Hàn Mai thân thể mệt mỏi rã rời, tinh thần lại càng tồi tệ. Nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, lập tức muốn ૮ɦếƭ đi ngay.
Người đàn ông bên cạnh hơi thở đều đều, hắn hẳn là đã lập ngủ say.
Nàng hận, nàng kinh tởm đến thấu xương. Không thể chấp nhận được, nàng cựa quậy, hất ra cánh tay hắn, loạng choạng bước ngã xuống đất.
Rèm đầu giường bị nàng dẫm trúng mà bung xuống, Hàn Mai thuận tay vơ lấy bao bọc cơ thể lõa lồ của mình.
Thật chua chát, nàng muốn khóc, muốn phát điên, muốn đâm chém... Chỉ hận rằng nàng không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ hoàn toàn là bóng tối, không thể định hướng...
Mặt sàn lạnh lẽo, cõi lòng nàng càng tê tái.
Không, nàng không thể chịu nhục nhã như vậy...
Quờ quạng chân tay, nàng tìm cách leo trở lại giường. Tập trung lắng tai nghe hơi thở của hắn, nàng cố gắng xác định vị trí.
Căm hận đến phát điên, hai bàn tay nhỏ bé của nàng tìm đến cổ hắn. Nàng muốn nhân lúc này mà Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn.
Đúng vậy, chỉ cần dồn sức Ϧóþ vào yết hầu, nàng sẽ có cơ hội Gi*t hắn, không cần biết hậu quả thế nào.
- Ác thú, ngươi ૮ɦếƭ đi! - Hàn Mai nghiến răng dùng lực, dồn nén mọi căm phẫn, nếu như bây giờ có một cây trâm hay mảnh sứ trong tay, mọi việc đã nhanh chóng hơn rồi.
Dương Tử Luân trong cơn say ngủ đột ngột cảm thấy khó thở, nhanh chóng tỉnh lại. Hắn dù sao cũng là một gã nam nhân cường tráng, đồng thời là cao thủ võ công vượt trội, một phần khác nữa là bởi vì Hàn Mai yếu ớt sức lực không đáng là bao nên chuyện Gi*t người của nàng không dễ như vậy. Phản xạ linh hoạt khiến hắn lấp tức túm lấy cánh tay đối phương mà bẻ quặt.
Hàn Mai giật mình, không chịu nổi đau kêu lên. Chớp mắt sau đã thấy tình thế đảo ngược, nàng bị hắn khống chế lại, thậm chí ma trảo đã kề sẵn trên cổ.
Hắn vừa dứt cơn mộng đẹp, đầu óc nặng nề choáng váng nhưng xem ra đã tỉnh táo hơn lúc say rượu vừa rồi, đủ nhận ra đối phương là ai.
- Tiện nhân, muốn Gi*t ta sao? - Hắn gầm lên.
- Phải, ngươi ૮ɦếƭ đi! Ta nguyền rủa ngươi! - Hàn Mai bất chấp sinh tử, dùng lời lẽ đanh thép khó nghe mà đáp lại - Dù có ૮ɦếƭ ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi!
Hắn căm phẫn giơ tay, trước là định dùng một bạt tai nữa để làm cho người đàn bà này im miệng, bỗng đâu lại thấy tình huống này có chút không bình thường. Ả làm sao có thể mò vào nội tẩm của hắn mà ám sát? Hơn nữa, căn phòng này không phải là nội tẩm của hắn ở Chiêu Dương điện.
Và tại sao bộ dạng của ả và hắn đều không nghiêm chỉnh? Y phục còn vứt tả tơi dưới mặt đất?
Khiến hắn ngỡ ngàng khó tin nổi. Suy nghĩ một chút thấy đầu óc ong ong lên, hắn nhất thời vẫn cố gắng tìm cách để nghĩ lại.
Sau khi bỏ lại Lan phi, hắn đã mang rượu ra hồ nước phía sau ngự hoa viên uống một mình... sau đó thì hắn không nhớ gì nữa...
Sao hắn lại ở đây? Mà dường như còn vừa trải qua hoan ái? Chẳng nhẽ hắn đã tự bước đến đây và...
Tại sao lại là ả? Không thể nào, lúc nãy dường như hắn còn đang có liên tưởng rất đẹp đẽ về nàng...
Chẳng lẽ là vì người đàn bà này là khởi nguồn của mọi thù hận trong hắn, là kẻ đã trực tiếp phá hủy mất giấc mộng đẹp nhất đời hắn, cho nên hắn đã tìm ả để lăng nhục, để trả thù?
Hắn không tài nào nhớ nổi hết sự việc.
...
...
Hắn điềm nhiên mặc vào y phục, dùng cái giọng nhẫn tâm lãnh khốc xen lẫn khinh miệt:
- Không phải ta đã nói rồi sao? Những thống khổ nhục nhã mà ngươi phải trả chưa bao giờ là đủ, phần của gia tộc, phần của ta, phần của người con gái mà ta yêu... hãy trả dần đi! Ngươi biết nên làm thế nào để phụ thân ngươi còn được sống nhẹ nhàng hơn một chút...
Bước ra ngoài, hắn truyền lệnh cho đám nô tài tiếp tục trông coi nàng.
Nhắc đến phụ thân Hàn Trữ Doanh của ả, nếu không phải mấy ngày nay hắn còn có một số công việc quan trọng hơn cần xử lý ngay thì chắc chắn hắn đã tìm cách khác đối phó với lão ta rồi.
Việc làm hắn ta đang suy tính mấy ngày gần đây ngoài chuyện tẩm lăng của Bạch Hương còn có chuyện lớn liên quan đến việc mở rộng, nâng cao ảnh hưởng của quốc gia với các nước nhỏ xung quanh. Trước đây khi vương triều họ Dương vững mạnh, chúng luôn một lòng thần phục, trải qua vài thập kỉ họ Dương suy thoái, mất dần quyền lực, bọn chư hầu cũng nhanh chóng cấu kết, nhân cơ hội tìm cách phản lại các hiệp định trước đó, thậm chí còn muốn gây chiến loạn nơi biên cương.
Đã đến lúc để hắn khẳng định lại cái uy của quốc gia, khẳng định vị trí bá chủ độc tôn...
Mấy năm đầu tại vị, để tranh thủ ủng hộ của nhân dân, sưu thuế đã giảm một nửa, quốc khố không thiếu hụt nhưng cũng không quá dư giả để gây dựng quân đội mạnh. Thêm vào đó cũng có chính sách hoãn tạm hay miễn giảm tòng quân...
Hắn đang cần cân nhắc điều chỉnh hợp lý lại một số sách lược hiện thời...
Đó là trước mắt, về dài hạn hắn cũng không nên bỏ qua manh mối về kho báu bí mật thời Nguyên Thái hoàng mà Hàn Trữ Doanh biết đâu đang nắm giữ.
...
...
Vì có chút mệt mỏi trong người mà buổi triều sớm sáng ngày hôm sau hắn cũng chỉ tiếp nhận các tấu sớ quan trọng, số còn lại được chuyển về ngự thư phòng để buổi chiều xem xét...
Vừa về đến Chiêu Dương điện, đã thấy Uyên phi Lâm Thái Uyên đứng ở ngoài chờ đợi.
Hôm nay nàng ta mặc một bộ xiêm y diễm lệ cầu kì, trang điểm cũng độc đáo hơn nhiều, còn tự tay sắc canh bổ mang đến Chiêu Dương điện cho hắn.
Hậu cung vốn là chốn thị phi tai vách mạch rừng, chuyện Lan phi ngày hôm qua bị hoàng đế bỏ rơi đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi khiến nàng ta vừa mới mừng vui được một lúc thì lại nghe đến một tin chấn động khác.
Hoàng đế đến chỗ ả thái hậu bị phế truất Hàn Mai, nghe lời những cung nữ chứng kiến to nhỏ truyền miệng lại thì hoàng đế đã cùng nàng ta hoan ái.
Chẳng ai biết rõ hết thực hư sự tình ra sao, lời dèm pha bày đặt lại sẵn có thừa, thậm chí họ còn đồn rằng việc hoàng đế phế mượn cớ phế truất Hàn Mai chỉ là tiện cho việc tự do yêu thương nàng thôi. Hoàng đế thậm chí còn muốn lập thái hậu tiền triều làm phi tử!
Không tránh khỏi bán tín bán nghi...
Có kẻ cam đoan mà nói hoàng đế rất hận nàng, chỉ muốn vũ nhục trừng phạt nàng nhưng dù sao cũng không thể không đề phòng trường hợp kia...
Đến cả Uyên phi cao quý nhất hậu cung đây còn bị hoàng đế ném thẳng từ long sàng xuống đất, một ả tội nhân còn được hoan ái triền miên, thậm chí đến sáng bảnh mới rời khỏi Chiêu Dương điện, hình như còn không có uống Vô tử thang?...
Người ta nói nữ nhân họ Hàn chính là hồ ly tinh...
Người ta cũng nói nữ nhân họ Hàn sinh ra để làm hoàng hậu...
Lâm Thái Uyên nàng phải tự lo cho bản thân mình thôi.
Dương Tử Luân dù từ xa đã trông thấy Lâm Thái Uyên cùng đám tì nữ nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh tanh, không có một phần biểu lộ.
Ngược lại, Uyên phi vừa trông thấy bóng dáng hắn, gương mặt hoan hỉ cực độ, ánh mắt dạt dào, chạy đến trước mặt hắn khom mình thi lễ.
- Thần thi*p khấu kiến bệ hạ! - Thanh âm uyển chuyển của nàng vang lên, nối tiếp sau là bọn cung nữ cũng thi nhau quỳ lạy.
Dương Tử Luân phẩy tay, điềm tĩnh bước vào Chiêu Dương điện, không nhìn Lâm Thái Uyên quá một vài giây đã lập tức hờ hững mà hỏi:
- Uyên phi, nàng có chuyện gì?
Uyên phi trong lòng ấm ức nảy sinh nhưng vẫn giữ gương mặt tươi tắn hồng thuận, mỉm cười nhẹ nhàng bước theo sát hắn:
- Bệ hạ, thần thi*p lo lắng cho long thể người gần đây vì chính sự mà bận rộn, đã tự thay sắc canh bổ này...
Đợi cung nữ bưng khay dựng canh trong ấm sứ giữ nhiệt đến, Lâm Thái Uyên từ từ mà tiếp lời, bộ dạng có chút tội nghiệp:
- Thần thi*p biết mình lắm chuyện, nhưng là phi tử phải biết làm tròn bổn phận đạo hạnh, những lời này thái hậu trước khi xuất cung từng căn dặn, thần thi*p chưa hề dám quên... Chỉ xin bệ hạ chiếu cố tâm ý của thần thi*p, thần thi*p sẽ đi ngay, không dám lôi thôi làm phiền...
Lâm Thái Uyên nàng biết mình có ưu thế lớn là cháu gái của thái hậu thân sinh ra Luân đế, được thái hậu vô cùng sủng ái nâng đỡ, Dương Tử Luân dù thế nào cũng không thể tệ bạc với nàng.
Nhắc đến thái hậu, vì một số chuyện mà phải đến hàng tháng nay hắn chưa ghé qua Thiên Âm tự thăm hỏi người...
- Được rồi, mang canh lại đây! - Hắn có chút ôn hòa hơn mà nói - Nàng vẫn thường thay ta đến thăm thái hậu chứ?
- Muôn tâu bệ hạ, thần thi*p tháng nào cũng xuất cung thăm hỏi người! - Trên mặt Lâm Thái Uyên biểu cảm rạng rỡ, cẩn thận tự tay dâng canh cho hắn.
Được thể, nàng càng cố gắng kể chuyện về thái hậu cho hắn. Hắn chậm rãi uống canh mà nghe, những gì nàng ta nói hoàn toàn khiến hắn có thể yên tâm.
Đang vậy thì có một tên thái giám chạy từ ngoài vào, quỳ xuống thi lễ rồi thưa:
- Bệ hạ, thái hậu cho người truyền tin, nói rằng người đột nhiên quyết định sẽ hồi cung nhân dịp nguyên tiêu!
...
...
Ngoại ô kinh thành, Thiên Âm tự.
Đây là ngôi chùa có thể coi là lớn nhất cả nước, nằm phía tây kinh thành, từ đây đi ngựa vào kinh chỉ mất ba canh giờ.
Thiên Âm tự nằm trên một sườn núi thấp, hướng ra phía con sông, phong cảnh vô cùng tươi đẹp thanh bình, là một chốn thích hợp để tĩnh tại.
Thái hậu đương triều tên húy là Lâm Anh Thư, xuất thân quý tộc danh giá, được gả cho Kiến vương từ năm mười tám nhưng cũng chỉ có một hài tử duy nhất là Dương Tử Luân - đến nay đã đăng cơ hoàng đế.
Bà ta cảm thấy ở trong cung có chút tù túng tẻ nhạt vô vị, hoàng đế thì quá bận rộn cũng không dành được nhiều thời gian cho mình, sau một hồi nghe lời người gợi ý, thái hậu quyết định xuất cung lên chùa ăn chay tu niệm, cầu phúc cho thiên hạ và hoàng đế.
Hồi còn trẻ, Lâm Thư Thư đích thị là một tiểu thư danh giá đỏng đảnh, được chiều chuộng nên có chút ngỗ ngược, đối với việc nữ công gia chánh lại không có tinh thông. Phải đến lúc chạm mặt Tử Kiến vương gia, nàng mới có động lực thúc đẩy để cố gắng thành một khuê nữ chân chính. Thượng thư đại nhân - phụ thân của nàng có mời đến tư gia một người dạy cho nàng cầm kỳ thi họa, tên gọi là Yến Linh Cơ. Lúc đầu nàng rất yêu thích Yến Linh Cơ, thân thiết bên nhau như tỷ muội nhưng sau đó rất nhiều việc đã xảy ra, Lâm Anh Thư không những không yêu mến Linh Cơ nữa mà còn đâm ra thù ghét nàng...
Cuối cùng thì nàng vẫn gả được cho Kiến vương, còn Yến Linh Cơ kia vì gia cảnh mà phải bán thân vào lầu xanh...
Sinh hạ Tử Luân, Thư Thư vì không khéo léo mà không thể chăm sóc hài nhi chu tất, mọi việc chăm bẵm tiểu vương gia đều do một tay ✓ú Lục làm... Xét cho cùng thì bao năm trôi qua mà tâm tính nàng vẫn không trưởng thành, không đoan trang được là bao, khó trách Kiến vương không mấy mặn nồng với nàng.
Cũng may Luân đế không kế thừa từ thái hậu cá tính nông nổi đó...
...
...
Trong dãy phòng tốt nhất Thiên Âm tự, thái hậu đang cùng ✓ú Lục sắp xếp chuẩn bị hồi cung. Hành lý của thái hậu luôn rất nhiều đồ đạc.
Nói thật rằng tuy thái hậu đã gần năm mươi tuổi, tính cách của người cũng không được bao dung điềm đạm, thỉnh thoảng vẫn thường cao hứng bốc đồng, có khi lại khó tính xét nét, la mắng người hầu vô cớ. Chỉ có những người biết ý nhẫn nhịn như ✓ú Lục hay những kẻ miệng lưỡi mềm dẻo dễ nghe như Lâm Thái Uyên mới có thể ở gần bà ta.
Thái hậu ba năm ăn chay trên chùa, một phần cũng do bà ta nghe nói là ăn chay sẽ kéo dài tuổi xuân nên mới cố gắng duy trì ăn chay đến vậy. Ngoài ra thì có một số việc phiền phức của Thái hậu đều là các đại sư nể tình triều đình nên chiếu cố, một mực không có ý kiến gì...
...
...
Dẫu sao cũng phải thừa nhận thái hậu cũng không phải là hoàn toàn vô tâm nhàn rỗi, bà ta luôn nghe ngóng mọi chuyện từ hoàng cung. Việc bận tâm nhất là ba năm tại vị mà hoàng đế chưa có hài tử, hậu cung phi tần đông đến vậy, bao gồm cả cháu gái Uyên phi mà bà ta tiến cử... chẳng nhẽ lại không có đến một người hoài thai?
Chuyện này càng để lâu càng không ổn, hoàng đế nhất định phải sớm có người kế vị, ngôi báu mới có thể vững vàng... Thêm vào đó bà ta cũng muốn có vài đứa trẻ mũm mĩm để còn véo má...
Hôm qua mới nảy ra ý kiến quyết định hồi cung nhân dịp nguyên tiêu, bà ta còn xin ý của các vị đại sư về chuyện hài tử của hoàng đế. Vị trụ trì trầm ngâm một hồi rồi phán rằng có thể do vận khí của hoàng cung không được tốt, tích tụ từ đời hoàng đế này qua hoàng đế khác, tốt nhất là tìm một vị pháp sư tinh thông âm dương thuật đến giải trừ...
Ngoài ra thì đại sư cũng tặng thái hậu một bức tượng Quan Âm bồ tát bế hài nhi...
Thái hậu cũng đã quyết định đem tượng này cho cháu gái Uyên phi của mình để lấy phúc khí.