Hàn Mai - Chương 11

Tác giả: Yêu Tinh Gấu Mèo

Bãi triều xong, hắn không về tẩm điện cũng không tới ngự thư phòng mà một mình bước đến Ngự Võ trường, nơi vốn dành cho nam nhân hoàng tộc luyện tập võ thuật.
Nếu không phải hắn tự giấu tài năng khi Hàn gia còn lộng quyền thì từ thời hắn mười tám, những võ sư trong cung đã không còn là đối thủ của hắn.
Hắn một mình luyện tập, không cho bất cứ kẻ nào đến gần.
Những mộc nhân, hình nộm ở đây bị những chưởng lực của hắn đánh trúng mà vỡ nát, hắn như cố ý trút giận lên chúng.
Chuyện hôm nay trên triều làm hắn không thoải mái, việc khôi phục lăng mộ cho người con gái hắn yêu thương nhất lại gặp trở ngại, cứ như thể ông trời trêu ngươi hắn.
Chẳng lẽ ông trời muốn giúp người đàn bà kia?
Hàn Mai!
Tay hắn nắm chặt thành quyền, trong nháy mắt mộc nhân cuối cùng cũng vỡ nát...
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh đêm đó.
Hắn chà đạp ả, hắn đáng lẽ ra đã giải được một phần uất hận...
"Ngươi đã thỏa mãn chưa? Nếu đã thỏa mãn rồi thì mau Gi*t ta đi!" - Người đàn bà đó trước khi yếu ớt ngất đi luôn nói một câu như vậy.
Khiến cho hắn muốn cho ả biết rằng thống khổ mà ả phải chịu đựng là vô hạn, mãi mãi sẽ không có điểm dừng...
Chính ả khiến cho hắn muốn phát điên.
...
...
Buổi tối ở Chiêu Dương điện, sau khi hắn từ Ngự thư phòng xử lý xong xuôi các việc trở về, thái giám mang đến cho hắn một khay thẻ bài, cung kính cúi đầu mà nói:
- Bệ hạ, hôm nay người muốn triệu kiến vị phi tần nào ạ? Thỉnh bệ hạ lựa thẻ bài!
Hắn lựa đại một cái, cũng chẳng thèm nhìn qua.
- Bệ hạ truyền Lan phi nương nương thị tẩm!
Tiếng thái giám hô lớn truyền ra, lập tức tổng quản nội cung bèn dẫn đám người đi đến tẩm cung của Lan phi .
Một canh giờ sau, một nữ nhân xinh đẹp sắc sảo tiền vào nội tẩm, cung kính quỳ trước mặt hắn, ánh mắt khẽ đưa tình:
- Bệ hạ, Diệp Lan xin tham kiến người...
Hôm nay nàng được hắn triệu kiến nên vô cùng hạnh phúc, đã hơn một tháng nay nàng không được diện kiến hoàng đế, hiu hắt một mình ở tẩm cung. Được triệu kiến, nàng không khỏi tốn chút thời gian chải chuốt nhan sắc, đổi mới cách trang điểm, mong muốn khơi gợi lại cảm tình từ hắn.
- Lại đây! - Hắn trầm giọng đáp, dang tay ra hướng về nàng.
Lan Phi vội vã sà vào lòng hắn, thân hình mềm mại dựa dẫm ép chặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ săn chắc, hai tay nàng cũng chủ động ôm lấy cổ hắn, cổ họng bật ra một lời tâm tình:
- Bệ hạ, thần thi*p thực sự rất nhớ người!
Mùi hương liệu xộc vào mũi hắn, là mùi hoa ngọc lan.
Đây cũng chính là mùi hương liệu mà Lan phi này ưa thích sử dụng. Dường như mỗi nữ nhân của hắn lại có một mùi hương liệu riêng, điều này cũng dễ hiểu bởi người đàn bà nào cũng muốn gây được một ấn tượng riêng với hắn...
Đôi khi họ dùng quá nhiều hương liệu khiến cho hắn khó chịu...
Hắn nhớ ngày xưa khi hắn ôm Bạch Hương trong lòng, trên người nàng có một thứ mùi hương thanh khiết, nàng luôn dùng thứ hương liệu thoang thoảng này, cho nên ngay cả khi hắn vùi đầu vào cổ nàng, mùi hương của nàng không bao giờ khiến hắn khó thở...
Lan Phi đang trong lòng hắn mà vuốt ve đột nhiên cảm thấy hoàng đế đang lơ đãng, nàng liền cảm thấy buồn phiền, nhưng dĩ nhiên nàng không dám tỏ thái độ, chỉ khẽ nhắc nhở hắn.
Suy nghĩ bị cắt ngang, ánh mắt hắn lưu chuyển một chút rồi cùi đầu xuống vùng cổ của Lan phi mà мơи тяớи, bàn tay cũng nhanh chóng luồn vào trong y phục của nàng...
Hôm nay hắn dường như hơi gấp gáp lại тһô Ьạᴏ khiến nàng có chút hoảng hồn. Nhanh như vậy, lại không có màn dạo đầu âu yếm kéo dài đã trực tiếp muốn nàng sao?
Lan phi cảm giác hắn dường như chỉ như muốn giải quyết nhu cầu, trong mắt không xem đến nàng là ai, chỉ hùng hục mà làm, chỉ mỗi ý niệm phát tiết. Ngay cả một câu trò chuyện cũng không có, bệ hạ sao lại có thể vô tình như vậy?
Như vậy cũng có thể biết tương lai của nàng sau này sẽ vẫn hiu quạnh như xưa, Lan phi vốn yếu đuối không nhịn được bèn rơi lệ.
Lệ của nàng làm ướƭ áƭ cả gương mặt hắn, hắn bỗng mất hứng, ngưng giữa chừng, phẫn nộ quát nàng:
- Tiện nhân, ngươi khóc cái gì?
Lan phi không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà hắn lại mắng nàng là tiện nhân, lệ rơi mỗi lúc một nhiều, giọng điệu ủy khuất nói:
- Bệ hạ, thần thi*p đã có gì sai, bệ hạ, xin chỉ dạy để Diệp Lan có cơ hội sửa...
Hắn như sực tỉnh, tại sao hắn lại vội vàng тһô Ьạᴏ như vậy? Hắn thậm chí chẳng còn có chủ ý gì khi hành động như vậy.
Nữ nhân này... là Lan phi của hắn, vốn thân thể có chút yếu ớt suy nhược mà hắn cũng thường ưu ái dịu dàng với nàng hơn một chút...
Cũng chính vì nàng có gương mặt khá giống với Bạch Hương mà mới được lọt vào mắt hắn...
- Không có gì! - Đột nhiên hắn dứng dậy - Hôm nay ta không có hứng thú, nàng quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi!
Hắn chỉnh trang lại y phục rồi bước đi, bỏ mặc nữ nhân đang ôm mặt ngồi khóc nơi đó.
...
...
Dãy phòng của cung nhân phía sau Chiêu dương điện.
Lúc này có hai cung nữ bên trong phòng đang tán chuyện với nhau, dường như họ nói đến tết Nguyên tiêu. Hàn Mai vốn đang miên man suy nghĩ đến chuyện của phụ thân bỗng giật mình sực nhớ ra chuyện khác, vội vàng lên tiếng:
- Các người... hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
- Là ngày mười ba, ngày kia chính là Tết nguyên tiêu, nếu không phải trông chừng ngươi thì chúng ta có thể đi xem bắn pháo hoa ở quảng trường Đại điện rồi! - Một cung nữ lãnh đạm mà đáp.
- Nhanh như vậy sao, đã đến ngày mười ba? - gương mặt nàng đột nhiên khẩn trương.
Chính vì bị mù, nàng không biết là ngày hay đêm, mấy ngày hôm nay tinh thần luôn thống khổ dằn vặt mà nàng chút nữa đã quên mất, ngày kia chính là ngày giỗ mẫu thân nàng.
Đúng vậy, chính là vào tết Nguyên tiêu, là đêm trăng tròn đẹp đầu tiên của năm mới, mẫu thân nàng đã ra đi...
Chính khi con người ta được hạnh phúc sum vầy, mẫu thân nàng đã cô đơn ra đi...
Ngày hôm đó, thế giới của nàng như đã sụp đổ...
[Mười ba năm trước]
Buổi sáng hôm đó, mẫu thân của cô bé trông vẫn còn rất ổn, người chỉ hơi mệt mỏi nên nằm nghỉ trên giường.
Mấy hôm nay, cô bé nghe đám nô bộc, nữ nhân trong nhà trò chuyện về Tết nguyên tiêu sẽ tổ chức ra sao. Đám con cái của chính thất có vẻ đang rất cao hứng. Dĩ nhiên cô bé không thể chơi với chúng.
Hàn Mai vẫn lủi thủi chơi một mình trong khu vườn trước cửa phòng mẫu thân. Tết nguyên tiêu thì sao chứ, cô bé chỉ cần ở bên mẫu thân là được rồi. Nếu bây giờ mẫu thân khỏe mạnh hơn một chút thì thể nào người cũng sẽ chuẩn bị cho cô bé một mâm cỗ đơn giản nhưng đầy đủ như những lễ tết trước đây...
- Mai Nhi... - Cô bé nghe tiếng mẫu thân từ trong phòng gọi vọng ra.
Cô bé Hàn Mai nhanh chóng chạy vào, đến sát bên cạnh mẫu thân.
Trên giường, một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đang nằm nghỉ, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi mở ra, gương mặt tái xám, giống như đã mang bệnh lâu ngày. Có lẽ bây giờ nhìn thấy nàng, khó có thể nhận người phụ nữ tiều tụy này chính là Yến Linh Cơ, đệ nhất tài nữ một thời, cũng chính là hoa khôi kiều diễm nhất nơi Thanh Hoa lâu.
- Mẫu thân...
- Mai Nhi, hôm nay là ngày mấy? - Yến Linh Cơ nhẹ giọng hỏi.
- Là ngày mười lăm ạ!
- Đã đến nguyên tiêu rồi ư? - Nàng đưa tay lên trán xoa nhẹ - Mấy ngày nay mỏi mệt nên ta quên mất, không kịp chuẩn bị cho con rồi...
- Không cần, mẫu thân, Mai Nhi không cần gì cả! - Hàn Mai an ủi mẫu thân, mặc dù trong lòng cô bé cũng thực sự tủi thân.
Yến Linh Cơ rất thương nữ nhi của mình, vốn không có người chơi cùng, không được đón lễ nguyên tiêu hạnh phúc sum vầy ấm áp như những đứa trẻ bình thường đã là một thiệt thòi, năm nay nàng lại còn không tổ chức cho con được một cái lễ đơn giản.
Hàn Mai thấy mẫu thân đang áy náy tự trách, cô bé phân vân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hay là để con chuẩn bị mâm lễ cho mẫu thân, con có thể ra ngoài mua đầy đủ, con cũng có thể bày tươm tất... - Ánh mắt cô bé hồn nhiên long lanh.
Yến Linh cơ mỉm cười, với túi nhỏ dưới gối lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho cô bé, dặn rằng cô bé thích gì thì cứ mua.
Cô bé Hàn Mai vui vẻ một mình rời khỏi phủ, dạo chơi trên những con đường lớn ở kinh thành. Quả nhiên bên ngoài thật phong phú, mọi thứ đều hấp dẫn ánh mắt của cô bé.
Một cô bé bảy tuổi mặc váy hồng, đôi mắt hồn nhiên trong veo, gương mặt xinh xắn đáng yêu, vóc người nhỏ nhắn hòa vào dòng người đông đúc. Cô bé muốn mua rất nhiều thứ bánh trái để cùng mẫu thân bày mâm lễ nguyên tiêu.
Đi một vòng dạo chơi, cô bé vội sà vào một hàng đồ chơi bên đường. Oa, nhìn những con diều này xem, chúng thực sự rất đẹp...
Con diều phượng hoàng màu đỏ, nó cũng gần giống như con diều phụ thân đã làm cho nàng. Chỉ tiếc rằng nàng đã chơi không cẩn thận làm con diều đứt dây bay đi mất...
Ánh mắt cô bé có vẻ như chưa từng rời khỏi con diều, cô bé muốn có nó...
- Lão bá, ta muốn mua con diều này!
Lão bá nhìn cô bé rồi cười:
- Tiểu nha đầu, diều này không bán, hôm nay là ngày lễ, lão phu vốn là người ham thích chữ nghĩa nên mới bày ra hàng này, muốn có được con diều đỏ đẹp nhất này phải đối được câu chữ ghi trên tờ giấy treo dưới đuôi diều kia!
Không bán hàng sao? Hàn Mai chăm chú đọc từng chữ ghi trên giấy kia. Cô bé mới chỉ bảy tuổi, so với những bé gái đồng trang lứa, có thể đọc hết những chữ này đã là một chuyện hiếm có rồi.
"Xuân hoa tuế tuế canh tân thanh sơn bất lảo
Thời tự niên niên dư cựu thục cảnh trường tồn"
Đây là cái gì vậy? Câu đối vào dịp tết xuân ư? Cô bé còn không hiểu lắm ý nghĩa...
- Tiểu nha đầu, câu này rất khó, ta thấy chí ít cũng phải hàng tiến sĩ tú tài mới đối được, nếu ngươi thích, có thể thử đổi sang con diều hình quạ đen này, chỉ phải đối bốn chữ nha...
- Không thích! - Cô bé nhăn mặt - Ta chỉ thích cái diều này!
Cô bé cứ đứng lỳ ở đó như vậy, chính vị lão bá tiên sinh kia cũng chẳng biết làm sao.
Bỗng từ phía bên cạnh Hàn Mai vang lên một giọng nam tử ấm áp:
"Thụy tuyết vô tâm mạc khứ ngũ nhan lục sắc
Xuân phong hữu ý tống lai vạn tử thiên hồng"
Ánh mắt của Hàn Mai và vị tiên sinh kia đều quay ra nhìn kẻ vừa lên tiếng lúc nãy. Đặc biệt trong mắt lão bá tràn ngập sự bất ngờ và khâm phục.
Người vừa lên tiếng chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba, gương mặt tuấn tú còn pha chút nét trẻ con nhưng đôi mắt sáng thì đã tỏa ra khí chất phi thường.
Cậu ta ăn mặc sang trọng và chỉn chu, nhìn qua có thể đoán được là tiểu thiếu gia một nhà giàu có nào đó.
Dẫu sao lão cũng phải công nhận một điều, thiếu niên này chỉ nhìn qua mà có thể ứng đối một cách nhanh chóng và hoàn hảo đến như vậy quả thực là một điều rất khó tin. Cậu ta dù là con nhà giàu được học hành đầy đủ thì không dễ ở tuổi này mà có thể tinh thông luật từ, đến cả những sĩ phu lớn tuổi cũng từng chịu thua với câu đối này, hoặc có đối cũng không toàn vẹn...
- Công tử! Lão phu khâm phục khâm phục! - Lão bá tiên sinh chắp tay buông lời tán dương, sau đó lập tức gỡ con diều xuống trao cho vị thiếu niên kia.
Vị thiếu niên mỉm cười, cầm lấy con diều rồi xoay người đi thẳng.
....
....
Hàn Mai trợn to mắt nhìn, con diều đã không đâu bị hắn lấy đi mất, cô bé cứ tự nhiên chạy đuổi theo.
- Này này, đại ca này, ngươi đứng lại cho ta!
Hắn ta đang cao hứng bước đi đột nhiên nghe thấy phía sau lưng có tiếng một tiểu nha đầu nào đó la hét, hắn dừng bước, xoay đầu lại mà xem.
Ồ, trông quen quen, hình như là cái cục vải hồng hồng nhỏ nhỏ phía trước hàng đồ chơi ban nãy. Còn nhỏ như vậy sao? Lại thêm việc lúc nãy ả nha đầu này đứng trân trân như vậy khiến hắn lầm tưởng đấy là một con 乃úp bê vải màu hồng chứ không phải là người...
- Vải hồng, ngươi muốn gì? - Hắn tinh tế lướt qua quan sát, nha đầu này nhìn trông cũng rất đáng yêu.
- Ta muốn con diều trên tay của ngươi! - Hàn Mai thẳng thắn mà nói.
Hắn bước lại gần phía cô bé hai bước, cười cợt mà nói:
- Ngươi có thể đối chữ à? Nếu ngươi đối hay hơn ta, con diều này tất nhiên là của ngươi rồi!
Hàn Mai cụp mi mắt, giọng điệu bẽn lẽn hơn mà thừa nhận:
- Ta không đối được... - Cô bé lại ngước lên nhìn, có chút năn nỉ - Nhưng mà ta có ngân lượng!
- Ngân lượng? - Hắn bật ra tiếng cười, coi như đó là việc rất đáng châm biếm.
Một tiểu nha đầu thì có bao nhiêu ngân lượng chứ? Hơn nữa dù nói gì thì nói, hắn từ khi sinh trưởng đến giờ vẫn là hàng vương tôn công tử, cuộc sống nhìn qua vẫn luôn tươm tất đầy đủ, cần chi một chút ngân lượng từ một tiểu nha đầu.
- Không... không được sao? - Hàn Mai có chút ngây ngốc mà hỏi.
- Không được!
Hắn vừa đáp, vừa nghĩ trong lòng rằng nữ nhân bé nhỏ này suy nghĩ thật đơn giản, đúng là nữ nhân thì đều ngốc. Nhưng không hiểu sao lúc này hắn lại có thêm chút hứng thú vượt qua mức bình thường.
- Này, đổi bằng cái khác, ta sẽ cho ngươi con diều này!
- Có thể được ư? Đại ca, ngươi muốn cái gì?
- Ngươi theo ta về nhà làm tiểu nương tử, ta sẽ cho ngươi... - Hắn mở miệng cười đùa.
Bỗng nhiên phản ứng của tiểu nha đầu này vượt xa khỏi suy nghĩ của hắn, cô bé không ngây ngô gật đầu, thậm chí cũng không lưỡng lự suy tư.
- Ngươi coi người ta chỉ bằng cái diều này? - Hàn Mai lớn tiếng, có phần chua ngoa khó nghe - Ta biết rồi, ngươi chính là loại người đê tiện háo sắc, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lợi dụng người khác!
Loại người này là nam nhân xấu như mẫu thân đã nói, cô bé phải nhanh chóng tránh xa. Hàn Mai bực bội xoay người, cái bím tóc xinh xắn cũng ngoe nguẩy đi theo.
Hắn cảm thấy có chút hụt hẫng trong lòng, liền sải bước chân đuổi theo cô bé, trong nháy mắt đã ở phía trước mặt Hàn Mai mà nói:
- Tiểu nha đầu, ta cao hứng nói đùa thôi!
- Không quan tâm, ngươi tránh ra! - Hàn Mai né sang bên phải mà tiến.
- Ta cho không ngươi con diều này, coi như là thành ý!
Hàn Mai nghe thấy vậy, đôi chân cũng do dự rồi tự dừng lại, quả nhiên không tránh khỏi mãnh lực của lời thuyết phục kia.
- Ngươi cho không thật sao? - Ánh mắt to tròn xinh đẹp có chút cảnh giác đề phòng.
- Phải, cho ngươi! - Hắn dúi vào tay cô bé con diều. - Được rồi, cầm lấy!
Hàn Mai cầm trong tay con diều, bất giác khóe môi xinh tự nở một nụ cười trong sáng bừng lên như nắng sớm.
- Vậy thì cảm ơn ngươi! - Vẫn mải nhìn con diều, đôi mắt cũng còn chưa ngước lên nhìn đối phương.
Một chút ngỡ ngàng hiện lên trong mắt hắn. Một lúc sau hắn tỉnh ra, cũng nhớ lời phụ vương luôn nói khi người uống say rượu: " Nữ nhân chính là cái họa, không thể để mình vướng vào, ngươi hãy coi gương ta đây ..."
Hắn lắc đầu rồi nhanh chóng bỏ đi.
...
...
Con diều đó cùng với một túi bánh trái đủ loại được cô bé vui vẻ xách về. Từ sẩm tối, cô bé luôn ở ngoài vườn bày biện, vì mẫu thân chuẩn bị một lễ tết hoàn chỉnh. Cô bé muốn cho mẫu thân thấy, cô bé cũng có thể tự lập, cũng có thể chăm sóc, lo lắng cho mẫu thân.
Bày biện xong xuôi, Hàn Mai bước vào phòng, thấy mẫu thân đang khép mắt ngủ, trên tay vẫn cầm con diều mà nàng đem khoe người.
- Mẫu thân, người mau tỉnh lại, Mai Nhi đã bày biện xong!
Không có tiếng đáp khẽ của người, cũng không thấy mi mắt của người khẽ rung...
Không thấy người còn thở...
- Mẫu thân...
...
...
...
Mẫu thân đã qua đời rồi...
Sau khi người ૮ɦếƭ, chính thất trong nhà cũng sai người đem đốt tất cả vật dụng có liên quan đến người, nói rằng đây là việc làm bắt buộc...Con diều hôm đó cầm trên tay mẫu thân cũng đem đốt...
Trong mắt Hàn Mai, dường như ngày hôm đó, mọi điều tươi đẹp nhất của cô bé đã tàn lụi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc