- Nhưng mà Bạch Hương... - Thu Nguyệt cầm vai nàng ta mà khuyên nhủ - Ngươi không nên mạo hiểm như thế, Hàn Lý Kì dù sao cũng quen biết không lâu, ngươi vì sao phải mạo hiểm vì hắn, hơn nữa, ta thấy hắn cũng không phải người tốt nha!
- Chỉ cần hắn mê ta là được rồi! - Bạch Hương gạt tay nàng ra, có chút tự kiêu mà nói - Vì ta hắn cũng đã hưu chính thê, những ngày sau này ta chính là nhất phẩm phu nhân!
...
...
Đêm đó Bạch Hương hành động, Thu Nguyệt ở trong phòng thấp thỏm không yên. Nửa đêm nghe tin sét đánh dữ, Bạch Hương ám sát Hàn thái hậu, mà người bắt nàng đi không ai khác chính là Hàn Lý Kì!
Rốt cuộc thì hắn đã phản lại nàng ta, kế hoạch không thành, hắn cũng không ngăn cản nàng ta, bởi lẽ vẫn có thể đạt được chút kết quả. Khâm sai đại nhân bắt được kẻ ám sát thái hậu, cũng lưu lại chút ít công lao.
Nhưng cuối cùng Bạch Hương cũng không được Hàn Lý Kì lôi ra xét xử tử tế, có lẽ hắn sợ bại lộ nên đã thầm thanh toán nàng. Trắng đen lẫn lộn, Bạch Hương đành ૮ɦếƭ ủy khuất vì chính tham vọng của mình.