Ở một nơi nào đó mà người bình thường không thể biết.
Gian phòng này rất tối và hẹp, chỉ có duy nhất một ô thoáng bằng lòng bàn tay phía trên cao, bốn phía là tường đồng vách sắt, bên ngoài cửa luôn không thiếu người canh gác, tất cả bọn họ đều là cao thủ...
Trong phòng, có một người đàn ông gầy yếu thân tàn ma dại đang co người nằm cạnh góc nhà.
Quần áo rách nát hôi hám, đầu tóc xõa tung như tổ quạ, rũ rượi che đi gương mặt lem luốc khổ sở cùng cực.
Liệu có ai trong thiên hạ nghĩ rằng đây chính là thừa tướng gia lừng danh một thời - Hàn Trữ Doanh?
Cánh cửa phòng bỗng mở ra, ánh sáng được dịp lọt vào phòng. Một bóng nam tử chậm rãi bước vào, hỏi vọng lại đám thị vệ đằng sau:
- Lão ta vẫn chưa tỉnh dậy sao?
- Thừa tướng đại nhân, đêm qua lão điên loạn múa may, gây ồn ào đến quá canh ba, sau đó thấm mệt mới nằm lăn lóc ngủ... - Tên thị vệ canh cửa cẩn thận bẩm báo.
Lý Ân hừ một tiếng lạnh lẽo, chỉ sau một lệnh của hắn, đám thuộc hạ mang một gáo nước té vào đầu người đàn ông. Một tràng ho sặc qua đi, người đàn ông rũ rũ nước trên bộ tóc rối bết dính, ngáp một cái đầy khiếm nhã rồi lại vùi đầu vào tường ngủ tiếp.
Bước lại gần bên, Lý Ân dùng giọng tôn kính giả tạo:
- Hàn thừa tướng gia, ngài còn không mau dậy đi, hậu bối lại đặc biệt đến thăm người...
Người đó vẫn cố gắng ngủ, không muốn bận tâm đến hắn.
Lý Ân lôi từ trong người ra một cái hộp gấm rất đẹp, to bằng lòng bàn tay, đặt vào bên tường ngay trước mắt Hàn Trữ Doanh, vui vẻ dụ dỗ:
- Tiền bối, hôm nay ta mang quà cho người, hộp đẹp như vậy người không thích ư?
- KHÔNG THÍCH! KHÔNG THÍCH! NGƯƠI ỒN ÀO QUÁ! - Người đó bỗng như một đứa trẻ ngái ngủ bực mình hét lên - CÓ GÌ ĂN ĐƯỢC THÌ HÃY MANG ĐẾN, TA MUỐN ĂN A!
- Tiền bối, thứ trong đó đúng là ăn được, hơn nữa còn là từ nữ nhi Hàn Mai của người mang đến cho người...
Hắn tinh tế, chăm chú quan sát phản ứng của Hàn Trữ Doanh, một biểu cảm nhỏ nhất định cũng không thể bỏ qua.
- Tiền bối, để ta mở cho ngài xem đây là cái gì của Hàn Mai thái hậu...
Ánh mắt Lý Ân lộ ra tia nhìn nguy hiểm, không đợi Hàn Trữ Doanh tự mở, hắn đã với tay mở chiếc hộp ra cho lão thấy.
Bên trong đó, chính là một ngón tay phụ nữ còn be bét máu...
Lý Ân chờ đợi sự kinh hoàng hỗn loạn trên gương mặt Hàn Trữ Doanh. Nữ tử yếu quý của lão năm đó sống ૮ɦếƭ không rõ, hẳn lão cũng luôn ngóng đợi tin tức của nàng.
- A, để hậu bối cho người biết, hoàng đế đã đưa nàng về cung, còn rất sủng nàng, hoan ái triền miên ... Ngón tay này là nàng tự chặt để tạ tội với ngài...Nhưng ngài đừng lo, Hàn cô nương giờ lại là người của đế vương, ngài lại trở thành nhạc phụ của hoàng đế một lần nữa...
Không ngại tiếp thêm một câu lời lẽ kích động, Lý Ân bắt đầu cảm thấy có chút sốt ruột.
Hàn Trữ Doanh đột nhiên đoạt lấy cái hộp từ tay Lý Ân, miệng sùi bọt mép lẫn nước dãi, bàn tay bốc lấy ngón tay đó, cho lên miệng nhai ngấu nghiến, vừa nhai lại vừa cười hề hề:
- Đúng là thịt, là thịt ngon, mùi thịt thật ngon a!
Lý Ân trố mắt nhìn, người hoảng loạn mới chính là hắn, lão này có thể nuốt được cả thịt sống, thậm chí nếu đó có thể là máu thịt của nữ tử hắn sao?...
Đáng ૮ɦếƭ, nếu lão không phải đã điên thật thì lão quả nhiên vẫn là một con cáo già tinh vi kinh khủng nhất.
Hắn giấu không nổi bực tức, phủi áo quần bước đi khỏi căn phòng. Cánh cửa lại khép lại một lần nữa...
...
...
[Chiêu Dương điện]
Tẩm thất của hoàng đế.
Phía sau tấm rèm thêu mỏng manh phấp phới, một cảnh xuân sắc dung tục lõa lồ.
Mỹ nhân bên trên không ngừng uốn éo vặn vẹo, chà sát thân thể trần trụi mơn mởn vào người nam nhân, không ngừng nhiệt tình hầu hạ, khiêu khích hắn.
Hắn gầm một tiếng, áp đảo mỹ nhân xuống giường, thân hình cường tráng đè lên nàng, ánh mắt ngập tràn hỏa dục, muốn lập tức phát tiết.
Hắn đang muốn phát tiết, phát tiết điên cuồng.
Sáng nay Lý Ân trở về bẩm báo kết quả đó khiến hắn không khỏi phẫn nộ. Hàn Trữ Doanh quả nhiên không phải con người, có thể giả như loài cầm thú ăn sống uống tươi. Khó trách Hàn tộc mang danh thâm hiểm cùng cực, ngay cả việc đó cũng có thể làm.
Nhưng hắn đời nào chịu thua thiệt, hắn không tin không có đối sách khác với lão, cả tính mạng lão và nữ nhi của lão đều ở trong tay hắn, hắn sẽ cho hai kẻ đó nếm trải đủ, nhất là người đàn bà kia!
Gấp gáp thúc vào người nữ nhân bên dưới, hắn nghe thấy bên tai một tiếng ՐêՈ Րỉ đầy sung sướng và dâm đãng.
Nữ nhân này chính là Uyên phi, so với nữ nhân trong hậu cung, nàng có thể coi là có địa vị cao nhất, được hoàng đế thị tẩm nhiều nhất. Người người ghen tị với nàng bởi lẽ nàng sở hữu một thân hình cực kì nóng bỏng mà nam nhân khao khát, điều đó có lẽ là một ưu điểm giúp nàng được chút ít ưu ái từ hoàng đế.
Để hầu hạ hắn tốt hơn, Uyên phi Lâm Thái Uyên cũng đã không tốn công sức từ việc chăm sóc nhan sắc đến chuyện chú tâm vào các tuyệt kĩ phòng the.
- Bệ hạ... a... đau...! - Uyên phi gần như rống lên - A, thi*p chịu không nổi...a...!
Nữ nhân vì phấn khích mà hai mắt mờ sương, miệng không ngừng la hét ՐêՈ Րỉ, càng như bạch tuộc bám chặt vào hắn.
Tuy nàng thực sự nhiệt tình, nhưng trong mắt hắn, sự lơi lả dâm loạn này không khác gì những kĩ nữ giang hồ.
Kĩ nữ?!
૮ɦếƭ tiệt, hắn liên tưởng đến ả tiện nhân đó. Chẳng phải ả mang dòng máu kĩ nữ sao?
So với Uyên phi xuất thân hoàn toàn cao quý này...
Hắn điên loạn đâm vào rồi lại rút ra, vẫn chưa cảm thấy đủ, hắn hung hăng xoay úp người Lâm Thái Uyên lại, kịch liệt tiến công khiến nàng ta chỉ biết vừa hưởng thụ, vừa chống đỡ những cơn sóng tình cuồn cuộn, thanh âm yêu kiều ՐêՈ Րỉ mỗi lúc một nhiều.
Người đàn bà đó lại tỏ ra thanh khiết, cắn răng chịu đựng.
Ngày hôm đó bên Tịnh Tuyền, thành ra hắn lại trở thành một kẻ cường bạo sao?
Ả mù không có mắt, đôi mắt luôn nhắm nghiền, không có ánh mắt vì khoái cảm mà mê ly như nữ nhân này...
Những hình ảnh lảng vảng trong tâm trí hắn, ngày hôm đó dưới thân hắn là một khối nguyễn ngọc ôn hương mê hồn, bị hắn thẳng tay chà đạp...
Hắn phải thừa nhận ả có một thân thể dễ dàng khiêu gợi bản năng chinh phục của nam nhân, một thân thể còn trinh bạch chặt chẽ sao?
Hừ, ả chính là kĩ nữ, ả chỉ là một hạng kĩ nữ đê tiện mà thôi!
Dương Tử Luân gầm rống, ở cú nước rút cuối cùng đem toàn bộ Dụς ∀ọηg cùng phẫn nộ chôn sâu vào thân thể mỹ nhân .
Uyên phi mềm nhũn, sau cơn hoan ái muốn lả đi vào mộng đẹp bên hắn, chợt thấy người mình bị thẳng tay ném xuống đất.
- Người đâu, mang đi! - Hắn tàn khốc ra lệnh.
Ma ma tổng quản hậu cung cùng đám cung nữ bước vào, cúi đầu hành lễ, dè chừng thỉnh ý hoàng đế:
- Thỉnh bệ hạ... có ban trà không ạ?
- Như thường lệ! - Hắn phẩy tay đáp.
Đám cung nhân không dám chần chừ, nhanh chóng dìu Uyên phi còn đang ngơ ngác xen lẫn ấm ức rời đi, Ma ma tổng quản cũng vội đi chuẩn bị Vô tử thang cho Uyên phi.
Xem ra hôm nay Uyên phi nàng lại thất bại, không có cơ hội mang long thai...
Ma Ma tổng quản ra sau cùng, khi sắp rời khỏi nội tẩm đột nhiên nghe thấy tiếng hoàng đế gọi trở lại...
- Bệ hạ có gì phân phó ạ?
- Mang ả nữ nhân Hàn gia đến!
Cặp mắt ma ma tổng quản vì ngạc nhiên mà mở to, mụ cũng không dám tin vào tai mình nữa. Ngước lên nhìn thấy bộ mặt nghiêm trọng của thánh thượng, chân tay bủn rủn nhưng không dám lôi thôi, vội vàng lĩnh ý rồi lui ra.
Lúc đó là nửa đêm, một đám cung nhân do Tổng quản nội cung dẫn đầu hướng về phía dãy phòng phía sau Chiêu Dương cung.
Hàn Mai sau một hồi suy tư mệt mỏi cũng đã ngủ gục, nàng co người ngồi nơi góc giường, hai cánh tay bao lấy đầu gối...
Nàng thực sự giống một con thú bị thương cô độc...
Phía trong phòng luôn có Lý thượng cung và cung nữ thay nhau trông nom, vì nàng không thể nhìn thấy gì nên cũng không thể biết họ vẫn đang thức hay đã ngủ gật...
Lý Anh Thư lúc này đang nằm nghỉ trên một chiếc ghế dài, chợt nghe thấy tiếng bước chân cùng với giọng điệu quen thuộc như là của Tổng quản nội cung.
- Hàn Mai ở đâu? Ở đây phải không? - Tiếng từ ngoài cửa truyền tới giữa màn đêm thanh vắng.
Dĩ nhiên tiếng động đó cũng đánh thức Hàn Mai, trong lòng nàng cảm thấy có chút hiếu kì.
Đám người đó bước vào, Tổng quản nội cung nhìn lướt qua căn phòng tìm kiếm, thấy được nữ nhân đang ngồi co mình kia chính là Hàn Mai thái hậu một thời. Bây giờ nàng chỉ là một thân phận nô lệ thấp kém nhất nhưng dẫu sau cũng là người được hoàng đế đêm nay muốn truyền tới, bà ta cũng nên chuẩn bị cho nàng như với các cung tần bình thường...
- Mang nàng đi! - Tổng quản hướng phía lũ nô tỳ mà nói.
- Khoan đã, tổng quản, có chuyện gì vậy? - Lý Anh Thư đã nhanh nhẹn đứng dậy hỏi, trong lòng nàng cũng đang rất tò mò, tổng quản này không phải chỉ chuyên lo chuyện chuẩn bị cho các phi tần thị tẩm sao...
- Nói gắn gọn là hoàng đế muốn truyền Hàn Mai cô nương kia tới thị tẩm, xin phép thượng cung nha! - Ma ma cũng nhanh gọn lại bên giường, một tay muốn kéo Hàn Mai đi.
Không phải nói cũng hình dung được hoàn cảnh của Hàn Mai lúc này, đám người này muốn đem nàng đi đâu? Không lẽ là đến Chiêu Dương điện...
Kí ức nhục nhã đau đớn về ngày hôm đó bên Tịnh Tuyền vẫn còn ám ảnh nàng chưa hề nguôi, nàng kinh hoàng giẫy dụa đồng thời gắt lên:
- KHÔNG! CÁC NGƯỜI BUÔNG TA RA! TA NÓI CHO CÁC NGƯƠI BIẾT, HẮN KHÔNG CÓ QUYỀN CHẠM VÀO TA, KHÔNG THỂ NÀO CÓ CHUYỆN VÔ ĐẠO LÝ NHƯ VẬY!
Ma ma tổng quản này đã thiếu kiên nhẫn, bà ta đương nhiên là phải tuân theo lệnh Luân đế, hơn nữa tuy rằng trước đây Hàn Mai nàng là thái hậu nhưng giờ đã bị phế mọi tước hiệu, thân là nô lệ còn không thể sánh với hàng cung nhân ở hậu cung, bà ta cũng không cớ gì phải cung kính nhân nhượng nàng.
Còn lằng nhằng lâu la, nếu Luân đế phẫn nộ thì cái mạng bà ta cũng không giữ nổi.
- Mang đi! - Vội vàng ra lệnh thúc giục đám cung nữ, bà ta hướng phía Lý Anh Thư nói một câu cáo từ rồi đi khỏi.
Hàn Mai dữ dội chống cự khiến tổng quản phải sai người bịt miệng, trói nàng lại mà khiêng đi. Tới một căn phòng rộng, họ lột sạch y phục của nàng, ném nàng vào một dục bồn đổ sẵn đầy nước nóng.
Dây trói tháo ra, lập tức có bốn cung nữ lại giữ tay chân nàng, sự cố gắng chống cự của nàng khiến cho nước bắn tung tóe khỏi thùng, văng ướt lên y phục và mặt mũi của đám nô tỳ ở đây.
- Giữ cho chặt vào, các ngươi có bốn người mà không giữ nổi một ả suy nhược sao? - Tổng quản lên tiếng quát, lũ nô tỳ ai nấy ra sức giữ chặt lấy tay chân, không cho nàng tùy tiện di chuyển.
Tổng quản cầm đến một chiếc khăn lông, từ từ tiến đến dục bồn.
- Đừng trách lão nô này, đây cũng là bổn phận của ta thôi, Hàn Mai, nàng cũng biết rồi đấy, thời thế đã thay đổi, hiện giờ nàng đang ở vị trí nào... - Vừa đưa khăn kì cọ toàn thân nàng, mụ vừa chuyển giọng mềm mại dễ nghe hơn - Ta cũng không phải muốn khó dễ cho nàng, nhưng việc này có liên quan đến tính mạng của ta và tất cả đám người này, mong nàng hiểu cho. Cũng khẩn cầu nàng an phận một chút, lát nữa cũng đừng có chống đối, nếu Luân đế không hài lòng, nếu có khiển trách là ta không căn dặn nàng trước, lão nô này cũng chỉ có con đường ૮ɦếƭ giống cung nữ Tiểu Bình kia thôi...
Hàn Mai vẫn cắn chặt chiếc khăn nhét ở miệng, nàng cảm thấy mình thật nhục nhã, thật bi đát, không thể chống đối, cũng không thể tự mình ૮ɦếƭ đi...
Lấy tính mạng của phụ thân uy Hi*p khiến cho nàng không thể liều mình mà tự sát...
Lấy uy quyền thao túng kẻ khác, coi rẻ tính mạng của kẻ nô tài, sẵn sàng lạm sát kẻ bề tôi... Khiến cho họ không có con đường khác, đành vì tính mạng bản thân mà nhẫn tâm với nàng...
Hắn làm tất cả chỉ để hủy hoại nàng thôi sao?
Thật tàn nhẫn...
Con đường nào của nàng cũng là con đường cùng không lối thoát...
Thật tàn nhẫn...
Hàn Mai tâm can đau phế liệt, nàng đau bởi chính nàng tự thấy bất lực...
Bỏ đi, nàng không cần...
Không thiết nữa...
Cứ để hắn đạt được dã tâm báo oán đó đi, nàng sẽ khiến hắn báo oán được thật nhanh, cho hắn được thỏa lòng sau đó khiến hắn nhanh chóng kết liễu nàng...
Bỏ đi, nàng thật mệt mỏi...
...
...
Tắm gội sạch sẽ cho nàng, tổng quản mang đến cho nàng một bộ y phục khác. Từ nãy đến giờ thấy nàng vẫn ngoan ngoãn im lặng, không còn ý định chống đối khiến cho mụ cũng có chút yên lòng, cho rằng nàng cuối cùng cũng hiểu chuyện.
Trong lúc đám cung nữ dùng khăn lau khô tóc và người nàng, tổng quản nội cung tinh tế nhìn nàng mà đánh giá. Hàn Mai cô nương này quả nhiên diễm lệ mị hoặc hơn người, nếu không phải nàng đang có phần suy nhược thì đến cả Uyên phi Lâm Thái Uyên kia cũng không thể quyến rũ bằng nàng nha. Chưa kể đến trên người cô nương này còn có thêm một phần khí chất thanh khiết hiếm có, giống như một khối ngọc mê hồn tỏa ra nhàn nhạt kì quang...
Mị hoặc làm cho người ta mê mẩn muốn lập tức chạm tới nhưng lại có cái gì đó phi thường khiến cho con người trước lúc vươn tay lại có chút ít do dự dè dừng...
Tổng quản hậu cung thầm than trong lòng. Một mỹ nhân hiếm có như vậy, nếu nàng không phải sinh ra trong Hàn gia hay đã gây thù chuốc oán với Luân đế thì có lẽ nàng cũng sẽ trở thành sủng phi..
Không biết rằng Luân đế hôm nay truyền nàng đến là vì muốn thưởng thức hay muốn vũ nhục nàng, hay lại là cả hai...
Họ khoác lên người Hàn Mai độc nhất một tấm áo lụa mỏng nhẹ như không, cổ áo rất trễ, chỉ có một chiếc nơ thắt đơn giản trước иgự¢. Nàng không phải là chưa từng nhìn thấy loại áo sẽ mặc cho cung phi khi được vua triệu kiến ra sao...
Dìu nàng đến bên bàn trang điểm, tổng quản nội cung nhẹ nhàng tỉ mỉ chải tóc cho nàng. Hàn Mai cô nương này vốn đã rất xinh đẹp nên chẳng cần trang điểm gì nhiều, làn da nàng vốn non mịn như vậy chắc hẳn cũng không cần thoa dầu thơm, mụ nên chuẩn bị cho nhanh nhanh kẻo lại hỏng việc.
Sau khi đã bấm hết móng tay của nàng, họ dẫn nàng đến nội thất trong Chiêu Dương điện.
Mỗi bước đi của nàng là một bước thống khổ.
Cứ nghĩ đã rời được khỏi nơi này, nào ngờ lại quay chân trở lại, còn sống tệ hơn ngày trước...