Hàn Mai - Chương 14

Tác giả: Yêu Tinh Gấu Mèo

Gần trưa ngày hôm sau, cổng lớn hoàng cung rộng mở, hoàng đế cùng đám phi tần đã đứng sẵn đón đợi thái hậu nhập cung.
Vốn là một chuyện trọng đại, đám phi tần ai nấy đều đứng ngay ngắn thành hàng lối, mà đứng đầu tất nhiên là Uyên phi Lâm Thái Uyên.
Đoàn tùy tùng của thái hậu về đến trước cổng hoàng cung, từ trong xe ngựa bước ra trước là ✓ú Lục, khom mình đỡ người còn trong xe xuống.
Thái hậu đương triều một thân phụng bào vàng thẫm, đầu đội mũ khổng tước, trang sức đeo đầy cổ và tay, ngước mắt một vòng nhìn toàn cảnh.
- Cung nghênh thái hậu nương nương hồi cung! - Đám người đồng thanh quỳ xuống thi lễ.
Ánh mắt Lâm thái hậu tập trung tìm kiếm hình bóng của hài tử. Luân đế thân hình cao lớn mặc triều phục đã tự đi đến bên bà ta, ánh mắt đầy nhu thuận, nghiêng mình mà tiếp đón.
- Mẫu hậu, người đã trở về!
- Luân nhi, ngươi xem ra không có chút thay đổi! - Bà ta đưa cánh tay về phía hắn, hắn bèn đỡ lấy, dìu mẫu hậu tiến về phía cửa thành.
Một hồi nhìn qua đám nữ nhân hậu cung đang quỳ rạp, bà ta chú ý ngay đến phi tử mặc áo xanh lục diễm lệ hàng đầu. Ngọt ngào thân thiện mà gọi:
- Uyên Nhi, Uyên Nhi của ta!
- Thái hậu, Uyên Nhi nghênh đón người! - Giọng Lâm Thái Uyên dịu dàng hiếu kính, ánh mắt sáng ngời, chỉ chờ thái hậu đưa cánh tay còn lại ra là lập tức đứng dậy, một bên dìu lấy người.
Thái hậu thản nhiên tiến nhập hoàng cung, một bên là hoàng thượng, một bên lại là Uyên Phi khiến không ít phi tần sinh lòng đố kị...
Vì chân của hoàng thái hậu không được tốt cho lắm nên chỉ có thể đi bộ ngắn, Dương Tử Luân đã chuẩn bị sẵn một kiệu tám người khiêng cho mẫu hậu để trở về Nghiêm Ninh cung.
Vẫn như cũ, hắn đi một bên kiệu, một bên kiệu là Uyên phi. Trên đường hồi cung, thái hậu không ngớt trò chuyện cùng Uyên phi, xem chừng cô cháu họ lúc nào cũng hợp nhau như vậy. Đôi lúc trong lòng hắn thầm nghĩ, mẫu hậu tìm được người hòa hợp trò chuyện vui vẻ cũng là điều tốt, người sẽ không vô cớ bắt hắn ở bên hầu chuyện phù phiếm.
Thấy hoàng đế chỉ im lặng lắng nghe, thái hậu có chút phiền lòng. Bà ta đang nói là chuyện gì chứ? Là chuyện hài tử kế vị của hoàng đế, chuyện quan trọng như vậy tại sao lại có thể không chú tâm. Bà ta chính là không hiểu nổi, bao lần bà ta nhắc nhở hoàng đế mau có hài nhi, rồi còn lập thái tử nữa... Tốt nhất vẫn là để Uyên phi mang long tử, lập nàng làm hoàng hậu, lập hài tử của nàng làm thái tử , yên ổn triều chính và hậu cung.
Chẳng nhẽ trong lòng hoàng đế còn ám ảnh sâu nặng bởi cái nữ nhân nào đó? Thật là hàm hồ...
Về phía Lâm Thái Uyên, lúc này nàng ta càng cần phải tranh thủ sự ủng hộ từ cô ruột, nàng ta nhất định phải mang được hài tử của hoàng đế, nhưng muốn như vậy, phải khiến sau mỗi lần ân sủng hoàng đế không ép nàng ta uống vô tử thang.
Uyên phi khéo léo bày ra bộ mặt ủy khuất, hướng hoàng thái hậu mà giãi bày:
- Thái hậu, tất cả là tại Uyên Nhi không đủ tốt, không được hoàng thượng yêu thương, cho nên người mới không muốn có hài tử của Uyên Nhi... Uyên Nhi nào dám tham vọng nhiều, chỉ mong được hầu hạ bên người và hoàng thượng là đủ rồi...
- Cái gì! - Thái hậu sửng sốt đập tay vào thành kiệu - Luân nhi, ngươi không muốn Uyên Nhi mang thai, ngươi không phải vẫn bắt nàng uống Vô tử thang?
Hắn hướng phía Uyên Phi mà nhìn, trong khoảnh khắc có tia nhìn vô cùng lạnh lẽo chán ghét từ đáy mắt. Nữ nhân này thực sự giả tạo khiến hắn càng thêm coi thường. Nếu không phải là cháu gái được mẫu hậu yêu quý chắc chắn hắn cũng không thể chấp nhận. Bề ngoài nói một kiểu, nội tâm lại suy tính một kiểu, đó là lý do hắn chán ghét, không thể dành tình cảm cho đám phi tần, bao gồm cả Lâm Thái Uyên này.
Cũng có những nữ nhân chân thật, nhưng lại là mẫu người ủy mị, nhu nhược giống như Lan Phi, cùng lắm chỉ lấy được từ hắn chút thương tình, không phải là tình yêu.
Nếu không phải là Bạch Hương, giấc mộng đẹp đẽ nhất đời hắn thì hắn cũng phải tìm được một người con gái khác. Người đó nhất định phải có khí chất như chu tước - phượng hoàng đỏ, rực rỡ và mạnh mẽ, tinh tế và kiêu sa... Là một người thông minh nhưng lại biết hành xử hài hòa, có thể đứng đầu hậu cung lẫn trợ giúp hắn nơi triều chính.
Người phụ nữ đó có thể sinh ra hài tử ưu tú, dạy dỗ thành người hữu dụng... Hắn tuyệt đối không thích phi tần sinh con đàn cháu lũ dẫn đến nguy cơ tranh giành ngôi báu sau này. Kinh nghiệm từ các đời tiên đế cho hắn thấy, sinh ra một đám vương tôn công tử suy bại không bằng sinh ra chỉ một hai kẻ tuấn kiệt.
Uyên phi cảm nhận được sự lạnh lẽo đe dọa từ hoàng đế, không dám nhiều lời nữa, tự biết điều cúi đầu mà đi. Đợi lúc không có hoàng đế, nàng ta nhất định phải làm nũng hoàng thái hậu.
...
...
Sẩm tối hôm đó, hoàng cung đã bày ra yến tiệc lớn nơi quảng trường chính điện, các bậc quan văn võ, hoàng thân quốc thích đều được đến dự lễ. Về hậu cung, những nữ nhân nào từ tam phẩm phi tần trở lên đều có thể tham gia...
Buổi tiệc được coi như một lễ mừng nguyên tiêu đầu năm của triều đình và gia thất hoàng đế trong không khí ấm cúng, thân thiện.
Bàn tiệc được bày thành hình ba cạnh vuông góc, bàn tiệc chính giữa phía trên có Hoàng thượng, thái hậu cùng mấy vị phi tử: Uyên Phi, Lan Phi, Cẩm Phi, Tú phi ngồi. Hai dãy bàn lớn song song là dành cho các bậc triều thần, hoàng thân quốc thích...
Sau khi các vị văn võ bá quan chúc tụng hoàng đế cùng hoàng thái hậu, yến tiệc được bắt đầu. Khoảng trống phía giữa hai dãy bàn tiệc được dùng làm sâu khấu cho người của Nghệ phòng đến biểu diễn văn nghệ, ca vũ.
Từ khi hắn đăng cơ, Nghệ phòng trong cung vẫn được duy trì, hằng năm đều tuyển nhiều tài nữ, trong cung có dịp yến hội nào đều đến biểu diễn góp vui. Ca nghệ dù có xuất chúng đến đâu, trong mắt Luân đế vẫn không có mấy phần tán dương.
Chính bởi vì người vũ công giỏi nhất Nghệ phòng mà hắn từng yêu đã ૮ɦếƭ, đến nay vẫn chưa có ai vượt qua được nàng...
Giữa buổi yến tiệc, thái hậu đang cao hứng lại trông thấy bộ mặt trầm ngâm khó coi của hoàng đế bèn tỏ ra không vui. Chiều nay bà ta nghe Lâm Thái Uyên giãy bày, càng muốn tạo cơ hội cho cháu gái.
- Dừng lại, các người lui ra đã! - Thái hậu phẩy tay, hướng phía những ca vũ đang biểu diễn phía dưới mà ra lệnh.
Mọi người đang xem hay thì bị ngừng lại, ai nấy đều tò mò.
Thái hậu quay sang phía Lâm Thái Uyên mà bảo:
- Uyên Nhi, ta nghe nói con từ nhỏ được dạy cầm kì thi họa, thân phụ cũng đặc biệt thuê người dạy ca vũ cho con, hôm nay con nên thể hiện một chút đi!
Uyên phi sắc mặt biến chuyển, trong lòng thầm bối rối lo ngại. Đúng là nàng ta có học cầm kì thi họa, nhưng nếu đem so ra với đám phi tử khác trong cung cũng không có nổi trội hơn, còn nếu so với những ca vũ xuất sắc được tuyển lựa kĩ càng vào Nghệ phòng này thì không thể sánh được, bảo nàng ta hiến vũ hay chơi đàn, em rằng chỉ làm nàng ta hổ thẹn.
Suy tính một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt nàng ta sáng lên, khuôn mặt trắng bệch trở nên bình tĩnh nho nhã, dịu dàng nắm lấy cánh tay thái hậu mà nói:
- Thái hậu nương nương, hôm nay Uyên Nhi có chút khó chịu trong người, e rằng biểu diễn không thể hoàn hảo trọn vẹn, sợ rằng sẽ khiến bệ hạ cùng bá quan nhàm chán... nhưng mà, trong cung hiện giờ còn một người mà nếu xuất hiện sẽ gây cho người khác hứng thú hơn...
- Ai vậy? - Lâm Thái Hậu nhíu mày hỏi.
- Là con gái của đệ nhất tài nữ kinh thành một thời Yến Linh Cơ, cũng từng là Hàn gia thái hậu... người đó hiện đang ở trong cung... người nói xem, Yến Linh Cơ lợi hại thế nào, con gái của bà ta cũng sẽ không thua kém đâu, thần thi*p nghe nói ở ngoài giang hồ, nhất là chốn thanh lâu, ca vũ còn vô cùng độc đáo...
Chỉ cần nhắc đến ba chữ Yến Linh Cơ, thái hậu Lâm Anh Thư đã đủ phản ứng dữ dội thế nào rồi. Bà ta cũng vốn nghĩ Hàn gia diệt vong sạch sẽ, nữ nhi của Yến Linh Cơ cũng không còn sống. Thế nào mà lại ở trong cung này? Thế nào mà không có ai nói cho bà ta biết?
Nhắc đến Hàn gia thái hậu, đám bá quan văn võ bên dưới cũng nhiều kẻ bàng hoàng, xem ra mấy lời đồn đại Hàn gia thái hậu hiện vẫn còn sống và giam cầm trong cung là sự thật. Một nhân vật như Hàn thái hậu từng cùng gia tộc khuynh đảo triều đình, gây cho họ không ít khó khăn...
Đúng vậy, những văn võ bá quan ở đây, nếu là người của tiền triều được giữ lại thì cũng phải là những người thực sự bất mãn với Hàn gia, những ai quy phục Hàn gia hoặc đi theo phe cánh của họ dĩ nhiên đã bị loại trừ...
Lâm Thái Uyên càng quan sát càng thấy mình chỉ nhất thời nghĩ ra kế ứng phó này mà vô tình lại rất hiệu quả, có thể cùng một lúc đạt được nhiều mục đích nha.
Thứ nhất, cứu nguy cho nàng ta một bàn.
Thứ hai, tập trung sự chú ý của mọi người vào Hàn Mai kia, thái hậu nhất định không tha cho ả, những bá quan ở đây không ít kẻ oán hận ả...
Lôi ả ra đây nhục nhã một bàn, xem ra Lâm Thái Uyên kiểu gì cũng được lợi.
Nếu hoàng đế thực sự căm hận ả, người sẽ không bênh vực ả, mà còn phải cảm ơn nàng.
Nếu hoàng đế thực sự để mắt đến ả như lời dèm pha, thì nàng cũng vô tình mà loại trừ được một mối lo, chuyện còn lại cứ để mặc thái hậu...
Quả nhiên như dự tính của Lâm Thái Uyên, thái hậu không dễ gì để yên, bà ta lấy tay đập bàn, quay sang nhìn Luân đế mà nghiêm giọng:
- Hoàng thượng, tại sao chuyện này ta không được biết?
Thoáng thấy nét mặt Dương Tử Luân đanh lại, thoạt đầu là nhìn qua phía Uyên phi khiến nàng ta có chút ớn lạnh. Hắn không thích những phi tử xảo quyệt như nàng, càng không thích những kẻ to gan chen vào chuyện của hắn hay định qua mặt hắn. Đành rằng hắn đang căm hận người đàn bà kia, nhưng không đến lượt cần mượn tay Lâm Thái Uyên, sau chuyện ngày hôm nay không thể không tìm cách giáo huấn nàng...
- Mẫu hậu, đúng là có chuyện như vậy, Hàn thị đúng là đã bắt được! - Hắn tỏ ra không biểu cảm mà đáp lại.
- Vậy sao không công khai ra bàn dân thiên hạ, tại sao không đưa lên triều xét xử? - Thái hậu nghi hoặc bất mãn hỏi.
Uyên phi liếc trộm thái độ của hoàng đế, xem chừng hoàng đế đúng là có thái độ không bình thường, không đem ả ta ra xét xử công khai như vậy, khó tránh khiến người ta dèm pha. Trong lòng nàng nảy sinh một cỗ ấm ức, cứ nghĩ đến giữa Luân đế và ả ta có gì mờ ám thì càng không thể chịu nổi.
Trong số bá quan ngồi dưới, may ra chỉ có thừa tướng Lý Ân là hiểu tâm tư của Luân đế. Chí ít thì cũng có hai lý do...
Thứ nhất, Luân đế muốn bí mật lợi dụng Hàn Mai làm quân cờ quy Hi*p Hàn Trữ Doanh, người biết chuyện Hàn Trữ Doanh còn sống đếm không quá mấy đầu ngón tay... Trong chính trị, hắn luôn đề phòng cẩn thận, hành xử cũng kín kẽ, triều đình không mấy người đủ để hắn tin tưởng...
Thứ hai, Luân đế muốn Gi*t Hàn Mai trước mộ phần Bạch Hương, mà chuyện hoàng đế hao tổn tâm sức vì một vũ công tầm thường không phải là chuyện hay ho gì mà làm to tát... còn nếu đem nàng ta ra xử công khai cũng không thu được lợi lộc gì hơn, chưa kể còn phải bày ra chứng cứ hợp lý, liên quan đến cả gia phả hoàng tộc, vương pháp, cung quy, mà Luân đế trên thực tế vẫn là một vị hoàng đế dựa vào bạo động mà soán ngôi...
Uyên phi lần này coi như đánh cuộc một phen, nàng phải tận dụng thái hậu làm lá chắn lẫn bàn đạp nâng đỡ mình mới được. Nàng ghé sát vào tai thái hậu thì thầm một điều gì đó, chỉ thấy ngay sau đó, ánh mắt bà ta phun ra hỏa khí, chỉ muốn lập hướng phía Luân đế mà làm ầm ĩ.
Không thể tin nổi, tại sao hoàng đế con của bà ta lại cùng con gái của người đàn bà đó hoan ái, mà còn không chỉ một lần? Chuyện này không thể chấp nhận, trong mắt bà ta hoàn toàn không có lý do nào giải thích thỏa đáng.
May mà Uyên phi còn tinh ý, vội cầm chặt tay thái hậu, lại nhanh nhảu thì thầm vào tai bà ta cố giữ thể diện cho hoàng đế.
Dương Tử Luân dĩ nhiên là đoán ra Lâm Thái Uyên đã nói gì với mẫu hậu. Nữ nhân nơi hậu cung luôn tìm cách loại trừ mọi trở ngại nếu có thể, lòng dạ ghen tị lại sẵn có thừa.
Hắn thừa nhận, vì căm hận mà hắn muốn nhục nhã người đàn bà đó, trong mắt đám phi tần cô quạnh của hắn lại trở thành một màn hoan ái yêu thương rồi.
Nhưng hắn cũng thừa nhận, khi chìm trong oán hận, tìm mọi cách lăng nhục người đàn bà đó như loại kỹ nữ hạ đẳng, hắn cũng có lúc gần lạc mất bản thân... Tinh thần đạt được sảng khoái vì báo thù thì thể xác cũng đạt được thống khoái vì Dụς ∀ọηg...
Chưa kể đến đêm hôm nọ, làm thế nào mà hắn có thể say rượu mò đến chỗ ả ta, còn lầm tưởng đó là ảo mộng đẹp đẽ, trong mơ hồ cả tâm hồn và thể xác đều chạm đến cảnh giới hạnh phúc mãn nguyện...
...
Lâm Thái hậu dù thế nào cũng không kiềm chế nổi, hiểu lầm ngày một xa. Yến Linh Cơ là loại hồ ly ghê gớm thế nào, con gái ả ta cũng lại là loài yêu tinh dụ hoặc đến vậy. Hai mẹ con ả lần lượt câu dẫn trượng phu và hài tử của bà ta sao? Không thể nào!
Yến Linh Cơ, đến vị hôn phu của tỷ muội kết nghĩa mà còn muốn ςướק mất, đã ૮ɦếƭ rồi mà còn ám ảnh trượng phu của bà ta, khiến bà ta chịu sự ghẻ lạnh nhạt nhẽo... mối thù này lẽ ra hoàng đế cũng phải nhớ cho bà ta chứ.
Dương Tử Luân không có thời gian giảng giải với mẫu hậu đã thấy bà ta lớn tiếng sai bảo lũ nô tài:
- Người đâu, mau dẫn ta đến coi xem con tiểu hồ ly đó!
Trong lúc đám người đi về Chiêu Dương điện tìm Hàn Mai, trên bàn yến tiệc, các triều thần đều tò mò bàn tán...
Duy chỉ có Lý Ân là trầm ngâm hướng phía hoàng đế mà dò xét thái độ. Xem ra lần này cá tính của thái hậu lại muốn làm lớn chuyện, bày ra những chuyện không đâu, thậm chí có thể khiến trắng đen đảo lộn...
Dương Tử Luân vốn không muốn tham gia vào chuyện thị phi vớ vẩn này, cũng không muốn chống đối ngăn cản thái hậu, càng không có ý muốn bảo vệ Hàn Mai. Người đàn bà đó, coi như để ả chịu một phần nhục nhã nữa bởi nghiệp chướng mẫu thân ả gây ra đi. Mẫu hậu hắn đến đó gặp ả rồi sẽ tự hiểu được hoàn toàn không có câu chuyện hàm hồ do lũ phi tử nhàn rỗi này nghĩ ra...
Không còn hứng thú, hắn đứng dậy, truyền xuống cho phép triều thần tiếp tục tự do thưởng tiệc sau đó một mình rời đi.
Hôm nay là nguyên tiêu, là ngày trăng rất đẹp, trong lòng không tránh khỏi mộng tưởng...
...
...
Căn phòng phía sau Chiêu Dương điện.
Hàn Mai lặng lẽ ngồi một góc. Hôm nay chính là ngày mất của thân mẫu, nàng lại bất lực không thể làm được gì, ngay cả đến mộ phần thắp cho người một nén nhang cũng không thể...
Nàng chỉ có cách ngồi trầm ngâm tưởng nhớ người.
Bỗng có tiếng chân lạ vội vã bước từ ngoài vào, rất nhanh sau đó thấy cung nữ trông coi nàng hô lên còn chưa rõ tiếng thì đã im bặt, một tiếng "Bịch" như thân người đổ xuống đất.
Bước chân đó khẩn cấp đến bên nàng, nắm chặt cánh tay nàng mà nói: " Đi!"
Hàn Mai nhất thời phản ứng muốn chống đối, lớn tiếng kêu lên
- Ngươi là ai?
Người đó nhanh tay bịt miệng nàng, ghé vào tai mà nói: " Hàn Mai, ta chính là Đường Thuận, đừng sợ, ta sẽ đưa nàng ra khỏi đây!"
Đường Thuận? Chính là vị đại ca lúc trước đối đãi tốt với nàng? Tại sao hắn lại ở đây?
Về phần Đường Thuận, sau sự việc lần trước đã không được Luân đế trọng dụng, gã ở tư gia dưỡng thương ít ngày thì nhận được lệnh chuẩn bị cầm quân đi chinh phạt phỉ tặc ở Miêu Cương. Nơi đó rừng thiêng nước độc, phỉ tặc ở đó như sói dữ hổ vồ, sống như bầy đàn, còn không có nói tiếng người... Nhiệm vụ gian nan này gã chưa chắc đã bảo toàn sinh mạng mà trở về.
Hắn đã nghĩ rất nhiều, gã dù không bất mãn với việc Luân đế không còn trọng dụng mình, cũng không ngại vì xã tắc mà hi sinh, gã chỉ day dứt chuyện của Hàn Mai.
Càng suy nghĩ, gã càng cảm thấy Hàn Mai là một cô nương tốt, nàng tuyệt đối không như Luân đế nghĩ, nhất định là do hoàn cảnh hoặc có hiểu lầm nào đó... Linh tính gã không ngừng thúc giục phải cứu giúp nàng... Hôm nay nhân việc vào triều dự yến tiệc trước khi xuất quân, gã cũng đã dự tính sẽ tìm cách cứu Hàn Mai. Lại vừa vặn thấy chuyện của nàng bị lôi ra, gã đã lo nàng sẽ bị ủy khuất, thậm chí không giữ nổi mạng... vì vậy trong lúc mọi người mải bàn tán không chú ý, gã đã lẻn ra khỏi bàn tiệc...
Cả đời Đường Thuận thô lỗ, phàm phu tục tử chưa biết đến rung động yêu thương là gì, nhưng chí ít cũng đã dành cảm tình cho nàng...
- Đưa ta khỏi đây? Vị đại ca này, ngươi không tiếc sinh mạng của mình sao? - Hàn Mai bình tĩnh gỡ bàn tay của hắn ra - Không được, ngươi mau đi!
- Không còn nhiều thời gian đâu! - Gã vẫn kiên quyết, không đợi cáo lỗi đã vác nàng lên vai - Nàng tốt nhất đừng có nói gì!
Mang nàng ra khỏi Chiêu Dương điện, thân ảnh của họ vụt đi trong bóng đêm, mỗi bước đi gã đều cẩn thận quan sát, né tránh lính canh...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc