Tiểu Bình còn chưa biết mình làm sai việc gì, nhưng một lời vừa nãy nghe thấy thánh thượng muốn lấy mạng nhỏ của nàng, không khỏi run bắn, hấp tấp dập đầu xuống nền đất kêu khóc thảm thiết xin tha.
Dương Tử Luân thái độ không hề có một chút nao núng ngược lại càng có chút sảng khoái nhìn sang biểu cảm của Hàn Mai, hắn muốn xem xem người đàn bà này có nhẫn tâm nhìn cung nữ kia chỉ vì trông chừng ả không cẩn thận mà phải bỏ mạng.
Hắn cho rằng ả sẽ không đời nào vì một người không quen biết mà cầu xin, ả trước nay vốn coi sinh mạng của người hầu như cỏ rác, chưa kể đến ả vốn kiêu ngạo, không thể nào hạ mình cầu khẩn.
Nhưng không sao, dù ả im lặng bỏ mặc sinh mạng của cung nữ đó thì hắn cũng đã đạt được một mục đích nho nhỏ: cho ả thấy rõ giờ ai mới là ở ngôi cao tối thượng, nhấn mạnh cho ả biết tình trạng nhục nhã của mình, nhân tiện giáo huấn cho lũ nô tài ở đây biết rằng phải trông chừng ả như thế nào.
Hàn Mai đương nhiên biết lý do hắn muốn trị tội cung nữ này, chính là nàng không ngờ tới hắn có thể lạm sát người vô tội. So với nàng trước đây, hắn càng thêm một phần nhẫn tâm sao?
Hàn Mai ngày trước không động vào người vô tội, chỉ có những kẻ muốn động tới nàng, kẻ có âm mưu đối địch, những kẻ cản đường , kẻ đã dám bước lên vũ đài quyền lực chính trị với Hàn gia...
Cũng có một điều khác với ngày trước, đó là khi xưa nàng không động vào người vô tội nhưng cũng không dư dả lòng tốt để can thiệp vào chuyện không có lợi cho mình...
Chẳng nhẽ ngày hôm nay tính mạng cung nữ này lại do chính nàng quyết định? Dù nàng làm như thế nào, Luân đế vẫn là trên thế thắng.
Kẻ cô độc tàn bại như nàng, dẫu sao cũng chỉ là một lần ૮ɦếƭ. Sinh tử với nàng cũng không còn quan trọng, thắng thua cũng chỉ nhẹ như làn gió vô hình...
Nhưng chính Lam Mặc đã dạy cho nàng phải quý trọng sinh mạng của người khác, chí ít khi ở cùng y, nàng đã biết thế nào là cuộc sống chân chính.
Một chút danh dự ở nơi này không là gì, chỉ cần nàng không hổ thẹn với y.
Đám thị vệ đã bước vào lôi Tiểu Bình đi, rốt cuộc Hàn Mai cũng đã lên tiếng, bất chấp miệng còn đau:
- Nàng không hề có tội, là ta sai nàng đi lấy nước...
Luân đế cười phá lên, đám thị vệ sững sờ, tạm thời đình chỉ động tác chờ đợi ý kiến của chủ nhân.
- Sau đó ngươi mới nảy sinh ý định tự sát sao? - Âm điệu tàn ác mà chế giễu.
- Sinh mệnh là của ta, dĩ nhiên ta muốn ૮ɦếƭ lúc nào là quyền của ta! - Hàn Mai bình tĩnh đáp lại. - Hoặc ngươi có thể lấy mạng ta ngay lúc này...
Nói đến đây, chính lòng nàng cũng có chút mơ hồ hoài nghi tại sao hắn vẫn chưa Gi*t mình ngay, cũng không đem mình ra xét xử công khai.
Hắn vẫn giữ nụ cười ghê lạnh, trong mắt thấp thoáng hận ý nhìn nàng:
- Thật hay ho, vậy sao lúc trước khi nhẫn tâm tước đoạt sinh mạng của người khác ngươi không để ý đến sinh mệnh của họ là quyền của họ?
- Ha ha... - Hàn Mai cũng bật cười, thâm thúy mà nói - Vì vậy bây giờ Luân đế cũng đã học theo ta rất nhanh rồi?
Chợt trong đầu lóe lên một chút suy diễn, nàng đường hoàng nói tiếp:
- Quả nhiên, xét về vai vế thì ta là tiền bối của ngươi, ngươi phải kêu ta một tiếng hoàng thẩm, người trong hoàng cung đều còn nhớ như in ta là hoàng thái hậu, à không, bây giờ là thái hoàng thái hậu, địa vị của ta là được tiên đế chính thức sắc phong, ngươi có thể dễ dàng xử tội Hàn gia nhưng ta nghĩ muốn phế ta thì cũng không dễ đâu...
Dù nói gì thì nói, nàng vẫn chưa bị hắn đem ra bộ hình luận tội, mà trên thực tế không dễ tìm được những bằng chứng thỏa đáng để kết tội nàng, trừ khi hắn muốn tự bày ra những chứng cớ đó rồi nhục hình bắt nàng nhận tội, cách này hắn cũng có thể đã áp dụng với người của Hàn gia.
Mọi đường đi nước bước chính trị của Hàn gia đều thâm hiểm và khôn khéo, thật hiếm khi lộ ra sơ hở nhỏ.
Nói tóm lại, xét về lý bây giờ nàng vẫn còn là chính thê của tiên đế, theo cung quy, hậu đế như hắn không có quyền tự nhiên phế bỏ nàng trừ khi có ấn triện của Tiên đế.
Hắn là một kẻ dựa vào bạo loạn mà soán ngôi, dĩ nhiên sẽ không được truyền ấn triện, mà cái ấn triện đó đã theo nàng rớt xuống sông ngày ấy, sau khi được Lam Mặc cứu, nàng tỉnh dậy cũng không thấy cái ấn triện đó đâu cả.
Tại sao nàng không nghĩ ra sớm hơn chứ?
Ánh mắt Dương Tử Luân tăm tối lại, ả quả nhiên không phải là người đàn bà tầm thường. Sau một hồi phẫn nộ, lòng hắn lại có một cảm giác lạ lẫm như được kích thích. Muốn làm đối thủ của hắn ư, hắn nhất định không thua một người đàn bà.
Đàn bà thì trước sau vẫn chỉ là đàn bà.
Đột nhiên hắn thản nhiên đi tới sát bên nàng, cúi đầu ghé vào tai nàng mà nói với cái giọng tà mị:
- Thật sao, hoàng thẩm? Người đã là thê tử chân chính của tiên đế từ bao giờ? Không phải đã quên bên Tịnh Tuyền đấy chứ... máu của ngươi vẫn còn chưa có lau đi...
Những lời của hắn làm cả người nàng bỗng cứng ngắc, cõi lòng tê dại, tủi nhục đau đớn đến phế tâm can. Đó vẫn là một sự thực, tấm thân trinh bạch mà nàng gìn giữ đã bị hắn тһô Ьạᴏ đoạt mất, sự trong trắng mà nàng còn chưa trao gởi cho nam nhân mà nàng yêu thương...
Giấc mộng hư ảo, một chút viển vông tươi đẹp cuối cùng cũng bị hắn tàn nhẫn dẫm đạp, ngay cả dũng khí để nàng muốn đối diện với Lam Mặc cũng không còn...
Khiến cho nàng thất thần bàng hoàng, nàng căn bản đã không giữ được nguyên vẹn sự tỉnh táo để tiếp tục đấu tranh với hắn nữa.
Hình ảnh bất lực tủi nhục trong khoảnh khắc đó của nàng hiện rất rõ trong mắt hắn. Hắn cười nửa miệng thưởng thức một chút chiến thắng, rất nhanh sau đó dùng âm điệu nhấn mạnh đe dọa:
- Để ta cho ngươi hay, luật lệ là do con người đặt ra thì ta cũng có thể phế bỏ...
Câu nói bên tai vừa xong, Hàn Mai cảm nhận có một bàn tay to lớn lạnh lẽo vuốt ve gò má sưng đỏ của mình với hàm ý trêu chọc châm biếm.
- Hương vị thân thể của nữ nhân họ Hàn quả cũng không tệ... - Đôi môi hắn sát lại gần, càn rỡ trên tai nàng - Đáng tiếc ... hoàng thẩm!
Rồi hắn xoay mình đứng lên.
Hàn Mai cảm thấy sự ghê tởm và ức chế dâng lên khiến nàng nghẹn thở, hắn không chỉ muốn ngược đãi mà còn bằng mọi cách hạ thấp phẩm giá của nàng. Bây giờ nàng ao ước nếu có một cơ hội, nàng thà dồn tâm huyết để Gi*t được hắn, chí ít cũng phải cùng hắn đồng quy vu tận.
Nàng đã từng không muốn làm những việc ám hại người nữa, nàng từng muốn bỏ mặc tất cả để sống thanh thản... nhưng số phận chưa hề buông tha cho nàng, người đàn ông này chưa hề buông tha cho nàng...
Tất cả mơ ước về một cuộc sống thanh thản đã bị vùi dập, nàng dù thế nào cũng không còn xứng với kì vọng của Lam Mặc...
Một là được ૮ɦếƭ sớm để kết thúc sớm mọi khổ đau dằn vặt, hai là còn sống để cùng kẻ thù kia sinh tử một phen...
...
...
Dương Tử Luân từng bước tiến về phía cung nữ Tiểu Bình đang quỳ sụp khóc lóc dưới đất, ánh mắt hắn không hề lay chuyển, một lời ra lệnh tàn khốc cho thị vệ:
- Đem ra ngoài chém!
- BỆ HẠ XIN THA MẠNG CHO NÔ TỲ! BỆ HẠ XIN THA MẠNG! - Chỉ nghe thấy tiếng khóc rống thất thanh của Tiểu Bình, đám thị vệ không ai dám trái lời đành lôi nàng ra ngoài thi hành mệnh lệnh.
Những đầu móng tay sắc cắm sâu vào lòng bàn tay của Hàn Mai. Nàng giống như đang đứng trên một mỏm vực sâu hút, phía sau là lưỡi kiếm của kẻ thù đã kề sẵn lên cổ.
...
...
Luân đế thu được tất cả biểu tình của nàng, hắn thừa nhận mình đã trở nên nhẫn tâm, thực sự tàn khốc.
Trò chơi này không phải chính ả đã khơi mào sao? Không phải chính ả đã đẩy hắn vào sao?
Hàn Mai, ả khá lắm, còn có ý định phản công lại hắn sao? Màn chính của vở kịch ngày hôm nay còn chưa bắt đầu, sự việc vừa rồi cũng chỉ do phát sinh mà thôi.
Vốn là hắn căm hận đến mức muốn đem ả băm vằm ngay trước mộ phần Bạch Hương nhưng giờ lại phải mất một khoảng thời gian khôi phục lại mộ phần cho nàng, hắn cũng đã có dự liệu khác, một dự tính khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú...
Hắn tỏ ra điềm tĩnh ngồi xuống bên bàn trà, nhìn sang phía kẻ thù, chậm rãi mà nói:
- Hàn Mai, ta nghĩ rằng ngươi cũng không cần sốt sắng tìm đến cái ૮ɦếƭ quá sớm... ta đã nói sẽ khiến cho ngươi nếm trải đủ những gì ngươi đáng được nhận...
Chỉ thấy nàng im lặng, một hồi sau nàng buông lỏng nắm tay, cười cợt đẹp đẽ:
- Chỉ cần bất cứ lúc nào có cơ hội ta cũng sẽ tự giải thoát cho mình, ta không dám chắc sẽ có thêm bao nhiêu cung nữ của ngươi cũng sẽ phải ૮ɦếƭ như cung nữ kia...
Hắn cũng bật cười lạnh, bàn tay đưa lên vuốt những lọn tóc trước mặt, vô tình ngón tay lướt qua vết sẹo đáng ghét đó. Chẳng rõ đó là điểm bắt đầu thù oán giữa hắn và ả hay phải tính từ khi hắn sinh ra trong hoàng tộc họ Dương còn ả sinh ra trong Hàn gia...
- Ngươi xem ra không còn tiếc nuối sinh mạng người khác nữa... nhưng nếu là sinh mạng những kẻ còn sống sót của Hàn gia liệu ngươi có nhẫn tâm?
Mi mắt nhắm chặt của Hàn Mai khẽ rung, bàn tay cũng nắm chặt lại một chút.
Nàng đoán rằng hắn muốn đề cập đến những nữ nhân và nô dịch trong Hàn gia ngày trước, sau khi hắn lên ngôi đã đem xử tử toàn bộ nam nhân họ Hàn, số nữ nhân và nô bộc còn lại có thể đã đem làm nô lệ lưu đày ra biên cương...
Tuy nàng đã sớm rời Hàn gia, với nhiều người trong số họ không có thân quen gì nhưng dẫu sao họ cũng từng vì Hàn gia mà phục vụ, có những kẻ từng đắc tội coi khinh mẫu thân nàng nhưng coi như cũng đã chịu quả báo suốt kiếp làm nô lệ ở biên cương, họ cũng không nhất thiết phải ૮ɦếƭ.
Nhưng nếu nàng tỏ ra vương vấn, chắc hẳn hắn sẽ biến nó thành một điểm yếu của nàng.
Hàn Mai cất lời bằng cái giọng vô cùng đanh thép lạnh lẽo, nụ cười trên môi giả tạo:
- Thật là tốt, đám nữ nhân trong Hàn gia ngày trước vốn luôn coi thường ta, làm cho ta không hề vừa mắt, nay có thể mượn tay Luân đế trừng trị chúng khổ sở một chút xem ra cũng không tệ...
- Vô tình như vậy, ngươi chắc chắn là đoạn tuyệt với người của Hàn gia, mặc cho sống ૮ɦếƭ của họ? - Dương Tử Luân thong dong hỏi lại.
- Sống ૮ɦếƭ của bản thân ta còn không màng, quan tâm chi đến sống ૮ɦếƭ của kẻ khác...
Hắn nghe thấy vậy nhưng không biến chuyển sắc mặt, lý do là hắn đã nắm ở đắng chuôi. Chiêu bài bây giờ mới được lật...
- Kể cả người đó là phụ thân ngươi, cựu thừa tướng Hàn Trữ Doanh? Ta chuyển lời cho phụ thân ngươi, ông ta biết ngươi nói vậy ắt sẽ buồn lắm ...
Trong chớp mắt nàng hít vào một luồng không khí lạnh, dây thần kinh đều như kéo căng...
Phụ thân nàng còn sống?
Không thể nào, hắn làm sao có thể để phụ thân còn sống? Nhất định đây chỉ là một câu nói thách thức hoặc một cái bẫy của hắn...
Với tính cách của phụ thân, đại nghiệp đổ vỡ, Hàn gia diệt vong, người cũng sẽ không màng sống tiếp...
Phụ thân nàng... người mà nàng không biết nên kính yêu hay nên oán giận...
" Mai Nhi, lại đây với phụ thân"
" Mai Nhi, xem ta mang đến cho con cái gì!
"A, là một con diều phượng hoàng, có phải phụ thân tự tay làm không?"
" Mai Nhi thông minh, tại sao con lại biết được?"
" Vì tay của người trầy xước giống như đã chẻ tre, lại còn mùi hồ dán chưa khô trên tay người nữa..."
...
...
" Mai Nhi, hãy quay về lo học tập của con, đừng làm phiền ta nữa..."
" Mai Nhi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, ta đã không còn muốn nhìn thấy nàng..."
Một thoáng kí ức cứ trôi qua trôi lại, trái tim nàng từng hồi hạnh phúc rồi lại đau thương...
Nàng cảm thấy mình quay trở lại là đứa nhỏ bảy tuổi ngây ngốc cô độc khi mẫu thân qua đời...
Khi ấy nàng muốn hận, muốn chán ghét phụ thân...
Thế rồi nàng lại lén nhìn thấy phụ thân đêm nào cũng ôm tranh họa mẫu thân mà khóc...
Rồi nàng rời xa người mà nhập cung...
...
...
Dương Tử Luân biết chiêu bài này của hắn đang có hiệu quả, hắn sẽ giữ lại tính mạng của ả để uy Hi*p lão thừa tướng ôn dịch đó nói ra bí mật mà hắn đang che giấu.
Đúng vậy, lấy hai cha con họ uy Hi*p lẫn nhau...
Hàn Trữ Doanh - Hàn thừa tướng lừng lấy một thời, khi Luân đế bắt được lão ta sau khi hắn đăng cơ không lâu, chính hắn cũng không nhận ra được kẻ điên tàn tạ đó lại là Hàn thừa tướng.
Nhưng hắn không dễ dàng tin lão ta điên thật, hắn đã giam cầm, dùng mọi nhục hình tra tấn, sai người theo dõi nhất cử nhất động ngày đêm của lão, hi vọng vạch trần ra được việc lão ta giả điên.
Điều làm hắn bực tức nhất là mọi cách đó đều chưa có hiệu quả, Hàn Trữ Doanh thể hiện hoàn toàn như một kẻ mất trí điên loạn.
Hàn Trữ Doanh là kẻ có khả năng nắm giữ thứ bí mật có thể đe dọa ngôi vị của hắn, ngược lại nếu hắn đoạt được nó thì sẽ càng như rồng thêm vây cánh.
Chỉ cần hắn có chút sơ hở, kẻ nguy hiểm như Hàn Trữ Doanh trốn thoát ra có thể tập hợp lực lượng làm phản ngay, bởi hắn biết một trong những thứ bí mật đó là bản đồ kho báu bí ẩn từ thời Nguyên Thái hoàng, với số vàng bạc đó việc phát triển một quân đội lớn không phải là chuyện khó khăn.